Em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là em có thể nghĩ ra, sẽ có một ngày chúng ta phải chia tay. Đấy là điểm ấu trĩ ở em :) Em không phải một cô gái thông minh. Em thực tình không biết làm gì khi tình yêu đổ vỡ. Nó cũng giống như, khi anh đến bên cuộc đời, em chưa một lần chống cự. Chỉ đón nhận thôi. Đón nhận anh đến và chấp nhận anh đi. Em nghĩ, đó là những điều hiếm hoi và ít ỏi mà em có thể làm được cho anh. Khi em cảm thấy mọi chuyện trở nên thật khó khăn, khi em cảm thấy tình yêu của chúng ta như những đóa hoa đang dần mòn héo úa, em đã sợ hãi vô cùng. Em cứ nghĩ là.. Em sinh ra là để yêu anh. Nhưng anh, hình như là.. à không chắc chắn là anh sinh ra chẳng phải để dành cho em. Thực sự rất khó khăn khi mỉm cười nhìn anh bên người khác. Nhưng chẳng phải đó là điều duy nhất em có thể làm lúc này sao? Em không có sức đề kháng để bảo vệ chính trái tim tổn thương của em, chứ đừng nói tới việc đi tranh đấu với người khác. Hơn nữa, em sợ những tranh đấu ấy, sẽ vô tình một lúc nào đấy, chỉ vô tình thôi, làm tổn hại tới anh. Nhiều người hỏi, sao còn yêu anh mà anh đi em không khóc, cũng chẳng cười. Khóc là đau, cười là hận, im lặng có phải là thù không? Em có đau, nhưng không dám hận, chẳng bao giờ giận và sẽ mãi mãi không thù anh. Em không khóc, không cười, cũng chẳng phải bởi, em không yêu anh. Mà đơn giản là vì em nghĩ khóc là yếu đuối, anh sẽ chẳng vui. Cười là dối trá, mà em thì với anh, đã, đang và sẽ mãi luôn luôn thành thật. Người ta nói, anh không tốt. Bởi vì anh có một người con gái khác, trong khi, anh đã có em rồi. Người ta nói, việc một người đàn ông (hay đàn bà) mà song song yêu nhiều người quá, một cách không đường hoàng, như vậy là dối trá, là khó có thể thứ tha. Người ta cũng nói, khi yêu, loại đàn bà như em thường hay mù quáng lắm. Thậm chí đến sự phản bội của người mình yêu mà cũng nhắm mắt cho qua hoặc giả vờ không nhận ra. Nhưng.. Người ta không biết rằng.. Em sinh ra là để yêu anh chứ không phải để hận anh, giận anh, trách móc anh. Em không dám nói những điều sâu xa như tương lai chẳng ai nói trước được. Em càng không dám đánh giá cô ấy tốt hơn em hay chẳng bằng em. Em chỉ dám nói một điều nho nhỏ thôi, đó là: Chúc anh hạnh phúc! Luôn luôn hạnh phúc như lúc anh từng có khi còn ở bên em. Lúc anh buồn bã, chắc có lẽ chẳng bao giờ nhớ tới em, nhớ tới những lúc em ở bên anh kề cận, ủi từng cái áo cái quần, lo từng nếp nhăn khi mặt anh cau có lại. Lúc anh chán nản, chắc có lẽ chẳng bao giờ nhớ tới chúng ta, lúc ở bên nhau, khi nói khi cười, khi cãi vã. Cũng chẳng sao cả, vì nhớ về quá khứ là nhìn lại phía sau. Con người ta sống đâu phải để làm điều vô nghĩa ấy. Anh cứ nhìn về phía trước được rồi. Ở phía trước ấy hay ngay cả trong hiện tại này, cũng không có em tồn tại. Vậy là, mãi mãi sẽ chẳng thể được gặp lại anh. Chỉ có em nhìn về phía anh, vì em sinh ra là để yêu anh. Em chỉ sợ, một ngày nào đó, em sẽ không còn nhìn về phía anh nữa. Bởi vì biết đâu, em không mạnh mẽ được như anh, chỉ biết nhìn về phía trước nên không quay đầu để thấy lại em được. Còn em thì yếu mềm, một lúc nào đó, em nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn hoài, biết đâu.. Em sẽ gặp.. người sinh ra là để yêu em. Như em, sinh ra là để yêu anh vậy đó. Không biết thế gian này sẽ đổi thay như thế nào. Rồi tương lai mỗi người sẽ ra sao. Anh nhỉ? Đừng bao giờ hối hận về việc mình đã làm. Đừng bao giờ hoang mang về những thứ mình đang có Đừng bao giờ vứt bỏ những thứ mình đã phấn đấu rất nhiều vì nó.. Gào :)