Sau bão Đan Mộc ***** Cơn bão đi qua, Một vùng trù phú, hóa tiêu đìều, xơ xác, tan hoang Nhưng em, mẹ vẫn bình an Đối với con, đã thành điều quý giá Con ở trong này, dù vất vả Sao sánh bằng mẹ, tất tả chốn quê hương Ruộng mía, ruộng dưa bị ngập nước thảm thương Đến cây me già cổ thụ, còn bật gốc, Em với mẹ, ốm o, gầy rộc, Có thể vượt qua rồi, là trời phật để tâm Con ở nơi này, luôn khấn nguyện âm thầm Mong mẹ, em bình yên, quê hương an ổn Bão lũ hung tợn cuốn trôi, chỉ còn hỗn độn Nhưng Có xóm, có làng, có bộ đội, có dân quân Các anh sẽ ra tay cứu đỡ, như tình thân Dựng cho em mái nhà ân cần Và cuốc hộ mẹ một nương khoai Mẹ, em ơi, xin chớ có bi ai Dẫu mất mát, đau thương, đừng để lòng nản chí Sau tất cả, con mong điều giản dị Mất đi rồi, có tin yêu, ta làm lại ngày mai Lau nước mắt, ngẩng cao đầu, ta hãy nắm chặt tay Sóng gió, mưa mù, nước lũ, hay đá rơi trên vai Không đẩy ngã được chúng ta, càng không cản được bước chân ta Bước chân của những người từng đi qua biển động Từng đào núi, dời non đi xây cuộc sống Qua hết rồi, ta gây dựng lại đời ta.