Có một loài cây mang tên là cỏ Êm ả giữa trời mạnh mẽ tốt tươi Đắm chìm thân mình trong hạt sương vừa rỏ khi bình minh vừa hé Cỏ úa màu Có lúc phải úa màu Bởi tháng năm kia nào có chờ đợi mãi, úa và tan là quy luật thời gian Nhưng cỏ úa chẳng phải để tàn đi vào miên viễn không gian Úa sắc cỏ khô để cỏ non tiếp tục mơn mởn Sống tiếp hành trình trong buổi nắng ấm ngày mai Sắc cỏ kia dẫu có nhiều lần khô héo Bị tàn phá bởi những ai vô tình bước ngang qua, cỏ dưới chân đau đớn muôn phần Thế mà Có bao giờ Cỏ chịu quật ngã hoàn toàn Sắc cỏ óng khẽ uốn mình trong lá Mạnh mẽ ngoan cường cứng rắn ngoi lên Chỉ riêng cỏ mới hiểu.. Người đời căm ghét Muôn loài khinh thường Nhưng cỏ vẫn sống Ngẩng cao đầu, hiên ngang và gần gũi Em sinh ra như cỏ non Ngang tàng cắm vào đất mẹ Tự mình kiếm mình mạch ngầm mà khôn lớn Rồi chỉ mình em yêu lấy chính em, tự mình khôn lơn bản thân mỗi khi lặng bước vào đời Em nhủ cỏ Sống như cỏ Mạnh mẽ ngoan cường Em chỉ cúi đầu trước mình em, khi em tự nguyện úa màu