Truyện Ngắn Say Nắng - Trần Lực

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyen Huong, 28 Tháng bảy 2018.

  1. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
    SAY NẮNG (Phần 1)

    Tác giả: Trần Lực CLB VHNT

    - Ngôn tình hư cấu -

    Cô sinh ra trong một gia đình nề nếp. Bố mẹ cô đều là cán bộ nhà nước. Tốt nghiệp đại học bằng đỏ, cô dễ dàng xin được vào một công ty liên doanh.

    Một năm sau, cô kết hôn. Chồng cô hơn cô bốn tuổi và làm cùng công ty của bố vợ. Anh là mẫu người chỉn chu trong mọi việc, yêu thương gia đình, và rất yêu vợ. Người ta nói hai vợ chồng tam hợp, nên mọi thứ đều thuận lợi. Hai cậu con trai ra đời cách nhau năm tuổi, cùng với một ngôi nhà ba tầng ở thành phố cô sống là kết quả cho tình yêu hơn chục năm gắn bó của họ.

    Tuổi trẻ, thông minh hoạt bát, cô luôn là người đưa ra nhiều sáng kiến có lợi cho công ty, nên được xếp rất ưu ái. Ở tuổi ba mươi hai, cô là trưởng phòng kinh doanh của công ty với hơn chục nhân viên dưới quyền. Cô đẹp mặn mà, người óng ả. Biết cách ăn mặc nên dường như ít ai đoán ra tuổi thật của cô?

    Anh làm công ty nhà nước nên thời gian có vẻ rảnh rỗi hơn, nên sẵn sàng chia sẻ mọi công việc cùng vợ. Từ ngày vợ lên trưởng phòng, dường như họ đã đổi vai trong công việc. Anh đi chợ, đưa đón con đi học, cơm nước, nhưng anh chẳng bao giờ kêu ca. Cô biết chồng phải làm việc thay mình, nên rất cảm phục và yêu anh hơn trước..

    Cuộc sống của vợ chồng cô cứ bình lặng trôi qua như những gì vốn có. Cho đến một ngày, phòng cô xuất hiện cậu ấy. Đẹp trai, cao ráo, giọng nói trầm ấm và rất manly. Hai mươi bảy tuổi, chưa vợ và vừa du học nước ngoài về với bằng thạc sĩ. Ngày nhân viên mới xuất hiện, cô như bị ánh nhìn của cậu ta mê hoặc. Đến nỗi, cậu ta chào cô hai lần mà cô không thể trả lời đáp lại. Chẳng hiểu sao, từ ngày lấy chồng, cô chưa bao giờ rung động trước một người đàn ông lạ. Nhưng với cậu ấy, dường như giọng nói và ánh mắt đã làm cô giống như thời con gái.

    Cô sắp xếp chỗ làm việc cho Hoàng - tên cậu ấy gần bàn làm việc của cô. Thỉnh thoảng, cô có cảm giác nóng bừng, hình như cậu ta đang nhìn cô. Một vài lần trong buổi sáng đầu tiên ấy, cô ngẩng lên để đánh giá linh cảm, thì tuyệt nhiên không thấy. Cậu ta vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính.

    Giờ nghỉ trưa, cô cùng mọi người đi ăn, nhưng cô chẳng còn vui vẻ cười nói như mọi hôm. Cảm giác rất lạ. Cô cảm thấy luôn bị ánh mắt ấy dõi theo. Cố gạt bỏ ra khỏi đầu, nhưng chỉ một lát, nó lại xâm chiếm trong cô. Cô ngồi ăn, miên man suy nghĩ.

    Hoàng đã ăn xong từ lúc nào, bởi cậu ta ngồi xa cô. Hoàng mang đến hai ly cà phê sữa đặt trước mặt cô, khi thấy cô vừa với hộp giấy ăn.

    - Chị uống cà phê chứ?

    * * *

    Cô luống cuống trước ánh mắt và giọng nói ấy một lần nữa. Tay cô vô tình chạm vào ly cà phê trước mặt. Nó đổ lênh láng trên bàn. Hai tai cô nóng bừng. Hoàng đã nhanh tay đặt tay cô ra chỗ khác rồi nhẹ nhàng bảo:

    - Chị để em lau cho.

    Một luồng điện chạy dọc cánh tay cô xuống sống lưng khi bàn tay Hoàng nắm tay cô. Ấm áp, rắn rỏi nhưng đủ thấy đầy sự yêu thương. Cô ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt Hoàng nhìn cô trìu mến. Cô thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.

    Giờ nghỉ trưa hôm ấy, cô và Hoàng chỉ nói chuyện xã và giao công việc, nhưng dường như cô chẳng nhớ được gì? Cả buổi chiều, cô không thể nào tập trung vào công việc được. Ánh mắt, cử chỉ, hành động của Hoàng làm cô phân tán. Cô chỉ muốn kết thúc giờ làm nhanh chóng để kéo mình ra khỏi ý nghĩ và cảm xúc quái quỷ ấy. Càng mong, thì thời gian càng trêu ngươi cô, càng như chậm lại.

    Giọng nói ấy kéo cô ra khỏi ý nghĩ vẩn vơ

    - Chị Mai, hết giờ rồi. Về thôi chị!

    - Hả.. ừ. Chị còn làm nốt mấy thứ. Cậu về trước đi.

    Cô nói nhưng không giấu nổi sự bối rối.

    - Vậy thì em về trước. Chào chị nhé!

    Hoàng bước ra, cánh cửa khẽ khép lại. Mai vẫn còn nghe tim mình đập nhanh hơn. Vừa dọn bàn làm việc, cô nhíu mày để cắt nghĩa cái cảm giác lạ thường đó.

    Cơn mưa rào chiều đầu hạ ập đến bất chợt, Mai tấp mình dưới một mái hiên cho khỏi ướt. Thỉnh thoảng những giọt nước bắn vào người kèm theo làn gió mỏng khiến cô khẽ run đôi vai mỏng. Có tiếng xe máy chạy chậm lại, cô đưa mắt ra nhìn, Hoàng cũng ghé vào đó.

    - Chị chưa về đến nhà sao?

    - Còn một đoạn nữa, sao giờ em mới về đến đây?

    - Em tiện đường ghé qua chỗ bọn trẻ con ở mái ấm tình thương. Tiện thể mua cho chúng ít quà.

    Nghe lời kể, Mai không nghĩ rằng, đằng sau vẻ lãng tử phong lưu của Hoàng, lại là một trái tim nhân hậu?

    Rồi Hoàng kể cho cô nghe, Hoàng là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong mái ấm ấy. Được nuôi dạy trưởng thành. Cậu vốn thông minh, lại ham học, nên khi hết cấp ba, cậu thi đỗ đại học và được một giáo sư người nước ngoài không vợ con nhận làm cha đỡ đầu, rồi theo cha nuôi tu nghiệp. Ngày cậu chuẩn bị làm luận án tốt nghiệp, thì cậu lại mồ côi lần nữa. Ông mất trong một tai nạn giao thông. Cậu gạt nước mắt, đưa cha nuôi về với Chúa. Thi và lấy bằng xong, cậu không ở lại bản địa mà quay về nước tìm việc. Bởi ở đó cậu chẳng còn người thân. Không hiểu nghe Hoàng kể hay do mưa mà mắt Mai cứ nhòa dần đi.

    Cơn mưa vừa ngớt, cũng là lúc câu chuyện kết thúc. Hoàng dắt xe cho Mai xuống lòng đường, cậu còn lấy trong cốp xe cái khăn lau sạch nước. Hai xe chạy song song chầm chậm dưới ánh đèn đường, trong không khí dịu mát sau cơn mưa. Mai hít sâu một cái rồi nói với Hoàng.

    - Đến ngõ nhà chị rồi

    - Vâng, chị về nhé!

    * * *

    Cô khẽ chạm tay vào chuông cổng, Tuấn - chồng cô đã đon đả ra mở. Anh đẩy xe cho vợ, cười tươi rói

    - Em mệt lắm phải không, em vào ngồi nghỉ một chút, nước cam anh để trong tủ lạnh, uống đi rồi đi tắm. Bố con anh chơi với nhau rồi đợi em ăn cùng.

    Cô cảm ơn chồng rồi nhanh nhẹn bước vào nhà. Hai cu con ríu rít chào mẹ.

    - Hết phần 1-

    Link góp ý cho tác phẩm "Say nắng"

    ‎‎[Thảo Luận - Góp Ý] - Góp Ý Cho Tác Phẩm Say Nắng - Trần Lực
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng mười 2018
  2. Đăng ký Binance
  3. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
    SAY NẮNG (Phần cuối)

    - Ngôn tình hư cấu -

    Mai không mở tủ lạnh lấy nước uống như mọi khi, cô vào phòng mở tủ quần áo rồi đi về phòng tắm. Cô từ từ trút quần áo ra khỏi cơ thể với những đường cong mềm mại, trắng mịn. Nước từ vòi sen trên tỏa xuống bờ vai tròn trịa, lan chảy khắp cơ thể. Cô hơi rùng mình vì có cảm giác lạnh, không cô cảm giác ánh mắt Hoàng đang nhìn cô say đắm? Cô đưa tay vuốt nước lên mặt, nước làm cô tỉnh táo, cô cảm thấy khoan khoái, dễ chịu hẳn. Cô mỉm cười vì cái ý nghĩ hoang đường của mình vừa rồi. Cô mặc kệ nước mát xa trên tấm lưng trần, bộ ngực tròn và chảy dài xuống đôi chân thon gọn. Cô cảm thấy thích thú và chỉ muốn như vậy mãi. Chỉ đến khi nghe tiếng chồng gọi, cô mới chịu khóa vòi nước, khoác lên mình chiếc váy hoa rồi đi ra.

    Bữa cơm hôm ấy Tuấn nấu rất ngon, nhưng cô ăn rất uể oải. Tuấn sợ cô mệt mỏi nên không dám hỏi nhiều. Anh gắp thức ăn cho vợ, nhưng Mai nũng nịu không ăn. Câu chuyện của họ trong bữa ăn có vẻ chẳng ăn nhập như mọi khi.

    Hai đứa bé đã ăn xong và rời khỏi bàn, Tuấn thoáng chút lo lắng

    - Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh rửa bát rồi cho con học. Có thể em bị nước mưa dính vào người đó. Nhớ uống thuốc phòng cảm lạnh.

    Mai không trả lời chồng mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô đứng dậy và đi về phòng ngủ. Cô gieo mình lên giường, chẳng phải ngủ nhưng cô vẫn nhắm mắt. Tiếng chuông thông báo từ facebook của cô vang lên, báo cho cô biết, có người gửi lời mời kết bạn. Cô kéo nhẹ màn hình. Ai đó đã gửi lời mời kết bạn với facebook của cô. Cô chưa vội đồng ý. Cô chấm vào hình đại diện và kéo nhẹ lên. Ánh mắt ban ngày hiện ra, hơi chột dạ. Cô kéo xuống nữa, những hình ảnh của Hoàng từ từ hiện ra, khi thì đi chơi, khi cà phê với bạn, khi thì đi thiện nguyện. Thỉnh thoảng là những câu thơ rất tình, hoặc ít ra là cô cảm thấy thế?

    Cô khẽ mỉm cười và nhấn chấp nhận. Từ hộp thư, Hoàng gửi cô lời chào, cô cũng đáp lại sau đó ít lâu một cách lịch sự. Họ chỉ nhắn với nhau mấy câu rồi Hoàng gửi nhãn dán chúc ngủ ngon. Cô cũng vậy. Nhưng cô thấy lâng lâng khó tả, rồi thiếp đi lúc nào không hay?

    Những ngày sau đó, cô không còn cảm thấy ánh mắt của Hoàng nhìn cô khiến cô bối rối nữa, mà ngược lại, rất ấm áp. Hoàng đối với cô như một cậu em thật gần gũi, đôi khi cô cảm thấy còn hơn thế nữa. Cô cũng không còn ngại chạm ánh mắt của Hoàng. Cả hai thấy thân mật hơn trước. Cô cảm thấy thiếu hụt cái gì đó, mỗi khi đến giờ về hoặc mỗi tối Hoàng bận không nhắn tin. Khi thì hình mấy bông hoa hồng, khi thì bức hình đẹp, có khi mấy câu thơ tình.. Cô chờ nhưng chẳng bao giờ chủ động nhắn tin trước.

    Một vài lần, cô cùng Hoàng và cả phòng đi liên hoan, Hoàng ân cần chăm sóc cô hơn cả những cô gái khác, khiến cho những cặp mắt ghen tỵ nhìn xoáy vào cô. Thỉnh thoảng, Hoàng rủ cô đi với nhóm của Hoàng đến nhà tình thương vào những ngày chủ nhật, cô cảm thấy rất vui. Cả ngày cô như con chim ríu rít bên cậu trai trẻ, bởi lối nói chuyện có duyên và rất tự nhiên của cậu. Hoàng vẫn vậy, vẫn chăm sóc cô, nhưng Hoàng đã không còn gọi cô là chị từ bao giờ cô chẳng nhớ? Hoàng xưng tên và gọi tên cô mỗi lần nói chuyện. Cô bắt đầu thấy ranh giới mong manh bị phá vỡ.

    Tối thứ bảy đầu thu, trăng thượng tuần nhú lên sau những dãy nhà cao tầng được một lát, cô thấy tin nhắn của Hoàng từ messenger. "Mai, Hoàng nhớ Mai"

    Và kèm theo một hình hoa hồng màu đỏ cùng dòng chữ "I love you".

    Tim Mai đập mạnh, người nóng bừng lên. Mai cầm điện thoại mà tay run run. Mai không trả lời ngay. Cô đưa mặt mỉm cười bí ẩn.

    Những tin nhắn qua lại liên tục. Nhưng Mai không trả lời câu hỏi chính của Hoàng "Em có thể làm người yêu anh được không?"

    Chỉ đến khi Hoàng chúc ngủ ngon và không quên hẹn cô sáng mai đi ăn sáng rồi cà phê, kèm theo câu nói: "Anh sẽ đợi câu trả lời vào sáng mai của em, hôn em" thì Mai mới đưa ra một hình trái tim thay cho câu trả lời.

    Cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tuấn thật ngọt ngào và êm ái. Cô ngủ bù những ngày qua, cho đến khi giật mình trở giấc vì tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn. Cô choàng tỉnh và dụi mắt đọc: "Em, anh đợi em ở.."

    Cô trở vào phòng tắm, rồi sau đó quay ra lựa chọn cho mình một chiếc đầm màu xanh da trời nhạt. Cô trang điểm nhẹ nhàng, màu son môi rất hợp với màu đầm cô mặc, nhưng vẫn tôn được vẻ dịu dàng và quý phái. Cô xoay đi, xoay lại trước gương mà không để ý Tuấn đã đứng đằng sau từ lúc nào? Anh đưa tay kéo khóa lên giúp vợ rồi khen:

    - Em mặc chiếc này đẹp lắm!

    - Quà.. bạn em tặng đó anh!

    Suýt nữa thì cô đã buột miệng kêu, quà của Hoàng tặng cô nhân chuyến đi công tác nước ngoài về của Hoàng.

    - Em ăn sáng rồi mới đi chứ? Anh đã nấu rồi! Anh và các con đang đợi em.

    - Anh và hai con ăn đi, em ra ngoài ăn với bạn rồi đi công việc luôn.

    - Ừ vậy thì thôi, em lấy xe anh mà đi, hôm qua anh vừa đổ xăng. Chìa khóa đây em.

    Vừa nói, Tuấn vừa đẩy cổng dắt xe ra cho vợ.

    Đợi Mai ngồi lên xe, anh trở vào cho hai con ăn sáng.

    Gió thu se lạnh, từng chiếc lá nhẹ xoay theo gió. Mái tóc Mai bồng bềnh dưới mũ bảo hiểm cách điệu. Cô cho xe chạy từ từ rồi đột nhiên dừng lại. Dường như có cái gì đó bay vào khóe mắt khiến cô thấy nhòe chút, sống mũi cô hơi cay. Cô trấn tĩnh lại. Ánh mắt khi nãy của chồng làm cô chợt tỉnh. Ánh mắt yêu thương, gửi gắm, tràn đầy niềm tin vào cô. Cô chợt nhận ra, cạnh đó là bốn con mắt tinh nghịch của hai cậu con trai cùng những điệu bộ của cả ba bố con khi đón chào cô. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoàng : "Xin lỗi em, chị có việc bận không đi cà phê được, đừng mất công chờ chị nữa".

    Chiếc xe máy đưa cô thẳng về phía chợ, đã lâu lắm rồi, cô không làm việc đó. Hôm nay cô sẽ làm thật nhiều món để thiết đãi chồng và hai con.

    Ánh nắng nhạt chạy theo bóng xe cô đến tận cổng nhà. Trong sân, Tuấn đang hì hụi cùng hai con dọn dẹp nhà cửa. Anh ngước lên nhìn vợ tỏ vẻ ngạc nhiên:

    - Em đi nhanh thế?

    - Không, em hủy bỏ cuộc hẹn rồi. Chỉ là bạn và những niềm vui cá nhân thôi chồng yêu ạ. Với em, anh và các con mới là những niềm vui thật sự.

    Cô nhón chân, đưa cả hai tay vòng lên cổ Tuấn đang lấm tấm mồ hôi mà hôn lên trán. Mồ hôi Tuấn hay nước mắt cô mằn mặn? Nó làm cho cô sực tỉnh bởi cơn mê bấy lâu nay.

    - Chồng, em sẽ mãi bên anh và các con. Với em, vậy là đủ..

    * * *

    - HẾT -

    Trần Lực
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...