Siêu quần tuyệt luân hay siêu quân tuyệt đỉnh là một câu thành ngữ của Trung Quốc. Nếu bạn là một người đọc truyện kiếm hiệp hay dã sử như Tam Quốc diễn nghĩa chẳng hạn, chắc hẳn sẽ không xa lạ gì với câu này. Siêu quần tuyệt luân có nghĩa là gì? Siêu quần là vượt xa nhiều người. Còn tuyệt luân là độc nhất vô nhị. Ý nghĩa của câu thành ngữ này chỉ sự xuất chúng, không ai có thể sánh được. Thường được dùng để so sánh với sự xuất chúng, vượt qua cái tầm thường, không gì sánh được và viết liền nhau hoặc tách rời. Ví dụ như: "Năm nay nhạc sĩ Phạm Duy đã 81 tuổi. Ông là một nhân vật có" tài nghệ siêu quần "hay là" võ nghệ tuyệt luân "của đất nước Việt Nam trong lãnh vực nghệ thuật." Trích trong "Ở Việt Nam, cũng nghe Minh họa Kiều của nhạc sĩ Phạm Duy" của Đỗ Hùng. Thì ở đây, ý của Đỗ Hùng muốn nói đến tài năng âm nhạc xuất sắc, vượt trội và mang ý khen ngợi cùng tình cảm ngưỡng mộ đối với âm nhạc của Phạm Duy. Xuất xứ thành ngữ Siêu quần tuyệt luân Câu thành ngữ này được bắt nguồn từ mâu thuẫn giữa Quan Vũ với Mã Siêu. Trước hết, hãy tìm hiểu đôi chút về Quan Vũ. Quan Vũ, tự là Vân Trường, là người Giải Châu, Hà Đông (Nay là Lâm Y, Sơn Tây), là một vị tướng lĩnh quan trọng của nước Thục thời Tam quốc, đứng đầu trong ngũ hổ đại tường. Do chiến tranh loạn lạc nên ông trộn sang quận Trác, sau đó cùng với Trương Phi theo Lưu Bị, đã từng chém Hoa Hùng trước của Tị Thúy, đánh nhau với Lã Bố mà nổi tiếng khắp cả thiên hạ. Ông bị bắt làm tù binh trong cuộc chiến Quan Độ, được Tào Tháo phong làm Thiên tướng quân và Hán Thọ Đinh Hầu, đã giết chết danh tướng Nhan Lương, Văn Sửu của Viện Thiệu cho Tào Tháo. Sau đó lại một mình cưỡi ngựa đó, cầm đao Thanh Long Yển Nguyệt, qua năm cửa giết chết sáu tướng, quay trở về bên Lưu Bị, giết chết Bàng Đức, để cho Hoa Đà cạo xương trị độc, uy danh lừng lẫy. Suốt cả đời Quan Vũ trọng tình trọng nghĩa, lại trí dũng song toàn, võ nghệ vô song. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Năm 184, sau khi Lưu Bị làm Bình Nguyễn Quốc tướng Quan Vũ và Trương Phi lần lượt thống lĩnh quân đội của ông Ba người đồng cam cộng khổ, tình nghĩa như anh em. Trước mặt mọi người, Quan Vũ và Trương Phi luôn đứng hầu hạ bên Lưu Bị sau khi Lưu Bị đi theo Lưu Biểu, Quan Vũ và Trương Phi cũng quy phục ông. Sau đó đó Lưu Bị đem quân xuống phía Nam, chuẩn bị vượt sông Trường Giang, cử Quan Vũ thống lĩnh vài trăm thuyền chiến, hẹn gặp ở Giang Lăng. Tào Tháo truy đuổi Lưu Bị, đến Trường Bản Đương Dương. Lưu Bị chạy thẳng về phía Đông Bắc, vừa hay lại gặp thuyền chiến của Quan Vũ. Ít lâu sau Tôn Quyền phải Quân giúp Lưu Bị Kháng lại Tào Tháo, Tào Tháo không địch được liên quân của Tôn Quyền và Lưu Bị nên thua trận rút lui. Lưu Bị xuống phía Nam thu phục được bốn quận Đông Nam, lệnh cho Quan Vũ làm thái thú Tương Dương giữ bờ Bắc của Trường Giang. Sau đó, Quan Vũ nghe nói Mã Siêu đầu hàng Lưu Bị, bởi từ trước ông không quen biết Mã Siêu nên viết một bức thư cho Gia Cát Lượng, hỏi nhân phẩm và tài năng của Mã Siêu có thể sánh được với ai. Gia Cát Lượng biết rõ Quan Vũ bề ngoài đòi so tài với Mã Siêu nhưng thực tế thể hiện sự bất mãn việc Mã Siêu vừa mới tới nhưng đã được trọng dụng. Để bảo đảm đoàn kết nội bộ, động viên Quan Vũ an tâm trấn thủ Kinh Châu, ông đã viết một bức thư phúc đáp với nội dung không hạ thấp Mã Siêu nhưng lại ca ngợi Quan Vũ. Trong thư có đoạn: Ý muốn nói: Mã Siêu văn Võ song toàn, dũng cảm hơn người, là một bậc hào kiệt, cũng giống như Kình Bố, Bành Việt đầu đời Hán vậy, có thể xếp song song cùng với Trương Phi. Tuy nhiên không thể sánh được với tài năng xuất chúng, độc nhất vô nhị của ngài được. Quan Vũ xem xong thư của Gia Cát Lượng thì rất đỗi vui mừng, bày tiệc rượu đón Mã Siêu tới.