Số 0

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Bạch Dạ, 14 Tháng tư 2019.

  1. Bạch Dạ

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Nói cho tôi biết linh hồn bạn có màu gì?

    Có bao nhiêu màu sắc hiện lên khi bạn đọc được câu hỏi đó? Chắc hẳn là rất nhiều, bạn bám víu vào ý nghĩ trả lời làm sao cho bản thân trở nên ngầu nhất với một linh hồn khác biệt chẳng giống bất cứ ai, hoặc giả bạn cảm thấy câu trả lời này rất xàm và nhàm chán. Nếu bạn rơi vào cả hai trường hợp này thì tôi thật tiếc tôi chả cần câu trả lời của bạn, linh hồn của bạn có màu vẩn đục và không rõ ràng, tệ hơn một chút thì bạn còn chẳng có linh hồn – tôi nghĩ thế.

    Khi uống đến say mèm và châm hết cả bao thuốc mà vẫn không có tí cảm xúc nào gợn lên khỏi lồng ngực, tôi lại nốc tiếp cho đến khi từng câu từng chữ cữ nghẹn lại đặc quánh trong cổ tay gào thét như một đám người chết đói cần được thoát ra. Bạn hiểu sự cô đơn không? Đừng lôi mấy cái triết lí vớ vẩn đậm mùi ngôn tình vào đây, sự cô đơn không đơn giản như thế. Mà sự thật thì bạn cũng chả hề cô đơn khi bạn thất tình hoặc đại loại vậy, bạn càng không ổn thì người thân của bạn càng quan tâm đến bạn, bạn càng tệ thì càng có nhiều người muốn ở bên bạn hơn. Khi mà bạn đã có nỗi buồn làm bạn thì bạn có tư cách gì nói rằng: "Tôi cô đơn"?

    Với tôi, cô đơn là khi bạn chẳng còn gì cả. Nó giống như khi bạn đang đứng chờ đèn đỏ chuyển xanh, bạn đứng đờ ra khi con số đỏ lừ hiện về 0 mà không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo. Dĩ nhiên bạn đã dự định đi đâu trước đó rồi mới ra đường, ý của tôi là trong một khoảnh khắc ấy bạn hiểu không – tự nhiên bạn chẳng biết mình sẽ đi đâu cả. Không phải bạn không biết mình sẽ đi về đâu, không phải bạn không biết mình sẽ phải làm thế nào, chỉ đơn giản là vậy, bạn trống rỗng hoàn toàn, bạn cảm thấy mình ở một bên và cái đèn xanh đỏ cùng mớ người rồi xe cộ khét mùi khói kia ở một bên, hoàn toàn tách biệt ra thành hai cá thể, hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.

    Khi ấy, mới gọi là cô đơn.

    Càng lớn mọi thứ càng thay đổi, linh hồn nhiều màu sắc nhất khi bạn là một đứa trẻ và càng lớn lại càng nhạt dần đi. Khi còn nhỏ bạn tin vào những thứ đẹp đẽ nhưng lại vô thực, lớn rồi trưởng thành lên bạn phải quên những thứ đó đi vì chúng không thực tế mà không có biện pháp nào, không quên bạn không lớn được, không lớn bạn không sống được, đơn giản vậy thôi.

    Vậy còn lại gì khi một người vốn có linh hồn lại mất đi linh hồn?

    Còn sự cô đơn làm bạn.

    Cái giá của sự trưởng thành là sự cô đơn và cái mốc đánh dấu sự trưởng thành đó chính là những mối quan hệ. Một kẻ cô đơn không có nghĩa là kẻ đó chỉ có một mình, họ có thể là một người có rất nhiều bạn bè trong cuộc sống, có thể là một người thầy với một đám học trò, có thể là một cô bé với một đống bạn facebook. Có thể là một bà mẹ cũng có thể là một chủ tiệm tạp hóa đắt khách nào đó. Tôi chẳng biết nữa vì họ vốn là những kẻ giỏi giấu đi hơi thở của đồng loại. Họ ít nói nhưng hay cười, có lẽ họ cười để không khiến mình tách biệt, cười vì không muốn mình cô đơn.

    Cách rõ dàng nhất mà tôi có thể nói ra, tôi chẳng thể nói rõ mọi thứ nếu không biến nó thành một câu truyện và giấu nó đi, thật lạ nhưng cũng hiển nhiên là vậy.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng tư 2019
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...