Tập Thơ: SỐNG HAY YÊU Tác Giả: Thanh Hoàng 1. Bảy Ngày Tồn Tại. Có tiếng tí tách, Có tiếng chuông ngân. Tất cả chuyển động đứng lại, Khuôn mặt của hân hoan, Nét buồn rũ rượi trong cơn mưa. Sự sợ hãi ngưng lại trên đôi mắt, Không tiếng, không một hơi thở. Mọi âm vang, hóa thành tàn tích trong tĩnh lặng. Một tiếng khóc, Chưa kịp tuôn ra đã tắt ngấm bao giờ. Một sự hối tiếc, Không phải mỗi ngày đều kỳ vọng, Không phải đang muốn hạnh phúc hơn, Đã bỏ quên một nốt trầm trong khung nhạc, Một ánh mắt, Muốn khỏa lấp niềm ao ước từ lâu. Và trong ta, Trong tích tắc trôi ngang bảy ngày mang. Có đủ, đưa ta về một nơi xa xôi, Để ngoảnh lại nhìn đường vàng. Để thấy đời là một cái thang vô lối, Không phải đường thẳng trọn vẹn, Có lẽ.. đành chậm một bước, Để ngẫm ra nét tiếp theo phải vẽ Có chăng là dấu chấm, Để không quên, Nét gạch lặp lại trong khúc ca đêm. 2. Một Phép Thử Hãy cho ta một chiếc cửa mở Tìm đến cuộc đời tươi mới thôi.. Nơi xa xăm cánh rừng, Là lũ dê gặm cỏ trong sương mê. Để nắn lại cung đàn, Ta ngồi bơ vơ quên đời sao lãng. Bỗng thoáng chốc, Một hình hài người bên ta, Hiện tại và tương lai.. Chưa đủ để nói tiếp điều gì, Trải dài thảm hồng vô bờ, Bên ngày tháng tựa vai. Rồi cũng đến con đường tương lai, Chẳng có hướng đi mãi ấm êm trái tim này. Mãi là cuộc phiêu lưu đưa ta vào kỷ niệm, Vẹn đôi đường này có thật sự dài hơn.. Hơn đến mức ta trong tiềm thức, Rồi điều đó đến trong mưa chiều, Bao cơn bão tố ập như chưa cho ta vùng vẫy, Chưa kịp lấy lại sự tồn tại riêng mình. Riêng một góc, là mãi mãi, Người dìu tôi vào bến bình yên Có chăng là sự tưởng tượng, Nhưng để dành lại một bản điệp khúc đợi chờ, Là một ánh nắng hạn sau cơn giông ngàn trùng. Thôi thì, ta sống một nửa cho nhau, Cho trọn chữ tình mai sau. Người tình, cho ta bản ký ấm vĩnh cửu, Sau hai nốt "Tình Yêu".. 3. Tình Yêu Và Số Phận Thôi, những ngày trôi qua mau, Có gì đâu để lòng mãi hững hờ. Khóc cho mối tình những chiều thương, Để đơn độc chưa tan thuyền ngập lối. Mộng chưa thành, những buổi phân lu, Em là em của ban mai ngủ dài. Lơ lững hoài, chưa tìm về dấu trăng, Những đêm nằm mơ, hay còn thức, Dẫu đã đi đâu về đâu. Dòng đời đưa đẩy, chẳng mấy chốc. Một chuyến xe tang trong lững lờ, Em về tìm đầu một làn thu ẩm. Gió tuyết rơi nhiều, trên hai cánh hoa lan, Hoa đã rơi, người đã vội tan.. Trăng rằm bao đêm, người ngồi hồn xa, Không định hình cuộc sống tháng ngày qua. Để lại ta, nửa vầng trăng khuyết, Em trên cao có rọi vàng đường quê. Những đêm thâu trẩy hội bên hè, Anh lặng thầm dấu giọt lệ sau lưng, Để dành hơi ấm trọn quãng đời sau.. * * *