Bách Hợp Rồi Em Sẽ Được Hạnh Phúc! - ThanhLee

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngaovison, 18 Tháng hai 2021.

  1. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên
    : Rồi Em Sẽ Được Hạnh Phúc!

    Thể loại: Bách hợp, Hiện đại, sư đồ luyến, hắc hóa, thanh thuỷ văn.

    Tác giả: ThanhLee (Ngaovison)

    Couple: Vũ Giang Trân x Đoàn Khúc Hy.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của ThanhLee

    Văn án: Đoàn Khúc Hy từ nhỏ đã bị mọi người kể cả cha mẹ xem không ra gì, chỉ được nuôi nấn rồi lớn lên không có một tình yêu thương nào từ ba mẹ, ở với ông bà ngoại được vài năm thì hai người họ cũng ra đi một lượt vì tai nạn. Tâm tình bất ổn, tâm sinh lý rối loạn, cuộc sống dằn co, khắc nghiệt ấy thế mà cô lại sống mạnh sống khoẻ. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ biết bảo vệ bản thân mình bằng nắm đấm, giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực. Trái tim như bị hóa đá.

    Cơ duyên nào mà Giang Trân làm chủ nhiệm của cô vào năm lớp 11. Giang Trân bề ngoài cũng không thua gì cô, lãnh khốc, lạnh lùng..

    Vậy mà hai người ấy lại có thể gặp được nhau, trao cho nhau những thứ lạnh lẽo rồi vô tình lại sưởi ấm trái tim nhau, thay đổi cảm xúc kể cả con người của đối phương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2021
  2. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 1: AI LẠI DÁM YÊU MỘT NGƯỜI CÔ ĐƠN?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốp bốp

    Binh.

    "Á, tha.. tha cho tôi.. tôi không dám nữa!" Một nam sinh lớp mười một bị Đoàn Khúc Hy đánh cho một trận vì dám ăn hiếp bạn cô.

    "Tao mà thấy mày còn côn đồ ở đây nữa thì không phải là một cú này đâu!" Đoàn Khúc Hy đưa nắm đấm mình lên hù dọa, may có Xưng Cương cản lại, không thì cô bạn này lại tặng thêm cho tên nam sinh kia một cú nữa rồi.

    "Được rồi mày."

    "Còn mày. Con trai gì mà yếu đuối vậy? Rồi ai xem mày?" Đoàn Khúc Hy cáu gắt.

    "Có mày bảo vệ tao còn gì nữa." Xưng Cương cười, thật sự đứa bạn này của cậu tuy lạnh lạnh lùng lùng, hay nóng tính cáu gắt như vậy nhưng trông thật tốt.

    "Đi về lớp." Đoàn Khúc Hy quay đi được hai bước thì..

    "Đoàn Khúc Hy!" giọng nói này.

    "Lại là bà ta." Miệng cô lẩm bẩm nhưng cũng xoay lại nhìn.

    "Ai có mặt trong việc này liền đi theo tôi." Nói rồi Giang Trân bước đi.

    Giang Trân tựa ghế khoanh tay nhìn ba học sinh trước mặt. Cả ba đều là học sinh khối mười một, một bạn nam cao ráo mặt mày đầy vết thương và hai người còn lại, một nữ một nam nói đúng hơn là học sinh của Vũ Giang Trân.

    "Hãy kể lại cho đúng sự thật."

    "Thưa cô, em kể ạ. Bạn này chặn đường em kiếm chuyện, em chẳng biết gì cả nhưng lại nhận được cú đấm, vì Khúc Hy thấy em bị bắt nạt nên mới giúp em.. Cô đừng phạt bạn ấy." Xưng Cương lên tiếng bảo vệ bạn mình, Khúc Hy bảo vệ cậu bằng hành động, cậu sẽ bảo vệ Khúc Hy bằng lời nói.

    "Côn đồ dạy dỗ côn đồ? Hay lắm đấy!" Giang Trân nhếch mép.

    "Em thì có chủ nhiệm em lo, còn Khúc Hy và Xưng Cương biết làm gì rồi chứ?"

    "Dạ.." Xưng Cương trả lời, còn Khúc Hy vẫn không nói một câu nào.

    Như mọi lần bị vi phạm là đều bị phạt đánh hoặc nhẹ hơn là tay ôm xô nước, đầu đội sách và quỳ.

    Xưng Cương ôm xô nước và chồng sách trên đầu, quỳ nhìn sang bạn mình mặt mày vẫn y vậy, không khác gì, không biểu hiện gì..

    Khúc Hy ôm xô nước to hơn và sách nhiều hơn nhưng chắc có lẽ điều này là bình thường đối với cô, cho là đang tập gym luôn cũng được.

    Vừa về tới cửa nhà đã nghe tiếng chửi bới, cãi nhau ầm ĩ, Đoàn Khúc Hy bất lực vào trong, không một sức sống nào cả.

    "Thế anh nói xem tại sao tôi phải nghe lời anh?"

    "Vậy sao cô lại bắt bẽ tôi từng việc? Về đến nhà chưa đủ mệt hay sao mà còn nghe cô lải nhải?"

    "Đúng rồi, anh ra ngoài với mấy con bồ nhí đó của anh rồi tụi nó lải nhải bên tai anh những điều anh cho là phấn khích.."

    * * *

    Ngày nào cũng vậy, luôn đối mặt với ồn ào, cãi vã nhận được sự vô tâm của ba mẹ mình, họ chỉ biết đẻ cô ra nuôi cô lớn rồi quăng đi một góc, trong suốt quá trình đó không thể cho cô một tình yêu thương nào cả, một chút cũng không. Họ tối mặt tối mày đi làm, về đến nhà lại gây nhau, không chuyện này cũng chuyện kia, họ có vẻ vui và hứng thú với điều ấy nhưng.. Cô thì lại không, cô quá chán nản với cuộc sống này rồi.

    "ĐOÀN KHÚC HY!"

    Lại là giọng nói này, khi cô đánh nhau là y như rằng giọng nói này, phải nói đúng hơn là người này lại xuất hiện, Vũ Giang Trân.

    "Đây là lần thứ mấy? Khối mười hai em còn không ngán mà kiếm chuyện, em xem đến nỗi trong trường này ai cũng sợ em." Giang Trân chau mày nhìn cô học trò ngỗ nghịch, côn đồ này.

    "Vậy mà có người còn không biết sợ đấy." Nói rồi Khúc Hy bỏ đi chỉ để lại nụ cười nhếch ấy.

    "Tôi sẽ mời phụ huynh em lên làm việc!"

    "Được thôi, tùy cô vậy." Đoàn Khúc Hy nhún vai rồi vẫy tay bỏ đi xa.

    Giang Trân lại không thể hiểu nỗi con người này làm sao?

    "Khúc Hy."

    "Sao vậy?" Khúc Hy bỏ tai nghe ra nhìn Xưng Cương.

    "Tao muốn nói chuyện với mày."

    "Ừ, mày nói đi." Cô bỏ điện thoại xuống rồi ngã người dựa vào tường nhìn xa xa.

    "Tao nghĩ mày nên mở lòng và tìm người mày yêu thật sự."

    "Để làm gì?"

    "Để tô màu cho cuộc sống của mày."

    "Ha.. tô màu? Tao mua cả trăm hộp còn chưa tô nỗi với cuộc sống của tao, với lại tao thích màu đen hơn." Khúc Hy mỉm cười, không phải là nụ cười vui vẻ gì mà chỉ là nụ cười buồn.

    "Thằng bạn này của mày không thể chịu được khi phải nhìn mày như vậy. Mày hiểu tao chứ?" Xưng Cương quát lớn làm ai có mặt trong lớp cũng quay sang nhìn.

    "Nếu mày xem tao là bạn thì hãy hiểu cho tao." Khúc Hy đứng dậy

    "Với lại.. Tao không muốn ai phải thương hại tao và tao cũng không muốn cuộc sống của mình làm vấy bẩn lên cuộc sống của họ!" Nói rồi cô bỏ đi, để lại Xưng Cương ở đó với nỗi buồn, nỗi đồng cảm và sự tội nghiệp với người bạn của mình! Tại sao nó lại phải bất hạnh như thế chứ?

    Lúc đi ngang qua Vũ Giang Trân, Khúc Hy không ngó ngàng.. à không phải, là không biết sự có mặt của người đó vì mãi suy nghĩ. Đối với Giang Trân, tuy bản thân nàng cũng lạnh lùng, khắt khe với người khác nhưng nhìn vào con người của Khúc Hy, cảm thấy cô học trò này có gì đó bí ẩn, đôi mắt xa xăm, nụ cười buồn, hay đánh nhau và khi nhìn rõ thì biết học sinh này muốn mọi người phải chú ý và biết đến mình.

    "Tìm người yêu mình sao?" Khúc Hy đứng ở sân thượng trông cứ như người vô hồn.

    "Thật nực cười.. làm gì có ai yêu thương người như mình. Bớt mơ mộng."
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng hai 2021
  3. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 2: ĐÁ CHẠM BĂNG.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đoàn Khúc Hy, phụ giúp tôi một tay" Vũ Giang Trân đứng chống nạnh bất lực với cái thùng xốp trước mặt, thật may là cô học trò côn đồ kia đi ngang qua nên có thể nhờ được rồi!

    "Làm gì?" Khúc Hy dừng lại nhìn cô giáo.

    "Giúp tôi đem ra xe!"

    "Tự đi mà đem"

    "Nhưng tôi nhờ em bộ không được?" Vũ Giang Trân đang đứng đôi co với cô học trò ngang bướng.

    "Không rảnh." Khúc Hy bỏ đi thì..

    "À.. thì ra em chỉ biết bắt nạt những người yếu thế chứ chả có sức mạnh gì cả. Tôi hiểu rồi" Giang Trân thật ra là đang nói khích người này, y như rằng, Khúc Hy quay đến không nói gì mà ôm thùng xốp lên một cách nhẹ nhàng. Nhẹ thì nhẹ thật, chẳng qua là Giang Trân tìm người giúp thôi chứ ai đời cô làm ba cái này.

    "Nhẹ tơn mà làm gì ghê vậy?" Khúc Hy thắc mắc, chẳng lẽ là muốn sai vặt mình những thứ linh tinh như vậy?

    "Chẳng lẽ tôi phải làm ba cái này?"

    "Vậy là cô sai vặt tôi à. Cũng hay đấy"

    "Em có thể nào bớt đôi co với tôi không?" Giang Trân chau mày tỏ vẻ khó chịu.

    "Tại sao?"

    "Trông em thật vô lễ"

    "Phải rồi, chứ có ai dạy dỗ tôi đâu mà không vô lễ cho được" Khúc Hy cười khinh cho cuộc đời mình, có ai quan tâm đến cô đâu mà phải dạy dỗ cô, đáng lẽ khi sinh ra cô phải nhận những thứ vui tươi, hạnh phúc nhưng.. không, đã vậy còn ngược lại. Không hiểu sao cô lại chịu được đến bây giờ nhỉ.

    "Nói nhảm gì vậy?" Giang Trân nhìn cô học trò kế bên một cách khó chịu. Nó lại nói gia đình, nói ba mẹ nó như vậy à?

    "Haizz. Cô không hiểu được đâu"

    "Nếu như tôi muốn thì sao?"

    "Vậy cô tự mà đi tìm hiểu" Khúc Hy nhún vai, trước mặt thấy chiếc xe màu đen biết chắc là xe của chủ nhiệm nên đi đến hướng chiếc xe đang đậu.

    "Được!"

    Đoàn Khúc Hy ngồi bên cửa sổ trên tay cầm lon bia tiger, mắt nhìn đăm chiêu nhìn trên trời, cả bầu trời tối thăm thẳm như cuộc đời cô, nhưng nó còn có ngôi sao sáng như soi rọi, như niềm hy vọng nhưng với cô thì không. Bên dưới họ vẫn đam mê kịch liệt việc cãi nhau..

    Ring ring~

    Đưa mắt nhìn điện thoại kế bên mình. Ngồi nhìn điện thoại rung một lúc rồi tự tắt, sau đó cuộc gọi tiếp theo gọi đến, Khúc Hy cầm lên nghe máy.

    "Đang làm gì vậy?"

    "Ở nhà"

    "Qua nhà tao ngủ không? Ba mẹ tao đi qua ngoại hết rồi"

    "Không hứng"

    "Mày không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc ba mẹ mày cãi nhau à?"

    "Nói điên gì vậy? Tao lười đi thôi"

    "Thôi không nói nhiều, tao qua nhà mày, chuẩn bị đi"

    Xưng Cương cúp máy, Khúc Hy ngồi nhìn điện thoại tắt màn hình, rồi nhìn lon bia trên tay xong cầm lên uống. Thở dài một cái rồi đi thay đồ.

    Đoàn Khúc Hy mặt mài như tượng đá không tý cảm xúc nào trên gương mặt đi ngang qua ba mẹ mình.

    "Bây giờ tôi muốn ăn mà cô cũng không để yên cho tôi à?"

    "Sao không kêu con bồ nhí của anh nấu cho anh ăn? Mắc gì phải ăn cơm nhà?"

    "Hy đi đâu vậy con?" mẹ cô quay sang hỏi nhưng Khúc Hy vẫn bỏ đi một mạch

    Ngày nào cũng vậy, riết như cơm bữa. Khúc Hy ngán ngẫm với cảnh này rồi. Làm sao họ mới dừng lại đây?

    Cả hai cùng im lặng, Xưng Cương nhìn qua kính chiếu hậu thấy gương mặt của bạn mình vẫn bình bình ổn ổn, nhưng ở bên trong thật sự nó không ổn tý nào.

    "Tao muốn đi dạo một chút!"

    Xưng Cương hiểu rõ tâm tình nên chở Khúc Hy lòng vòng và dừng lại vỉa hè ở bên sông.

    "Có muốn tâm sự với tao không?" từ nảy giờ cả hai ngồi ở ghế đá nhìn con sông cứ dập dờn trong đêm tối lạnh mà vẫn không ai nói với ai câu nào.

    "Mày nghĩ tao nên nói gì?"

    "Mày nên khóc đi!" Xưng Cương quay sang nhìn.

    "Tại sao tao lại phải khóc?"

    "Dù gì mày cũng là con người, sắc đá như thế làm gì, kiềm hãm cảm xúc làm gì? Sao mày không thể mở lòng ra?"

    "Mở lòng à?" Khúc Hy lẩm bẩm trong miệng rồi nhìn vào nơi xa xăm.

    "Nếu có thể, nhưng dường như bên trong tao đã thành hóa thạch hết rồi. Ai mà có thể chịu được"

    "Mày chỉ biết nghĩ như thế thôi. Chỉ cần mày mở lòng với mọi người, tất cả đều do duyên số"

    "Nhảm, gì mà duyên số.."

    "Nếu như là duyên số, có thể hôm nay mày gặp được một người mà sau này có thể thay đổi được mày chẳng hạn!" Xưng Cương đoán như tiên tri. Khúc Hy quay sang nhìn người bạn này của mình, quả thật đây là người duy nhất bên cạnh cô, quan tâm cô và.. Coi cô là một con người!

    "Lảm nhảm đủ rồi, về!" Khúc Hy đứng dậy bỏ đi

    Trong khi chờ Xưng Cương lấy xe, Khúc Hy chạm mắt với một người.. người đó bắt gặp cô, cũng chạm mắt với cô, người đó liền xuống chiếc xe màu đen của mình và đi đến chỗ Khúc Hy.

    Cô quay lưng đi.

    "Chả phải nó đã nói nếu có duyên số thì đêm nay gặp một người sao? Thằng này đoán già đoán non làm sao mà thành người này rồi?" cô vừa lầm bầm nói một mình vừa bỏ đi.

    "Đứng lại!"

    Giọng nói này chả hiểu sao mà có uy lực đến nỗi khiến Khúc Hy phải dừng bước chờ người kia đi đến.

    "Làm sao mà gặp tôi lại bỏ đi?" Giang Trân đi đến đứng bên cạnh cô

    "Chả có hứng gặp thôi!" thấy người kia kế bên rồi thì Khúc Hy đi tiếp, Giang Trân cũng đi theo.

    "Sao là không có hứng?"

    "Tôi sắc đá mình tôi đủ rồi, gặp cô chỉ biết chán nản"

    "Nói vậy em nói tôi cũng sắc đá giống em?" Giang Trân thánh thoát khoanh tay trước ngực chân mang giày cao gót bước theo.

    "..."

    "Tôi có thể đoán được em có tâm sự gì đấy tin không?" Giang Trân ngừng lại, hơi quay sang người về phía Khúc Hy.

    Khúc Hy cũng dừng lại, chạm mắt vài giây, cô không trả lời.

    "Gia đình bất ổn nhỉ?"

    Khúc Hy nhếch cười rồi đi tiếp

    "Ai nói? Gia đình tôi vẫn hạnh phúc!"

    "Hạnh phúc đến nỗi từng khiến con mình phải trầm cảm!"

    "Cũng không liên quan đến cô đâu cô giáo!"

    "Sao lại không? Thứ nhất tôi là giáo viên của em tôi có quyền biết đến, thứ hai là do miệng em nói tự tôi đi tìm hiểu!"

    "Cho là vậy, vậy cô hiểu nhiêu đó đủ rồi đấy!"

    "Tôi muốn hiểu về em nhiều hơn!"

    "Làm gì?"

    "Không cần biết"

    Hai người họ đi cùng nhau, nghĩ mông lung chả biết mình đã đi đâu, bỏ lại đằng xa kia một chiếc xe hơi màu đen và cậu con trai cùng với chiếc xe đứng chờ!

    "Tôi cũng từng như em, gia đình bất ổn nhưng họ chọn một cách sáng suốt là ly dị, khi ly dị rồi thì họ đã thay đổi, tuy không nhường nhịn nhau nhưng vẫn luôn cùng nhau để mắt đến tôi!"

    "Còn em lại khác, họ vẫn không thể buông bỏ nhau"

    "Kệ đi, quen rồi" Khúc Hy thở mạnh nói.

    "Chúng ta là con người, có cảm xúc rõ ràng, em không cần phải ép buộc bản thân mình phải mạnh mẽ như tế đâu"

    "Ừ, Xưng Cương bảo tôi nên khóc! Nhưng làm sao được khi nước mắt chẳng muốn rơi?"

    "Vậy thì em học cách làm một con người đi" Giang Trân đứng lại đối diện với Khúc Hy

    "Vậy cô tưởng tôi là con gì?"

    "Em là cục đá, không phải con người" Giang Trân lắc đầu

    "Cô nghĩ cô khác gì tôi? Khi lúc nào cũng thấy cô mang gương mặt đó!"

    "Nhưng tôi lại biết yếu đuối khi một mình, biết khóc khi một mình, còn em thì không!" Giang Trân như đoán được trong lòng người trước mặt đang nghĩ gì, đôi mắt của con bé như vực sâu, của một nỗi buồn bất tận.

    "Tôi hiểu rồi" Khúc Hy gật đầu rồi nở một nụ cười.. Buồn!

    "Về thôi" Giang Trân quay lại, ngược hướng khi nảy.

    Mình không phải là con người sao?

    Cho dù là cục đá hay con người.. Nó khác nhau ư?
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  4. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương3: TRỨNG CHỌI ĐÁ. ĐÁ BỊ THƯƠNG!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra 15 phút, các em cất hết tập sách vào" giáo viên toán cho đề rồi các học sinh ai nấy đều cầm bút viết lên, làm được hay không là một chuyện.

    Mấy cái này đơn giản đối với Khúc Hy nên cô cấm cúi mà làm chả để ý gì xung quanh, Xưng Cương cũng biết làm nhưng lâu lâu lại ngước lên nghỉ một giây lát để động não và cho tay đỡ mỏi. Cũng vì vậy mà cậu phát hiện ra một điều.

    Cách đó một bàn, hai học sinh kia đang loay hoay mở tập sách ra mà xem. Chắc là để xem ví dụ mà bắt chước làm theo đây.. Vì không chuyên nghiệp loay hoay mãi thì bị giáo viên để ý.

    Hai người đó hoảng mà quăng quyển tập xuống đất, lấy chân đá xuống phía sau mình, và trúng ngay chân của Đoàn Khúc Hy. Cô thấy gì đó chạm vào chân mình nên nhìn xuống.

    Của ai đây?

    Giáo viên bước xuống, nhìn hai bạn kia. Thấy không có gì nên đi xuống, giáo viên thấy Đoàn Khúc Hy đang loay hoay bên dưới gì đó, nên đi lại gần xem. Liền vả chạt vào đầu cô.

    Khúc Hy trố mắt nhìn.

    "Em thật quá đáng, Toán mà em cũng xem tài liệu được à?"

    "?" Khúc Hy vẫn không hiểu gì, giáo viên liền cuối xuống nhặt quyển tập lên.

    "Em còn đưa bộ mặt ngây thơ đó cho tôi xem à?" giáo viên vãy vãy quyển tập.

    "A cô ơi cái đó là của.."

    "Em im đi và làm bài cho tôi, còn em điểm 0 bài này" giáo viên nói rồi lấy tờ giấy kiểm tra của Khúc Hy bỏ đi cùng với quyển tập kia.

    "Cả lớp còn 5 phút.."

    "Sao cô không thử xem quyển đó là của ai?" Khúc Hy vẫn bình thản, tựa lưng khoanh tay nhìn giáo viên vừa thô lỗ vừa vô lý, công lý quăng ra chuồng gà rồi à?

    "Em còn nói, đây chắc chắn là của.." giáo viên lật lại xem tên nhưng.

    "Đây không có tên"

    "Tất nhiên. Của em vẫn còn đây mà cô giáo" Khúc Hy lấy quyển tập từ balo ra.

    "Vậy cái này là của ai?"

    "Không ai nhận cả lớp liền 0 điểm hết bài này."

    Xưng Cương đứng lên, đưa tay chỉ hai bạn kia.

    Giáo viên gật đầu rồi đi đến, quăng quyển tập lên bàn hai người đó.

    "Của em, và 0 điểm dành cho hai đứa" rồi bỏ đi. Hai người kia cay cú nhìn nhau cùng một câu hỏi, sao bả lại biết là của mình?

    "Hú hồn, xém tý nữa là 0 điểm rồi nha" Xưng Cương kế bên chọc ghẹo Khúc Hy khi mới vừa hết tiết.

    "Không nhờ tao chỉ là cả lớp 0 điểm rồi"

    "Là mày?" hai người kia vừa nghe cuộc trò chuyện đó xong liền đi xuống, xách áo Xưng Cương lên.

    "Sao vậy anh bạn?" Xưng Cương hất ra. Sửa áo mình ngay ngắn lại.

    "Má.. chuyện của mình không lo, lo chuyện bao đồng?" tên đó nổi nóng, đưa nắm đấm lên định đấm vào mặt Xưng Cương thì bị thằng kế bên ngăn lại.

    "Mày quên mất con Hy kia rồi hả?" đưa mắt nhìn Khúc Hy đang chóng cằm nhìn bọn họ.

    "Sao ai cũng ngán con nhỏ côn đồ này hết vậy?"

    "Vậy sao?" Khúc Hy vẫn tư thế đó mà nhìn bọn họ.

    "Vậy thử xem mày có ngán không anh bạn?"

    Tên đó nhếch mép, dơ nắm đấm lên và đấm thẳng nhưng Khúc Hy né được cho nên hắn đấm vào trong tường.

    "Má con nhỏ này"

    "Được rồi đó anh bạn, vô học rồi kìa" Khúc Hy hất mặt về phía cửa lớp, giáo viên đã vào.

    Tên kia ấm ức về chỗ, trong lòng quyết muốn trả thù mặc cho người kia có ngăn cản thế nào đi chăng nữa, bởi vì ai cũng biết được Đoàn Khúc Hy không bao giờ ngán ai!

    Khúc Hy và Xưng Cương vác balo lên vai mà đi xuống cầu thang, Khúc Hy liền bị ai đó đạp từ sau, cô lăn lộn xuống 10 bậc. Xưng Cương thấy bạn mình té như thế cũng hốt hoảng tưởng đâu cô bị trượt chân mà té, nhìn lại phía sau khi nghe tiếng cười của ai đó.

    "Hahaha mày xem kìa. Con nhỏ côn đồ mà ai cũng sợ đang nằm sải lai dưới đó kìa haha" là tên khi nảy đang ra sức cười cợt còn người kế bên lại mang vẻ mặt sợ hãi.

    "Tự La, mày quá đáng rồi đó" Xưng Cương đi xuống đỡ Khúc Hy ngồi dậy, trán cô liền chảy một dòng chất lỏng màu đỏ lan xuống thật nhanh xuống chân mày và chạy xuống mắt, cô nhắm một mắt lại và đứng lên cười với tên đó, nụ cười.. Thật đáng sợ.

    "Hay lắm nhóc. Hôm nay tao sẽ không đánh nhau với mày, vì sẽ có người thay tao mà xử lý, hãy nhớ việc này" Khúc Hy bỏ đi, Xưng Cương lo lắng đi theo đỡ lấy cô.

    "Để tao dẫn mày xuống phòng y tế"

    "Nó định mách giáo viên đấy. Tao nói rồi đừng có đụng đến nó mà" tên kế bên sợ hãi, không bị Khúc Hy đánh cho lên bờ xuống ruộng cũng bị cái này cái kia chẳng hạn là.. Nhà trường biết hai đứa sẽ bị đình chỉ.

    Tự La chạy xuống nắm áo Khúc Hy đến và đấm vào bụng cô một cú. Xưng Cương đạp Tự La văng ra sau.

    "Mày ngon thì đánh với tao" Xưng Cương đứng che chắn cho Khúc Hy, hất mặt nói.

    "Được" Tự La nhếch cười, liền bẻ cổ tay rôm rốp rồi đi về phía Xưng Cương.

    Người tiến người lùi.

    "Sao vậy? Chả phải muốn đánh nhau hay sao?" Tự La cười đắc thắng.

    "Được rồi" trên vai Xưng Cương liền xuất hiện một bàn tay, là của Khúc Hy. Cô kéo cậu bạn mình sang một bên và đi đến.

    "Mày nghĩ như vậy có thể hạ gục được tao à? Đâu có dễ" Khúc Hy vừa đưa cú đấm tới trước mặt Tự La, chỉ còn khoảng vài cm nữa thôi là hắn đã ăn no rồi nhưng..

    "Dừng lại"

    Cô lẩm bẩm rút tay về

    "Khi nào không đến lại đến ngay lúc này"

    "Mày chết rồi nha, haha hiện tại là tao sắp bị mày đánh đấy" Tự La cười đắc chí khi phần thắng thuộc về mình.

    Giang Trân khoanh tay nhìn học sinh của mình đang gây sự với nhau sự việc do cậu bạn của Tự La kể lại rồi nên đã rõ.

    "Tự La sẽ bị đình chỉ 3 ngày, tuy Kì không tham gia nhưng cũng đồng phe với bạn tôi chỉ cho làm bảng cam kết, còn Khúc Hy viết bản kiểm điểm vì tội đánh nhau"

    "Nhưng Khúc Hy chưa đánh ai mà cô?" Xưng Cương bênh vực đứa bạn mình, lại một lần nữa cái đứa này lại giúp cô. Nhìn sang Khúc Hy đã ngồi ngay ngắn mà viết từ khi nào rồi, còn hai tên kia đứng năn nỉ ỉ ôi.

    Khúc Hy nhanh chóng viết nhanh và đưa cho Giang Trân, xong xuôi đứng dậy bỏ đi.

    "Cô giáo hôm nay xin miễn bị phạt"

    Xưng Cương thấy lo lắng cho bạn mình nên cũng xin phép rồi đi theo.

    Giang Trân chau mày nhìn tờ giấy nhuốm vài giọt máu.

    "Như vậy mà làm nếu không muốn bị đuổi học" Nói rồi Giang Trân cầm túi xách bỏ đi.

    "Dừng lại" Giang Trân đi đến, Khúc Hy nhếch mép xoay lưng lại, lấy tay lau máu đang chảy và lau đại vào quần.

    Quay sang nhìn Giang Trân.

    Khúc Hy chạy đến phòng y tế thấy đã khóa cửa, cô liền chạy vào nhà vệ sinh đi lau máu.

    "Khúc Hy, mày đâu rồi. Hy ơi!" Xưng Cương chạy theo không kịp vì người kia chạy quá nhanh hay là đã tấp vào ở đâu rồi?

    "Cương, em ấy đâu?" Giang Trân từ xa đi đến. Nhìn thấy vẻ hốt hoảng, lo lắng của Xưng Cương chủ nhiệm Giang Trân cũng đồng cảm thay, vì hai đứa rất thân với nhau, tựa nhau mà sống. Tuy bằng bạo lực để giải quyết nhưng cũng thật đáng ngưỡng mộ vì tình bạn này.

    "Em không biết, nó đã đi đâu mất rồi. Cô ơi nó không có tội gì đâu, là do em đã nói Tự La mo bài nên nó mới trả thù, bây giờ Khúc Hy chảy máu nhiều lắm cô giúp em tìm đi cô Trân.."

    "Được rồi" nghe cậu học sinh kia tuôn trào một hồi cả hai quyết định chia nhau ra mà tìm.

    Giang Trân nhìn phòng y tế khóa cửa, nghĩ đến máu chảy nhiều, trong đầu liền nghĩ đến một nơi.

    Khúc Hy đang lấy khăn giấy dậm máu cho đỡ chảy.

    "Chết tiệt sao ra mãi vậy, không biết mấy người kia về chưa?"

    "Ý em nói là tôi?" Giang Trân đứng ngay cửa phòng vệ sinh.

    "Hay thật" giống như Khúc Hy cô bị gài GPS lên người vậy, đi đâu Giang Trân cũng tìm ra.

    Giang Trân nhìn vẻ mặt của cô học sinh trước mặt đang tái đi vì mất máu. Liền kéo đến, chủ nhiệm liền xé toạt một mảnh vải từ tay áo của Khúc Hy và quấn quanh đầu cô kéo tay đi.
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2021
  5. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 4: ĐÒI HỎI SỰ DỊU DÀNG Ở TÔI? NHƯNG CHÍNH BẢN THÂN EM CŨNG KHÔNG CÓ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho Khúc Hy ngồi trên xe mình ngay ngắn, Giang Trân lấy áo khoác mình choàng vào người cô rồi cho xe chạy đi. Nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên gọi.

    "Alo cô ơi Khúc Hy nó.." Xưng Cương đầu dây bên kia khóc nấc vì không tìm thấy bạn mình đâu.

    "Tôi tìm được rồi, đang trên đường đến bệnh viện, em về nhà đi. Một lát tôi sẽ đưa địa chỉ cho em đến"

    "Thật sao? Ôi trời cám ơn cô nhiều lắm. Em sẽ nhớ cái ơn này, cô đi cẩn thận và nhắn địa chỉ cho em ngay nhé"

    Giang Trân cúp máy, liếc nhìn sang người kế bên đã ngủ rồi. Chính nàng cũng không biết là ngủ hay.. Ngất nữa.

    Ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ, Giang Trân đang gọi điện ai đó.

    "Nam sinh Tự La sẽ không được đi học nếu như không muốn thấy tôi đến trường!"

    Xưng Cương hì hục chạy đến khi đã thấy Giang Trân từ xa rồi.

    "Chào cô, nó sao rồi cô?"

    "Chưa ra" Giang Trân ngồi xuống, Xưng Cương nhìn áo của chủ nhiệm bị dính máu của bạn mình nên hơi áy náy.

    "À áo của cô"

    "Ừ, lát về thay."

    Do lúc nãy Giang Trân đã bế Khúc Hy vào trong nên mới bị dính máu như thế này.

    "Xin lỗi nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện giờ bệnh viện cũng hết máu O nên cần gấp ngay" Bác sĩ mở cửa ra đã nói một tràn.

    Hai người họ nhìn nhau, bởi vì cùng một suy nghĩ máu của mình nhóm gì?

    Cho nên cả hai quyết định đi thử máu, cuối cùng cũng may mắn cho Khúc Hy rằng chủ nhiệm đại nhân lại cứu mình thêm một lần nữa vì lần này máu của Giang Trân là nhóm máu O.

    Khúc Hy mở mắt ra, mắt thật sự rất mỏi nhưng cũng cố tỉnh dậy. Là màu trắng có lẽ nào.. là bệnh viện?

    "Ủa mày tỉnh rồi hả?" Xưng Cương mở cửa đi vào.

    "Ừ" cô lòm còm ngồi dậy, Xưng Cương thấy thế nên chạy lại đỡ.

    "Là chủ nhiệm đưa mày vào đây và cũng là cô truyền máu cho mày đấy!" chưa gì Xưng Cương đã mau chóng kể lại sự việc rồi.

    "Người đâu?" nhìn xung quanh không thấy người quen đâu.

    "Tao kêu cô đi về thay đồ rồi nghỉ ngơi một chút rồi, vì bế mày vào mà dính máu đầy cả người."

    "Vậy hả?" Khúc Hy nhìn sang cửa sổ. Đã tối rồi sao?

    "Tao nằm đây bao lâu?"

    "4 tiếng kể từ vào đây"

    Khúc Hy dựa vào thành giường nhìn Xưng Cương.

    "Ở đây yên ắng nhỉ?"

    "Tất nhiên. Mà tao chưa nói cho ba mẹ mày biết đấy, có cần nói không?"

    "Không cần. Để thương hại tao à?" Thật nực cười, thế nào mà lại sợ ba mẹ mình thương hại chính bản thân mình cơ chứ?

    "Mày nói làm sao ấy. Ba mẹ mà lại đi thương hại con cái? Điên à?" Xưng Cương đi đến đầu tủ lấy cháo vừa mua cách đó 15p ra.

    "Ăn cháo đi rồi bớt suy diễn lại"

    "Không."

    "Chứ muốn ăn gì?"

    "Không đói!"

    "Tùy mày vậy, nhưng lát nữa phải ăn đấy. Tao gọi cho mẹ tao cái đã, tối nay tao sẽ ở lại với mày"

    "Không cần đâu, tao ở lại một mình được rồi"

    "Sao lại được. Ở yên đó chờ tao đi" Xưng Cương chạy về phía cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Giang Trân đi đến.

    "Ủa? Chào cô"

    "Ừ. Em về luôn đi, cũng trễ rồi. Tôi sẽ ở lại đây"

    "Sao lại được ạ. Cô giúp đỡ như vậy là em biết ơn rồi, cô ở lại chơi một tý rồi về nghỉ ngơi đi ạ"

    "Dù gì ngày mai tôi không có tiết dạy nhưng em thì có!"

    "Ơ.. vậy phiền cô lần này nữa ạ, tạm biệt cô. Cần gì cứ gọi em ạ, chào cô" Xưng Cương chào cô giáo rồi chạy đi. Giang Trân đi vào.

    "Chưa ăn à?" vừa vào đã thấy vật màu trắng trắng trên tủ rồi.

    Khúc Hy quay sang nhìn một chút rồi lại tựa đầu vào tường luôn. Cô khẽ thở dài một cái, nhắm mắt để đó.

    "Cuộc sống như biển cả vậy!"

    "Gì?" Giang Trân đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh.

    "Nó rộng lớn, dai dẳng cho dù người có bơi giỏi đến cỡ nào cũng phải chết đuối vì kiệt sức."

    "Vậy mà em cũng sức trâu lắm đấy mới chịu đựng được tới bây giờ"

    "Cô từng và đã yêu thương ai bao giờ chưa?"

    "Rồi"

    "Nó như thế nào vậy?" Khúc Hy nhìn Giang Trân và Giang Trân cũng vậy.. cả hai nhìn nhau.

    "Nếu như nó từ đây, tự bản thân mỗi người cảm nhận được" Giang Trân chỉ vào ngực trái cô rồi lấy hủ cháo đưa.

    "Ăn đi"

    "Cô ăn đi" Khúc Hy bây giờ mới để ý vết băng màu trắng nhỏ ở cổ tay người này, nhớ đến lời kể của Xưng Cương, chủ nhiệm đã truyền máu cho mình.

    "Xem như lần này tôi nợ cô đi" Khúc Hy dựa vào thành giường tiếp tục, khoanh tay nhìn xa xăm.

    "Trả nợ cho tôi bằng cách ăn hết cái này"

    "Không đói ăn sẽ không ngon, không ngon thì ăn làm gì?"

    "Nhưng no. Còn uống thuốc nữa."

    Khúc Hy chợp lấy và húp nửa phần, cháo cũng còn ấm nên mới ăn uống như vậy không thôi bổng luôn cái lưỡi rồi. Ăn cháo với lươn luộc.

    "Mọi lần du côn lắm sao hôm nay bản thân lại thành ra vầy?" Giang Trân đưa thuốc cho cô.

    "Chỉ là hôm nay không có hứng đánh nhau." cô cầm thuốc và uống từng viên.

    "Đánh nhau cũng có hứng?"

    "Tất nhiên. Mà cô làm áo tôi rách rồi này!" Khúc Hy đưa tay áo mình bị xé một mảng lên, nhìn cô chả khác gì cái bang cả, quần áo lượm thượm, bị rách rưới còn dính đầy máu nữa chứ.

    Giang Trân cởi áo khoác mình ra rồi quăng vào người cô.

    "Cô không thể dịu dàng được à?" nói vậy thôi chứ Khúc Hy cũng mặc vào chứ.

    "Đòi hỏi?"

    Cô nhún vai 'đó là điều tất yếu chứ không ai đòi hỏi gì ở cô cả'

    "Khi nào mà em không còn đánh nhau nữa thì tôi có thể suy nghĩ lại" Giang Trân tựa vào ghế khoanh tay, ngửa đầu nhắm mắt. Đòi hỏi sự dịu dàng ở tôi? Nhưng em chưa hề cho điều đó xảy ra với bản thân em cả.

    "Không chắc!"

    Nhìn người kia đã uống thuốc và lăn ra ngủ. Giang Trân lẩm bẩm trong miệng.

    "Tôi sẽ quản em!"

    Không biết chủ nhiệm có thấy hay không chứ cái người đang nằm trên giường kia bỗng nhếch cười khi nghe xong.
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  6. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 5: CUỘC TRAO ĐỔI BẤT THÀNH.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khúc Hy trên đường đi nhậu về thì có đi ngang qua công viên, nheo mắt nhìn vì thấy có bóng dáng ai đó. Cô nhếch cười, khuya như vậy mà ai điên khùng ra ngồi đó ngắm cảnh như vậy?

    Cô bỏ đi.

    "Nàyyyyyyy cô emmmmmmmmm ơiiii.. saaaoo ngồiiii đâyyyyyy mộtt mìnhh vậyyyyyy?" một tên say rượu nào đó đi đến quấy rầy cô gái ngồi ở đó trong đêm tối.

    "Choo anhhhh ngồiii cùngg đượccc honggggggg" tên đó ngồi xuống mặc cho người kia có đồng ý hay không.

    "Cút"

    "Saooo vậyyyyy emm gáiiiiiiiii. Hỏnggg vuiiiiii ở đâuuuu àaaaaaa? Vậy cóoo muốnnnnn tâmmm sự cùngggggg anhhh cho vuiiii honggggg?" tên đó dang hai tay ra ôm lấy cô gái đó. Cô ta đạp hắn văng xuống đất.

    "Ui da. Em gáiiii bạooo lựcc quáaaa, đúngg kiểuuuu anhh thíchhhh hehe" tên đó lòm còm ngồi dậy, cô gái đứng lên và bỏ đi liền bị hắn kéo lại.

    "Bỏ cái tay ra!"

    "Hehe thooii màaaa.. Anhh sẽ làmmm cho emm vuiii"

    "Người ta đã bảo không thích rồi mà ông chú?" nghe giọng của ai đó, hắn quay lại nhìn.

    Là Khúc Hy từ khi nào đã ngồi ở trên ghế khi nảy, nhịp chân nhìn trời nhìn đất.

    "Muốn thì ngồi đây cùng tôi!" cô đập tay bên chỗ trống. Hắn ta cười khà khà rồi đi đến không biết đây là cái bẫy.

    "Đượcccc aaaa"

    "Emmm gáii muốnn vuii vẻee cùnggg anh saooo?"

    Khúc Hy nhếch cười, liền quàng tay qua cổ hắn tỏ vẻ thân thiết. Hắn ta càng mừng rỡ hơn nhưng..

    "Aaa đau đauu" Khúc Hy bẻ tay hắn ra sau rồi đẩy hắn xuống đất, hắn ta lòm còm ngồi dậy một lần nữa, miệng chửi rủa.

    "Máaa haii conn nhỏ nàyyy!"

    "Sao vậy? Chả phải muốn vui vẻ sao? Không vui à?" cô đứng dậy khi thấy tên kia có ý định muốn đánh mình, hắn ta liền đấm vào thành ghế mà ôm tay la làng.

    "Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, cút ngay trước khi bị thương" Khúc Hy đạp hắn sang một bên, tên đó biết mình đụng phải thứ dữ nên cùng bỏ chạy.

    "Hay nhỉ?" là Giang Trân, nàng đi đến ngồi xuống khi cảm thấy đã an toàn rồi.

    "Là cô à? Ra đây làm gì?"

    "Hóng mát."

    Khúc Hy nhếch cười rồi ngồi xuống kế bên.

    "Giờ này mà ra là làm mồi cho bọn nó!" bọn nó ở đây chỉ những tên như vậy.

    "Có cả em?"

    "Sao?"

    "Em cũng ở đây giờ này thì tính luôn cả em!"

    "Cũng phải" cô gật gù rồi nhìn cảnh vật mờ mờ ảo ảo.

    "Uống bia? Nhậu?" kế bên Giang Trân đánh mùi được.

    "Ừ"

    "Buồn?"

    "Buồn? Còn chả biết buồn là gì!" đúng vậy, từ bao giờ Đoàn Khúc Hy quên mất cảm giác buồn bã là gì rồi.

    Cả hai im lặng tận hưởng gió lạnh đêm tối, thật điên rồ khi trời đã trở gió mà hai người này vẫn ngồi lỳ ở đây mãi.

    Nhìn sang Giang Trân mặc chiếc áo khoác mỏng toanh bên trong vẫn mặc chiếc đầm ngủ, thật biết cách làm mồi cho sói mà.

    Nhìn lại bản thân mình, Khúc Hy tuy không mặc áo khoác nhưng lại đủ vải hơn. Sơ mi và quần dài còn đỡ hơn người kế bên.

    Bất giác Khúc Hy kéo người kế bên đến và ôm lấy.

    Giang Trân bất ngờ.

    "Như vậy thì sẽ ấm hơn nhỉ?" Khúc Hy nói nhưng không nhìn lấy người kia, Giang Trân cũng mặc kệ cho cô ôm. Lần đầu tiên bản thân nàng cho người khác đụng chạm như vậy nhưng.. Cảm thấy đúng thật, có cái gì đó. Ấm áp!

    Khung cảnh mịt mờ, đèn đường ít ỏi nhưng cũng đủ để nhìn rõ có những gì hiện hữu. Không có ai ở đây ngoài hai người này.. Đang ôm nhau! Hai người lạnh lùng muốn sưởi ấm cho nhau. Thật nực cười!

    Giang Trân cũng lợi dụng việc này một tý mà dựa vào vai Khúc Hy. Cả hai lại im lặng giống như muốn hưởng thụ khoảnh khắc này vậy.

    "Được thôi"

    "Gì?". Được là được cái gì? Em bị điên à?

    "Tôi sẽ không đánh nhau nữa. Đánh đấm chẳng hay ho gì cả!"

    "Biết vậy sao?"

    "Do tình thế thôi, nhưng tôi cũng không chắc rằng sẽ ngưng hẳn. Cũng phải đề phòng!"

    "Ừ"

    "Nhưng với một điều kiện"

    "Ừ"

    "Cô sẽ làm người yêu tôi!"

    Giang Trân ngồi dậy nhìn Khúc Hy. Cô cũng từ từ quay sang nhìn người kế bên.

    "Lí do?" bản thân Giang Trân có biết bao nhiêu người theo đuổi như thến chẳng nhẽ vì lời thỏa thuận của một cô học trò bạo lực mà phải làm người yêu của nó?

    "Muốn thử cảm giác" cô nhún vai nói.

    "Nếu như có tình cảm với nhau thì được, còn bây giờ tôi không yêu em và em cũng vậy!"

    "Oh". Khúc Hy đứng dậy.

    "Tôi đưa cô về nhà"

    "Hy. Hôm nay có phim mới nè, muốn đi xem không? Tao đặt luôn bây giờ. Sợ tối hết vé á!" Xưng Cương cầm điện thoại xem số lượng vé càng ngày càng tuột đi. Chỉ còn con số vài chục thôi.

    "Ừ" nghe lời đáp trả, Xưng Cương nhanh chóng đặt hai vé.

    Khúc Hy vừa đọc sách vừa nghe nhạc. Gương mặt lúc nào cũng vậy cả, một ngày ngươi này có thể vui thì chắc chắn rằng ngày đó nguyệt thực xảy ra rồi.

    "Tao đặt rồi đó nha. 8h tối nay nhớ đến CGV đấy"

    "Ừ" tuy nghe nhạc nhưng cô vẫn đủ nghe được người kế bên nói gì rồi.

    "Mày với cô Giang Trân sao rồi?"

    "Sao là sao?"

    "Tao kêu mày ngỏ lời thử rồi được chưa?"

    "Từ chối"

    "Hả.. haizz, thật hết hiểu nỗi. Không lẽ ghép cặp với cục đá và tảng băng khó như vậy sao?"

    "Ừ, bỏ đi"

    "Bỏ sao được mà bỏ. Vì mày tao sẽ cố"

    "Ừ, tùy vậy"
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  7. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 6: TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hy, con lại đi đâu vậy?" mẹ cô đang xem tivi ở phòng khách thấy Khúc Hy đi ra và mang giày liền hỏi.

    "Lát con về" nói rồi cô bỏ đi, cũng sắp đến giờ rồi.

    Cả hai cùng đến CGV, vé đã đặt rồi chỉ cần mua bắp nước là xong.

    "A xin lỗi chị.. em vô ý quá em xin lỗi" Xưng Cương trượt chân vì sàn quá trơn nên đã vô tình đổ nước pepsi vào người một chị gái nào đó.

    "Không sao" người đó mỉm cười như không có chuyện gì.

    "Em xin lỗi, em không cố ý." Xưng Cương vẫn thấy có lỗi nên đã lấy khăn giấy từ balo nhỏ mình mà đưa cho người đó.

    "Ừ không sao mà!"

    Khúc Hy từ nhà vệ sinh đi ra thấy bạn mình đang nói chuyện với ai đó bằng vẻ mặt khó coi nên đi đến hỏi chuyện.

    "Gì vậy?"

    "À.. tao vô ý trượt chân và đổ nước lên người chị gái này, tuy chị ấy không trách nhưng tao thấy có lỗi quá" Xưng Cương kéo Khúc Hy sang một bên nói nhỏ.

    "Vậy à?" cô đi đến cởi áo khoác mình đưa cho người đó.

    "Là lỗi của bạn tôi. Chị mặc tạm đi"

    "Cám ơn em" người đó mỉm cười rồi nhận lấy.

    Thơm thật

    "À.. chị chuẩn bị xem phim gì ạ?" Xưng Cương gãi đầu lảng sang chuyện khác.

    "Tận Hưởng Cuộc Đời nha em"

    "A trùng hợp quá, hai đứa em cũng vậy nè"

    "Thật à?" Khúc Hy kéo lại Xưng Cương nói nhỏ.

    "Ừ hihi"

    "Tên gì nghe gớm vậy? Thôi về!" Khúc Hy bỏ đi. Hai người họ nhìn cô rồi nhìn nhau.

    "Sao vậy?"

    Rốt cuộc là không được xem phim vì Khúc Hy bỏ đi về bắt buộc Xưng Cương cũng về theo, vì còn áy náy nên rủ luôn chị gái đó đi ăn xem như chuộc lỗi.

    "À em tên Cương, nhỏ đó tên Hy."

    "Ừ, chị tên Diệp."

    Gửi xe xong nên đi bộ vào trong, Khúc Hy đi trước, hai người kia ở sau nhìn cô rồi nói chuyện với nhau.

    "Trông em ấy khó gần nhỉ?"

    "Đúng rồi. Em chơi được với nó quả là một cực hình đấy"

    Cả ba chọn bàn rồi gọi món, trong lúc chờ họ lại nói chuyện với nhau. Nhưng duy chỉ có Xưng Cương và Manh Diệp, tất nhiên Khúc Hy chỉ biết im lặng thôi.

    "À chị ở đâu vậy?"

    "Chị ở gần đây thôi, chị làm việc ở trường Pk. Không biết tụi em có biết trường đó không nhỉ?"

    "Trường Pk sao?". Chả phải là trường của hai đứa đang học hay sao?

    "Đúng rồi. Em biết hả?"

    "Không phải là biết mà là quá biết, quá rõ là đằng khác"

    "Vậy hai đứa là học sinh trường đó à?"

    "Bingo" Xưng Cương cười phá lên, vỗ vai Khúc Hy.

    "Gặp người quen rồi mày!"

    "Ừ"

    Xưng Cương mất hứng vì được đáp trả cục súc, cậu quay sang nói giờ với Manh Diệp.

    "Mà chị làm gì ở đó ạ?"

    "À.. cô ý tế ở đó được chuyển công tác nên chị được hiệu trưởng mời đến."

    "Thì ra là vậy, hèn gì phòng y tế đóng cửa mấy ngày trời. Hại bạn em cứ hở bị thương là đến bệnh viện"

    "Bạn em hay bị bệnh sao?"

    "Không. Nó đánh nhau ấy, đi học năm ngày mà nó đánh nhau hết bốn ngày rưỡi rồi. Riết cô y tế sợ nó luôn"

    "Du côn vậy sao?" Manh Diệp nhìn người đó đang chóng cằm, mắt thì nhắm, tai đeo phone.

    "Thấy vậy thôi chứ không phải vậy đâu ạ!" Xưng Cương nói nhỏ.

    "Là sao?"

    "Từ từ chị sẽ biết"

    Mọi người trong trường biết tin cô y tế chuyển công tác tưởng đâu là chuyện bình thường không quan tâm nhưng lại nghe tin thay thế bằng một người xinh đẹp, trẻ trung tất nhiên ai cũng mê nhất là mấy bạn nam. Kẻ thì giả vờ bệnh, người thì giả bộ đau bụng, nhức đầu, sốt rét, tê chân, đau dạ dày các thứ với lí do là được tiếp cận người đẹp.

    Phòng y tế lúc nào cũng đắc khách cả. Nếu đây là phòng khám tư thì Manh Diệp có cả mớ vốn để xây thêm nhà cũng được!

    "Tránh ra" vì nghẹt đường không có chỗ để vào nên đâm ra hơi bực, mọi người nghe thấy liền tản ra. Cũng đủ biết người này uy lực thế nào rồi.

    Khúc Hy thấy mấy bạn nam các khối xếp hàng để phát thuốc liền không hài lòng. Manh Diệp cũng đau đầu vì ngày nào cũng bị làm phiền như vậy. Cô kéo Manh Diệp ngồi dậy rồi bản thân ngồi xuống ghế đó.

    "Ai bị bệnh có thể nói, tôi sẽ đảm nhận việc phát thuốc"

    Mọi người nghe thấy liền cong chân bỏ đi. Người này mà đưa thuốc là coi như chết bất đắc kỳ tử. Manh Diệp kế bên thầm ngưỡng mộ vì người này quá ngầu.

    "Em hay vậy? Cô chả biết phải đuổi họ làm sao nữa là.."

    Khúc Hy ngã người ra ghế, Manh Diệp ở sau nhìn thấy gương mặt của cô bị thương vài chỗ nên xoay ghế lại.

    "Em đánh nhau nữa hả?"

    "Ừ. Không thì đến đây làm gì?"

    "Thật là.. Sao lại phải đánh đấm chứ?" Manh Diệp đi lấy hộp y tế lại và lau mau ngay khoé miệng cô.

    "Mấy đứa điên thích kiếm chuyện thôi!"

    "Cũng không nên dùng bạo lực như vậy" Manh Diệp dán băng keo nhỏ ngay chỗ đó rồi cất hộp y tế

    "Ừ cám ơn, xong rồi về lớp đây"

    Manh Diệp nhìn Khúc Hy bỏ đi trong đầu lại suy nghĩ gì đó liên quan đến người này.

    Từ cái ngày mà Khúc Hy ra điều kiện nhưng bất thành thì.. Cả hai ít gặp nhau hơn hẳn, nếu có chạm mặt nhau thì chỉ có nhìn rồi gật đầu với nhau, cũng không trò chuyện linh tinh nữa.

    Khúc Hy cô cũng ít đánh nhau hơn, vì sao ư? Không phải vì muốn cái điều kiện kia trở thành sự thật đâu. Bởi vì.. Không có hứng!

    Con người có kiên nhẫn, kiên cường, mạnh mẽ đến thế nào cũng có lúc.. Gục ngã. Nhưng không biết là khi nào thôi!

    Bởi vì.

    Khi một người đau quá nhiều lần thì có cổ tỏ ra mình ổn như thế nào.. cũng trông rất bình thường. Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  8. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 7: DÃ NGOẠI.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ê, trường sắp tổ chức buổi dã ngoại kìa. Định đi không?" Xưng Cương vừa nhận được thông báo liền nói cho bạn mình biết.

    "Không biết"

    "Là cắm trại 2 ngày 1 đêm đó. Chỉ khối 11 thôi, đi nha?" Xưng Cương cũng muốn đi lắm chứ, bản thân là người rất thích đi đây đi đó, có dịp sao lại không đi?

    "Ừ. Để xem"

    Khúc Hy đang đi xuống sân trường, thấy ai đó đang loay hoay với mớ đồ lặt vặt. Cô biết đó là ai nên liền đi đến không nói gì mà dành lấy xách đi.

    Giang Trân cũng không bất ngờ, đi theo sau. Coi như cũng biết điều đi.

    "Có định đi?"

    "Không biết"

    "Tôi nghĩ em nên đi" Khúc Hy quay sang thấy góc nghiêng của người này, rất.. Đẹp!

    "Vì sao?"

    "Sẽ giúp em có cái gì đó mới mẻ hơn"

    "Ừ"

    Em thiết nghĩ, nếu trong lòng một người mà có hình bóng của ai đó.. chắc vui lắm nhỉ, bởi vì chúng ta sẽ dành ra khoảng thời gian rảnh rỗi để nghĩ ngợi về người đó chứ không phải.. Cô đơn, buồn tủi như vậy đâu.

    Đúng như thế, ông trời không cho không ai cái gì cả, ông trời cho em bản tính mạnh mẽ, cứng rắn nhưng thay vào đó là sự cô đơn bám víu lấy em từng ngày, rồi từng ngày.

    Ông trời cho cô nhan sắc, cho cô tài năng, cho cô bản lĩnh nhưng cũng cho cô sự lạnh lùng, tẻ nhạt trong cuộc sống.

    Em và cô giống nhau về bản tính nhưng lại khác nhau về sự mạnh mẽ. Cô còn biết yếu đuối, còn biết khóc khi ở một mình nhưng.. Em thì không!

    Đời người, người ta quý trọng nhất là thanh xuân. Nhưng đến tận bây giờ em còn không biết được thanh xuân của em nó có cái gì nữa? Phải trân trọng làm sao được khi ngày nào cũng nhàm chán như vậy? Chống chọi hôm nay để mong qua ngày mai và rồi cứ thế lại tiếp diễn.

    Rồi Khúc Hy cũng đồng ý đi cắm trại cùng trường. Để xem có cái gì vui chứ!

    "Soạn đủ đồ đạc chưa đấy?" Có lẽ Xưng Cương là người chu đáo nhất. Bởi vì đối với cậu thì đã có kinh nghiệm rất nhiều về chuyện này rồi.

    "Rồi" Khúc Hy chỉ là một cái balo nhỏ thôi.

    "Thật sao?" Xưng Cương nhìn balo trên vai cô.

    "Ừ, đi"

    Chuyến đi êm đềm đến điểm đến, các lớp được phân chia khu và lều cắm trại. Mỗi lớp được phát 6 cái, 5 cái cho học sinh và 1 cái cho giáo viên.

    Mỗi một lều là có nhiều nhất 6 học sinh hoặc ít hơn.

    Đến nơi cũng trưa rồi. Mọi người phụ giúp nhau dựng lều, có người biết cách dựng thì chừng 10-15 phút sẽ xong, còn trường hợp người không biết dựng thì cả tiếng chưa xong. Bạn Xưng Cương chúng ta quá rành rọt về chuyện này rồi nên dựng lên trong nháy mắt. Các bạn kia không dựng được bèn kêu Xưng Cương trợ giúp, và thành ra một mình cậu bạn này đã dựng lều cho lớp.

    Nơi cắm trại là bãi biển, Khúc Hy không phụ giúp lớp mà ra tảng đá to ở đằng xa mà ngồi ngắm cảnh.

    "Vậy.. nơi này có gì vui?"

    Khúc Hy tự hỏi. Cảnh thì cũng đẹp đấy, nhưng vẫn tâm trạng này thì.. Có trời cũng không giúp cô được.

    "Có chứ!" nghe thấy tiếng của ai đó đáp trả, cô quay sang nhìn. Giang Trân đứng dưới kia mà nhìn ra hướng biển, gió thổi mạnh làm tóc bay phấp phơi, có cả dính lên mặt. Trông lúc này. Cô ấy thật đẹp! Ấy, mình bị sao vậy?

    "Sao?"

    "Nếu người vui cảnh sẽ đẹp"

    "Cũng không đẹp bằng cô." bất giác Khúc Hy nói lên.

    "Gì?" Giang Trân ngước lên nhìn, tuy nghe nhưng cũng hỏi lại.

    "À.. không có gì, muốn lên đây không?" Giang Trân gật đầu, Khúc Hy đứng lên đưa tay ra. Nàng nhìn cũng chập chờn, không hiểu sao lại đưa tay ra nắm lấy. Khúc Hy dùng sức kéo người này lên.

    "Thế giới của những người cô đơn thường lạ cô nhỉ? Có khi ở một mình lại cảm thấy thật thoải mái. Nhưng khi ở giữa chốn đông người, tấp nập, ồn ào thì cảm thấy rất lạc lõng đúng không?"

    "Không"

    "?" Khúc Hy quay sang nhìn. Vẫn là góc nghiêng này..

    "Nếu như em muốn là con người, hãy hòa nhập" phải, đối với một giáo viên thì điều nên làm là phải động viên học sinh mình. Cho dù ra sao đi chăng nữa.

    "Vậy cô đang nói cô à?" Khúc Hy nhếch cười. Chả phải cô cũng giống em hay sao?

    "Không. Tôi còn biết cách hòa nhập, em thì không. Luôn giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm".

    "Thế cô nói xem.. Tôi phải làm gì?"

    "Tôi nói rồi. Em phải học cách làm người"

    "Làm.. Người ư?"

    Xưng Cương kiếm bạn mình để rủ đi ăn, nhưng kiếm được rồi thì.. Có lẽ một chút nữa vẫn được mà.

    Xưng Cương đứng từ xa mỉm cười rồi bỏ đi, khi thấy hai người họ ngồi cùng nhau như vậy. Xem ra tiến triển tốt rồi.

    Khúc Hy và Xưng Cương không tham gia sinh hoạt của trường nên đã tách ra đi riêng rồi. Hai người đi đi dạo ở ngoài một tý.

    "Trái cây đây trái cây tươi đây" đằng xa là ba đứa trẻ cỡ từ 10 tuổi đến 13 tuổi chạy chiếc xe đẩy trái cây bán. Trông bọn nhỏ thật vui.

    "Mua trái cây đi anh chị!" bọn nhỏ thấy có khách đằng xa nên đạp đến.

    Khúc Hy thì bỏ đi, Xưng Cương cũng khó xử.

    "Thôi bán cho anh vài ký xoài ăn chơi nhé!"

    "Dạaaaa"

    Xưng Cương cầm bịch xoài đi theo Khúc Hy. Mua ủng hộ bọn nhỏ thôi chứ có ăn đâu, lát đem qua cho lớp ăn hộ vậy.

    "Ê, lại kia ngồi đi"

    Hai người tấp vào vỉa hè, ngồi trên thành cây vì được xây dựng xung quanh để cho khách đến nghỉ chân đây mà.

    "Mày và cô sao rồi?"

    "Gì?"

    "Thì tao thấy lúc nảy ngồi chung mà, tiến triển dữ he?" Xưng Cương cười khà khà chúc mừng bạn mình.

    "Điên"

    "Tao nói nè, lạnh lùng thì vô đối nhưng một khi đã yêu là vô bờ nha con!"

    "Là sao?"

    "Thì là vậy đó. Mày nên mở cái lòng mày ra đi"

    "Mày lấy kéo cắt hộ tao đi"

    "Tao có lấy dao gạch cũng vậy thôi. Là do bản thân mày có muốn hay không kìa!"

    "Ừ" hai người nhìn dòng xe chạy đi, dòng người chạy lại. Ồn ào, tấp nập.

    "Ê gì kìa!" Xưng Cương chỉ đằng xa có vụ ẩu đả gì đó.

    "Mấy anh mới là người có lỗi mà. Sao lại trách tụi em?" bạn nhỏ kia í ới vì cả đám bị bắt nạt không rõ lí do.

    "Mày còn dám nói sao?" tên thanh niên xách cổ áo cậu nhóc đó lên.

    "Được rồi, anh đừng có mà du côn với bọn này. Tôi đi báo bảo vệ đến đấy" một cậu nhóc lớn hơn ra sức kéo em của mình ra.

    "Mày giỏi, tao thách cả cảnh sát địa phương. Này. Mau bắt tao đi" tên đó hóng hách rồi cùng tên còn lại cười phá lên.

    "Mấy anh đúng là quá đáng, đã đụng người ta còn la làng. Mấy anh vừa ăn cướp vừa la làng vừa phải thôi chứ" bé gái tức giận nói nhưng không làm gì được họ.

    "Ủa sao vậy mấy đứa?" Xưng Cương đi đến hỏi han.

    "Mấy anh này chạy xe ẩu đụng vào xe trái cây của tụi em. Giờ còn đứng đây đổ lỗi lại. Thật quá đáng" Bé gái tức đến phát khóc, mặt mài đỏ au lên.

    "Ồ. Ra vậy.." Xưng Cương nhìn sang hai tên thủ phạm, á à. Thì ra là người quen.

    "Này Tự La nay không học làm giang hồ ta" Xưng Cương giở giọng trêu ghẹo. Bị chủ nhiệm đuổi thẳng cẳng ra khỏi trường rồi giờ ở đây hóng hách, giang hồ.

    "Lại là mày?" Tự La nhếch cười khi gặp được kẻ thù của mình, không nhờ hai đứa chó cắn này thì Tự La không bị đuổi học và bị đuổi ra khỏi nhà như vậy đâu.

    "Tụi bây bớt lo chuyện bao đồng đi" Tự La hất mặt sang Khúc Hy đứng dựa vào chiếc xe trái cây đổ vỡ vài trái xuống đất.

    "Cái đầu của mày lúc đó còn chưa sợ à? Haha"

    "Mấy đứa này là ai vậy đại ca?" tên kế bên hỏi.

    "Haha, là bọn nhãi nhiều chuyện đã từng bị anh mày cho u đầu mà còn không biết sợ." Tự La đắc chí khi nhớ lại cảnh lúc trước Khúc Hy lăn lộn xuống cầu thang.

    "Vậy sao?" Khúc Hy lạnh lùng ra mặt, xem Tự La ba hoa.

    "Mấy đứa chuột nhắt như vầy mà dám đụng đến anh sao? Haha" Hưởng Dự cũng hùa theo mà chọc ghẹo Khúc Hy.

    "Chị ơi, mấy người đó bị gì mà cười mãi vậy?" tên nhóc nhỏ nhất kéo tay áo cô hỏi.

    "Tụi nó bị chạm dây mắc cỡ đó em" Xưng Cương giả vờ nói nhỏ với cậu bé nhưng thật chất lại nói lớn để cho họ nghe.

    "Mày nói cái gì?" Hưởng Dự nắm cổ áo của Xưng Cương lên.

    "Bớt đụng chạm đi bạn ey. Chúng mình không cùng đẳng cấp mà nói chuyện với nhau đâu nên phắn giúp" Xưng Cương hất hắn ra rồi phủi phủi quần áo mình.

    "Má.." Hưởng Dự nổi khùng, đấm vào bụng Cương một phát, tay ôm bụng Xưng Cương đạp một phát ngay chân Hưởng Dự, hắn khụy xuống cậu liền cho cù lôi lên đầu.

    "Thằng chó này mày dám đánh tao?"

    "Sao lại không? Với lại tao cũng không phải là người đụng chạm mày trước." Xưng Cương nhún vai rồi bế từng đứa lên xe trái cây.

    Tự La và Hưởng Dự nhìn bọn họ bỏ đi mà mang nỗi hận thù trong lòng.

    "Giờ sao đại ca? Không lẽ để yên?"

    "Mày đừng lo. Tao đã biết mình làm gì rồi!" Tự La mỉm cười gian hiểm.
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  9. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 8: CHÚNG TA CÓ PHẢI LÀ CHÚA TỂ CÔ ĐƠN KHÔNG?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cám ơn hai anh chị nha, không có hai người chắc tụi em bị ăn đấm rồi!" đứa nhỏ nhất nói, trông thật ngây thơ còn cười hì hì nữa.

    "Là con trai phải mạnh mẽ lên chứ nhóc" Xưng Cương xoa đầu thằng bé

    Khúc Hy bỏ tay vào túi quần vừa đi vừa nói.

    "Thật vậy sao? Nay mới thấy mày biết chống trả đấy Cương"

    "Ơ.. vậy sao? Haha, tao học cách lưu manh từ mày đó" Khúc Hy biết người kia chọc mình nên cũng không rảnh mà tức giận, chỉ nhếch cười thôi.

    "Em là Beo năm nay được 14 tuổi, thằng nhỏ này là Ngố nó mới 7 tuổi thôi và nhỏ kia là Nơ 10 tuổi rồi anh ạ." Beo là người lớn nhất trong đám nói.

    "À.. còn anh là Xưng Cương đây là Khúc Hy cục súc rất vui khi được gặp tụi nhóc"

    "Sao gọi chị ấy là cục súc ạ?" Ngố ngây thở hỏi liền bị Nơ đánh lên đầu.

    "Ngu, không thấy chỉ ấy lạnh tanh hả?"

    "Bé này giỏi đó. Haha"

    Mặc cho họ có chọc mình Khúc Hy vẫn im lặng mà đi theo chiếc xe trái cây được tụi nhóc đạp chậm rì.

    Khúc Hy cầm điện thoại trên tay nhìn Xưng Cương cùng tụi nhỏ đang mua kem thì bắt máy.

    "Đang đâu?"

    "Ngoài đường"

    "Về!"

    "Làm gì? Chả phải được tự do sao?"

    "Ai bảo?"

    "Chứ cô muốn sao?"

    "Bảo về!"

    "Tôi còn không biết đây là đâu"

    "Nói nhảm à? Đi cho đã nói không biết?"

    "Láo cô làm gì. Chỉ là trên đường đi xảy ra chút chuyện, vô tình đi theo bọn nhỏ tới đây thôi"

    "Bọn nhỏ?"

    "À cần gì phải nói với cô. Vậy đi, lát tôi về" Khúc Hy cúp máy, liền xuất hiện cây kem trước mặt mình, cô nhìn xuống thấy Ngố đang cầm đưa cho cô.

    "Anh Cương nói chị thích ăn socola"

    "Ừ, cám ơn" Khúc Hy cầm lấy rồi bỏ đi.

    Hai người nhờ bọn nhỏ đưa về chỗ cũ khi nảy để trở về chứ cũng không rành đường đâu. Xem ra bọn nhỏ rất thích chơi với Xưng Cương thì phải..

    "Tạm biệt anh chị ạ.. tối nay hẹn anh chị ở đây nha, tụi em sẽ dẫn anh chị đi chơi tiếp" Ngố vãy tay rồi leo lên xe cùng Beo và Nơ đạp xe đi. Hôm nay bọn nhỏ lỗ vốn rồi.

    Vừa trở về đã thấy Giang Trân gank trước lều, Xưng Cương cười khà khà giải thích mọi chuyện, chủ nhiệm đại nhân cũng gật đầu liếc mắt sang Khúc Hy, không bị thương vậy là không đánh nhau rồi. Tốt.

    "À cô này, trước khi cắm lửa trại thì chúng ta sẽ đi ra ngoài dạo được không?" Xưng Cương đi theo Giang Trân về phòng, Khúc Hy cũng kế bên.

    "Không" đúng là người quả quyết, không cần suy nghĩ Giang Trân đã đưa ra câu trả lời ngay lập tức rồi.

    Xưng Cương khều Khúc Hy nói nhỏ.

    "Rủ đi"

    "Làm gì?" Khúc Hy nhìn phía trước mà đi, nảy giờ cũng không nhìn họ lấy một cái.

    "Con nhỏ này. Ăn đập nha, mau lên" Xưng Cương kéo cô sang bên cạnh Giang Trân làm đụng trúng người ta rồi. Giang Trân chau mày cũng không nói gì.

    "Đi đi" Khúc Hy vẫn không thèm nhìn.

    "Không"

    Trời má đi chung với hai người này tưởng đâu đang đóng mv người tình mùa đông á.

    "Đi"

    "Không"

    "Đi"

    "Không"

    "Đi"

    "Không"

    "Vậy ở lại"

    "Không"

    Theo quán tính mà nói thì Giang Trân bị sập bẫy Khúc Hy rồiii.

    "Không ở lại đây thì đi, vậy nha. 6h tối nay!" Nói rồi Khúc Hy vãy tay bỏ đi. Xưng Cương cười khà khà chào Giang Trân đang đứng ngơ ngác ở đó. Xem ra nó cũng lợi hại đi.

    "Cũng khá đấy" Giang Trân nhếch mép rồi bỏ về phòng của mình.

    Tối đó, Khúc Hy và Xưng Cương đứng trước phòng của chủ nhiệm gõ cửa. Hơn năm phút sau mới thấy được tiếng đáp trả. (Dựng lều là để cho có không khí thôi chứ mọi người vẫn ở khách sạn trước chỗ cắm trại ấy, nên là ai muốn ở đâu thì ở)

    Cánh cửa mở ra, Giang Trân mặc đồ công sở áo sơ mi và quần tây đen nhưng hôm nay áo lại màu đỏ nha.. thật bắt mắt, lần đầu tiên thấy chủ nhiệm đổi màu. Không đen thì trắng không trắng thì đen. Hôm nay lại quất màu đỏ đỏ chótttt.

    "Đi chơi nào cô giáo"

    Cả ba người cùng nhau đi bộ ra chỗ cũ, nơi mà bọn nhỏ đã hẹn. Cũng gần, xem như là hóng mát đi.

    "Lạnh à?" nhìn vô cảm vậy thôi chứ bạn Hy cũng biết quan tâm người ta nha, tuy không nhìn nhiều nhưng để ý thấy Giang Trân lâu lâu rùng mình rồi chà tay vào nhau.

    "Không"

    Giang Trân sải bước đều đều, tiếng giày cao gót song song với tiếng dép kẹp của Khúc Hy, tuy đông người nhưng tưởng chừng nơi đây chỉ có hai người đi cùng với nhau và chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người thôi.

    Xưng Cương phía sau nhìn hai người họ mà trong lòng nuôi tia hy vọng rằng: Mong sau này hai người họ sẽ là của nhau. Bởi vì trông thật đẹp đôi, tuy con bạn mình lùn hơn người ta một tẹo nhưng không sao: > vẫn đẹp đôi.

    Giang Trân ghé lại ghế đá gần đó ngồi xuống, Xưng Cương chạy lại vỗ vai Khúc Hy.

    "Tao đi mua nước cho cả ba nha" Là một người biết điều Xưng Cương sẽ dành thời gian cho hai người họ, mong sẽ tiến triển hơn.

    "Ừ" Khúc Hy đi đến chỗ Giang Trân, đứng ở sau nhìn cô ấy, trông thật xinh đẹp như có gì đó mê hoặc, thôi thúc cô nhìn mãi gương mặt, hình dáng này không chịu rời mắt.

    "Vô thức" Khúc Hy lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này, xong cô xem như không có gì đi đến chỗ của Giang Trân.

    Đang ngồi lướt web cảm thấy có cái gì đó ấm ấm trên vai mình. Nhìn lên thấy Khúc Hy đang ngồi xuống, trên người mình là áo khoác của cô.

    "Không cần đâu" thấy người kia định trả áo, Khúc Hy quay sang nhìn chủ nhiệm tỏ vẻ không hài lòng.

    "Lạnh thì mặc, bài đặt ngại"

    "Em nói với tôi vậy à?"

    "Vậy thì đã sao?" Khúc Hy nhìn sang đằng trước, mặc kệ người kế bên.

    "Thật hỗn xược"

    "..."

    Từ xa Xưng Cương đang lấp ló nhìn hia người họ, mỉm cười không ngừng.

    "Đúng rồi! Nắm tay đii!"

    "Nhỏ này dở thật đó ta ơi"

    Cả hai đang im lặng thì nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại của Khúc Hy, cô mở ra xem.

    "Má.. kiểu như đang hẹn hò mà lấy điện thoại ra chơi. Thứ gì đâu"

    Hy ơi.. mẹ có nên tiếp tục hay không đâyyyy..

    Nhìn dòng tin nhắn này cũng biết là mẹ đang say rồi, nhà lại có chuyện nữa thôi. Cô cũng không trả lời mà cất điện thoại vào, nhìn xa xăm.

    "Chuyện gì?" biết người kế bên có chuyện, Giang Trân cũng không vô cảm mà làm ngơ.

    "Không có gì" cả hai nhìn xa xăm, hai con người lạnh lùng ngồi cùng nhau có điểm chung là chúa tể của sự cất giấu nổi buồn và khác nhau một điều là. Giang Trân biết xử lý còn riêng bạn nhỏ này thì không thể, bởi vì nhẫn nhịn đã quen rồi. Cũng không phải là quen nữa, chỉ một điều là không biết trút bỏ bằng cách nào. Càng ngày càng chất chồng chất chồng cho đến khi.. Nó bất tận.

    "Em có biết em thua người khác cái gì không?" Giang Trân ngã người ra ghế nhìn lên bầu trời không một ngôi sao ấy. Là một khoảng tối.. Hợp với người ngồi kế bên mình.

    "Cô thử nói xem"

    "Đoán đi"

    "Vật chất thì so đo là chuyện thường tình, bản tính?" Khúc Hy quay sang nhìn thấy được góc nghiêng của Giang Trân, chiếc mũi ấy cao làm sao nhưng mà.. Đôi mắt kia thật sự như bị thôi miên lôi kéo vào trong đó để cảm nhận được.. Con người của người này, hoàn toàn vô hồn!

    "Em giỏi việc cất giấu nhưng không giỏi việc xử lý" Khúc Hy gục mặt nhếch cười rồi quay sang nhìn phía trước.

    "Phải"

    "Aa anh ở đây hả?" tụi nhỏ chạy đến thấy Xưng Cương ở sau chậu cây nên vỗ vai cậu.

    "Ơ hả? Đến rồi sao?"

    "Vâng" Ngố gật đầu mỉm cười

    "Ủa mà chị đi chung với anh đâu? Chị ấy không đến ạ?" Nơ không thấy cái chị cục súc kia nên tò mò hỏi.

    "Họ đằng kia kìa" Xưng Cương chỉ tay về phía trước, cả ba theo hướng chỉ của cậu nên đã thấy người mà mình tìm rồi.
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  10. Ngaovison

    Bài viết:
    0
    Chương 9: BUỔI SINH NHẬT BẤT NGỜ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Qua đây, bên này mới ngon nè" Nơ kéo Xưng Cương qua quầy cá viên chiên nhưng Ngố lại kéo cậu lại quầy kế bên.

    "Không, bên này mới ngon chứ"

    "Bậy, bên này ngon hơn" Nơ kéo cậu về phía mình.

    "Chị mới bậy á, em thấy bên này ngon hơn mà?"

    "Thôi hai đứa. Cái nào cũng vậy cả mà?" Beo đứng giữa can ngăn.

    "Anh đừng có xen vào" cả hai đồng thanh nói, Beo cười trừ rồi lùi bước. Khúc Hy ngồi ở gần đó nhìn bọn họ, nếu lạc quan thì sẽ vui như vậy sao? Mà.. Làm cách nào mới lạc quan được chứ?

    Thấy Giang Trân cũng đi đến nên cô đứng dậy.

    "Đói chưa?"

    Giang Trân hơi ngạc nhiên nhưng cũng giữ lại thái độ.

    "Cũng biết nói câu quan tâm à?"

    "Cũng không phải tảng băng như cô" Khúc Hy bỏ tay vào túi rồi sải bước đi, Giang Trân đi theo nhưng cũng giữ khoảng cách.

    Khi đi ngang qua tụi nhỏ còn đang cãi nhau về vụ cá viên chiên thì Khúc Hy bỏ lại một câu cho tụi nhỏ đứng đó ngơ ngác.

    "Ăn cái khác"

    Mọi người sau khi bàn bạc thì đã quyết định chọn món bún đậu mắm tôm, thật ra là bọn nhỏ đưa ra ý kiến và Xưng Cương cùng Giang Trân chọn thôi chứ riêng cô thì thuộc team cái gì cũng được.

    Khi phục vụ đem món ra rồi thì Khúc Hy cầm chén mắm tôm lên.

    "Đổi giùm nước tương, cám ơn" phục vụ đứng ngơ ngác vài giây rồi gật đầu cầm chén mắm tôm đi.

    "Ủa mày không ăn được mắm tôm hả?" Xưng Cương vắt chanh vào chén.

    "Không hẳn"

    "Vậy sao chị lại đổi ạ? Em thấy ngon mà?" Ngố lấy đũa chấm mắm tôm rồi bỏ vào miệng.

    "Này em phải bỏ đường và chanh vào chứ" Beo làm giúp Ngố pha mắm tôm

    Nhìn sang Giang Trân vẫn ngồi đó nhìn bọn nhỏ bằng ánh mắt như muốn phóng băng cho tụi nó đông cứng lại vậy.

    "Cô đừng có đưa ánh mắt như thế nhìn tụi nhỏ, muốn đóng băng tụi nó à?" Khúc Hy kéo phần ăn của Giang Trân về phía mình.

    "Em dành ăn với tôi à?" Giang Trân nheo mắt nhìn nhưng cũng không dành lại, để xem cô làm cái gì đã.

    Khúc Hy cũng buồn cười về câu nói đó, cái gì mà dành ăn. Bộ cô giống ham ăn lắm à?

    "Đúng rồi, không những dành ăn với cô tôi còn muốn ăn cô nữa" Khúc Hy thật sự là pha mắm tôm giúp người ta thôi aa.. bạn Xưng Cương kia nghe cục đá kia đột nhiên thả thính chủ nhiệm liền không phản ứng kịp mà đang ăn phải phun ra ngoài.

    "Áa anh chơi dơ quá đi" Nơ thấy thế liền la toáng lên.

    "A anh xin lỗi" Xưng Cương lấy khăn giấy lau đi.

    "Ủa sao chị không ăn bún đậu mà đòi ăn chị đẹp đó vậy ạ?" Ngố ngây thơ hỏi, ngố đúng là ngố mà.

    "E hèm, thôi ăn đi nhiều chuyện quá" Beo hình như hiểu chuyện rồi nên nhắc nhở em mình.

    Giang Trân cũng hơi bất ngờ, nhếch mép cầm đôi đũa lên.

    Hai người kia một tảng băng một cục đá vẫn không thay đổi sắc mặt mà ăn phần của mình, tụi nhỏ cứ mãi giỡn với nhau nên thành ra một tiếng mới xong bữa tối.

    Nói là dẫn mọi người đi chơi, đi tham quan nhưng thật ra là dẫn tụi nhỏ đi chơi thì có, Ngố và Nơ thấy khu giải trí liền lao vào không hỏi ai nên mọi người đành phải ghé vào ấy.

    "A xin lỗi mọi người nha, tụi nó thích nơi này lắm hầu như một tháng sẽ đi một lần á" Beo đứng cùng ba người họ nhìn Ngố và Nơ chơi thú nhúng.

    "A không sao, ở đây anh thấy cũng vui mà đúng không Kh.." quay sang thì thấy hai người họ mất tiêu, nhìn đằng xa thì thấy Khúc Hy và Giang Trân ngồi đó tô tượng. Xưng Cương chợt mỉm cười.

    "Tốt quá rồi"

    "Sao ạ? Sao lại tốt?" Beo cũng hơi khó hiểu.

    "Em nghĩ sao về việc làm tảng băng tan chảy"

    "Sao cơ?"

    Giang Trân tô xong, một chú chó nhỏ dễ thương được tô màu vàng đất, khá hài lòng với thành quả của mình, quay sang thấy bạn vẽ của mình đang tô cái gì đó đen thui. Ban đầu nhớ rõ là có mua một con chó và một con mèo, con chó nằm trong tay Giang Trân, còn con kia.. Nó không phải con mèo! Người kia đã biến nó thành cục than rồi.

    "Tô xấu quá!" quay sang thấy con chó của Giang Trân thật sặc sỡ, thật đẹp để ý lại con mèo của mình mua thì..

    "Đây là con gì đây? Haha" lo mãi suy nghĩ gì đó nên Khúc Hy chấm đại màu này chét đại màu kia pha pha trộn trộn nên thành ra không biết màu gì là màu gì.

    Giang Trân thấy nụ cười của Khúc Hy liền trong lòng thấy điều gì đó nhẹ nhõm đối với người này. Khúc Hy quay sang thấy chủ nhiệm nhìn mình mãi nên thắc mắc hỏi.

    "Mặt dính màu sao?" Khúc Hy lau mặt mình.

    "Không" Giang Trân lấy điện thoại ra chụp lại con chó của mình, rồi đưa điện thoại sang chụp con mèo đen của Khúc Hy.

    "Này, chơi ăn gian vậy?"

    "Cho em" Giang Trân bỏ con chó vào tay cô rồi đứng dậy.

    Cũng tốt rồi.

    Sau khi trở về trại liền bất ngờ vì lớp không biết đồ đạc đâu ra mà lại làm party nhỏ này, về đã thấy mọi người xào xáo rồi.

    "A mọi người đi đâu về vậy? Hôm nay là sinh nhật của Quân đó, mọi người đã bí mật cùng nhau tổ chức cho cậu ấy" một người trong lớp thấy ba người trở về liền đi đến nói chuyện.

    "À, vậy cậu ấy đâu nhỉ?" Xưng Cương nhìn xung quanh không thấy chủ xị đâu.

    "Hoàng đã dẫn cậu ấy đi tránh mặt rồi, mà đến đây giúp nào"

    Mọi người mua thịt và strongbow về để lai rai và đang dựng lò nướng.

    "Sinh nhật? Đông vậy sao?" Khúc Hy hình như đâu đó hơi khao khát.. Được như vậy.

    "Sao? Chưa từng?"

    Khúc Hy lắc đầu rồi bỏ đi

    "Ngộp ngạc"

    "Tôi lại thấy được sự khao khát của em đấy"

    Khúc Hy hơi bất ngờ quay sang nhìn thấy Giang Trân đi ngang với mình.

    "Đó chỉ là cảm nhận của cô thôi"

    Mọi người chuẩn bị xong xuôi nên đã gọi điện Hoàng để đưa Quân về. Đúng như dự định của lớp, Quân rất bất ngờ và cảm động về buổi sinh nhật này, cậu cứ tưởng đi dã ngoại với lớp sẽ là buổi sinh nhật đáng nhờ nhưng.. Lớp lại âm thầm tổ chức sinh nhật cho mình nên càng đáng nhớ hơn nữa.

    "Cám ơn mọi người, tôi thật sự không ngờ mọi người lại đáng yêu như thế đấy." Quân dụi mắt mình, thật sự cảm động muốn khóc.

    "Tránh ra tránh ra" nghe tiếng nói của ai đó, mọi người dàn đều sang hai bên liền thấy Xưng Cương cầm chiếc bánh kem đến.

    Cả lớp ồ một tiếng. Biết mọi người sẽ hiểu lầm mình là người mua nên Xưng Cương nhanh chóng nói.

    "Đừng hiểu lầm, đây là do chủ nhiệm nhờ người khác đi mua và nhờ tôi đem đến."

    Quân và mọi người quay sang nhìn Giang Trân đang ngồi cầm chai strongbow uống, à cái này do khi nảy cục đá kia đưa. Vì không biết làm gì nên hai người khui ra hai chai trước để nhâm nhi đỡ.

    "Cám ơn cô nhiều" Giang Trân gật đầu rồi đứng dậy

    "Bắt đầu đi"

    "Nhưng mà.. Không có bật lửa cũng không có hộp diêm"

    "Ủa tao kêu mày đi mua rồi mà?"

    "Tao quên, ai nhớ đâu"

    "..."

    Mọi người đang đổ lỗi cho nhau thì một thầy đi đến trên tay cầm bật lửa.

    "Hình như cả lớp đang muốn có một bé này phải không?"

    "Aa cám ơn thầy, thầy đáng yêu quá" mấy bạn nữ thấy thầy giám thị đến nên ùm nhau lên, thường là ở trường thấy thầy này thấy ghét bao nhiêu thì bây giờ thầy dễ thương bấy nhiêu.

    Một người đi đến lấy bật lửa rồi đốt hai cây nến có số 1 và số 7.

    Cả lớp cùng nhau hát bài happy birthday, mọi người xung quanh thấy lớp náo nhiệt nên cũng tham gia hát cùng và vỗ tay. Không khí thật vui nhộn.

    Quân chấp tay ước rồi thổi nến sau khi kết thúc bài hát.

    "Oaaaa chúc mừng sinh nhật Mạnh Quân, chúc cậu tuổi mới thật tốt lành và đẹp đẽ, học giỏi để đi đến thành công nhé. Nhớ là tìm người yêu nữa đó haha"

    "Cám ơn mọi người rất nhiều, i love everyone"
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...