Truyện Ngắn Sài Gòn Làm Sao Tránh Được Những Cơn Mưa - Litschool

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bụi, 8 Tháng tư 2019.

  1. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm ấy, tôi đã ngồi chờ cho xe của Nhiên sửa xong. Không biết là vô tình hay cố ý mà tôi lại hóa trượng nghĩa như vậy. Buổi tối nhẹ trôi, lòng tôi có sự vui sướng nhẹ khi giúp được người khác. Đằng này lại là giúp một kẻ không ưa gì mình bấy lâu nay. Và cũng nhờ buổi tối ấy mà Nhiên khác đi, nhỏ lộ rõ hiền từ đến lạ. Nhiên không còn là Nhiên của bao buổi học sỗ sàng, chua chát. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm nhiều, bởi Tầm mới là người tôi quan tâm.

    Thời gian chậm chạp khi ta chờ nó, nhưng thời gian qua tôi chẳng đợi điều gì nên nó chạy nhanh vun vút. Thấm thoát đã đến tháng tư, những cơn mưa ngâu đổ bộ Sài Gòn. Cùng lúc với mấy vệt nước trời ấy là sự ngượng ngùng khó tả nơi tôi. Trong đời ai cũng có lúc vấp ngã, những trận bóng cùng lớp khiến tôi ngã sấp mặt. Năm hai là năm tôi được thỏa sức vui đùa nhất, bởi quá quen mặt mọi người. Bởi dư âm học hành của năm tháng cấp 3 đã qua, trong khi sự mông lung của tương lai vô định chưa tới.

    Các trận đấu hành xác tôi rã rời, cộng dồn với các công việc làm thêm, học hành này nọ. Đủ thứ như vậy khiến tôi ít thời gian cho Tầm hơn, chỉ là những dòng tin nhắn nhạt chứ ít gặp mặt đi nhiều. Sau cuộc tình đầu tôi tuy đã hiểu là con gái cần sự quan tâm, nhưng đâu phải ai cũng đăm đăm vào việc ấy. Trong sự bâng quơ cuộc sống tôi quên bén đi mất, thật sự chẳng biết tự khi nào Nhiên lại bắt chuyện với tôi nhiều hơn. Nhưng khốn nạn hơn là chính bản thân mình, mọi chuyện leo thang.

    Trong một buổi chiều chủ nhật đẹp trời sau khi tôi làm thêm về. Thân thể khá mệt, cộng thêm mấy cái đồ án vớ vẩn của lớp ban cho trước đó khiến bản thân chỉ muốn xả stress. Về nhà là tôi lao vào tắm ngay cho đầu óc sảng khoái, bởi tôi đồ rằng tắm là một biện pháp hữu hiệu cho tâm trí con người. Tắm xong cũng là lúc chị tôi rời khỏi nhà.

    - Lít, tối nay chị hông ăn cơm đâu.

    - Ừm, em biết rồi. - Tôi gật gặt đầu và trong đầu nảy lên một ý định quen thuộc.

    - Muốn thì tự nấu cơm ăn đi, không thì đi ăn ngoài nhen! - Chị tôi nói căn dặn khi bước ra khỏi phòng tro.

    - Đóng cửa lại dùm nhen chị. - Tôi la ơi ới phía từ phòng tắm, những điều gì mong muốn cũng tới. Tôi lao ngay ra chiếc laptop của mình, hòng làm những thứ mà thằng đàn ông nào cũng làm.

    Đó là thủ dâm hay tiếng lóng là "quay tay". Chắc không cần khảo sát gì nhiều bởi việc thủ dâm là nhu cầu sinh lý thực sự của mỗi người, không ai cấm cản việc đó nhưng mọi người vẫn nhìn nhận nó một cách thiếu khiếm nhã. Tất nhiên ai cũng nên giấu đi việc đó, vì nó cũng chả có tốt đẹp gì với người khác. Thế nhưng việc chưa bắt đầu thì chị tôi lại trở về.

    - Lít, đưa chị cái điện thoại, chút xíu nữa quên. - Chị tôi thở hỗn hễnh khi tôi mở cửa.

    - Đây nè. Quên rồi chứ chút xíu gì. - Tôi có phần nổi cáu vì mém nữa bị phá bĩnh. - Tứng tứng tưng..

    Cùng lúc tiếng nhạc chuông điện thoại tôi vang lên, là số của Tầm.

    - A lô. - Tôi nhận cuộc gọi khi chị mình vừa đi khỏi.

    - Anh hả. Có ở nhà hông? - Tầm cất tiếng nhẹ nhàng bên đầu giọng.

    - Ừm, có một mình anh hà. Chi vậy em?

    - Hứ, bộ gọi là phải có chuyện à? - Tầm hừ giọng.

    - Hì, thì có chuyện mới gọi chứ. Vậy nhớ anh hả! - Tôi sẵn chớn bông đùa.

    - Uầy, thôi đi ông hai. Ai thèm. - Em vờ hờn dỗi.

    - Hông thèm thì thôi. Cúp máy nhé. - Tôi vẫn chì chạc.

    - Ngon lắm, giỏi thì cúp đi.

    - Hè hè. Đùa đó. Có kèo gì hông em?

    - Kèo gì chứ. Tí nữa em ghé qua nhà bạn xong xuống nhà anh, cỡ 6 giờ á.

    - Uầy. Xuống thì xuống đi chứ, ai cản đâu. Hi.

    - Hay lắm. Thôi em cúp máy đây.

    Mọi chuyện đã sẵn sàng, nhưng tôi không sẵn sàng. Tôi có thói quen mỗi lần bật laptop là lướt facebook một tí, rồi qua youtube nghe vài bản nhạc buồn buồn cho khuây khỏa. Thế nên chốc chốc một hồi dài trôi qua, tôi mới bắt đầu quá trình kia cũng mình.

    Khúc dạo đầu miên man dị thường, tôi nhấm nháp từng khung hình. Cứ thế trôi đi tôi đeo tai nghe lấn át cả tinh thần mình, lạc vào một thế giới khác. Bất chợt có một mảng sáng hiện ra, chẳng hiểu chuyện gì nữa. Tầm mở cửa bước vô như một nữ thần trong khung trắng ảo diệu.

    - Á.. - Tầm vừa bước vào lại vội che mặt quay đi cùng tiếng la thản thốt.

    - Ơ! - Tôi ngước mặt nhìn ra cửa phòng, một giây chết lặng mà ngượng ngùng vô tận. Tôi thất thần dọn dẹp đóng tàn dư của bản thân, chẳng biết phải làm sao với điều này nữa. Giờ mới nhớ lại chị tôi vô lấy điện thoại đã quên mất vụ khóa cửa, thật éo le bản thân mình. Khung cảnh ấy em đã thấy, chắc với một người con gái sẽ nghĩ rằng việc này biến thái quá thể. Nhưng tôi mong Tầm hiểu đúng hướng, trước giờ em luôn là người hiểu chuyện mà.

    Nhưng sao thâm tâm tôi cứng đờ, rụt rè không còn là chính mình nữa. Nghĩ tới việc ai đó thấy mình dị hợm như vậy thật sự muốn trốn quách chỗ nào cho xong. Đằng này còn cả Tầm là người thấy nữa, cái cục ngại làm sao xóa tan.

    - Em. - Tôi ra cửa phòng gặp Tầm, mặt vẫn không thể che giấu sự ngượng ngùng.

    - Không sao đâu anh. Hi. - Tầm mỉm cười như không có chuyện gì.

    - Anh.. Thực ra.. - Tôi ấp úng không biết giải thích như thế nào cho đành.

    - Hì, em hiểu mà. Em có đem mấy con ốc Mỡ nè. Giờ vô xào tỏi ăn nhen! - Tầm cười thân thiện như xóa tan mọi âu lo tức thời.

    - À, ừm. Sao cũng được.

    Mọi thứ trôi qua những kẽ tay, con người Tầm thật khó hiểu. Mới vừa rồi còn la ơi ới vậy mà nhanh chóng cười hiền, hình như trước giờ em luôn vậy. Tuy Tầm nói không sao đâu nhưng tôi biết đó chỉ là lời nói biện hộ cho tôi. Vì chính bản thân mình còn thấy ngượng ngập huống chi là người khác. Những nghĩ ngợi lung tung và những biện chứng sắc sảo tôi xây dựng nên đều bị đánh bại bởi làn hương nọ. Nhìn thân hình em bên gian bếp khi những miếng tỏi thơm lừng bay khắp phòng thật quyến rũ. Thực chất thì trước giờ quen Tầm tôi chưa thấy em nấu nướng gì cả, bởi phòng trọ của tôi luôn nấu cơm vào mỗi ngày nên cũng chẳng màng tới việc ăn cơm ké phòng trọ của Tầm. Vậy nên giờ mới thấy bạn gái của tôi cũng đảm đang phần nào.

    - Hi, xong rồi nè. - Tầm bưng ra dĩa ốc mỡ xào tỏi thơm nứt mũi.

    - Để coi nào. - Tôi lấy con đầu tiên ăn vẻ thưởng thức, Tầm ngồi trông mặt nghệch ra.

    - Ừm. - Tôi nếm trong miệng thật lâu giả vờ suy tư.

    - Sao anh? - Tầm hỏi gấp.

    - Cũng không đến nỗi. - Tôi mặt gian xảo nói dốc.

    - Hơ! Là sao? Em thấy ngon mà ta. - Tầm nếm thử một con.

    - Hì, anh đùa á. Ngon lắm em. - Tôi cười và đút cho Tầm một con ốc. - Nè.

    - Hứ! - Tầm bĩu môi vờ trách.

    Chốc chốc vụ bắt quả tang chợt tan biến nhất thời, dù vậy thì tâm trí tôi chẳng thể bỏ qua được. Nó cứ day dứt khó tả, cái mối nhục ngàn thu hẳn sẽ ám ảnh đến cuối đời. Có khi về già Tầm đem ra mà nhắc lại cho con cháu chắc tôi trốn vào xó tủ mất thôi.

    Nhưng còn quá sớm để tính chuyện già nua, bởi đường đời còn nhiều khúc cua quẹo chẳng biết mà lần. Và có một lần khúc cua nào ấy chẳng rõ, tôi bắt gặp Linh trong một buổi trưa trễ học. Linh ngồi xụ mặt và khóc trên góc ghế đá bên hông trường.

    - Linh. Sao vậy? - Tôi lại gần hỏi han.

    - Hơ! Híc. - Linh ngạc nhiên khi thấy tôi.

    - Sao khóc vậy? - Tôi ngồi xuống cạnh bên.

    - Híc. Không sao đâu. - Linh lấy tay vuốt nhẹ mi mắt.

    - Không sao mà khóc à! Có chuyện gì kể tui nghe nè, biết đâu tui giúp được.

    - Hơ, hồi nãy tui mượn điện thoại của Nam. Rồi tui bấm gọi đứa bạn vì điện thoại tui hết tiền. - Linh bắt đầu kể.

    - Sao nữa? - Tôi tò mò nhảy gấp.

    - Đang dòm điện thoại bấm thì chân tui đá trúng cục gạch đau điếng luôn, rồi ngã xuống bầm đầu gối. Xui sao mà cái điện thoại nứt màn hình ghê gớm, cái Nam tức quá chửi tui.

    - Hở! Rồi sao.

    - Thì tui đau quá cũng nhăn lên cãi lại, rồi tức quá ứa nước mắt. Thiệt tình nó lo cái điện thoại hơn tui mà. - Linh kể ắt hẳn cũng nghẹn lòng.

    - Hừ. Cái thằng này, tệ hết sức. - Tôi lên tiếng chửi hùa theo. - Mà chắc cũng không sao đâu, tại nó giận quá mất khôn thôi. Chiều về nó nghĩ lại mà, đừng tức nữa.

    - Hư. Biết rồi. - Linh nhìn tôi với ánh mắt ngày nào, nhưng đã pha thêm chút nhạt màu.

    - Vậy giờ đi học đi chứ!

    - Thôi, trễ rồi. Ông rảnh không, ra quán trà sữa Sky với tui đi. - Linh tròn mắt đề nghị.

    - Gì ghê vậy? Nay nghỉ học luôn à! - Tôi sửng sờ bỏi Linh trước giờ luôn là người "ham học", đã thế vừa rồi còn thút thít khóc mà giờ lại lạc quan thế.

    - Thì lâu không gặp lại ông. Đi trà sữa vui. Nha! - Linh khều tay năn nỉ.

    - À, ừ. Sao cũng được. Môn bữa nay học cũng như không. Hì. - Tôi cười trừ đồng ý.

    - Lít đúng là bạn tốt. - Linh nói rồi đứng dậy đi ngay, hôm nay nhỏ khác lạ quá. Linh trước kia không thấy khóc bao giờ, hôm nay trở chứng nắng mưa. Họa chăng tình yêu có tác động lạ kì vậy.

    Quán trà sữa vẫn ở đó chờ, hẳn không phải chờ tôi và Linh. Bước tới gọi món, cũng lâu rồi không tới quán trà sữa này. Tôi mới bỡ ngỡ nhận ra nhân viên mới của quán, một cô gái có nét nhìn y hệt của Nhiên, thực chất là Nhiên thật.

    - Sky xin chào ạ! - Cô bé nhân viên chào khách.

    - Hế lô. - Tôi vừa trờ tới trước mặt nhỏ.

    - Hở! Trường. - Nhiên giờ mới thể hiện cái tên của mình là "ngạc nhiên".

    - Hì. Ủa, làm nhân viên ở đây hả! - Tôi cũng ngạc nhiên không kém.

    - Ừ. Hi. Cũng mới làm hà. - Nhỏ cười tít mắt.

    - Vậy cho tui hai ly trà sữa thường nhé!

    - Ủa, ai vậy Lít. - Lúc này Linh cũng thắc mắc khi nãy giờ đứng sau.

    - À, bạn học chung. Linh vô ngồi trước đi. - Tôi cười trừ cũng đồng thời thấy Nhiên quay ngoắt đi vô trong quầy tiếp tục làm việc. - Thôi, Nhiên làm việc đi nhé.

    - Ừ. - Nhỏ tiếp tục làm tiếp công việc của mình. Tôi trở vào ngồi với Linh, lâu lâu lại ngó ra Nhiên cô nương thử. Nhỏ trông bộ dạng cười đón khách có duyên dễ sợ. Không mặc vào sự chanh chua ban đầu hay sự điềm đạm khi thất tình cả. Không ngờ Nhiên cũng năng động ra phết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  2. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhờ có nhỏ Nhiên làm ở quán trà sữa ấy mà thỉnh thoảng tôi cũng kéo tụi bạn đi thưởng thức. Hòng để khoe mẻ cho mấy thằng bạn rằng tôi có quen một đứa bạn nữ dễ thương làm nhân viên quán trà sữa. Thoạt đầu tụi nó không tin, nhưng rồi sau rồi cũng phải tin khi tôi nói chuyện với Nhiên trước mặt cả đám.

    - Đu đào đâu ra em gái ngon mày? - Thằng Thâu chụp miệng.

    - Anh nói thiệt mà tụi bây có tin đâu. - Tôi hếch mặt làm dóc.

    - Ghê nha! Nay Lít lên đời rồi á. - Vũ lên tiếng chêm vào.

    - Đùa chứ là bạn thôi, thích thì tao giới thiệu thử. - Tôi hạ giọng.

    - Thôi, anh em ai lại giành với nhau chứ. Của ai nấy xài đi. - Thằng Trường giả bộ trượng nghĩa.

    - Giành gì đâu. Kiểu này ra đây ngồi dài dài chứ. - Thằng Vũ nhìn đểu tôi.

    - Thì đúng rồi. Hà hà. - Tôi cười hể hả vì giá trị của mình được nâng lên.

    Trong đùa có thật, mấy thằng này cứ lâu lâu kéo tôi đi uống trà sữa. Tuy chúng nó không có chính ý việc gạ gẫm Nhiên cô nương nhưng cứ ngó nghiêng liên hồi. Tôi thì chẳng có hứng thú gì nhiều việc uống trà sữa nơi đây, gặp nhỏ Nhiên trên lớp tiếng Anh là đủ rồi. Được cái chém gió với bạn bè nên tôi cũng ngậm ngùi đi theo.

    Bộ phim đời tôi lại có thêm nữ diễn viên tên Nhiên, với định nghĩa diễn viên rất dễ hiểu. Đó là cứ gặp nhiều và liên tục thì tức khắc trở thành một vai thôi. Khổ thay còn có nhiều diễn viên khác đang đứng chờ ai đó trong sương đêm lạnh lẻo. Tôi đã gặp nhiều lần nhưng chẳng chấp nhận một vai nào. Cứ tối tối đi học về trên đường Phạm Văn Đồng tôi lại bắt gặp họ trên chặng đường tấp nập người qua, nhưng họ chỉ liếc dòm. Cũng một lần như thế, tôi chở Tầm đi ăn ốc sau khi tan học tiếng Anh. Tôi và Tầm cắt ngang những người con gái ấy một cách chậm rãi, có một thanh niên đang đứng nói chuyện với một cô gái, họ dường như vui vẻ lắm.

    - Hey em. - Tôi liếc ngang nói gọi Tầm sau yên xe.

    - Hở! Sao anh?

    - Đố em cái ông kia với bà kia đang nói chuyện gì với nhau? - Tôi chỉ tới chỗ gã ngồi trên xe máy dừng lại gạ hỏi cô gái mặc đầm kia.

    - Hỏi hay quá. Làm sao biết được. - Tầm hừ nhạt.

    - Uầy, vậy là em không biết sự tích "Cái hang Sài Gòn" rồi. - Tôi nói giọng đắc chí.

    - Cái hang Sài Gòn, tên gì lạ lùng dữ hẹ. - Tầm ngạc nhiên cười nhẹ.

    - Hi. Để anh kể cho nghe nha.

    - Dạ. - Tầm gật đầu một cái mà tôi xuyến lòng, giọng em ngọt như mía lùi.

    - Bắt đầu nhé. Ngày xửa ngày xưa.. Có bà bán dưa bả cưa cái cẳng. Ha ha. - Tôi cười phá lên cho dù Tầm chưa hiểu gì sấc.

    - Cái gì vậy? Khùng. - Tầm nhéo vào hông tôi một cái.

    - Á á.. Đang lái xe em ơi, anh lụi vô lề đường luôn bây giờ. - Tôi la ơi ới vì cái nhéo sát thương cực lớn mà độ bất ngờ cực cao.

    - Cho chết. - Tầm hừ tôi.

    - Hì, thực chất ông hồi nãy rủ cô gái kia đi ngủ á. - Tôi từ tốn lại.

    - Muốn chết hẳn! - Tầm lên giọng và thêm lần nữa nhéo vào chỗ cũ.

    - Ây da. Chết tui òi, đừng nhéo nữa.. Anh nói thiệt mà.

    - Nói thiệt nè.. - Tầm chuyển bên cho đối xứng.

    - Ây da, thôi mà em. Chị hồi nãy làm gái đó. - Tôi sợ quá nên đành nói toạt, không dám trêu Tầm nữa.

    - Hở! Chắc hông? Sao anh biết? - Tầm ngạc nhiên hỏi tới.

    - Địa bàn của anh mà sao không biết được. Hè hè. - Tôi cười đểu cáng.

    - Cái gì? Địa bàn nè. - Tầm không ngớt tay vào hông tôi.

    - Ui da, tím hông anh rồi. Em nhéo nữa chắc anh đi Quy Nhơn quá. - Trong cơn đau tôi lại lên cơn mê sảng.

    - Đáng. Cho chừa.

    - Chừa gì trời. À thôi. Cái sự tích "Cái hang Sài Gòn" tức là Cave Sài Gòn đó. Tiếng Anh Cave là cái hang. Hì. - Tôi lại bông đùa tiếp.

    - Giỏi lắm. Gì cũng biết hết. - Tầm hếch mắt.

    - Hè hè. Ở Sài Gòn nổi tiếng nhất là Lý Thường Kiệt, Phan Văn Trị. Mấy đường đó đêm đêm cave đứng đầy. - Tôi tiếp tục ba hoa.

    - Thì sao. Anh đi chưa mà biết? - Tầm vờ gặng hỏi.

    - Hì. Thì anh đi ngang nên biết thôi. Chứ anh rảnh đâu mà.. Hè hè. - Tôi ngượng ngùng mấp mé.

    - Sao nói cũng được. Tới quán rồi kìa. - May là vừa tới quán chứ không Tầm lại tra tấn tôi với mấy vạn câu hỏi vì sao nữa cũng nên.

    Những diễn viên quần chúng trong đời tôi vừa đi ngang, chặng đường hiện tại soi sáng bởi những ánh đèn đường vàng vọt cùng dòng xe chen nhau qua lại. Tuy mạnh yếu mỗi lúc khác nhau, nhưng đèn đường lúc nào cũng có. Chẳng qua mỗi thời lại có một con người khác mà thôi.

    Một hôm nọ, chẳng ai nhớ là hôm nào. Buổi học tiếng anh chiều nay tôi bỗng thấy trống vắng một điều, nhỏ Nhiên chưa đi học. Thường thì Nhiên đi tới khá sớm, bởi tôi luôn là người tới đầu tiên trong lớp học. Buổi học trôi đi được nửa tiếng, Nhiên mới hỗn hễnh bước vào nhưng mặt có vẻ nhợt nhạt. Tôi chẳng quan tâm vì tiết học dang dở, cũng chẳng có lý do nào hỏi han.

    Tan lớp, đường ai về nhà nấy. Hôm nay tôi chắc chắn rằng không quên chiếc điện thoại của mình trong lớp học, nên sẽ có một chuyến du ngoạn cùng Tầm. Thế nhưng dự định bất ngờ tới phòng em lại bị đứt đoạn. Nhiên cô nương đứng bên cạnh cửa với gã xa lạ, nghe loáng thoáng thì có vẻ như gã là bạn trai của Nhiên. Nhớ tới lần trước cũng tình hình thế này mà họ chia tay nhau, không biết sự tình như thế nào.

    - Giờ anh muốn gì nữa? - Nhiên gằng giọng.

    - Anh xin lỗi mà. - Thanh niên kia nắm lấy tay Nhiên.

    - Buông ra, đi mà xin lỗi với mấy con khác đi. - Tầm vung tay một cái.

    - Này nhá. Hổm nay anh xuống nước nhiều rồi đó. - Gã kia không còn nhường nhịn.

    - Thì sao? - Nhiên quát.

    - Chuyện có gì đâu mà em đi luôn. Đúng là đàn bà. - Gã kia sỗ sàng.

    - Hở!.. Chát. - Nhiên nổi đóa tát hắn một phát.

    - Á! Cái con.. - Gã trừng mắt dơ tay lên định đánh Nhiên.

    Khoảnh khắc ấy nổi lòng một người đàn ông trong tôi dậy sóng.. "Chát". Gã kia tát Nhiên một cái trả đũa, tôi không cần nghĩ nhiều sau cánh cửa lớp tôi xông ra đạp hắn một phát ngã sõng soài. Rồi ôm Nhiên vào lòng cho dù chỉ là người dưng nước lả, thanh niên ấy đứng dậy mặt hầm hầm tính đánh tôi nhưng rồi khựng lại chôn chân vì cú đạp khá đau vừa rồi.

    Đang hả hê thì tôi định thần lại, pha "vô ảnh cước" vừa rồi chỉ là tưởng tượng viên mãn của tôi. Giờ gã kia đang dơ cánh tay của hắn tới trước trờ xả xuống. Tôi không biết làm gì hết, sự tình đã rõ ràng rồi nên đành bỏ đi để lấy xe ra về.

    - Trường. - Tiếng của Nhiên kêu sau lưng khi tôi vừa đi ngang qua.

    - Hở! - Tôi ngẩn người chẳng hiểu sao được gọi.

    - Nãy giờ anh đi đâu đấy? - Nhiên hỏi càng.

    - Hở! Cái gì? - Tôi đớ họng khi Nhiên hỏi sảng, kêu tôi bằng anh nữa chứ.

    - Đây là bạn trai tôi. Giỏi thì đánh đi. - Nhiên quay mặt sang gã kia thách đố.

    - Ừm. Hay lắm. Nhớ đấy. - Gã kia nói gằng giọng, trừng mắt nhìn Nhiên rồi xéo qua tôi. Hắn lên xe máy chạy đi trong chốc lát. Tôi thì vẫn ú ớ chẳng nói gì, tự dưng trở thành người thứ ba trong cuộc chiến không khoan nhượng này.

    - Cái gì vậy Nhiên? - Tôi hỏi gấp.

    - Cảm ơn Trường nha! Ông ăn tối chưa? - Nhiên bình thản hỏi chứ không giận dữ như vừa rồi nữa.

    - À, chưa. Sao vậy?

    - Vậy đi ăn hủ tíu với tui nhen! - Nhỏ Nhiên tròn mắt hỏi.

    - Uầy. Sao cũng được. Mà hồi nãy bị gì vậy? - Tôi ngần ngừ hỏi.

    - Thì.. Thôi tí kể cho. Giờ đi lấy xe nè. - Nhiên đẩy người tôi hối thúc.

    Vậy là cuộc vui tôi dự định với Tầm bị hủy, mà cũng chưa hẳn là hủy vì nó chưa bắt đầu gì cả. Tôi với Nhiên lại quán hủ tíu cũng gần chỗ học, hết tô hủ tíu nhỏ mới kể được vài dòng.

    - Thực chất thì tui với nó chia tay tự hôm bữa rồi. - Giọng Nhiên trầm lại.

    - À, ừ. Sao chia tay vậy? - Tôi hỏi thẳng.

    - Uầy.. Chuyện này cũng khó nói. - Nhỏ ngần ngừ.

    - Khó nói thì thôi. - Tôi vờ lảnh đạm.

    - Tại nó sấc láo quá. - Nhiên cau mày.

    - Ủa. Sao vậy?

    - Nó lấy ảnh của tui lúc mặc áo hai dây gửi cho bạn bè nó. Tui bảo xóa đi, nó cứ nằng nặc "có sao đâu". Rồi sau đó tui mới phát hiện nó gửi cho con bạn nào đó nữa. Thiệt muốn tức điên. Và rồi sau đó là vậy đó.

    - Hờ, ừ. Ủa không lẽ giận tới bây giờ luôn hẳn! - Tôi ngẩn người hỏi tiếp.

    - Uầy. Thằng đó cứng đầu lắm, cứ hay giỡn lì. Nó có xin lỗi nhưng mà kiểu không thành khẩn. Nên thôi vậy. - Nhiên lắc đầu trầm ngâm.

    - Vậy giờ sao? - Tôi lại hỏi ngang.

    - Sao là sao?

    - Thì giờ không có bạn trai có thấy thiếu thiếu hông? - Tôi cười nham hiểm.

    - Hừ. Làm như ai cũng như ông, thiếu thiếu.

    - Ê ê. Tui không có thiếu nhen.

    - Ai biết được. - Nhỏ Nhiên hếch mắt xéo.

    - Biết làm gì đâu. À mà bữa nào có chuyện gì vui vui kể tui nghe nhen. - Tôi lại bông đùa.

    - Có chuyện gì mà vui.. À, ngon lắm. - Nhiên ngập ngừng rồi trừng mắt phát hiện tôi đá xéo.

    - Tính tiền cô ơi. Thôi về nào. - Tôi nhanh trí lách nhẹ qua không khí nguy hiểm trờ tới. Hai đứa mạnh ai nấy về sau lời từ giã. Hôm nay lại thấy Nhiên cô nương mạnh mẽ như ngày nào, dám từ bỏ tình yêu dứt khoát, còn tát cả người khác. Dám lắm tôi cứ ngố ngố là bị ăn đòn ngay.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xuân con én đưa thoi, nay trời đã chuyển hạ. Mưa rơi rớt dần trên vai áo ai, tôi vẫn sống cuộc sống vô tư lự. Bước ra khỏi buổi học tiếng Anh dần càng nhạt vị, ai nấy đều quen mặt lẫn nhau phần nào. Trời nhỏ giọt mưa tự khi nào, ướt cả góc phố phường. Tôi chạy nhanh lấy xe ra về thì mới phát hiện rằng xe bị xẹp lốp, khốn nạn thay. Rõ ràng hồi chiều đi chẳng hề gì mà giờ lại vỡ nợ thế này, đen thôi đỏ quên đi.

    Trời đã mưa, còn phải dắt bộ xe đi kiếm chỗ trong đêm tối. Nghĩ cũng lạ, mới bữa trước nhỏ Nhiên bị hư xe còn có mình giúp, giờ một mình buồn thiu. Họa chăng cũng là do ăn ở, thế nên đành dắt bộ tới chỗ hôm bữa vậy. Nhưng chưa cần nghĩ nhiều, tôi lại bắt gặp một chỗ sửa xe di động ven đường. Đúng là trong cái rủi có cái may, phải vậy mới gọi là ở hiền gặp lành chứ.

    - Anh ơi! Sửa dùm em chiếc xe, hình như bị thủng lốp. - Tôi thấy một chàng trai còn khá trẻ bên hiên nhà nọ, có lẽ đang ngồi trông hộ ai đó.

    - Biết rồi, dắt vô đi. - Thanh niên trả lời với vẻ không thân thiện.

    - Dạ. - Tôi cởi cái áo mưa khoác vội ra, bắt đầu ngồi xem xe mình bị gì mà lại xẹp lốp, gã kia bắt đầu tháo bánh như thông thường, làm động tác không thuần thục cho lắm. Lâu lâu lại liếc lên nhìn tôi với vẻ không ưa gì mình. Một lúc dài loay hoay, gã chẳng chỉ tôi xem bị như thế nào với cái ruột để rồi bơm căng lớp như bình thường trở lại.

    - Rồi, xong rồi đó. - Gã hếch mặt nhìn tôi.

    - Bị gì vậy anh? - Tôi thành khẩn hỏi.

    - Không có gì hết. 200 ngàn. - Gã nhìn tôi rồi lại lờ đi hét giá.

    - Cái gì. Bị gì mà 200 ngàn? - Tôi bất thần lớn giọng.

    - Xe mày giờ tao sửa rồi. Giờ không trả tiền à! - Gã lớn giọng trừng mắt, giờ mới thấy được vẻ hổ báo cửa hắn.

    - Nhưng mà bị gì mới được chớ. Không nói rõ ràng tui không trả. - Tôi cũng lớn tiếng theo.

    - Ruột bị hư, tao sửa rồi. Nói lần cuối, có trả tiền không thằng nhóc? - Gã chỉ mặt, giọng hầm hồ.

    - Đừng có hiếp người quá đáng nhen! Buôn bán chứ đâu phải dụ người khác. - Tôi điên máu nên tới luôn.

    - Mày nói ai dụ. Mày.. - Gã nhảy tới đạp thẳng giữa người tôi, may sao tôi phản xạ lấy tay đỡ được mấy phần nhưng vẫn bị ngã xuống.

    - Cái.. - Tôi vừa mới đứng lên chưa kịp làm gì thì bị hai, ba thằng khác từ sau vách tường chạy ra đánh túi bụi làm tôi ngã sõng soài chống đỡ. Chúng vừa đánh vừa đạp, lại nói càng.

    "Không trả tiền này.. Mất dạy này.."

    Và đâu đó tôi đau với bận chống chọi với những cú đấm nên không nghe rõ, giống như ai đó kêu mình "giật bồ nè".

    Chúng nó đánh tôi một lúc thì có một chú bảo vệ bên Familymart chạy tới la lớn.

    - Ê.. Ê.. Làm gì vậy mấy thằng kia? - Chú chạy lại kéo một, hai tên ra.

    - Nó sửa xe không trả tiền lại còn mất dạy nữa. - Một tên trong đám nói hách.

    - Cái gì cũng từ từ chứ, làm gì đánh người ta dữ vậy? - Chú này bênh vực.

    - Đã nói nó rồi mà nó không nghe, hỗn láo quá bọn này mới đánh. Ông xen vô làm gì? Muốn chết hông? - Gã kia ăn nói ngông cuồng còn dứ dứ nấm đấm trước mặt.

    - Ê, ăn nói cho đàng hoàng nhen. Mày giỏi thì đánh tao đi thử xem. - Chú ấy cũng gân cổ lên thách thức, giật lấy tay gã kia kéo vào người mình.

    - Được. Ông giỏi lắm. - Gã giật lấy tay lại, trừng mắt nhìn chú rồi quay sang tôi. - Mày hên đó thằng nhóc. Bữa sau đừng có mất dạy nữa.

    - Ê, không lấy tiền nữa sao nhóc? - Chú bảo vệ hỏi tiếp.

    - Ê ông già. Tui không phải thằng nhóc nha. Nói nữa là có chuyện thiệt đó. - Thằng này liếc mắt nhìn chú bảo vệ rồi lại cay cú tôi. Nãy giờ bị đánh bất ngờ túi bụi, tôi chẳng nhìn thấy ai. Giờ mới thấy bóng dáng một gã hơi quen, hình như là người yêu cũ của nhỏ Nhiên trong đám ấy. Trự dưng bị đánh vô lý, trong lòng tôi uất hận nhưng chẳng biết phải làm sao cho đành.

    - Có sao không cháu? - Chú đỡ tôi ngồi dậy.

    - Dạ, cũng hơi đau. - Tôi rướn thân ngồi dậy sau một hồi choáng váng.

    - Chảy máu chỗ này nè. Mặt bầm chút xíu hà, chắc hồi nãy nó toàn đánh vào người phải không? - Chú hỏi han nhiệt tình.

    - Dạ, hình như vậy. Con cũng không nhớ nữa. - Tôi rờ vài chỗ gần mạng sườn cảm thấy hơi rân rân, chúng nó đánh mặt tôi đỡ được nhiều. Chứ còn đánh vào thân thì chịu.

    - Nhà cháu ở đâu? Có đi về được không?

    - Dạ thôi, cháu không sao đâu. Giờ cháu về được mà. - Tôi cố gắng đứng dậy để thể hiện mình còn mạnh mẽ chứ không bị mấy đòn kia hạ gục.

    - Ừm, à mà tụi hồi nãy nhìn hơi lạ. Chú làm bảo vệ ở đây mấy tháng nay mà có thấy sửa xe chỗ này đâu.

    - Hả! Thiệt hông chú? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Ừ. Mới cách đây cỡ nửa tiếng bọn nó mới kéo cái xe ra đây nè, lúc đó trời bắt đầu mưa. - Chú nói tiếp.

    - Ủa, lạ dữ ta! - Tôi ngẩn người suy nghĩ loáng qua một vèo, rồi vội tạm biệt chú bảo vệ. - Dạ thôi, con về nha chú. Chứ không mưa lại bự hơn. Cảm ơn chú ạ.

    - Ừ, về cẩn thận nhen cháu.

    Trên đường về, tôi mông lung nghĩ ngợi. Sau khi xâu chuỗi dữ kiện, có lẽ mọi lý do là tại Nhiên mà ra. Số tôi xui thế không biết, tiện thể ghé ngang nhà Tầm. Chứ với bộ dạng này mà về nhà chắc bị chị dò xét không biết đường nào mà lần.

    - Ủa! Anh bị sao vậy? - Tầm vừa mở cửa là thốt ngay câu chào không thể hay hơn.

    - Hi, vô anh kể cho nghe. - Tôi vẫn miệng cười như bao lần trước mặt em.

    - Trời ơi! Chảy máu bên tai nè. Rốt cuộc là bị gì? - Tầm bưng thuốc than ra, xuýt xoa mấy vết máu trên mặt tôi.

    - Hì, anh uýnh lộn. - Tôi cười xòa chém gió.

    - Uýnh lộn này. Khùng hả? - Tầm uýnh vào vai tôi một cái.

    - Ây da, đau đau. - Tôi la thất thanh khi em vừa chạm vào một vết thương khác.

    - Gì nữa, còn nữa hả? - Tầm ngạc nhiên một nửa, cái mặt còn lo âu mấy phần.

    - Hì, tụi nó đông quá. Anh chơi không lại. - Tôi bông đùa.

    - Cởi áo ra đi. - Tầm nói gắt, thế là tôi cởi ra.

    - Trời. Thiệt tình. Bầm tùm lum vầy. - Tầm nói giọng ngọng nghịu, mặt nhăn như cú. Tôi thấy mà mắc cười hơn là đau.

    - Hà hà. Anh đau mà em nhăn dữ vậy. - Tôi lại trêu.

    - Còn nói nữa! Ăn rồi làm gì mà bị đánh hả! - Tầm quát lớn, tôi bất giác nhìn thấy đôi mắt biếc của em, sầu thương.

    - Hì, xui thôi. - Tôi hóa ngượng nghịu.

    - Còn giỡn nữa thì đi về đi. - Tầm gắt giọng.

    - Anh.. Tại..

    Đầu đuôi câu chuyện tôi kể. Nhưng chỉ dồn trọng tâm vào vụ ẩu đả vừa rồi. Cũng vì nhỏ Nhiên bất ngờ kéo tôi vào tròng nên mới bị "ăn đập" như vậy.

    - Hì, xui thì chịu. - Tôi gãi đầu, Tầm thoa dầu vào mấy chỗ trên người, bóp bóp vào nó cảm giác phê phê rồi lại bất giác ấn mạnh. - Á, đau.

    - Cái tật hám gái, bị uýnh vậy giờ sao? - Tầm hỏi ngang.

    - Ai biết đâu. Chắc anh cũng không nói cho nhỏ Nhiên biết đâu. Đâu có bằng chứng gì đâu.

    - Ừ, cũng đúng. - Tầm nhún vai gật gật.

    - Bữa nào anh dẫn em qua quán trà sữa Sky dòm nhỏ Nhiên nhen! - Tôi bẻ lái nhanh lẹ.

    - Chi? - Tầm ngạc nhiên hỏi.

    - Thì dòm vui. Nhỏ khá là xinh á. Hi.

    - Vậy thì anh đi một mình đi. Bị uýnh nữa ráng chịu. - Em lơ giọng cất hộp thuốc đi.

    - Hì. Anh đi hoài mà. - Tôi tiếp tục bỡn cợt.

    - Đi về luôn đi. - Tầm nửa bơ nửa thiệt.

    - Vậy anh về nha! Mình về nha bạn ơi. - Tôi chào tạm biệt nhỏ bạn chung phòng với Tầm, đi về không để bâng khuâng thêm nữa.

    Đôi bàn tay của Tầm xoa xoa trên người mình cảm giác thật sung sướng. Trước giờ chỉ có má và chị của tôi mới là nữ giới lo lắng cho mình như vậy, nay có thêm Tầm. Ôi sao mê ly quá thể!

    Sáng hai hôm sau tôi mới đi học trở lại, vì bộ dạng sau khi bị uýnh thật chẳng ra sao. Tôi về nhà đã bị chị quát và đòi xoa dầu này nọ, nhưng rồi tôi chối đây đẫy cho qua. Đến lớp trễ hơn chúng bạn, chưa gì đã bị quơ đũa.

    - Mày bị gì vậy Lít? - Thằng Vũ ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy tôi.

    - Xui thôi. - Tôi gục gặt chống chế.

    - Gì vậy Đu? Mặt mày bị ai uýnh vậy? - Thằng Thâu móc lốp.

    - Đã bảo là xui mà. - Tôi vẫn chẳng biết nói lý do gì.

    - Kiểu này là đi giật bồ của thằng nào rồi bị nó dí uýnh nè. - Thằng Trường phán đại mà ai dè trúng ngay cái sự tình của tôi mới ghê chứ.

    - Tao cũng mong là có bồ để giật ấy chứ. Bớt xàm hộ cái. - Tôi bác bỏ hết mọi thứ, dù có đúng có sai.

    - Rốt cuộc là bị sao? Nói cho anh em biết đi chứ. - Thằng Vũ dè bĩu.

    - Thôi, không sao cả. Chẳng có gì to tát đâu. Yên vị đi. - Tôi vẫn né tránh những lời giải thích, mắc công hậu họa khôn lườn.

    Những lời giải thích chẳng có nghĩa lý gì cả, chuyện cũng đã vậy. Tôi lại càng phải dè chừng hơn những cách cư xử của mình, giờ phải giữ khoảng cách với nhỏ Nhiên để phòng thân. Không phải vì tôi sợ bị đánh, mà là chẳng ai muốn dính líu tới việc đánh đấm cả. Đằng này chuyện chẳng đâu vào đâu còn thì mình bị liên can khổ thân. Hôm nay lớp tiếng Anh tôi chẳng nói gì nhiều, cứ bơ nhỏ Nhiên cho đành.

    - Ủa! Mặt bị sao vậy Trường? - Nhiên từ đầu tiết học tới giờ mới lên tiếng trong một khoảng nghỉ ngơi. Mặt tôi chỉ có 2 vết bầm mà sao ai cũng hỏi thế cơ chứ.

    - Xui thôi. - Tôi vẫn chì chạc.

    - Xui sao? Té xe à! - Nhỏ gặng hỏi.

    - À không, tui bị người khác đẩy vô chuồng uýnh. - Tôi nói bóng gió không biết Nhiên có hiểu không, cũng là để lơ đi mấy câu hỏi chán chết đi được ấy.

    - Nói gì vậy? Khùng hả! - Nhỏ Nhiên cự lại.

    - Hì, đùa thôi. Nói ra Nhiên cũng không hiểu đâu. - Tôi chọn cách vờn đi.

    - Ừ, vậy thôi.

    Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ êm xuôi, thế nhưng hai ngày sau nhỏ Nhiên lại moi chuyện khuôn mặt tôi ra nữa. Lần này Nhiên đã biết lý do thật, éo le là cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  4. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hey, sao vậy hả! - Nhỏ Nhiên trờ tới khi vừa vào lớp học.

    - Sao là sao? - Tôi ngẩn ngờ hỏi bừa.

    - Sao lại giấu tui chuyện bị đánh? - Nhỏ nhăn mặt hỏi làm tôi nhất thời chẳng biết làm sao.

    - Thì.. Thôi bỏ đi.

    - Bỏ là bỏ như thế nào?

    - Thì coi như xui đi. - Tôi chỉ biết lấy cái số phận để đưa ra.

    - Nghĩ mà tui tức thiệt chứ. Ông không điên lên à? - Nhỏ giận dữ trách móc.

    - Hở! Có chứ, nhưng mà.. Đã bảo bỏ đi mà.

    - Nó đánh ông rồi còn khoe với tui nữa đó. Thằng khốn nạn! - Nhiên tức giận mà sao tôi thấy nhỏ xinh hơn cả lúc cười nữa.

    - Vậy thì làm được gì đâu? - Tôi vẫn bình thản.

    - Sao ông thản nhiên dữ vậy? Bị uýnh mà như không vậy. Tức ông ghê á. - Nhỏ Nhiên chưa hạ được cơn giận, chắc có lẽ đợi chờ một phản hồi tích cực từ tôi nhưng không được mãn nguyện nên càng điên hơn.

    - Cô điểm danh nha! - Cô giáo lên tiếng làm gián đoạn cuộc hội thoại lãng nhách này.

    Rồi suốt buổi học, tôi nghĩ tới việc Nhiên bảo người yêu cũ của nhỏ khoe rằng cho người đánh tôi làm tôi cũng hơi sùng máu thật. Nhưng may thay cái phản ứng của Nhiên làm tôi mắc cười hơn, nhỏ không rườm rà trong các cuộc nói chuyện. Có gì nói đó, mà tôi không hiểu sao lại làm người yêu cái tên côn đồ kia mới lạ chứ. Thật là éo le.

    Nhưng chưa dừng lại, Nhiên lại trờ tới sau tiết học.

    - Trường, xin lỗi nha!

    - Hửm? Chuyện gì nữa đây thím hai. - Tôi lại vờ ngạc nhiên dù biết nhỏ tính nói chuyện gì.

    - Thì vụ bị đánh với hồi nãy lớn tiếng với ông. Còn đau không? - Nhiên chồm tới lấy tay chạm vào vết bầm trên màng tang. Khẩn khoản tôi chợt chạm mắt nhỏ, đôi mắt có phần lo âu. Khoảnh khắc ấy tôi chết lặng, chỉ có con tim đập những hồi loạn nhịp. Tâm hồn tôi một phần bị đẩy đi thật xa, nhưng rồi định thần lại khi tay nhỏ chạm vào vết thương.

    - Ây da.. Đau. - Tôi nhăn mặt phá tan sự bừa bộn tâm trí.

    - Ơ. Xin lỗi nha. Tui lỡ tay. - Nhiên chợt rút tay lại, nhìn mặt như một đứa trẻ. Không ngờ nhỏ có đủ màu sắc thái độ như vậy.

    - Thôi không sao đâu. Nhỏ giờ bị quen rồi. Hì. - Tôi ba hoa chém gió.

    - Quen gì chứ! Bị uýnh mà quen hả? - Nhiên hếch mặt hỏi ngang.

    - Uýnh gì trời. Ý là chịu đau quen rồi. Mà sao cứ nhắc tới chuyện đó hoài vậy, bỏ đi mà. - Tôi ba hoa và trách nhỏ.

    - Ơ, xin lỗi. Tui biết rồi.

    - Thôi về nào. Khuya rồi.

    - Ừm. - Nói rồi hai đứa đứt đoạn, ai về nhà nấy. Nghĩ lại cảm giác vừa rồi thoáng qua mà khiến hồn tôi xao xuyến quá thể. Như những thứ chạy đi khiến tôi khựng lại của những ngày hiện tại. Mùa Thu năm tư..

    * * *

    Những buổi sau khi quen biết bé Mây, tôi xuống kí túc xá khu B đều đặn. Chẳng phải là tôi hứng thú gì, nhưng đã hứa chỉ vài đường đàn thì phải làm cho ra ngô ra khoai. Tôi ghé kí túc xá, múa may vài chiêu mình mày mò. Mây cũng chưa biết gì nên tôi phải làm lại từ đầu mọi thứ. Nốt nhạc, hợp âm, cách đặt tay.. blah blah. Mọi thứ cơ bản của nhạc lý cho bé. Nhưng khổ nỗi tôi không hề nhăn nhó một lời nào, chỉ cười trừ vì đôi mắt của bé sao mà ngô nghê quá đỗi. Lâu lâu tôi lại cầm tay chỉ việc thật sự, phải chỉ thế tay sao cho đúng. Nhưng chiếc bụng đói khiến tôi đực mặt ra.

    - Cháu nè. Chú nói cái này, bí mật đó. - Tôi khều khi Mây vẫn đang chú tâm vô cây đàn.

    - Hở! Chuyện gì vậy chú? - Nhỏ tròn mắt hỏi.

    - Điểm yếu của cháu là gì? - Tôi hỏi cắt cớ.

    - Hơ.. Lười biếng. He he. - Mây suy nghĩ một hồi rồi buông nụ cười tỏa nắng.

    - Hì. Còn chú thì đói bụng. - Tôi nói càng.

    - Tự nhiên đói bụng? - Mây ngơ mặt hỏi ngược.

    - Hè hè. Chú đói bụng là làm chuyện gì cũng đổ vỡ hết á. Nên giờ mình đi ăn cái nha!

    - Uầy. Vậy thì nói thẳng ra đi. Chú thiệt tình.

    - Hè hè. Nói thẳng thì chú đâu phải là chú nữa.

    - Vậy giờ đi hả? - Mây hỏi thẳng.

    - Ừm. Bún thịt nướng ha!

    - Dạ. - Mây nhún vai nói một tiếng mà tôi muốn nhũn người ra.

    Kể từ ngày đó, cứ hễ hôm nào xuống kí túc xá khu B là tôi đều hẹn Mây ra ăn bún thịt nướng. Lâu lâu đổi khẩu vị chuyển sang bánh canh. Hôm nay chợt khác, hai đứa ngồi với nhau trước cái hồ Bán Nguyệt. Khung cảnh vi diệu huyền ảo, bao nhiêu sinh viên đua nhau ra nơi đây hội họp, khiến nơi này như hội chợ hàn thuyên.

    - Này là hồ gì vậy cháu? - Tôi hỏi.

    - Hi. Hồ Bán Nguyệt á chú. - Nhỏ ngây thơ đáp.

    - Bán Nguyệt hở! Đây là lần đầu tiên chú ngồi chỗ này đó. Cảm giác thật phê pha.

    - Tự dưng phê pha. Xàm quá ông ơi! - Mây nheo mắt sao mà đáng yêu quá thể.

    - Cháu hơi vô lễ rồi đó. Chú lên chức ông nhanh dữ vậy hả! Cái con này, muốn kí đầu hông? - Tôi bông đùa.

    - Hè hè. Giỏi thì kí đi nè. Nè. - Mây nhào nhào đầu vô, tự dưng tôi có một cảm xúc lạ. Cái sự trẻ con này tôi vô tình vướng phải nơi nào rồi, mà thôi cũng bỏ đi.

    - Thôi bỏ đi. - Tôi vờ lơ đi.

    - Híc. Tưởng uýnh tui thiệt chứ. - Mây còn giả vờ hơn.

    - Cháu ngoan mà ai nỡ đánh? Hì. - Tôi lại bông đùa.

    - Xí. Giỏi biện hộ. - Mây hừ nhạt.

    - Hì. Cảnh nơi đây đẹp ha! Yên bình thật sự. - Khung cảnh mông mị, ánh đèn phản chiếu mặt hồ, gió thoảng qua tai, tiếng xì xào lứa trẻ.

    - Vậy bữa sau mình lại ngồi đây tiếp nhen chú? - Mây lay tay tôi cười mỉm chi.

    - Tùy duyên nha cháu. "Đâu ai biết trước chuyện mai sau, anh chẳng có chuyện gì để giấu". - Tôi hát vu vơ câu nhạc.

    - Tự nhiên hát gì vậy ông? Khùng. - Nhỏ bĩu môi trách.

    - Ừ, chú khùng vậy đó. Hát nhạc Khói mà cháu chê. - Tôi ba hoa.

    - Hứ. Ai thèm.

    - Uầy. Không thèm thì sau này thèm ráng chịu nhen! - Tôi lại vờ ngồi nhìn khung trời xung quanh. Hai đứa im lặng một lúc dài, chốc chốc lại thấy mấy cặp đôi nằm tựa đùi lên nhau, ôm ấp này nọ tôi lại cười thẹn ngượng ngùng.

    - Chú. - Mây đánh vào đùi tôi một cái tỉnh người.

    - Hở? - Tôi ngờ vực.

    - Chú thích người con gái như thế nào? - Mây hỏi càng.

    - Hừ.. Ờ.. Cháu nhớ cái cô hôm bữa cổ vũ chung với cháu không? - Tôi nhắc lại trận bóng hôm trước, cũng là nhắc tới Linh.

    - À nhớ. Cái cô nói giọng Huế á hả? - Nhỏ ngơ mặt nhớ lại.

    - Hì. Crush cũ của chú đó. Guu của chú là vậy đó. - Tôi nói thẳng.

    - Hơ. Cô đó dễ thương thiệt á chú. Sao chú không tán mà là crush vậy? - Mây tò mò hỏi tới.

    - Uầy. Chuyện xa lắm cháu ơi. Khó thể nói thành lời. Cô nàng tinh khiết, giọng Huế mơ màng. Hè hè. - Tôi miên man nói sảng.

    - Hứ. Vậy giờ guu của chú còn vậy không?

    - Ơ.. Chú cũng không biết nữa, có lẽ vẫn còn. Nhưng "duyên đến rồi sẽ đi nếu như hai ta chẳng phải nợ" mà. - Tôi lại hát ngẫu hứng.

    - Gì nữa vậy? Xàm nè. - Mây lại đánh đầu gối tôi, nhỏ nheo mắt mà thấy thương quá chừng. Cảm giác ấy lại ùa về, thân thuộc quá đỗi. Tôi bắt gặp một sự khúc chiết nào ấy của Mây trong Tầm, cứ mạnh dạn lầm lì.

    - Ui da. - Tôi nói lấy tay Mây, ngăn không cho nhỏ đánh nữa. Chợt ánh mắt chạm vào nhau một thoáng.

    - Hi. Còn cháu thích bạn trai cao mét 8, nói giọng Bắc. - Nhỏ ngây thơ cười nói.

    - Hở! Sao lại giọng Bắc?

    - Hi. Trai giọng Bắc nghe rất quyến rũ á chú. - Mây cười tít mắt.

    - Đắng lòng. - Tôi đập tay vô trán, lần đầu tiên nghe điều này. Mà cũng đúng, tôi thích gái giọng Huế mà. - Chết rồi, chú đói bụng nữa rồi.

    - Cái gì? Mới ăn bún mà. - Mây ngạc nhiên hỏi.

    - Hì. Chú đói nhanh lắm. Có gì ăn không bé?

    - Chịu luôn á. Vậy đi ăn bánh tráng nướng đi. - Nhỏ cười khổ nhưng rốt cuộc vẫn dẫn tôi đi.

    Buổi tối hôm đó có lẽ hiếm khi không có mưa mỗi khi tôi xuống kí túc xá. Nhờ vậy mà tôi biết được cái hồ Bán Nguyệt, món bánh tráng nướng hay ho ấy. Để sau này mỗi khi tôi xuống dạy đàn cho Mây đều lấy nó ra "nhâm nhi ly trà".

    Nhưng thời gian cứ chạy mãi chẳng nhường lấy một ai. Tôi cũng vì thế mà hùa theo thứ tình cảm quái đãng nảy sinh từng thời khắc. Ánh mắt biết nói của Mây làm tôi rung động, cái mũi "bự" của bé khiến tôi tủm tỉm cười hoài. Và cả đôi môi chúm chím, tạo nên khuôn mặt thật dịu dàng.

    - Chú. Chú bị cháu mê hoặc chưa? - Một lần như thế Mây chớp chớp hàng mi nhìn tôi, nhỏ hỏi câu tôi ngẩn người ra.

    - Hở! Hỏi gì vậy nhóc? Chú đâu phải dễ dàng bị mê hoặc. - Tôi vờ giấu đi cảm xúc mà ngồi cười trừ.

    - Được lắm. Rồi sẽ bị mê hoặc cho mà xem. - Mây bĩu môi hờn dỗi.

    Như vậy đó, tôi không biết tự khi nào mình lâm vào tình trạng sung sướng như vậy. Cảm giác ấy bao lâu mới thổn thức trong tôi, tôi bỗng yêu đời hẳn lên. Cảm giác rằng tôi vừa có được một tình cảm đôi lứa mới, thứ đã từng mục nát sau bao dày vò trăn trở. Nhưng cái yêu lại đi kèm với bao thứ khác, ghen tuông vớ vẩn.

    Sau gần một tháng tiếp xúc với Mây, hai đứa cũng hiểu nhau phần nào. Buôn mây bán gió với nhau về đủ sự đời, chỉ riêng chuyện tình cảm tôi ít kể với nhỏ. Vì tôi không biết kể với Mây làm sao, nó dài dòng lượm thượm. Nên tôi đành gởi cuốn tiểu thuyết đang viết dang dở của mình cho nhỏ đọc. Còn với Mây, từ trên trời rơi xuống một chàng trai như tôi làm thầy cho nhỏ, làm chú cho cháu. Nhưng có một hiểm họa tiềm tàng từ dưới đất chui lên. Một gã mét tám và nói giọng Bắc, ở sát với bên phòng kí túc xá của Mây.

    Tên đó không biết tôi là ai, và tôi cũng chưa từng gặp hắn. Nhưng qua Mây mới biết hắn quan tâm nhỏ, thích cháu của tôi rõ rệt. Nhờ vậy mà tôi mới nhói lên cảm giác ghen tuông lo sợ, nó khắc khoải nhưng chưa to lớn. Chỉ là tôi sợ một sự ngờ vực nào ấy ở Mây, sợ lòng bé không qua khỏi guu của mình.

    - Chú. Sao hôm nay buồn vậy? - Tôi ngồi ngơ mặt nhìn qua tấm của kính khi Mây đang tập đàn như mọi khi.

    - À, không có gì. - Tôi chợt tỉnh sau một hồi mông lung sự tình.

    - Hồi trưa á chú. Mét tám che mưa cho cháu đi nè. - Mây tự dưng kể chuyện của nhỏ làm tôi tức điên người, còn gọi thằng kia là mét tám nghe sao mà thân mật quá thể.

    - Uầy. Vậy hả! Đúng guu của cháu rồi còn gì. Vồ vập giống như Khói mà. - Tôi vờ bình thản hùa theo.

    - Hì. Cháu không biết đâu. Nó cứ theo cháu miết thôi. - Mây vẫn nụ cười ấy mà sao lần này tôi chẳng thấy vui.

    - Uầy. Tập đàn đi. Nói xàm quá. - Tôi đánh trống lãng nhanh chóng, chả muốn nghe gì về gã đó cả.

    - Dạ. - Mây vẫn biết cách lấy lòng tôi bằng giọng điệu ngọt xớt ấy.

    - Muốn biết chuyện tình của chú lúc trước không? - Tôi bỗng dưng thấy lòng mình muốn bày tỏ.

    - Muốn chú. - Mây nhún vai đáp.

    - Vậy để tối chú gửi truyện qua cho đọc, chứ kể ra chắc mấy tháng chưa xong.

    - Hả! Tự nhiên gửi truyện? - Nhỏ ngạc nhiên hỏi.

    - Truyện chú viết á. Nói về chuyện tình ngờ dại của chú.

    - Chú viết truyện hả? Con trai mà viết văn sao? - Mây tròn mắt hỏi bừa.

    - Ủa! Ai cấm con trai sao? Chú thấy nhà văn toàn là con trai đấy thôi.

    - Hì. Mấy nhà văn hình như không ai có vợ hết á.

    - Gì vậy? Tự nhiên vợ con gì. Xàm quá rồi đó.

    - Hi. Cháu sợ chú bị.. - Mây ngập ngừng lườm mắt tôi.

    - Thôi hộ cái. Chú vẫn có vợ con bình thường. - Tôi nhanh chóng chữa chạy.

    - Hì, chú. Chú bị cháu mê hoặc chưa? - Mây lại hỏi.

    - Thời gian sẽ trả lời cháu à. - Tôi vẫn chì chạc, dẫu trong thâm tâm đã mủi lòng. Tôi biết ghen rồi, nhưng sao những cái đánh đầu gối và lườm mắt của Mây chưa cho tôi động lực nào ấy. Chúng chỉ khiến tôi ỉ lại vào tình cảm Mây dành cho mình là thực sự, và cũng khiến tôi biết ngỡ rằng bé đã biết tình cảm của tôi như thế nào.

    Để rồi thời giờ hết hạn, một ngày vu vơ thấy Mây cười đùa bên người khác. Một tháng trôi đi, cảm nhận của tôi về một mối tình chớm nở bị vụt tắt. Buổi học đàn đi tới giai đoạn sắp "tốt nghiệp mẫu giáo".

    - Hổm nay luyện đàn tới đâu rồi bé? - Tôi vừa hỏi khi Mây lôi cây đàn ra.

    - Dạ chú dạy tới đâu cháu học tới đó. Hì. - Mây cười mỉm chi.

    - Uầy. Phải học hơn những thứ thầy dạy chứ. Tệ hết sức. - Tôi chém gió vô tội vạ.

    - Hứ. Cháu còn nhiều thứ phải làm nữa. Đâu phải tập đàn không đâu. - Nhỏ bĩu môi.

    - Năm nhất mà làm gì nhiều chứ!

    - Làm bài tập, đồ án, rồi đi chơi nữa. - Mây ngồi than thở.

    - Uầy. Đi chơi mà bảo là làm hẳn? Mà chơi với ai vậy, sao bảo đang kình cãi với bạn mà. - Tôi gặng hỏi.

    - Mét tám chở cháu đi.

    - À, ừ. - Tôi bị đớ họng chẳng nói nên lời, lại cảm thấy lo lắng dâng trào. Nhưng thêm một linh cảm khác, thoáng cười của Mây không còn trọn vẹn nữa.

    - Chú nè. Hình như cháu bị cảm nắng mét tám rồi thì phải. - Mây tự dưng nói một câu khiến lòng tôi chết lặng, điều lo ngại bấy lâu cũng đã dửng dưng. Nhất thời sống lưng tôi cứng đờ ra, miệng ú ớ chẳng nói thành câu.

    - Ừm. - Tôi gục gặt che giấu nỗi niềm sâu thẳm.

    - Ngày nào nó cũng mua đồ ăn cho cháu, riết rồi cháu như con heo. Lâu lâu lại chở cháu đi học nữa. Hì. - Mây cười nhưng tôi hóa nóng nảy.

    - Ừm. Sao nữa? - Lòng tôi như lửa đốt, không biết phải làm sao cho đành. - Rồi cháu có biết chú như thế nào không?

    - Cháu đã hỏi chú bao nhiêu lần rồi, nhưng chú đâu bị mê hoặc. Còn mét tám thích cháu nên theo cháu hoài.

    - Trời! - Tôi ngẩn mặt ra đường lặng người đi, thứ tình cảm đang dần sôi sục của tôi thực sự bị vụt tắt. - Cháu dễ dàng say nắng một người vậy sao?

    - Tại chú thôi. Cháu không thích người đàn ông mập mờ, tình cảm không chịu nói cứ giữ trong lòng. Như mét tám ấy, thích là tỏ tình cháu ngay. Nhìn ánh mắt nó, cháu thấy một sự chân thành. - Mây kể khiến tôi điên tiết quá đỗi.

    - Cái gì? Mập mờ ư! Chân thành ư! - Tôi nói với giọng lớn hơn, có khi những người xung quanh cũng nghe thấy.

    - Cháu đọc xong truyện chú rồi, tiết là nó chưa viết xong. Như trước đó, chú vẫn không có được cô Linh bởi vì chú ầm ừ tình cảm. Cháu không thích người như vậy. - Mây càng nói càng khiến tôi đớ người ra, chẳng biết phải biện hộ như thế nào nữa. Chính thứ mình tạo ra lại quay lại hại chính mình, thật là khốn nạn. Nên tôi đành lặng đi, dọn đồ.

    - Thôi. Chú biết rồi, giờ chú về nha! - Tôi phải nén hết bình tĩnh để bước đi trên con đường quen thuộc.

    - Mãi là chú. - Mây không còn dễ thương nữa, tôi đâm ra ghét nhỏ tự khi nào.

    Trên đường về tôi đã suy nghĩ rất nhiều, những lời của Mây làm tôi cay xè mắt. Nỗi ấm ức trong lòng khó mà khống chế được, ước gì có bao cát để tôi đấm đến rách nó mới thôi. Tôi chỉ gửi cho Mây đọc truyện của mình khi vừa mới đến chương 25, tức là khi ấy tôi còn đang mơ màng với Linh còn Tầm vẫn chưa vươn tới. Thế mà Mây nỡ lòng nào buông những lời sâu thẳm vào con tim này. Chẳng lẽ nhỏ không nghĩ tới cảm xúc của tôi sao, hay chỉ muốn phơi bày bộ mặt yểu sìu của tôi để cho tình cảm với gã mét tám thật "hợp pháp".

    Không lẽ một câu tỏ bày lại quan trọng đến thế sao. Không lẽ nếu trước kia tôi ngỏ lời với Linh sẽ có được em sao. Không lẽ một người dễ dàng say nắng một ai đó dẫu đang có người quan tâm họ vậy sao. Nhưng phải ngộ ra rằng, khi yêu thương chưa đủ họ mới dễ dàng ruồng bỏ nó. Hay khi tình cảm chỉ là mập mờ, khi họ tìm được mối khác "ngon" hơn.

    Lâu lắm tôi không đau như vậy, lâu lắm tôi chẳng biết mình phải loay hoay với cảm xúc như thế nào. Tôi lôi cây đàn ra, trong nửa tiếng đồng hồ viết ngay một bài rap để thỏa mãn tâm can.

    Melody:

    Bao nhiêu lâu ta sẽ gặp lại

    Bao nhiêu lâu anh phải chờ hoài

    Bao nhiêu lâu, và bao nhiêu lâu nữa

    Anh ngồi đây, nhớ em.

    Là tình cảm giờ đây anh mạnh mẽ tuôn ra

    Một lần em chạm tay nhẹ bước chân qua

    Em mang theo vụng dại nhớ thương

    Em cho tôi ngàn lần vấn vương.

    Rap:

    Em còn đó không hả cơn mưa nhạt?

    Anh chờ em về thềm bên khúc hát

    Chờ em về bức tranh kia sờn bạc

    Để rồi em đi tâm hồn anh ôm xơ xác.

    Giai điệu thật buồn, nhưng chẳng bằng tiếng lòng

    Chiều trong xa vắng đâu biết em có chờ được không.

    Lời anh chưa kịp nói em đã biến mất dấu

    Bình yên chiều nắng chưa nhìn đã vội tan mau.

    Em chạy hoài không nghỉ em là dòng thời gian

    Nên nỗi nhớ về em không thể nào hết hạn

    Em là giấc mộng tàn anh tiếc ngồi thở than

    Bao ước nguyện cùng em cất sâu vào dĩ vãng.

    Vẽ gió cho mi em thôi ướt

    Khi lỡ hát cùng ai trong bản nhạc đượm buồn

    Mong người ta không để lại vết xước

    Anh sẽ ôm lấy em khi nắng vàng sương buông.

    Không phải anh sợ câu tỏ bày, chỉ là muốn một lần vững chắc và mạnh mẽ nhất.

    Nhưng đã quá muộn rồi.

    Vậy là tôi đã gởi bản rap cho Mây nghe, tôi muốn nhỏ biết rằng tôi buồn như thế nào. Và đặt lại bản thân mình vào vòng lẩn quẩn, không nỡ rút bỏ hết tình cảm dẫu mình bước vào con đường thất bại. Tôi có thể sẽ lại là thằng Lít từng theo đuổi Linh vô vọng. Tâm trạng tôi day dứt đến nỗi, cả đêm ấy trằn trọc suốt không ngủ được. Để rồi hẹn ngay hôm sau hẹn Mây bên bờ hồ Bán Nguyệt. Hôm nay không học đàn, tôi chỉ muốn nói chuyện, đàn cho Mây hát và muốn tận hưởng cái gọi là cuối cùng. (Tức là tiếp khúc chương 31).
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  5. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi sẵn tiện mua hai cái bánh tráng nướng, đó là thứ tôi có thể làm kỉ niệm. Hai đứa ngồi ăn dưới bờ hồ ngày nào giờ tái hiện một lần nữa. Nhưng hôm nay khác quá, tại bánh tráng hay tại tôi mà nó dở quá thể, nuốt không nổi.

    - Sao chú tự dưng bữa nay xuống nữa vậy? Hôm qua xuống rồi mà. - Mây lại hỏi ngang, chả lẽ nhỏ không biết tôi xuống đây vì chuyện hôm qua sao.

    - Cháu nghe bản thu âm chú gửi chưa. - Tôi hỏi lạc hướng.

    - Dạ nghe rồi.

    - Thấy sao?

    - Cũng ổn á chú. Chỉ có điều sao nó ướt át quá. - Mây tự dưng trầm lại.

    - Cũng nhờ cháu đó. Lâu lắm rồi chú không viết nhạc. - Tôi nhìn xa xăm, trời hôm nay không mưa, tôi cũng chả muốn mưa nữa. - Chú đệm cháu hát nha!

    - Hi. Hay quá. - Mây chợt cười mừng rơn.

    - Bài gì nào? - Tôi vuốt ve cây đàn đánh mấy nốt dạo đầu quen thuộc.

    - Hơ! Cháu cũng không biết nữa.

    - Vậy.. "Anh muốn nghe giọng em" đi nha. - Tôi khẩn khoản nhớ lại có một lần Mây thu âm gửi cho tôi một đoạn nhỏ mà bé hát bài đấy.

    - Bắt đầu nha!

    Tôi dạo intro nhẹ nhàng cho Mây lấy tone.. "Cách cách".

    "Em muốn nghe giọng anh nói nói nói được không?

    Em muốn nghe giọng anh nói nói nói hằng đêm

    Những phút êm đềm đôi ta bên nhau

    Từng kỉ niệm mà ta đã khắc ghi.."

    Tiếng hát Mây cất lên cao vút, tôi nghe chạnh lòng quá đỗi. Cố phiêu lãng theo điệu nhạc, tôi thả hồn vào đoạn rap.

    "Gọi tên anh là cô đơn, khô hơn

    Khi nước mắt chẳng đủ cho đêm trôi

    Gọi tên em là kỉ niệm bỏ quên lại chốn cũ ta vẫn thường chung đôi.

    Bài hát cũ, anh viết vội rồi sẽ chẳng ai nghe

    Mưa vẫn ướt vai dẫu em có lấy tay che đi

    Bao nhiêu vài giọt buồn trên mắt

    Giọng em nói kề bên tai dù đã lâu anh không nhắc tên!

    Em trong cơn mơ, trong khi say

    Âm vang bên tai như đâu đây

    Đã qua, ngày dài đã qua

    Ánh nắng gần tắt, thuyền ai đã xa

    Em bước nơi thảm, người ta rải hoa

    Nơi ta từng đến, không còn cãi vã



    Anh muốn được nghe giọng em nói bên tai

    Dù hai lối ta đi giờ xa lắm

    Muốn được nghe giọng em nói bên tai

    Dù làn khói trên môi làm xa xăm

    Muốn được nghe giọng em nói bên tai

    Dù làn khói trên môi làm xa lắm

    Muốn được nghe giọng em nói bên tai

    Dù làn khói trên môi làm xa xăm".

    - Em muốn nghe giọng nói.. Sao chú không đánh đàn nữa? - Mây ngắt quãng khi tôi chợt lơ đàn, tôi thực sự đã nhập tâm vô đoạn rap quá rồi. Khi thoát ra, tôi chẳng hiểu mình muốn gì nữa. Tôi im lặng, nhìn Mây chẳng nói lời nào. Ước gì có thể ôm chầm lấy em thật sự chứ không phải cháu gì nữa.

    * * *

    - Chú đừng vậy mà. - Nhỏ nhăn mặt nói thoảng.

    - Không sao đâu. Chú quen việc này từ năm nhất rồi mà. - Tôi nói càng.

    - Rồi chú sẽ kiếm được người khác thôi, nếu chú chịu thay đổi. - Mây nói kiểu răng dạy tôi, nhưng sao tôi không thấy tức xíu nào.

    - Thay đổi ư. "Anh vốn đã tự do đừng cố bắt anh phải thay đổi, anh vốn sợ thay đổi hãy cứ để anh thế nào thôi". - Tôi lại mượn nhạc Khói để chống chế bản thân, thực sự thì nếu cho tôi làm lại. Tôi cũng vẫn sẽ là chính mình, thay đổi chỉ đến khi môi trường sai khiến mà thôi.

    - Vậy cháu chịu. Chú ngoan cố quá.

    - Cháu không hiểu gì hết.. - Tôi quát lớn lên, để rồi bất giác nhỏ nhẹ lại vì dù gì có giải thích như thế nào cũng vô ích, cứ để thời gian trả lời. - À mà thôi. Cháu cứ rong chơi đi.

    - Chú.. - Mây đang ngập ngừng thì có một gã nào ấy tới sau lưng nhỏ chạm vai. Mây và hắn nhìn nhau rồi gã ngồi xuống sau lưng khuất tầm mắt của tôi. Mây chỉ lắc đầu báo hiệu với tôi, lưng tôi lại cứng đờ ra. Thực sự giờ đã là đỉnh điểm của uất ức, nhưng vẫn phải kìm nén vì đã hiểu rõ mọi chuyện.

    Khoảng thời gian 5 phút tiếp theo tôi chỉ biết nhìn xa xăm đây đó, lâu lâu lại liếc sang Mây nhìn tôi nếu không bị gã kia khều khều hỏi han gì ấy. Tôi không biết phải làm sao nữa, cảm xúc đã mềm nhũn ra rồi.

    - Chú, thôi chú về đi. Bữa khác tới nha! Chú giờ nó nhờ cháu làm chuyện này rồi. - Mây trờ tới nói nhỏ với tôi, đúng như dự toán và mong chờ.

    - Ừm. Chú biết rồi. Có cái này chú tặng cháu nè. Về phòng rồi hãy mở nhé!

    Tôi sẽ phải thoát khỏi cái cảnh này ra sao đây thì đã giải quyết được. Tôi phải chào tạm biệt gã kia, nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi cả. Thực sự thì tôi muốn đấm vào mặt gã như bao cát mình tưởng tượng ra. Nhưng thôi, tôi chạm tạm biệt cái hồ Bán Nguyệt lần cuối cũng như lứa trẻ nhiệt thành nơi đây. Không biết sau này còn dịp nào nữa để ghé lại hay không, bởi tôi thấy chán nản cái làng đại học lắm rồi.

    Chặng đường về tôi nhìn sao trời nhưng chả thấy đâu, con đường quen thuộc đi đi về về dần thu nhỏ lại sau lưng. Nó không chứa kỉ niệm của tôi với Mây, nhưng nó đưa tôi đến với chúng, với những cơn mưa chợt thăm mỗi khi tôi xuống làng đại học. Hôm nay khác lạ, chúng tiễn tôi rất nhẹ nhàng bằng những giọt tí tách. Khoảnh khắc ấy tôi nghiêng tâm quá đỗi, khóe mắt ứa lệ hòa chung đoạn đường dài.

    Trong hộp quà tôi tặng là một bức thư, con Hạc to đùng, con ốc thứ hai trong đời tinh khiết của tôi và cả chiếc áo mưa theo tôi mấy tháng trời. Tôi gửi trọn cho Mây, sẽ chẳng muốn nhận lại những gì dù đã cho đi quá nhiều. Có lẽ Mây sẽ không hiểu được.

    Bức thư tôi gửi dài lắm, không hiểu đào đâu ra câu từ nữa, nhưng chữ xấu quắt:

    Một trang đời:

    Chú không viết dòng này cho ai khác, bởi mỗi người đều có những cảm xúc riêng. Cảm xúc này chú dành cho cháu, những xúc cảm mục nát đôi lề.

    Chữ viết chú xấu quá phải không, y như con người chú vậy! Hi

    Nhưng mà ráng đọc đi nha! Bởi có lẽ, mọi thứ như ngày hôm qua đã từng.

    Ngày mai bắt đầu từ hôm qua rồi.

    Sẽ là anh em, chú cháu sẽ còn ở lại trong tiềm thức.

    Đi vào..

    Ngày 17 tháng 9 hay ho, sau sinh nhật của anh một tháng. Những gì trên VNUHCM cả hai ta đều hiểu, anh gặp em trong một buổi tối mưa rào. Tất nhiên là anh bị mắc mưa, còn em thì không.

    Đã 3 tuần trôi từ khi quen em, anh đã trôi qua mấy cơn mưa dầm, ừ thì nó chả thấm tháp gì đâu.

    Chiều hôm nay có một tin báo về từ Pé Mây, rằng: Em đã cảm nắng anh chàng mét 8.

    Sống lưng anh cứng đơ, tay anh run run. Không phải triệu chứng của bệnh đâu, mà là cảm giác thương một người đó.

    Những xúc cảm..

    Anh đã dự định hát bài "Anh mơ" của Anh Khang ở quán Acoustic trong kí túc xá gần nhất có thể.

    Mưa luôn đón anh mỗi lần xuống thăm em, nhưng anh không ghét nó bởi nó mang Mây tới.

    Anh đã thấy em gần đây khác lạ vài ngày. Từ khi em kể về cậu bạn mét 8, anh đã xuống ktx nhiều hơn, em có để ý không. Em biểu hiện bằng cách ít nhắn tin hơn, hay những tin nhắn nhạt dần, video call cũng vơi đi, họa chăng là không thấy.

    Không phải anh không ghen, mà vì trước kia anh ghen quá nhiều rồi. Nên anh thèm được ghen, thèm được chiều chuộng.

    Những lời anh nói với em có thể không thực, bởi thứ tình cảm trong anh quá rõ rồi.

    Em có biết không, anh thực sự không thích bài Hongkong1:

    Vì giờ anh biết chuyện tình mình chẳng còn gì, khi nắng Thu sang đừng ngọt ngào lời thầm thì. Anh bước sang ngang đợi chờ một điều diệu kì, như lúc ban đầu..

    Nhưng lúc ban đầu ấy, lần đầu tiên gặp em đâu đó là một con người giản dị, thân thiện, hiền lành. Đặc biệt là sống tình cảm, giống anh. Tiễn anh ra về.

    Những lần ngồi với nhau tiếp theo, anh thấy ở em những sự quan tâm, sự thật thà, buồn vui gì cũng kể. Đâu đó trong anh mê mụi, chỉ vài ngày đầu thôi. Chứ chẳng chờ em mê hoặc hay hỏi han đủ thứ gì đâu.

    Mỗi lần ngồi với nhau dưới hồ "quần què". Anh thích cảm giác ấy lắm, nó mộng mị. Những con người, những cảnh vật, không khí, nhưng không quan trọng. Có em là quá đỗi yên bình, những cái đánh đầu gối rất "yêu", những cái chớp mắt "giết chóc".

    Thảo Nguyên Và Mây, sự bình yên luôn hiện hữu, anh luôn chọn yên bình. Anh đã từng nói như vậy, đó không phải lời bày tỏ hay sao, có khi hơn thế nữa.

    Nếu tình cảm của anh dành cho em có thể đong đếm bằng những lời bày tỏ, thì chính anh cũng chẳng chứa nổi nó nữa.

    Những từ bỏ..

    Anh sẽ nhớ lắm hình icon con chó nằm sấp chỏng đuôi, nó đáng yêu lắm biết không, cứ như Mây vậy.

    Anh sẽ nhớ lắm bàn tay kì quặc của em trên nốt đàn, bởi có lẽ sẽ khó mà thấy nữa.

    Chàng trai mét 8 là guu của em ư! Tìm thấy guu của mình đâu có dễ, anh sẽ ủng hộ bằng lời nhưng thâm tâm là chiều hướng khác biệt.

    Cam tâm rời xa một thứ cảm xúc ma mị được gọi là tình yêu khó lắm em à. Anh sẽ phải làm điều khó khăn này thêm lần nữa, cho em.

    Anh sẽ không ghét em đâu, bởi cuộc sống là của mỗi người, ai cũng có quyền lựa chọn. Hẳn là có đủ lý do thuyết phục em, có phải không?

    Sợ mất ư! Khi rời xa một ai đó tình cảm sẽ mạnh mẽ nhất. Anh đã cố gắng cho thực tại, thì việc mất em cũng tóm lại là do em thôi.

    Khi rời xa một người, ta nhận ra tình cảm của mình với họ như thế nào. Có lẽ cháu không hiểu được giờ này đâu. Có khi đang ở ngoài ban công nhìn sang bên trái và trò chuyện với người ta cũng nên.

    Anh từ bỏ không phải vì sợ gặp mặt em, mà là sợ em khó xử nếu tình cảm của anh cứ lớn dần. Dù gì em cũng không cho anh cơ hội nữa, Mây rồi cũng bỏ Khói đi.

    Mọi thứ anh dành cho em đều là sáo rỗng..

    Những hờn dỗi..

    Anh thích lắm các lần em hờn dỗi, đã bao lâu rồi nhỉ! Rất thú vị, rất thăng hoa.

    Anh cũng có những hờn dỗi dành cho em, như bắt anh chờ, bắt anh đi bộ khắp ktx, bắt anh đuổi theo em mỗi khi hờn dỗi, bắt anh làm đi làm lại bài thu hoạch Củ Chi. Nhưng không sao, anh chịu được. Hì.

    Nhưng sao mọi thứ lại ngắn quá thể. Chỉ mới gặp nhau đó lại chốc chốc tan đàng.

    Anh hờn em không đi xem phim với anh, nhưng có lẽ tại anh 5 phần, và tại em 3 phần, còn 2 phần do người ta.

    Thời gian qua anh không cho em sự an toàn ư! Không cho em sự vui thú ư! Sao em có thể say nắng một người khác đột ngột như vậy. Anh không trách em đâu, anh trách con tim sinh ra cứ hoài không hài lòng, khi đã đạt được gì đó, nó sẽ đòi hỏi thứ hay hơn.

    Một chiếc bụng đói có thể ăn được nhiều thứ, lúc đói gì nó cũng ăn được. Nhưng khi no, nó chỉ muốn ăn những thứ mình thèm. Để rồi thời gian trôi, nó lại đói trở lại.

    Những dặn dò..

    Nghe này, tập gym ráng chăm chỉ. Anh biết là tập gym không phải là động lực từ anh, nhưng hãy tập chăm chỉ sau này. Ăn uống bình thường đi, giục tốc bất đạt đó. Để xem 3 tháng sau, em sẽ như thế nào.

    Tập đàn nữa, rảnh thì lôi ra tập, nghe người ta đàn nhiều vào để có động lực. Hẳn là anh không phải động lực tập đàn của em rồi. Cố gắng sẽ đàn được hay thôi, tại anh không muốn nâng cao trình độ đàn, chỉ đàn khi tâm trạng và còn nhiều thứ phải lo nữa.

    Nghĩ lại chuyện hai ta, anh thấy sao tương tự như truyện Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa. Anh là người đến trước, nhưng rồi mọi thứ lại trôi xa. Mọi thứ đều xuất phát từ cự li, cậu mét 8 sát bên em. Có gì tiện bề chăm sóc, san sẻ vui buồn. Cũng có thể hai đứa khó thể mà chia xa được, bởi sát bên nhau, có giận hờn thì cũng gặp mặt nhau là phai nhạt.

    Mong là cậu ấy tốt, không bi quan. Không đàn bà như anh phải không?

    Mà nói đi cũng phải nói lại, em đừng để những xúc cảm đi xa.

    Anh biết sau khi đọc bức thư này, em sẽ quyết định không gặp anh nữa. Nhưng mà, nếu cuộc sống có khó khăn quá, hãy nhờ anh giúp nếu như có thể nhé! Anh sẵn lòng.

    Hay khi cần tâm sự, hãy hú anh một tiếng. Anh có thể nghe được, dẫu không phải tuýp người để tâm sự.

    Hãy nhớ những gì dễ đến cũng dễ đi, không phải là dễ đi theo thời gian, mà là đi như thế nào. Mong cháu không như vậy.

    Có lẽ khi đọc được đến dòng chữ này, em sẽ không gặp anh được nữa. Hay họa chăng là không gặp dưới một tâm thế hai con người hiểu rõ tình cảm của nhau. Thế nhưng em dù có hiểu tình cảm của anh, đã chạy theo một chặng đường mới.

    Anh sẽ không thấy em của 3 tháng sau khi tập gym.

    Sẽ không thấy khả năng đàn guitar của em thế nào.

    Có lẽ khi đọc xong, anh sẽ chẳng bao giờ thấy mặt em trên video call nữa.

    Sẽ nhớ đôi môi chúm chím, răng khểnh, lúm đồng tiền, đôi mắt huyền.. Mũi bự ơi!

    Mong em không sử dụng bức thư như một trò đùa, đừng kể cho ai nghe cả. Nhất là người ta, bởi họ sẽ cười vào mặt anh cho xem.

    Kênh Chat Sinh Viên ấy thật là hay, sẽ nhớ mãi.

    Tờ giấy kia là những gì anh biết về guitar, hãy làm theo nếu em muốn.

    Hạc giấy tiếc là anh chưa thế làm đầy chúng trong túi đàn của em được, mong em giữ lấy như chút kỉ niệm của chúng ta, đừng bụi bặm nhé!

    Con ốc anh đem từ quê vào, nó tinh khiết như mọi điều anh mong, dành tặng em đó.

    Đôi dép chú mua 60k đó, cháu nợ chú 10k nhen. Hi.

    Thương là một phạm trù khác hơn cả yêu và thích.

    Chú thương cháu, khờ ạ.

    Chú ghét phải làm điều này, Chú xin lỗi Cháu.

    Tạm biệt, một thoáng hoa tàn..

    Đường 21, Sài Gòn.. 8/10

    Sau khi tỉnh giấc.. trằn trọc khó ngủ.

    Chỉ còn anh, chiếc điện thoại, nỗi buồn và nhớ nhung.

    Em khá thông minh, nhưng lại dùng nó để đánh đố sự thông minh của người khác.

    Em thích lời nói sáo rỗng bởi những gì có thể cho trong vài ngày.

    Ánh mắt anh không đủ chân thành ư!

    Em đòi hỏi nhiều nhỉ! Ở một thằng không cao mét 8. Nó sắp mạnh mẽ, nó là một người "bá đạo" em chưa biết hết. Đòi hỏi của em anh đã cố gắng, anh tập hát, anh tập đàn.

    Anh không muốn so sánh hơn thua với gã kia, mét 8 và trai Bắc. Hi. Có lẽ họ sẽ không bằng anh nhiều thứ, nhưng họ vồ vập y kiểu em thích ở Khói vậy.

    Có lẽ em chưa bao giờ nghĩ, em đòi hỏi ở anh, vậy anh có đòi hỏi gì ở em không. Dẫu muốn lắm chứ, nhưng em không thể, anh muốn em nấu ăn.

    Mong muốn em chuyển ra ở trọ và nấu ăn giờ không còn được nữa rồi.

    Có lẽ những lời nói của anh chỉ là bông đùa khi gặp em. Em xinh chứ, đáng yêu chứ, hay mê hoặc chứ. Tất nhiên anh đều nói ngược lại ý của em, vì khiến em tự mãn đâm ra em khác đi.

    Những gì anh bông đùa sắp thành sự thật: Không biết ta còn quen nhau sau 3 tháng nữa hay không?

    Có lẽ anh sẽ đưa em vào một vài chương nào đó trong truyện của anh. Bởi thời gian bên nhau ngắn ngủi, anh không thể viết được một tiểu thuyết.

    Có lẽ anh đã viết ra đây hết thì trong lòng anh chẳng còn gì.

    Em đã đọc truyện của anh và nói: Đàn ông mấy người thật xấu xa.. hay sao chú ngu dữ trời!

    Hì, anh đâu có làm gì Tầm đâu, cô ấy tự đến. Cũng như gã mét 8 kia đó, nhưng em có quyền lựa chọn, còn anh thì không. Đắng lòng. Giờ đây không có Tầm nào cả.

    Anh như con cáo, em như chùm nho xanh

    Em còn trẻ và đẹp, nên lại không dành cho anh.

    Em chán cáo lâu rồi, anh biết.

    Lỡ may một ngày nào đó em có trên đường hay nhìn ra ngoài mưa. Đừng than thở vụ mưa nhé, bởi anh đã từng làm bạn với nó. Thay vì hờn trách, hãy thả mình vào nó. Bởi Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa..

    Nắng bỏ đi rồi nắng không về nữa

    Dốc cạn lòng chỉ thấy những hạt mưa.

    Nhưng dù sao cũng cảm ơn em, đã cho anh những xúc cảm lâu rồi mới tìm lại được.

    Đường 21, Sài Gòn.. 9/10 sau khi tỉnh giấc.

    Hì, còn nữa.

    Chiếc áo mưa chú gửi á, chứ cái dù của cháu sắp gãy rồi đó.

    Thằng khốn nạn hàng xóm, nó đang mở bài: Buồn không em.

    Sống tốt!

    Hết.. Với Mây.
     
  6. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về với cuộc sống đời thường, tôi vẫn cứ đi học đều đều. Thi thoảng vẫn cùng đi ăn với Tầm, nhưng dạo gần đây tôi thấy điều đó thật bình thường. Có lẽ việc đi chơi cùng nhau được thuần hóa chứ không còn niềm vui sướng như dạo đầu. Còn với Nhiên, nhỏ cũng đôi khi kiếm chuyện gì đó kéo tôi đi ăn hủ tíu hay uống nước mía. Cũng gần đây không ghé quá trà sữa Sky mà Nhiên làm thêm, một bữa nọ sau buổi tiếng anh tại trung tâm, Nhiên trờ tới.

    - Hey, Trường. - Mặt nhỏ nhăn xẹo.

    - Gì chứ?

    - Bữa nay xe tui hư. Ông chở tui về được hông? - Nhiên làm mặt đáng thương nhờ tôi.

    - Ủa! Chứ hồi chiều tới đây bằng cách nào? - Tôi thắc mắc.

    - Hì. Tui đi Grab. - Nhỏ cười ngây thơ.

    - Vậy giờ cũng đi Grab đi chứ. - Tôi bông đùa.

    - Hơ. Grab giờ này mắc tiền hơn. Ông chở tui về, tui bao ăn hủ tíu cho. - Nhiên nheo mắt thuyết phục tôi.

    - Vậy tui khác gì Grab đâu? - Tôi vẫn cà chớn.

    - Hừ. Vậy thôi. - Nhiên mặt xui xụi.

    - Hè hè. Đùa đó, bạn bè giúp nhau mà tiền bạc gì thím hai ơi. - Tôi cười sảng khoái vờ xoa đầu nhỏ.

    - Biết ngay mà. Lúc nào cũng giỡn hết. - Nhiên lườm mắt cười mỉm.

    - Hì. Bản chất cuộc đời mà bạn. - Tôi hếch mặt răng lời.

    - Xàm quá. Đi thôi.

    Nhiên bảo đói bụng và hai đứa ghé quán hủ tíu. Thực ra hủ tíu là thứ bình dân và dễ ăn nên chọn nó làm thực đơn chứ chẳng thèm khác gì cả. Nhà Nhiên ở quận 9 tuốt trong hẻm, qua mấy con đường tôi chẳng nhớ nổi. Xóm trọ có vẻ như rộng rãi thoáng mát, có lẽ cũng an ninh vì treo mấy cái camera. Xe chưa tới cổng, nhỏ Nhiên đã bảo tôi dừng xe lại ở cái đoạn đèn vàng heo hút.

    - Cảm ơn Trường nha! - Nhiên xuống xe và nói nhỏ nhẹ cộng thêm nụ cười dưới ánh sáng lập lòe mờ ảo.

    - Hừm. Ơn nghĩa gì đâu. Cho 50 ngàn đổ xăng đi. - Tôi mặt lơ đễnh nói dóc.

    - Hơ! - Mặt Nhiên ngơ ngác, cứng họng nhưng tôi lại ngắt quãng ngay.

    - Đùa đó. Hè hè. - Mặt tôi dâm đãng nói sảng. - Không tiền thì cũng phải có gì chứ.

    - Gì là gì? Tối ngày giỡn hoài. - Nhiên xụ mặt nói.

    - Đau lòng thiệt chứ. Nói thiệt mà kêu giỡn. - Tôi vẫn chì chạc diễn xuất.

    - Hừm. - Nhiên ngơ mặt chẳng biết suy tính điều gì.

    - Vậy thôi về nha! - Tôi đề máy, sắp rồ ga.

    - Nè. - Nhiên kêu tôi quay sang, bất giác mặt nhỏ trờ tới sát tôi. - Chụt.

    - Hơ! - Tôi đờ ra, mặt bây giờ hẳn là như thằng khờ vừa phát hiện một bí mật tưởng chừng như ai cũng đều biết hết rồi.

    - Hi. Thôi về đi nha! - Nhiên vừa đi thật nhanh vào cổng và vẫy tay chào. Còn tôi vẫn cứ ngơ ngác như vậy một lúc dài, trong thâm tâm rối rắm biết bao điều. Hàng tỉ dây nơ- ron xô xát vào nhau: Chuyện gì xảy ra vậy?

    Trên đường về và cả đêm hôm ấy, tôi mông lung vừa sướng vừa khổ. Tự dưng không không được gái "thơm" cho một cái ngay gò má. Cái cớ sự đến trong chớp mắt lại giết con người ta dài hạn. Không biết Nhiên đã biết tôi có bạn gái hay chưa mà lại làm thế với tôi. Hẳn là cũng tại cái tính hay lo chuyện bao đồng và chạnh lòng khi thấy con gái của tôi gây ra. Từ lần nhỏ Nhiên lấy tay chạm vào vết bầm trên mặt, đến việc nhỏ hôn mình. Nó đã gây nên một niềm xấu xa trong tôi, tôi mơ tưởng nhiều điều. Nhưng nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, sáng dậy tôi cứ để mọi thứ trôi theo tự nhiên.

    Sáng hôm sau, tôi chở Tầm đi học cùng vì thi giữa kì nên đi xe máy cho chắc thời giờ. Nhưng họa hoằn thế nào tâm trí tôi để quên trong nụ hôn vừa rồi nên báo thức kêu tôi lại dập đi, để rồi tỉnh giấc bất chợt đã mơ màng nửa tiếng sau tiếng chuông. Và thế là tôi phải gấp rút hết mọi công đoạn vệ sinh, quần áo để đèo Tầm đi.

    - Nhanh đi em. Anh lỡ ngủ quên mất. - Tôi vừa trờ xe tới đã thấy Tầm đứng trước cổng.

    - Hừm. Còn kịp mà anh. - Tầm vẫn nở nụ cười trên môi.

    - Còn tới ăn sáng nữa nè. Ôm chặt nào. - Tôi hối thúc.

    - Từ từ thôi. Không ai hối đâu. - Em kéo kéo áo tôi nhắc nhở.

    - Hì. Trước giờ anh không gây tai nạn cho ai cả. Yên tâm đi. - Tôi cười tự đắc.

    - Hay lắm. Mà người ta gây tai nạn cho anh không thôi. - Tầm bắt bẻ.

    - Hay lắm. - Tôi bị bẻ mánh nên lấy làm xui xụi, cứ thế rong xe.

    Cố lấy tốc độ làm chủ sự, tôi liền vấp phải một tai nạn. Một chiếc xe từ trong ngõ lao ra tôi liền đánh lái nhẹ một cái.

    - Aaaaaaa. - Tiếng Tầm la lên.

    - Gì vậy em? - Tôi dừng xe lại sau cú lạn lách vừa rồi. Gã lái xe kia chỉ ngoảnh đầu lại rồi bỏ đi như thường.

    - Ông kia quẹt trúng chân em rồi. Đau.. - Tầm nhăn mặt chỉ vào chân, tôi nhìn xuống chân em. Có một vết dơ dính trên quần chỗ bắp chuối.

    - Đau nhiều lắm không em? - Tôi khẩn khoản đỡ Tầm xuống xe.

    - Dạ, cũng hơi hơi. - Nhìn Tầm mặt xụ lại, chắc là đau lắm. Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn vào đôi mắt em, chợt không thấy con tim mình nhói gì cả. Đôi mắt biếc của em chẳng khiến tôi rung động.

    - Thôi ráng đi em. Trễ thi bây giờ. - Tôi đỡ Tầm lên xe lại.

    - Ừm anh.

    Lần này tôi không dám đi nhanh nữa, quan sát đó đây mới vọt chạy. Đúng là tôi chưa gây tai nạn cho ai bao giờ, mà chỉ người ta gây tai nạn cho tôi thôi.

    Thời giờ cuốn bay theo chiều gió, từ hôm Nhiên hôn bờ má mình, tôi chợt bẽn lẽn vô cùng. Nhưng hóa ra tôi có cảm giác lân lân nhiều hơn là rụt rè, khốn nạn là tôi không thể từ chối tình cảm của nhỏ quá phũ phàng. Ai lại nỡ khiến một tâm hồn bị ngược đãi chứ, huống hồ bản thân mình còn thích thú.

    Cứ thế trời trở giữa tháng 5, sinh nhật của Tầm đến gõ cửa. Tôi chưa từng trải qua cảm giác sinh nhật người yêu bao giờ, bởi chính sinh nhật bản thân cũng chả thèm quan trọng hóa. Thế nhưng đây là lần đầu tiên nó gần kề đến vậy, nên phải cho ra hồn một tí. Tôi làm thêm tiệc cưới mấy hôm liền chỉ mong có tiền để mua cho Tầm cái váy nào hơi đẹp tí. Vài ngày trước khi sinh nhật Tầm, có lẽ em cũng nghĩ rằng tôi lỡ quên đến chuyện đó, bằng phương pháp dò la thông thường.

    Một lần Tầm tới phòng trọ tôi.

    - Chủ nhật anh có làm gì không?

    - Hở! Anh đi làm thêm. - Tôi biết ý của Tầm nên vờ lơ đễnh.

    - Chừng nào về? - Em gặng hỏi.

    - Chắc cỡ bốn giờ. Chi vậy em?

    - Thì sinh nhật em mà. - Tầm tròn mắt nói làm tôi vỡ mộng.

    - Đắng lòng. - Tôi vỗ tay vô trán.

    - Gì mà đắng lòng? Anh thiệt là tệ quá sức, sinh nhật người yêu cũng không nhớ.

    Dự định giả ngu làm bất ngờ của tôi đã bị bỏ dỡ bởi sự thẳng thừng của Tầm. Chợt một sự ngu dốt nữa hiện lên trong đầu, bản chất ngông cuồng lộ rõ hơn.

    - Chủ nhật anh có hẹn. Nên mình gặp nhau trễ tí nha em! - Tôi bâng quơ nói sảng.

    - Hừm. Đừng cho em leo cây nữa đó. - Tầm lườm mắt nhắc khéo tôi.

    - Hi. Ai cũng có lỗi lầm mà em. Quan trọng là sửa lỗi chứ. - Tôi ngờ nghệch biện hộ.

    - Nhưng mà lỗi lặp lại thì không ai tha thứ đâu ấy.

    - Hì. Anh biết rồi, tắm cái đã. - Tôi chui tọt vào phòng tắm để tránh mối họa từ Tầm.

    Đang miên man ú ớ theo giai điệu thì tiếng Tầm lại vang lên.

    - Anh ơi! Có ai gọi nè. Số lạ.

    - Em bắt máy đi. Người ta giao hàng á.

    - Dạ. - Tầm nghe máy một hồi nói vọng lại. - Nhiêu tiền vậy anh?

    - Hi. 200 ngàn. Em lấy tiền trong bóp anh ấy.

    - Dạ. Em biết rồi.

    Tắm xong, bước ra cười nhạt nhìn Tầm với kiện hàng trên tay. Nhưng em mặt không cảm xúc, hững hờ nhìn tôi với cái gì đấy trên tay.

    - Cái gì đây anh? - Tầm từ tốn hỏi.

    - Hở! - Tôi định thần nhìn kĩ thứ trên tay em.

    Rồi hóa gà mắc tóc, gãi đầu mà cười ngượng nghịu.

    - Ơ.. Anh.. Hì.

    - Thiệt là hết nói nổi anh mà. - Tầm tuy mặt không biến sắc nhưng mắt có nảy lửa.

    - Không phải của anh. Hài thiệt chứ. - Tôi bối rối quá độ, vì đồ trong ví của mình mà lại bảo không phải của mình sao cho đành.

    - Không phải của anh mà ở trong ví. Bộ anh nghĩ em ngu chắc. - Tầm gằng giọng.

    - Hì. Thiệt mà. Anh không biết phải nói sao nữa. Ây da.. - Tôi hét toan trong nỗi niềm chôn giấu.

    - Thôi em về đây. - Nói rồi Tầm bỏ về ngay tắc lự. Còn tôi vẫn chưa biết phải làm sao, không lẽ chạy theo kéo Tầm lại với cái chuyện chẳng đâu vào đâu của mình. Khổ thay chỉ việc cái bao cao su tôi lỡ dại bỏ trong ví để Tầm phát hiện vậy thôi. Hôm trước có đùa giỡn với thằng bạn rằng nó dự trữ bao cao su trong người nó, rồi tôi đem lấy một cái ra gài hàng mà quên bén vụ trả lại.

    Nhưng chuyện chưa dừng lại ở việc Tầm về, trước giờ em có giận hờn vu vơ nhiều lần rồi thế nên chuyện này cũng là bé tí. Ngày sinh nhật Tầm, tôi vẫn đi làm thêm như thường lệ.

    Hẹn Tầm lúc 9 giờ, tôi hẹn Nhiên khoảng 8 giờ tối. Chả là việc mua váy cho Tầm cần có con gái mới mua được, chứ thằng đựa rựa như tôi vô đó có mà ngớ cái mặt ra. Hôm nay Nhiên đi đám cưới chị họ ở nhà hàng Vườn Cau ở Gò Vấp, tôi nhờ nhỏ đi chung để chọn. Sau khi làm thêm về, tôi tắm rửa thơm tho, nhâm nhi tô hủ tíu cho đỡ nỗi khổ bụng rỗng. Đến hẹn lại lên:

    - Hey, Nhiên. - Tôi bắt gặp Nhiên khi nhỏ bước ra từ cổng nhà hàng. Nhiên hôm nay mặc váy trắng, tóc xõa, mặt trang điểm nhẹ. Quả thật là khác xa hình tượng ngày thường, ví như tôi không có Tầm hẳn là đổ gục với vẻ xinh xắn này quá đi mất. Nhưng ngẫm lại nụ hôn khiến tôi ngơ ngác hôm trước khiến mình định thần.

    - Hi Trường. Giờ đi đâu? - Nhiên trờ tới cười xinh hỏi.

    - Giờ vô tiệm nữ nào đó chọn dùm tui cái váy nha! - Tôi giờ mới mở lời đích thực, vì chỉ hẹn Nhiên để nhờ một việc chứ chưa nói rõ ràng việc gì.

    - Hở? Sao lại chọn váy? - Nhiên tròn mắt hỏi.

    - Hì. Chọn váy cho bạn gái của tui. Hôm nay sinh nhật. - Tôi cười bối rối đành chọn nói thẳng.

    Nhiên chợt nhìn tôi một lúc ngắn rồi khẩn khoản xua tay bảo tôi đi. Khoảnh khắc đó tôi chẳng biết như thế nào, dường như nhỏ lườm tôi vô tội vạ.

    - Ừm. Vậy thì đi nhanh rồi về.
     
  7. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chở Nhiên đi dọc cung đường Phan Văn Trị, dòm ngó đủ nơi vẫn không ra cái tiệm gì cả. Chuyển qua bên Quang Trung, hên lắm mới Nhiên mới nhắm được cái tiệm nọ. Chốc chốc tôi và Nhiên vô chọn một cái váy mà cả hai có lẽ thấy ổn nhất. Dáng của Nhiên với Tầm thì cũng tương tự nhau nên có thể yên tâm. Thế là cả hai lại về, tôi cố vặn ga nhanh nhất có thể trong phạm vi an toàn để về gặp Tầm mà quên thay Nhiên chẳng hề nói lời nào cả đường đi và về với tôi nữa.

    Trờ tới cửa phòng Tầm, tôi vẫn thấy khuôn mặt ấy nhưng dường như nó đã thoát khỏi lệ thường. Chiếc bánh kem đóng hộp, nhưng Tầm không mặc đồ đẹp, không nói lời nào và trừng mắt nhìn tôi.

    - Anh có mua trái cây nè. Mình chiến nha em? - Tôi mở miệng dò la, cứ ngỡ hai đứa sẽ đi ăn gì đấy hay ho.

    - Vác mặt tới đây để làm gì nữa? - Tầm lên tiếng sỗ sàng, giọng đầy nội lực.

    - Gì vậy em? - Tôi hỏi ngỡ ngàng.

    - Về đi. - Tầm lớn giọng.

    - Cái gì vậy? Em khùng hả? - Tôi chẳng hiểu chuyện gì sất.

    - Đi về với con kia đi. Đừng có mà giả bộ này nọ nữa. - Tầm nói một hơi dài.

    - Cái gì vậy trời! Con nào trời! Không hiểu luôn á. - Tôi dường như hiểu được Tầm đang ám chỉ tới Nhiên.

    - Đủ rồi.

    - Là sao? Anh với họ chỉ là bạn thôi mà. Bực thiệt chứ. - Tự dưng bị dằn mặt, tôi cũng hóa điên theo.

    - Biến đi. Đừng nói nhiều nữa. - Tầm quát to hơn.

    - Tức thiệt chứ. Con gái tới tháng đúng thiệt quá khó hiểu. - Tôi cứ ngờ ngợ nên nói sảng, chỉ có lý do ấy trong đầu tôi giờ này nên cũng quát theo.

    - Cái gì? Về với con đĩ thỏa kia đi. - Tầm quát lên, ném hộp bánh kem vào người tôi. - Thằng khốn.

    Tôi đờ người, chưa từng thấy Tầm giận như vậy. Hai đứa trừng mắt một hồi, dám lắm nảy lửa đôi bên nếu tôi không kiềm chế bản thân mình.

    Nhưng em chẳng hiểu, lại sỗ sàng hơn.

    - Chia tay đi.

    Tôi ngẩn ngờ, chẳng hiểu gì. Chỉ trong khoảnh khắc u tối ấy.

    - Oke. Dẹp hết đi. - Tôi ném bịch trái cây xuống đất, lên xe bỏ về. Khi ấy, tôi chỉ đinh ninh Tầm thật điên loạn. Ghen tuông vớ vẩn làm em hóa cuồng chứ đâu nghe tiếng thút thít của em nhiều.

    Con gái thật quá khó hiểu, mà chẳng hiểu sao Tầm lại biết tôi chở Nhiên đi mới lạ chứ. Tối về tôi trăn trở rất nhiều, trước giờ Tầm luôn hiểu chuyện vậy mà hôm nay lại nổi đóa. Cái váy trong cốp xe còn chưa kịp đưa cho Tầm, nhưng thôi đành để đó chờ thời gian qua.

    Hai ba ngày trôi đi, tôi bực dọc trong người nhưng vẫn cố lơ Tầm. Chuyện chẳng đâu vào đâu mà khiến người con gái hiền thục sỗ sàng hơn hết. Trong buổi chiều Hạ, mưa bắt đầu rơi trên phố. Tôi vội vã mở cốp xe ra định lấy chiếc áo mưa mà lại thấy cái váy mua cho Tầm. Thế nên tôi chạy thẳng đến phòng trọ em, không cần nghĩ ngợi nhiều.

    Cứ tưởng cái váy sẽ là cái cớ cho hai đứa gặp nhau, tôi sẽ yếu lòng gặng hỏi Tầm. Vài ngày cũng là đủ nguôi ngoai cơn giận rồi. Và rồi khốn nạn thay khi bước tới cửa phòng em, một vòng tay gã đàn ông choàng lấy Tầm từ phía sau khi em vào bếp. Khoảnh khắc ấy làm tim tôi chết đi, tôi không định hình được điều gì nữa.

    - Con chó! - Tôi hét lớn, ném bịch đồ từ cửa vào nhà rồi chạy ra xe thật nhanh. Không thể để cho Tầm kịp phản ứng gì cả, rời xa khỏi em ngay bây giờ là điều tôi mong muốn nhất.

    Chạy đi khỏi phòng trọ Tầm sau những lần vặn ga chớp nhoáng, tôi dừng lại trên một đoạn đường lạ và chẳng biết mình đi đâu nãy giờ. Tâm trí bộn bề vô lối, những cái ôm cái hôn của hai đứa bị lắng xuống bởi vòng tay khốn nạn kia. Và tôi cũng kịp nhận ra, gã kia là Sở, người đã từng bị Tầm bỏ rơi vì tôi.

    Tầm xỏ mũi tôi, bản thân bực tức quá đỗi. Chuyện này còn gắt gỏng hơn việc Tầm chia tay mình, nhưng trong trường hợp này tôi không biết ngả về đâu. Tầm chứ chẳng phải Linh để có thể nhậu. Tức nhiều hơn buồn để kiếm cớ giải sầu.

    Chẳng biết chạy về đâu khi cơn mưa tới nữa, cơn nóng vội hóa sầu muộn. Lâu rồi không cảm giác bản thân mình sụp đổ, cứ ngỡ nó đã bị lãng quên. Tôi chỉ ầm ừ móc nối những kỉ niệm. Gần đây có thấy tình cảm của Tầm nhạt phai chút nào đâu, vậy mà chớp nhoáng đã vỡ vụn tan hoang, ít ra là đối với bản thân này. Còn có lẽ với Tầm, cái tôi gọi là kỉ niệm, em chỉ xem nó như ký ức, em vứt chúng vào sọt rác. Bởi chúng đâu đáng giá để nhớ lại, chỉ kỉ niệm mới làm ta in hằn.

    * * *

    Cuộc yêu sau thì đời vẫn trôi, tôi vẫn phải vác mặt đến lớp học. Game không còn là bạn từ thuở nào, nhậu cũng chỉ mang lại những khoảnh khắc có Tầm.

    - Hey Trường. Mặt bị sao vậy? - Nhiên trờ mặt tới hỏi khi vừa vào lớp học, bộ dạng tôi lúc này chắc thảm sầu chưa vơi.

    - Hở! - Tôi ngẩn người.

    - Sao lại ngồi đơ ra? - Nhiên hỏi càng.

    - Con người thì có lúc không cảm xúc mà. - Tôi nói phong long, chứ thực chất tâm trí mình bừa bộn lắm.

    - Lại nói xàm. Cái váy hôm bữa tặng bạn gái sao rồi? - Nhiên lại hỏi, con gái sao lại hỏi nhiều thế nhỉ.

    - Hửm.. À, đẹp. - Tôi bất ngờ nên chống chế qua loa.

    - Hì, tui chọn mà không đẹp. - Nhỏ cười nửa miệng hếch mặt. - Mà bạn gái ông sướng thiệt đó, được người yêu tặng váy. Hi.

    - À. Ừm. - Tự dưng Nhiên nhắc đến Tầm, tôi lại khờ ra mặc Nhiên ca tụng gì gì đó. Nhưng chốc chốc lại mắc phải lưới buồn.

    - À Nhiên nè. Chuyện tình cảm sao rồi? - Tôi hỏi ngang.

    - Sao là sao? - Nhỏ ngạc nhiên hỏi ngược.

    - Thì Nhiên với người yêu cũ á.

    - Hừm. Thì từ lần ấy tui từ biệt nó luôn rồi. - Nhiên nhún vai nói.

    - Lần ấy là lúc nào? - Tôi lại hỏi, cảm giác như mình trở thành con gái không bằng.

    - Thì từ khi ông bị đánh ấy, ông kêu đừng nhắc lại chuyện đó mà. Hì.

    - À, ừ. Hì, quên mất. - Tôi bối rối gãi đầu, rồi mông lung nói sảng. - Hay thiệt ha, chia tay là chia tay luôn.

    - Ủa! Tự nhiên chia tay luôn. Khùng. - Nhiên nheo mắt trách tôi, tự dưng đâu đó tôi thấy ánh mắt trách yêu của Tầm. Nhưng không phải là đôi mắt biếc đượm buồn.

    - Sao tui vẫn buồn? - Tôi nói trong cổ họng.

    - Hở? Gì buồn? Ông chia tay rồi hả? - Nhiên hỏi tới tấp, lại ra dáng của con gái.

    - Cũng muốn như vậy lắm chứ. Nhưng mà không phải chia tay. - Tôi thở dài.

    - Hừ. Là sao? Khó hiểu quá. - Nhỏ Nhiên nheo mắt hỏi.

    - Tui bị đá. - Giọng tôi lắng xuống, như nỗi lòng vừa reo xong.

    - Hở! Giỡn hay thiệt vậy? - Nhiên càng ngạc nhiên với bộ dạng của tôi hơn.

    - Chuyện tình cảm giỡn làm gì.

    - Ông làm gì mà bị đá? - Nhiên hỏi tới.

    - Không biết nữa. Hỏi nữa tui rối não đi bụi luôn đó. - Tôi cười buồn khắc khổ, cũng hên sao buổi học cũng bắt đầu. Hôm nay thời gian dài ghê gớm, cứ trông nó hết để về mà sao lại lê thê.

    Mọi chuyện chưa lắng thì lại bị khuấy động. Không biết bản thân mình có cái gì kém cỏi mà lại bị đối xử tệ bạc như vậy. Mới ngày nào còn dẫn Tầm đi du hí vậy mà một thoáng bình yên vụt lụi tàn. Đôi khi nghĩ rằng có phải Tầm đang bị một căn bệnh nan y hay không, nhờ việc chia tay gấp gáp và dằn mặt tôi để tôi ghét em. Tôi sẽ cho em là một kẻ phản bội và em sẽ đi về xa xăm ngút ngàn. Nhưng chợt tỉnh giấc vì nó chỉ có ở trong phim mà thôi khi nhỏ Nhiên lại tò mò quá đỗi.

    - Này. Đừng buồn nữa. - Tan học, Nhiên cho tôi một cái bánh.

    - Ăn bánh hết buồn hay sao? - Tôi hỏi nửa giỡn nửa thật.

    - Hơ.. Vậy buồn tiếp có hết buồn được hông? - Nhiên tròn mắt đanh đá.

    - Ừ thì.. Tức thiệt chứ. - Tôi nhai ngay cái bánh.

    - Hi. Sao tức?

    - Bị ruồng bỏ Nhiên có tức hông?

    - Ừm.. Tui hông biết nữa. Hồi giờ đâu có bị bỏ gì đâu. Nhưng mà tui có tức nhen.

    - Tức gì?

    - Hồi biết ông bị đánh. Tui tức ghê gớm. - Nhiên lại nhắc lại chuyện cũ.

    - Uầy. Thôi bỏ đi. - Tôi lắc đầu cho qua.

    - Mà cũng lạ. Ông tốt như vầy mà sao bị đá hay vậy? - Nhiên lại bâng quơ.

    - Cái gì mà tốt trời! - Tôi ngượng ngùng cười khổ.

    - Thì ông tốt bụng, học cũng được nè, với lại đẹp.. - Nhỏ Nhiên nói giữa chừng ngập ngừng lạ. - À chắc tại người ta đòi hỏi cao hơn.

    - Hở! Thôi đi, giỏi phán không hà. - Tôi lơ giọng.

    - Hừm. Vậy người yêu cũ của ông đẹp gái không? - Nhiên lại hỏi.

    - Cái gì mà người yêu cũ.. À, ừ, cũng dễ thương. - Tôi bỡ ngỡ với định danh mới của Tầm.

    - Hì. Bằng tui hông? - Nhỏ Nhiên chớp chớp mắt lắc lư cái đầu, quả thật đáng yêu hết thảy.

    - Thôi hộ cái. - Tôi quơ tay xua Nhiên. - Để tui dắt xe cho về rồi.

    - Hi. Cảm ơn nhé! - Nhiên cười tít mắt. Cuộc buồn chưa vơi mà lại gặp ngay "kẻ điên" cũng khổ. Nhưng Nhiên làm tôi nhớ Tầm nhiều hơn là vui, tôi vẫn chưa thể nói chuyện với Tầm lần nào bởi tình trạng như vậy rồi, em yêu người ta lắm sao?

    Đúng là mắt biếc em chả nhìn thấy anh.

    Anh nhớ em một chiều nắng hạ

    Mưa vắng nhà mây khẽ ghé qua

    Như hồn anh hôm nay vắng lạ

    Vắng môi em đời mặc kệ ta.
     
  8. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hai đêm thức trắng, tôi vẫn chưa thể tin những gì xảy ra. Tôi ghét vị cà phê, vì nó đắng và làm người ta tỉnh rụi. Nhưng dù tôi chẳng nếm nó, vẫn phải nhìn trần nhà để những giai điệu của nhạc Khói giết mình từng cơn. Và rồi tôi phát hiện trong một đêm nọ, buồn và nhạc Khói không làm mình chết đi. Nó chỉ khiến ta trở nên bất tử.. Hoặc tiến hóa.

    Tôi đã bỏ lơ những cuộc gọi nhỡ của Tầm, có gì để nói cho nhau nghe đâu. Mọi chuyện quá rõ ràng, đâu thể trách cô nàng có những ham muốn dị thường được. Bản thân mình cũng có lỗi, cũng để vướng phải sự cố với Nhiên kia mà, hay cảm thấy hơi nhạt tình cảm của mình dành cho Tầm đôi lúc. Nhưng quả thật, đó chỉ là những suy tích cực. Trong tình cảm tự trước giờ, tôi luôn bi quan bởi vì mình chơi với nó quá dở.

    Tôi không thể ngưng nghĩ về Tầm, em làm tôi đau lắm. Tôi trở nên ghét em, hận thù em trong vài thoáng suy nghĩ. Cứ ngỡ tôi yêu Tầm như cách một đứa trẻ yêu ba mẹ, rồi em lại khiến tôi đau theo cách đầy trải đời. Không biết màu buồn này sẽ phủ lên hạt sương trên mi mắt của tôi bao lâu. Tôi không còn nhậu với ai nữa, cũng chẳng có tri kỉ mà tâm sự. Chính Tầm của ngày trước viết nên bản nhạc buồn này, còn thằng Vũ vốn tâm sự giỏi cũng đã lâu không chia sẻ nỗi niềm và cũng không còn cho tôi thấy ở nó sự trải lòng.

    Những lần trải lòng chỉ có ở chiếc guitar cũ mèm, tôi ngồi một mình trong phòng mà nghĩ ngợi lung tung rồi tự thả mình vào các bản nhạc của ai đó. Chốc chốc lại trở về bản rap mình sáng tác năm xưa mà chính Tầm đặt tên cho nó.

    "Em là bản nhạc buồn anh nghe mỗi đêm trước khi ngủ.

    Nhưng anh vẫn thức để chờ một điều dù

    Nắng bỏ anh đi rồi nắng sẽ không về nữa

    Dốc cạn lòng này chỉ còn thấy những hạt mưa.."

    Dại nghĩ rằng nếu Tầm không đặt tên cho bản rap này thì có khi tôi đã vứt nó trong một xó tâm tư rồi. Và rồi tôi cũng hiểu rằng, chuyện tình chấm dứt sau một năm tròn.

    Vài ngày trôi đi, cơn đau đã giảm, chỉ còn nỗi buồn hơi vương vấn. Tôi đi học như thường lệ, việc giấu đi tâm tư là sở trường của mình. Và cũng trùng hợp thay tôi gặp lại người bạn thân, Linh đang xách cái ba lô của ai đó.

    - Hey, Linh. Long time no see. - Tôi chạy lại bỡn cợt.

    - Á Lít. Hổm nay đi đâu không thấy? - Linh thấy tôi vội cười.

    - Đi Quy Nhơn.

    - Hở! Đi Quy Nhơn chi? - Linh tròn mắt hỏi.

    - Giỡn á. Ba lô của ai vậy? - Tôi chợt chỉ vào cái ba lô Linh đang xách.

    - Hi. Của Nam đó, Nam mới chạy đi toilet gấp rồi. - Linh lại cười thân thiện.

    - Ủa! Hai người chưa chia tay nữa à! Lì dữ vậy. - Tôi nhìn đểu bông đùa.

    - Hừ. Trù ẻo người ta hả! - Linh nheo mắt hù tôi.

    - Hì. Vậy khi nào đám cưới nhớ mời đó.

    - Nghe được đó. Hì. Ông cũng vậy nha! - Linh tít mắt.

    - Biết có cưới được vợ không đây. Gái gú giờ như phù du quá. - Tôi nói dóc.

    - Bày đặt. - Linh lườm mắt tôi.

    Đang bâng quơ trên sân trường, bỗng có một cái chạm vai đầy nhạy cảm.

    - Trường. - Hóa ra Tầm đến gần tôi từ khi nào.

    - Hở! - Tôi ngạc nhiên hết thảy.

    - Nói chuyện xíu được không? - Tầm nghiêm trọng hỏi.

    - À.. Ừ. - Tôi ngắt ngứ quay sang Linh. - Thôi Linh đi trước đi.

    Hai đứa qua ghế đá ngồi, tôi chẳng biết xử lý như thế nào. Không lẽ dằn mặt Tầm trước Linh cũng khổ. Gặp Tầm tâm trí tôi nao núng, bao nhiêu cái ghét cái hận hổm nay tự dưng trở thành cái nhớ thương em quá. Nhưng tôi phải cố kìm nén mọi thứ lại, bình thản và thận trọng.

    - Xin lỗi Trường. Mọi chuyện không như Trường nghĩ đâu. - Tầm ngần ngừ nói.

    - Ừm. Cần gì nghĩ nữa. - Tôi mặt kênh kiệu.

    - Không phải do.. em đâu. - Tầm ấp úng nói càng.

    - Cái gì? Cô nương nên thôi mấy cái trò mít ướt hộ cái. Em em cái quần què. - Tôi gắt gỏng và lớn giọng.

    - Cũng tại anh thôi. Đâu phải do em hết đâu. - Tầm tự dưng đỏ mắt, giọng nói ngượng ngượng. Điều đó khiến tôi yếu lòng, nhưng rồi nhanh chóng thoát khỏi tình trạng dễ mụ mị đó.

    - À ừ. Tại ai cũng được. Dẹp hết đi. - Tôi rắn rỏi nói càng và rồi bỏ đi một hơi. Tầm đằng sau cũng ngồi tại chỗ chứ không đuổi theo. Tưởng chừng Tầm gặp tôi sẽ nói những điều hay ho biện chứng cho sự kiện vừa qua. Ai dè em cũng chỉ gặp tôi để nói mấy lời gượng gạo. Cho dù tôi yếu lòng cũng chẳng nuốt nổi mấy điều đó.

    Thời gian chạy nhanh hơn vì tâm trạng tôi bớt nặng nề phần nào cũng nhờ mấy lời "cổ vũ tinh thần" của Tầm khiến tôi đã ngưng dằn vặt bản thân ít nhiều. Dần dần mấy lần tương tư cũng đổi thành cái cười nhạt. Khoảng thời gian thi cuối kỳ cũng đến, tôi lại đâm đầu vào việc học cho qua môn, đó cũng là ước nguyện đơn giản.

    Nhưng sự đơn giản ấy được đổi bằng việc thất bại trong vài môn tiếp nữa. Tôi cảm thấy bản thân mình chễnh mảng hẳn ra, không còn hứng để chú tâm học hành nhiều. Có lẽ quy cho cùng vẫn là chuyện tình cảm mà ra. Thế nên cuối kì năm hai là một năm thất bại về học hành lẫn tình cảm, mọi sự đổ dồn rất gọn lẹ. Rồi vì vậy tôi hoãn việc về quê mà ở lại thành phố học hè, ở lại với những con phố mình từng qua, chúng sẽ là kỉ niệm.

    Mùa Hè thật nhộn nhịp, tuy đa phần sinh viên về quê nhưng còn đó những khóa học Hè vẫn chào đón. Cũng nhờ khóa học tiếng Anh mà quen được nhỏ Nhiên, chỉ còn vãi tuần nữa sẽ hoàn thành khóa học ấy. Không biết hai đứa có còn liên lạc được không, hay đường ai nấy đi dẫu tôi còn nhớ nụ hôn nhẹ của Nhiên trong tối hôm trước.

    Mùa Hè thường rảnh rỗi, nên cứ một tuần lại đặt sân đá bóng vài lần. Tôi có nhiều kèo để khuây khỏa, trong số đó có kèo với đám bạn hồi cấp 3 và sân thường đá là đại học Ngân Hàng. Trước giờ vốn thích đá sân Ngân Hàng vì gái tan học lại túa ra nhìn mê ly. Cũng trong một lần như vậy, tôi bắt gặp nhỏ Nhiên đi chung với nhỏ bạn gần sân bóng.

    - A, Nhiên. - Tôi ngoắc tay mừng rơn vì sự tình cờ.

    - Ủa! Trường. Ông làm gì ở đây vậy? - Nhỏ ngạc nhiên cười hiền mà không thèm nhìn lấy sân bóng với đôi giày tôi đang mang.

    - Vô đây dòm gái cho đỡ thèm thôi. He he. - Tôi chém gió.

    - Hay lắm. Bộ thiếu gái hay sao mà đi kiếm gái dòm? - Nhiên lườm mắt chửi khéo tôi.

    - Hì. Giỡn chứ đi đá banh với tụi bạn. Mà sao trước giờ không thấy Nhiên đi ngang qua đây nhỉ! - Tôi hỏi một câu nửa ngu ngơ nửa đùa.

    - Hơ.. Chắc tại gái nhìn quá ông đâu thèm để ý tui đâu. Hi. - Nhỏ lại đá xéo.

    - Hừm. Vậy giờ rảnh hông? - Tôi vừa nảy ra một ý.

    - Rảnh. Mà chi vậy?

    - Vô coi tui đá banh xíu. Hì. - Tôi gãi đầu cười ngượng.

    - Ơ.. Ừm. - Nhiên nhún vai đồng ý rồi quay sang cô bạn. - Mày đi về trước đi nhen.

    - Hì. Hồi giờ Nhiên có coi đá banh hông? - Tôi hỏi han.

    - Cũng hiếm lắm. Chắc tại tui hông có dịp đi á.

    - Vậy đây là một dịp nè. Xíu đá xong mình làm tô hủ tíu nối lại tình xưa hửm? - Tôi lại chém gió nói sảng.

    - Uầy. Để xem ông đá ra sao đã. - Nhiên hếch mặt nói càn.

    - Tui đá cũng bình thường à. Hì. Thôi mình vô nào. - Tôi gãi đầu khiêm tốn, vì nếu lỡ nói đá hay mà tự dưng hôm nay đá tụt sức chắc có khi ôm nỗi dị hợm đi về.

    Tôi dẫn Nhiên vô sân bóng mà mấy đứa bạn cứ trầm trồ rồi hỏi này nọ:

    - Ai vậy Lít?

    - Em nào vậy mày?

    - Bạn gái hả?

    - Được, chấm điểm nhỏ luôn.

    Nhưng những lời soi mói ấy tôi đều lơ ngoài tai và để tránh bị dèm pha tôi phải tự nhận rằng:

    - Bạn gái tao đó. Rớ vào là đi Quy Nhơn với anh nhé mấy cu.

    Rồi Nhiên lườm mắt như muốn trách tôi, nên tôi đổi lại bằng nụ cười gượng gạo chống chế cả hai bên.

    Trận đầu bắt đầu như lệ thường, và rồi kết thúc cũng chẳng khác thường mấy. Không ngờ có Nhiên làm khán giả mà tôi hứng khởi hẳn lên, cho dù Nhiên từ đầu đến cuối trận chỉ cười cười rồi lâu lâu nói chuyện vài câu với mấy đứa bạn của tôi. Nên hôm nay tôi gánh cả đội, cười hả hê.

    - Đi ăn hủ tíu rồi làm một điếu chứ. - Tôi bông đùa.

    - Điếu cái đầu ông á. Không ngờ ông giỏi dữ vậy! - Nhiên khen làm tôi ngượng ngùng.

    - Giỏi gì đâu. Định mệnh buộc chặt tôi với quả bóng mà. Hì. - Tôi lại bâng quơ nói sảng.

    - Thấy gớm. - Nhiên lơ giọng.

    - Hì. Đi ăn hủ tíu nào.

    Hai đứa đến quán hủ tíu gần trường đại học Ngân Hàng. Vừa mới thả mông xuống, cảm giác ướt át từ trận bóng lại lấn sang, rồi suốt cuộc ăn hai đứa lại hàn huyên.

    - Sao Nhiên không lấy xe máy mà đi Grab hoài vậy? - Tôi hỏi khi Nhiên mang theo mũ bảo hiểm trong ba lô.

    - Đâu có. Lâu lâu tui mới đi á. Tự dưng làm biếng đi xe máy. Hì. - Nhiên cười đôn hậu.

    - Uầy. Vậy nay tui làm xe ôm nữa hử? - Tôi hỏi xéo sắc.

    - Ơ.. Có ai nói gì đâu. Tự ông phán đó thôi.

    - Hì. Đùa đó.

    Hai đứa im lặng một hồi, rồi bỗng Nhiên lại thốt lên.

    - Hổm nay còn buồn nữa không?

    - Hửm? Buồn gì? - Tôi ngơ mặt hỏi.

    - Thì người yêu cũ có người yêu mới. - Nhỏ bày đặt chơi chữ.

    - Ừ.. Thì.. Hết rồi. Hè hè. - Tôi giả vờ rầu rầu rồi cười đểu. Thế nhưng mới hơn nửa tháng trôi qua, tôi chưa bao giờ ngưng nghĩ về Tầm. Em đã là một điều gì đó in hằn trong trí óc. Chỉ có thể giấu nó đi, chứ không vứt đi được. Còn nỗi buồn ư, đã quen thuộc rồi, bởi nếu chẳng còn buồn thì niềm vui có gì đáng nói.

    - Khùng. Vậy có thấy thiếu thiếu hông? - Nhiên dùng câu của tôi hỏi ngược.

    - Ây da. Cũng có. Nhưng mà biết làm sao giờ.

    - Vậy thì sao?

    - Sao trăng gì. Về thôi thím hai.

    Tôi chở Nhiên về, con đường khúc khuỷu ngoắn ngoèo, đi lần thứ hai nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi, có lẽ tại ban đêm. Hôm nay nhỏ chào thân thiện, tôi cũng lơ là đi mấy vụ trêu đùa vì sợ dính phải cái "thơm" chết chóc ấy lắm. Nghĩ vu vơ một hồi tôi bắt đầu trở về trong bộ dạng tủm tỉm cười thì bỗng điện thoại reo.

    - Alo, Trường hả! - Giọng giống nhỏ Nhiên bên đầu dây.

    - Alo, Trường đây. Ai vậy?

    - Tui Nhiên nè. Ông quay lại xóm trọ tui tí được hông? - Nhiên ngần ngừ giọng.

    - Hả! Ừ, mà chi vậy?

    - Nhỏ cùng phòng dẫn bạn trai vô nhà. Tui ngại quá, hì.

    - He he. Rồi, tui tới liền. - Tắt máy, tôi trở lại xóm trọ. Trong đầu tiếp tục nghĩ mông lung, mà thôi cũng bỏ đi. Nhiên đã đứng đợi trước
     
  9. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối hôm ấy, ly cà phê tôi sao đắng lạ thường. À nhầm, tôi uống mons sa bô chê cà phê. Đó là thức uống quen thuộc tôi thường lựa chọn khi vào một quán cà phê nào đó. Còn Nhiên uống trà chanh, có lẽ nhỏ sợ bị ú ù thì phải. Sau khi đón Nhiên từ xóm trọ, nhỏ kéo ra một quán cà phê gần nhà. Không gian quán này thật ma mị, đèn loe loét ánh vàng mờ ảo. Dám lắm những cặp đôi mà vô đây du hí hẳn cảm giác rất tuyệt vời.

    - Nhiên ở chung với bạn hẳn? - Tôi hỏi han.

    - Ừm. Nhỏ bạn cùng quê. - Nhỏ nhún vai đáp.

    - Nó dẫn bạn trai vô nhà mà có gì đâu sợ? Hè hè. - Tôi bông đùa.

    - Ai sợ gì đâu. Chỉ tại kì đà cản mũi ngại lắm. Hi. - Nhiên cười đôn hậu.

    - Vậy không ngại tui à! - Tôi ngần ngừ trêu chọc.

    - Xì.. Ông có gì đáng ngại. - Nhiên lườm mắt.

    - Thì ngại chuyện hai đứa thôi. - Tôi bí toán nên nói đại.

    - Hì. Không sao đâu. Hôm bữa còn hôn kia.. - Nhỏ nói bâng quơ tự dưng nhắc lại chuyện cũ. Mà từ đó tới giờ tôi vẫn chẳng hiểu tại sao Nhiên lại hôn mình một phát bất chợt trời búa thế không biết. Vậy là tôi gãi đầu cười trừ, hẳn Nhiên giờ cũng phát hiện hơi lố đâm ngượng nghịu.

    - Mà tại sao vậy? - Tôi nổi tính tò mò lên.

    - Sao gì? - Nhiên nheo mắt hỏi ngược.

    - Thì.. hôn tui á. Hì.

    - Hơ.. Tui.. tui.. hông biết nữa. - Nhỏ lắc lắc đầu bặm môi, mặt đỏ au. Lại một sắc thái khác ở Nhiên nữa, thế nên tôi được phen lấn tới.

    - Hôn người ta rồi phải chịu trách nhiệm chứ. - Tôi vờ nghiêm trọng nhưng nửa gài hàng.

    - Hừm. Thôi đi, chỉ giỏi ăn hiếp tui thôi. - Nhiên miết lấy cạnh bàn.

    - Hì. Nhiên kêu tui tốt bụng mà, nhớ hông. Tui đâu có ăn hiếp ai.

    - Sao nói cũng được hết. - Nhỏ lườm mắt một cái.

    - Thôi bỏ đi. Hổm nay học hành thế nào? - Tôi đánh trống lãng vì không muốn Nhiên bối rối pha nào nữa.

    - Bình thường.

    - Uầy. Cũng đúng. - Bất giác tôi không biết mình nên nói gì nữa, Nhiên cũng im lặng dòm ngó xung quanh. Hai đứa chỉ lâu lâu hỏi mấy câu vu vơ, không khí nơi đây càng thêm ma mị. Ở lại thêm có khi bị hút hồn, vì cả không gian và nét xinh tươi của Nhiên trong vài lần trộm nhìn.

    - Ờm.. Ờm.. - Tiếng Nhiên ho lên làm không gian bị xé đi. Tôi cũng chả để ý nhiều, cho đến khi tiếng ho lặp lại vài lần.

    - Ủa! Nhiên bị ho hẳn? - Tôi gặng hỏi.

    - Không biết nữa. Tự nhiên nãy giờ bị ho, chắc tại uống nước đá. - Nhiên sục sịt cổ họng.

    - Uầy. Vậy đừng uống nữa chứ. Về làm ly nước ấm là oke hà.

    - Hì. Biết rồi. Ờm, ờm. - Nhiên lại ho, tôi chợt nhớ việc phải về.

    - Chừng nào cặp kì đà kia xong chuyện vậy? - Tôi hỏi bâng quơ hàm ý.

    - Cái gì? - Nhiên tròn mắt ngạc nhiên.

    - Thì khi nào bạn trai với nhỏ cùng phòng chia lìa đôi ngã?

    - Nói thấy ghê. Chắc giờ cũng xong rồi đó. Về đi.

    - Ừm. Tốc độ chứ khuya rồi. - Hai đứa sắp giải tán, trên đường về tôi có gặng hỏi.

    - À Nhiên, chỗ đây có tiệm thuốc nào hông?

    - Hở! Có. Nó kìa. - Nhiên chỉ tay, may sao có tiệm thuốc gần sát bên. Tôi vô mua vài liều thuốc, chỉ là lòng trượng nghĩa lại nảy sinh.

    Tôi lại chở Nhiên về con hẻm ghê gớm kia, lần thứ tư tôi vô con đường này vẫn khó tài mà nhớ chính xác mấy cái cột điện cần quẹo. Nhưng cảm giác lần này tôi thấy khang khác, tôi dừng ở chỗ cũ như lần đầu tiên theo lời Nhiên bảo.

    - Hey Nhiên. Thuốc nè. Nhớ uống đó. - Tôi chìa bịch thuốc ho ra.

    - Hở! Ông mới mua đó hả! - Nhỏ ngạc nhiên.

    - Hì. Bạn bè tui phải giúp chứ. - Tôi gãi đầu cười trừ.

    - Hừm. Bữa sau không cần đâu đấy. - Nhiên nheo mắt trề môi.

    - Vậy tui về nha! Bái bai. - Nhiên vừa bước xuống, tôi vội chào.

    - Ấy Trường. Từ nay tui gọi ông là Lít nhen! - Nhỏ Nhiên vội hỏi mà miệng cười chúm chím.

    - Hở! Tự nhiên muốn cắc cớ vậy.

    - Hì. Vì em thích anh rồi. - Nhiên véo má tui một cái rồi chạy bắn vào phòng trọ, còn phần tôi ngơ ngác vô ngần. Tôi vừa được tỏ tình ư!

    Chẳng cần biết là đùa hay giỡn, tôi có cảm giác lân lân khó tả. Nhưng một nỗi lo lắng lại chợt trỗi dậy. Tôi chẳng thấy tình cảm của mình dành cho Nhiên, chỉ có đôi lần bối rối trước nét xinh xắn của nhỏ. Nhưng lại không muốn để Nhiên bận lòng vì tôi. Chả là mọi người đều nghĩ tôi là một thằng thiếu ngay thẳng, bởi vì trong lời nói luôn hàm chứa các ý đùa giỡn. Thế nên mọi chuyện cứ thế tôi cứ ầm ừ theo. Trong trường hợp này, tôi gặp Nhiên và lại ầm ừ chẳng dứt.

    Vào trong lớp học, cũng đã gần hết hạn. Nhiên cứ thân thiện với tôi quá đỗi, tự dưng trước giờ cũng kiểu cư xử đó nhưng hôm nay tôi thấy rụt rè hẳn đi. Tuy trong lòng có vui sướng, nhưng phần ngần ngại bó buộc nhiều hơn.

    - Hey Nhiên. - Tôi khều vai nhỏ khi ra về.

    - Hửm? Sao Lít? - Nhiên bắt đầu gọi tôi bằng Lít từ hôm nọ rồi.

    - Hồi trước tôi có theo đuổi một người. - Tôi ngần ngừ nói sảng.

    - Hả? Hồi nào. Kể tui nghe đi. - Nhỏ tròn mắt tò mò.

    - Nhưng rồi làm đủ mọi thứ có thể thì họ thích người khác mà không thích tui.

    - Tiếp đi.

    - Sau đó tui nghĩ ngợi về bản thân đủ điều, con người tui chẳng có gì ngoài cái mạng. Hì. - Tôi ầm ừ nói.

    - Tui thấy ông.. - Nhiên lại sắp bắt đầu khen tôi, nhưng tôi đành gắt gỏng.

    - Thế nên đừng thích tui được không?

    - Hở! - Nhiên ngạc nhiên hẳn lên.

    - Thiệt đó. Tui không ổn đâu. - Tôi ráng đưa đôi mắt chân thành nhìn Nhiên, nhưng bất giác nhỏ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi tránh đi.

    - Không có ai mà tự bêu xấu bản thân mình như ông hết á.

    - Hở? Đâu có. - Tôi ấp úng không biết nói sao cho đành.

    - Sao cũng được. Đừng tưởng để tui thích là dễ. - Nhiên đăm chiêu nói càn.

    - Uầy. Nhưng mà..

    - Thôi đủ rồi. Khi nào ông làm tổn thương thì tui hết thích ông. Okay hông? - Nhỏ ngẩng mặt lên làm tôi bối rối rồi lại nói tiếp. - Mà chịu hay không cũng vậy à.

    - Đắng lòng. - Tôi vỗ trán than khổ.

    - Này thì đắng lòng. Về thôi Lít. - Nhiên bất chợt kéo tai tôi.

    - Ây da. Từ từ nào.

    Chuyện đâu còn có đó, những ngày tháng gần kề. Tôi bắt gặp một mối quan hệ mới, chúng sa vào lòng tự khi nào. Những ngày tháng ấy Nhiên cũng làm cho tôi vui vẻ phần nào, thực ra con người Nhiên khi gần gũi lại trở nên điên khùng dễ sợ. Đôi khi bạo lực, hiếm lắm vụ làm nũng ở Tầm. Tôi không biết mối quan hệ hiện tại có phải tình yêu hay không, chỉ là không xác định. Tôi chẳng dám nói lời yêu với Nhiên, vì có lẽ nói hay không nhỏ cũng đăm đăm làm điều mình thích. Bắt tôi làm gì thì làm cho được.

    "Giờ anh qua nhà em chở em đi ăn bánh cuốn nha! Chỗ này bán ngon lắm!".

    Hay vài lần Nhiên bắt Grab chạy tới thẳng nhà tôi trong khi tôi đi biệt tăm với lũ bạn trong quán net.

    "Em chờ anh nửa tiếng, không về là biết tay em!".

    Thế là tôi chạy về gấp rút, bỏ dở ván game cùng tụi bạn buông lời dèm pha. Để rồi về không thấy Nhiên đâu hết, tôi mới rút điện thoại ra gọi.

    - Em đâu rồi?

    - Hì, anh về rồi đó hả? Em đang trên đường đi nè. - Tiếng Nhiên lơ đễnh dù tôi có tức vẫn nuốt tuột vào trong.

    Ngày dài tháng rộng thoắt cái đã đầu tháng bảy, chỉ còn một tuần nữa là hết hạn học tiếng Anh ở trung tâm. Có lẽ tôi sẽ ít gặp Nhiên đi, vì cái cớ gặp nhau của hai đứa bị phân phối mất rồi. Đôi khi ít gặp lại hay, cho người ta thấy sự thiếu thiếu. Nhưng cũng trong một lần thiếu thiếu đó, trời không còn nắng đỏ ban chiều. Nhiên và tôi đi xem phim kinh dị, tôi bị kéo đi bằng được vì vốn mình không thích thể loại phim này, tôi chỉ thích kiểu phim tâm lý xã hội Việt Nam thôi.

    Mới bước vô phòng chiếu để dạo đoạn mở đầu. Tôi đã nhận được cuộc gọi từ một số như xa lạ trong thời gian gần, Tầm gọi.

    - A lô. - Tôi bước ra khỏi phòng chiếu.

    - Trường hả? - Tiếng đầu dây bên kia sụt sịt.

    - Tầm hả? Chuyện gì vậy? - Tuy không còn quen nhau, nhưng tôi vẫn ngần ngại tiếng Tầm khóc lắm.

    - Trường về nhà liền được không? Tui chờ nè. Híc. - Tầm vẫn thút thít, làm tôi lo lắng vô ngần. Trong thâm tâm này vẫn còn chỗ cho Tầm, chưa thể dứt đi được.

    - À ừm. Vậy đợi anh.. tui nhen! - Tôi chột miệng.

    Thế là tôi vào lại phòng rạp, chào Nhiên một tiếng bảo Nhiên đi Grab về sau vì lý do đột xuất. Ngoài trời tự khi nào đổ mưa, cảm giác lạnh lạnh thoáng lên giữa Hè. Phóng thẳng về đến nhà với tốc độ chấp nhận được của một thằng ất ơ. Tôi đã thấy Tầm đứng bên hiên, phòng trọ. Thoáng nhìn, dáng vẻ em sao nay gầy đi, trông xanh sao mấy phần.

    - Trường. Híc. - Tầm lấy tay quẹt nước mắt khi tôi trờ tới.

    - Sao vậy Tầm? - Tôi hỏi gấp vì khá lo.

    - Em xin lỗi. - Tầm làm tôi yếu lòng khi xưng em, giọng nói quen thuộc ngày nào.

    - Gì vậy? Có chuyện gì? - Tôi bất giác cảm thấy điều gì đó không ổn.

    - Em còn yêu anh lắm. - Tầm hạ giọng nhè nhè.

    - Hừm. - Tôi chỉ đơ họng không biết nói gì.

    - Anh.. - Tầm nắm lấy tay tôi khi tôi mở cửa phòng.

    - Rốt cuộc có chuyện gì?

    - Em xin lỗi.. Em.. Em có.. thai rồi. Híc. - Tầm nói giật giật, lại nức nở. Nhưng tôi không chú ý đến nó nữa, tôi nghe từ gì phát ra từ miệng em. Tim tôi cứng đờ, sống lưng tôi lạnh đơ, tay tôi rơi rớt đâu mất rồi.

    - Xoảng.. - Chìa khóa cửa chưa kịp mở khóa đã rơi..
     
  10. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Xoảng.. - Chìa khóa cửa chưa kịp mở đã rơi..

    - Cái gì? - Tôi quát.

    - Em có thai rồi. Hức, hức. - Tầm càng nói càng nhỏ lệ, còn tôi nóng giận hơn bao giờ hết.

    - Thôi bớt điêu ngoa hộ cái. Giỡn cũng vừa vừa thôi.

    - Em nói thiệt mà. - Tầm mắt đỏ au nói như cầu cứu. Đôi mắt nâu xanh hôm nào dường như đã nhạt phai. Trong thoáng chốc tôi nhìn em qua đôi mắt ấy, nhưng lòng tôi dậy sóng dữ dội.

    - Thôi đủ rồi. - Tôi gằng giọng.

    - Em xin lỗi. Hức. - Tầm nấc lên từng tiếng. Thanh âm to như vậy nhưng tiếng mưa gọng kìm. Rồi Tầm nhìn tôi, tôi cũng nhìn thẳng mặt em mà trừng mắt.

    - Biến đi. - Tôi quát to, nhưng có lẽ mưa rơi trên mái tôn đã làm nhẹ đi, chỉ đủ cho hai đứa nghe thấy.

    - Em xin lỗi.

    Thế là Tầm quẹt mắt và quay đi thật nhanh dẫu mưa thì vẫn rơi rớt không ngớt. Còn tôi chỉ có nỗi lòng đang sôi sục, cứ mãi đinh ninh rằng tôi vừa bị "cắm sừng" to đùng.

    Mở cửa phòng, thật sự tôi chỉ muốn thiếp đi và mong mọi chuyện chỉ là hư cấu. Tôi nằm dài trên sàn nhà mà mông lung nhìn bầu trời xám xịt. Tâm hồn không có điểm tựa và chợt buồn lòng, tôi lại thấy cây ghi-ta. Khi tôi cất âm điệu đầu tiên cũng là lúc thẳng nhóc Rio ghé cửa. Nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của nhóc, mới nhận ra rằng tôi đang bực bội điều gì chứ. Và rồi mọi chuyện bủa vây, tôi bắt đầu nghĩ khác đi.

    Tầm có còn là bạn gái tôi đâu sao tôi gọi em đã "cắm sừng" tôi được. Còn bằng cách nào em tới phòng tôi khi không thấy xe máy. Việc em có thai thì liên quan gì đến mình mà tôi lại nổi điên. Tuy tôi không phải là người cao thượng, nhưng tôi biết rằng mình đã từng yêu Tầm như thế nào, không dửng dưng mà em lại nói tôi nghe chuyện đau khổ ấy. Em đã khóc quá nhiều rồi, ừ thì tôi lại chạy đi.

    Tôi vụt thật nhanh trong mưa, sợ Tầm bị ướt mềm ra vì nỗi sầu ấy. Từ sâu thẳm nơi nào đó trong trái tim đã khiến bờ mi tôi ướt nhẹm, sợ rằng không phải vì mưa. Không nhanh lắm, bóng dáng Tầm hiện ra khi chưa hết đầu ngõ.

    - Tầm, lên xe đi. - Tôi trờ tới dừng xe lại trước Tầm.

    * * *

    Em chỉ thoáng khựng lại rồi lướt qua đầy nội lực. Tôi bất giác xuống xe kè theo em, có lẽ mình biết phải làm gì. Tôi sẽ ôm Tầm vào lòng dẫu em có vùng vẫy thế nào chăng nữa. Tôi sẽ nói những lời ngọt lịm, những từ có thể xoa dịu nỗi khắc khổ hiện giờ của em.

    Nhưng không:

    - Tầm. Lên tui chở về cho, đi bộ dưới mưa ướt rồi sốt bây giờ. - Tôi nói trổng bên Tầm. Còn Tầm liếc nhìn tôi, rồi nhanh chóng thốt lời với đôi mắt lưng chừng.

    - Không cần quan tâm.

    Mưa vẫn không ngớt, tôi chỉ vội kéo tay Tầm lại không cho em dầm mình dưới nước mưa vô tâm nữa.

    - Thôi mà. Lên xe đi.

    - Mặc kệ tui. - Tầm vung tay, quát lớn. May sao hẻm hiện tại cũng vắng vẻ, chứ không thì người ta lại tưởng tôi đang hiếp đáp một cô nương. Ngẩn người nhìn Tầm một chút, tôi lại yếu lòng bởi ánh mắt sầu thương của em. Hà cớ gì em lại khổ thế cơ chứ!

    - Bộ em tưởng dầm mưa vầy là mọi chuyện sẽ qua hả? - Tôi bắt đầu lớn giọng, rồi Tầm lặng đi. Em khẽ nhìn tôi lại chớp mắt đi hướng khác.

    - Sao em khờ quá vậy? Phải trân trọng mọi thứ đi.

    - Đúng rồi. Tui khờ vậy đó. Vậy nên anh mới đi thỏa mãn với người khác.

    - Cái gì? Em nói cái gì vậy Tầm? - Tôi giật mình chẳng hiểu Tầm đang nói về điều gì, không lẽ nhắc tới Nhiên sao.

    - Còn hỏi? Anh đã "đi gái" bao nhiêu lần rồi hả? - Mi Tầm ướt nhòe, không biết là tại mưa hay gì mà giọng em cũng khó nghe theo.

    - Cái gì vậy trời! Em bị khùng hả? Tự dưng hỏi cắc cớ vậy? - Tôi đơ người, có bao giờ tôi "đi gái" như Tầm nói đâu.

    - Thôi đi. - Tầm vung tay thật mạnh. - Giấu diếm không nói, đằng này sinh nhật tui ông còn đi.

    - Hả! - Tôi ngờ nghệch buông hờ tay. Một thoáng bừa bộn trong đầu, tôi góp nhặt từng chút một. Gói ghém chúng lại, rồi kể cho bản thân mình nghe một cách logic nhất có thể, chỉ là:

    "Hôm sinh nhật Tầm, em nghĩ rằng tôi đi với Nhiên trong tối hôm đó và em gọi là đi gái".

    Làm thế nào Tầm có thể thấy được điều đấy, chắc cũng họa hoằn những lần vụng dại của tôi bị em bắt gặp như: Thủ dâm giữa ban ngày, bao cao su trong ví, chém gió cho em nghe về những "mĩ nữ" các cung đường Phạm Văn Đồng, Phan Văn Trị, Lý Thường Kiệt. Đã thế còn dính thêm vụ của Nhiên vào con đường tội lỗi ấy nữa chứ. Thiệt tình nếu đúng như lý thuyết, vậy mọi chuyện do tôi mà ra.

    Suy nghĩ thật nhiều, nhưng chỉ mất vài giây để quyết định. Bởi tôi biết mình còn yêu Tầm như thế nào. Tôi nắm tay Tầm kéo lại, đưa tay lên vai em và nhìn thẳng.

    - Bộ em tưởng dầm mưa vầy là anh hết yêu em sao?

    Một giây chết lặng, tôi còn không nghĩ được những lời mình thốt ra là ai dạy nữa. Tôi chẳng còn là tôi, một còn người khô khan ngoài đời lại dùng loại ngôn ngữ chỉ có trong rap ấy. Em lại nhìn tôi, tôi không còn nhìn em nữa mà cởi áo mưa và ném phăng xuống đất.

    - Nếu ướt mưa mà tốt hơn thì anh đã đi Quy Nhơn rồi. - Tôi nói hờ hững dù biết chẳng có ý nghĩa gì, cũng nhờ vậy mà Tầm mới lên tiếng.

    - Khùng hả! - Tầm cúi người nhặt chiếc áo mưa, nhưng em không thể. Bởi tôi đã khẩn khoản ôm lấy người em.

    - Anh yêu em lắm. - Giọng điệu của tôi trìu mến quá đỗi, rồi mọi thứ sẽ thay đổi ư!

    Trong khoảnh khắc lãng mạn cứ nghĩ tôi chém gió với con cháu sau này ấy lại là lúc mọi thứ tan vỡ. Một chiếc Grab choàng áo mưa khẽ gần tới, té sủng nước bên đường vào hai đứa và ánh mắt sắc lẹm nhìn chúng tôi. Tôi chỉ bất giác buông tay, vì chính là Nhiên ngồi sau xe ấy.

    Người tôi đơ ra, khẽ liếc theo chiếc xe đi tới giữa chừng dừng lại trong hẻm, rồi nó quay đầu chạy một hơi mà không cho khách xuống. Cảm giác lịm đi, tôi chẳng còn để ý đến việc Tầm nhìn tôi chằm chằm nữa. Lòng ngổn ngang trăm mối, giá như ai đó có thể che đi một trong hai đôi mắt này thì tôi hẳn nhẹ lòng. Rồi khi Nhiên khuất tầm mắt trong mưa, tôi nặng nề chở Tầm đi về. Chỉ trong thời gian ngắn, mọi thứ xoay chuyển thật chóng mặt. Mong Nhiên không khổ tâm gì nhiều vì cái thằng bội bạc này, rồi tôi sẽ nói mọi thứ cho Nhiên nghe. Rằng Tầm luôn là mối thương.

    Về đến phòng trọ Tầm, em đã tót ngay vào toilet để thay đồ hong khô mọi thứ. Không biết tâm trạng của Tầm như thế nào nữa, sẽ vui vì tôi trở lại. À không, đâu thể vui được vì em đang mang sinh linh ấy. Chỉ có điều, nhất thời tôi chưa bận tâm gì nhiều đến việc đó. Hơn hết là củng cố niềm tin cho Tầm, mong em không nghĩ gì tồi tệ.

    - Anh cởi áo ra sấy khô đi. - Tầm bất giác nhắc tôi.

    - À, ừ. - Tôi cởi áo ngay tắc lự.

    - Sao nay anh hốc hác vậy? - Tầm hỏi với mặt nhăn xẹo.

    - Ờ.. Tại anh suy nghĩ nhiều quá á mà. Hì. - Tôi vờ lơ đễnh dù chả biết mình ra thế nào.

    - Hổm nay anh sống thế nào? - Tầm ngồi cạnh bên tôi, khẽ nhếch môi.

    - Cũng bình thường thôi em. Rớt vài môn cũng chẳng khiến anh bớt khổ. - Tôi bâng quơ chém gió, cảm nhận rằng thứ xúc cảm hiện tại không được nguyên vẹn như xưa.

    - Thấy gớm. Anh mắc gì khổ? - Tầm nheo mắt hỏi.

    - Thì tại em hết chứ ai. Hi. - Tôi ngẩn người nói bừa.

    - Hửm? À.. Ừm. - Tự dưng Tầm ngắt ngứ rồi gục mặt trầm ngâm, có lẽ tôi vừa chạm đến nỗi đau của em.

    - Tầm nè. Anh vẫn không hiểu. - Tôi hạ giọng truyền cảm.

    - Sao anh? - Tầm cũng vì thế mà nhẹ nhàng.

    - Sao em chia tay anh? Anh có gì không tốt hơn gã kia sao? - Tôi chạnh lòng nói giảm nói tránh, sợ chạm phải nỗi lòng của Tầm nên lãng đi vụ em phụ bạc tôi.

    - Em.. Thực ra thì tại em đó. - Tầm ngần ngừ.

    - Giờ nói anh nghe được không? - Tôi manh nha truy lùng theo suy đoán của mình.

    - Tại em ghen với họ. - Tầm nói toạt nhưng khi tôi trộm nhìn em, em ướm vào mắt một màu buồn.

    - Anh xin lỗi. - Tôi nắm lấy tay em, biết mình chạnh lòng làm sao.

    - Không lẽ đàn ông ham muốn như vậy sao? - Tầm nói trống không, tôi chẳng hiểu.

    - Hở! Ham muốn gì em? - Tôi ngạc nhiên hỏi ngược.

    - Thì ham muốn mới đi gái đó. - Em thốt lên mà tôi dửng dưng. Giờ mới ngờ ngợ suy luận của mình hợp lý.

    - Đắng lòng. Thiệt sao trời! - Tôi bất giác bỡ ngỡ, thứ gì tới cũng đã tới. Mọi chuyện là tại tôi mà ra.

    - Thiệt gì anh? - Tầm ngơ ngác.

    - Không lẽ vì anh đi gái mà em ruồng bỏ anh sao?

    - Anh còn hỏi nữa. - Tầm trách tôi.

    - Không lẽ em có.. thai vì vậy sao? - Tôi ngần ngừ, chợt lòng buồn đau đáu. Thấu cảm tâm tư, tôi hết dám nhìn em. Nghĩ tới cảnh tượng em sát da sát thịt với ai đó, tôi không khỏi nuôi tâm trí điên cuồng được.
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...