Sống tuổi 27

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi điểm sáng, 2 Tháng bảy 2020.

  1. điểm sáng

    Bài viết:
    4
    27 tuổi đã già?

    27 tuổi chưa yêu chính thức lần nào chắc cũng là trường hợp đặc biệt của xã hội?

    27 tuổi mới đi tìm đam mê thực sự của cuộc sống liệu có muộn?

    27 tuổi, sống trên đời bằng ấy năm nhưng vẫn chưa biết ước mơ thực sự của bản thân, liệu có nên buông xuôi tìm kiếm để thả trôi bản thân theo vòng xoay lấy chồng, có con và nội trợ?

    Ở tuổi này bạn bè đều đã 1 nách 2 con, vợ chồng sung túc mà vẫn đang trong quá trình đi tìm. Đôi lúc tự hỏi do mình tìm quá kỹ nên không thấy hay quá hời hợt nên bỏ qua cơ hội? Hay tại chữ duyên vẫn chưa tìm đến.

    Nhìn bạn bè xung quanh đôi khi cảm giác ghen tỵ. Tại sao, các bạn lại có cuộc sống đầm ấm như vậy mà mình lại không được như họ? Dù biết là con gái để được như vậy đều đã phải đánh đổi sự tự do mà mình vẫn được hưởng trong mấy năm qua. Vẫn tự nói với bản thân rằng: Lấy chồng, có con, có thêm gánh nặng gia đình nhưng cũng khiến sẽ có thêm hạnh phúc chung. Còn chọn tự do vui vẻ riêng thì phải ghen tỵ là cũng đúng nhưng có lẽ đó cũng là mặt xấu của con người luôn tham vọng muốn được tất cả. Tham vọng khiến con người có ý trí phấn đấu nhưng cũng khiến họ trở nên xấu tính hơn. Có lẽ, tại sự xấu tính này nên luôn ghen tỵ và bị ghen tỵ chăng?

    Đánh giá bản thân là một người bình thường. Thành tích học tập bình thường, không có năng khiếu đặc biệt không biết ca hát nhảy múa, không thích chụp ảnh quay phim, vẽ vời ở tầm trung không có gì đặc biệt, gia cảnh gia đình bình thường không quá nghèo cũng chẳng quá giàu sang. Năng lực làm việc cũng phải dùng cần cù để bù trừ cho chuyên môn nghiệp vụ. Tự thấy bản thân không có gì hơn người để được người khác ngưỡng mộ hay tạo ra sự ganh ghét ấy vậy mà sao vẫn mãi không được sự bình yên mà bản thân mong đợi?

    Đi làm chưa được 5 năm, những gì trải qua cũng không khác 1 cuộc chiến công sở là mấy. Tâm sự cùng bạn bè, ai cũng bảo không ngờ có những người như vậy trên đời, vậy mà số phận "may mắn" làm sao đều để cho bản thân được gặp gỡ họ? Mà đôi khi cũng tự thắc mắc tại sao họ phải làm vậy? Có đáng không? Công việc thì bận rộn cả ngày, tiền lương ở mức trung bình quân vậy thì tại sao trong 1 tập thể mọi người lại không thể tập trung cho công việc mà vẫn luôn đấu đá? Liệu đây có phải là cạnh tranh trong môi trường làm việc hay chỉ đơn thuần là ganh ghét?

    Vừa ra trường vào làm nhân viên kho công ty may lương bé xinh 4 triệu. Bằng đại học chỉ ở mức khá, tốt nghiệp trường đại học tầm trung, kinh nghiệm chưa có trắng tinh như kinh nghiệm tình trường của cuộc đời. Tự thấy thua kém mọi người không có gì đặc sắc, nếu không nhờ có người quen biết với 1 chút kỹ năng máy tính quèn thì cũng khó làm nổi. Ấy vậy mà vẫn có người ganh ghét muốn đẩy đi? Đồng nghiệp thì luôn trân trọng nhau nhưng tại sao luôn là cái gai trong mắt quản lý? Nếu không nhờ có sự thay đổi nhân sự quản lý bộ phận thì khó trụ lại 1 năm. Tự thấy thích nghi môi trường làm việc không quá nhanh nhưng cũng đủ để làm tốt công việc, dù có hơi gây ra chút sai sót nhưng cũng không tạo thành tổn thất, vẫn có thể sửa chữa bù trừ. Mọi người trong kho ai cũng quý mến cùng giúp đỡ làm việc vui vẻ cả 1 năm trời, đến khi chuyển đi làm nơi khác mọi người vẫn thân thương liên lạc cùng dù không quá thường xuyên nhưng vẫn chứng tỏ không bị ghét bỏ hoàn toàn.

    Rồi thì gia đình vẫn trông mong vào 1 sự ổn định chắc chắn hơn. Hướng nghiệp tới 1 ngành nghề khác.

    Bước vào công việc mới không phải bằng sự tự nguyện, tuy nhiên cũng vẫn cố gắng thích nghi.

    Trái ngành, không kinh nghiệm, học lại từ các bước đầu. Chấp nhận đi học khóa học đào tạo, chấp nhận học việc quên ngày giờ. Bao nhiêu cố gắng để tiếp nhận công việc mới, rồi thì 3 năm cũng nắm vững nghề, nhưng rồi chính lúc này lại vì áp lực ganh ghét của mọi người xung quanh mà chán nản muốn buông xuôi. Bỏ lại tất cả mọi cố gắng trong 3 năm, muốn đi tìm lại sự hào hứng và bình yên của 1 công việc mới.

    Tháng đầu nghỉ việc, tự tin vẫn tràn đầy, kinh nghiệm đi làm 4 năm, ngành nghề đặc thù, có sự hiểu biết nhất định với nhiều ngành nghề liên quan dù không quá sâu nhưng cũng đủ để đánh giá là biết việc. Tự đánh giá có thể thoải mái tự tin tìm công việc mới có sự bình yên mà bản thân vẫn đang tìm kiếm.

    Tháng thứ hai nghỉ việc, bất ngờ với những khó khăn không ngờ ập tới. Quá quen thuộc với môi trường làm việc đặc thù kia nên quay lại với môi trường công ty lại bỡ ngỡ. Và rồi những khó khăn thực tế, khác với dự trù bắt đầu ập tới. Những điều không thể tiên định trước ập đến. Choáng váng.

    Tháng thứ ba nghỉ việc, các cơ hội tìm đến rồi cũng dần trôi qua. Khiến bỡ ngỡ, hoang mang vây quanh. Điên cuồng tìm kiếm các hướng đi khác nhưng đổi lại vẫn chỉ càng thêm hoang mang. Hoang mang khiến bản thân nảy sinh nghi ngờ, tự hỏi về quyết định khi trước liệu có sai lầm, nhưng không có thuốc hối hận, bởi vậy vẫn phải tiếp tục tìm kiếm.


    Hoang mang trong tháng thứ 3 khiến bản thân tiếc cho những cố gắng 3 năm.

    Bực tức trước sự yếu đuối khiến bản thân thà rằng bỏ cuộc cũng không muốn chiến đấu.

    Giận dữ bản thân đã nhu nhược không sớm tìm lý tưởng.

    Hoang mang trong tương lai không định sẵn.

    Vật vã trong suy nghĩ về quá khứ, rồi thì đâu sẽ là hướng đi cho tương lai của bản thân? Phép màu có tới với người sống lương thiện? Đợi chờ phép màu là nhu nhược hay hoang mang mới là thứ giết chết tự tin?

    27 tuổi có quá muộn để đi tìm đam mê?

    Mãi sống trong lý tưởng của bản thân có phải là ích kỷ với người thân không?

    Sống thật không dễ dàng.

    "Ngày đầu tập tâm sự với bản thân!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...