Review Truyện Đông Cung - Phỉ Ngã Tư Tồn - Dạ Vũ

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Linda Yến, 10 Tháng sáu 2019.

  1. Linda Yến Đại cát đại lợi!

    Bài viết:
    139
    [​IMG]

    Chỉ một câu có thể nói lên tất cả: Truyện mẹ Phỉ! Mình đọc truyện này cũng khá lâu rồi nhưng đến tận bây giờ, khi vô tình nhìn thấy tên truyện Đông Cung là mình lại có cảm giác rất lạ trong lòng, có thể nói là sợ. Riêng cái bối cảnh cổ đại đã tạo nên không khí buồn rồi, lại còn là cổ đại dưới ngòi bút của bà mẹ kế đây. Đọc truyện đôi khi rất thỏa mãn, đó là khi tình cảm 2 người dần nảy sinh sau mỗi trận cãi vã, nhưng cũng có khi lại buồn đến ám ảnh, đó là khi Tiểu Phong gieo mình xuống sông Quên để đoạn tuyệt mối tình với hắn. "Nước sông Quên, đặng quên tình" . Lần ấy nàng gieo mình xuống dòng sông là khi nhận ra người nàng yêu sâu đậm lại lừa dối nàng, lợi dụng nàng để chiếm lấy quốc gia của nàng. Lúc ấy, hắn là Cố Tiểu Ngũ, nàng ngỡ hắn là một chàng trai chân thành, có thể làm bất cứ điều gì cho nàng. Thật không ngờ được rằng, người đàn ông đầy mưu mô ấy cũng cùng nàng buông mình xuống sông Quên. "Ta và nàng cùng quên.." . Vậy hắn có yêu nàng không? Chắc chắn có, vì yêu nên hắn mới cảm thấy có lỗi với nàng, mới chọn cách nhảy xuống cùng nàng. Nhưng tại sao yêu nàng mà hắn lại có thể nhẫn tâm với nàng như thế? Do tình cảm ấy chưa đủ tới, tình yêu ấy chưa kịp sâu? Hay giấc mộng đế vương của hắn quá lớn lao khiến trái tim bị trí óc chi phối?

    Nhưng tất cả cũng đã qua.. Ba năm sau, họ không chết, họ vẫn sống, nhưng dường như sống một cuộc sống khác. Nàng và hắn đã quên hết quá khứ đau thương trước kia, quên lời hứa khi hắn bắt đom đóm cho nàng, quên rằng hắn đã từng mạo hiểm tính mạng giết vua sói để được cưới nàng. Họ lại ở bên nhau, nhưng bên cạnh hắn còn có người phụ nữ khác, dù nàng ta chỉ là một quân cờ. Hàng ngày họ cãi vã nhau, tưởng chừng như không hòa hợp, nhưng tình cảm lại như dây thường xuân quấn quít hai người mãi không rời, một lần nữa nảy sinh. Dần dần, nàng nhớ lại chuyện năm xưa. Nàng nhớ rằng hắn là một con người đáng sợ đến thế, vậy mà nàng lại một lần nữa mang trái tim trao trọn cho hắn. Nàng xót xa. Hắn của hiện tại là Lý Thừa Ngân, không còn là Cố Tiểu Ngũ năm xưa của nàng. Nàng quyết liệt gieo mình xuống tường thành. Cơn gió điên cuồng sượt qua, mang theo âm thanh xa xăm muộn màng phảng phất bên tai nàng: "Là ta.. Tiểu Phong ơi. Ta là Cố Tiểu Ngũ.." . Vì sao đến phút cuối cùng khi đã mất đi nàng, hắn mới nhận ra nàng quan trọng với hắn biết nhường nào? Vì sao nàng nỡ để lại hắn một mình trên thế gian này với nỗi ân hận không bao giờ nguôi?

    Kết truyện, Tiểu Phong chết, Lý Thừa Ngân trở thành một vị hoàng đế như hắn mong muốn. Hắn rất anh minh khi chọn hiền tài, nhưng luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng nàng vẫn còn sống, trong đầu hắn luôn là hình ảnh rạng rỡ của nàng cùng với lời hứa của hắn khi cùng nàng bắt đom đóm. Ba mươi năm sau khi Tiểu Phong chết, hắn lao đầu xuống cổng thành tự vẫn. Không ai tin, không ai hiểu, chỉ có Bùi Chiếu. "Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bệ Hạ khóc, giọt nước mắt to dần rồi trào ra, nhỏ xuống ngực áo bào trong câm lặng. Ngực áo bào thêu họa tiết tinh xảo, giọt nước mắt loang loáng trên đầu rồng, chực rơi mà lại không rơi.. Lúc bấy giờ, tiếng khóc của Bệ Hạ bật nấc lên như một đứa trẻ." . Nỗi đau của con người có thể lớn đến thế này sao? Nỗi day dứt khôn nguôi ấy không biết đã hành hạ hắn đến mức nào? Nếu biết trước tình yêu dành cho nàng đã sớm khắc cốt ghi tâm, tại sao trước kia lại tàn nhẫn với nàng như thế? Dù hắn có giang sơn gấm vóc, quyền lực trong tay, nhưng trái tim máu thịt kia ai có thể lấp đầy?
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Love cà phê sữa

    Bài viết:
    542
    Đây là cuốn truyện ngược mà mình bị ám ảnh nhất. So với "thất tịch không mưa" của Lâu Vũ Tình thì câu chuyện tình yêu của Tiểu Phong- Lý Thừa Ngân bi thảm hơn (đây là quan điểm chủ quan của mình). Mình thì thích đọc mấy quyển kiểu sủng ngọt và happy ending hơn, ví dụ như "mãi mãi là bao xa", chờ em lớn nhé được không", còn mấy cuốn truyện ngược thì cảm thấy đau lòng và ám ảnh lắm nên ngại đọc. Nói chung thì đây là cuốn truyện hay, được chuyển thể thành phim cũng rất đáng xem. Mình còn nhớ như in bài hát con cáo đợi cô nương mà nó muốn gặp, nghĩ lại là thấy nhói đau, chỉ tội Tiểu Phong thôi, cũng thấy tình yêu của Lý Thừa Ngân rất đáng trân trọng. Đến cuối cùng thì hai người cũng chẳng thể đến bên nhau. Cảm ơn bạn vì đã review!
     
  4. Nguyễn Thị Linh

    Bài viết:
    337
    Mình đồng ý với bạn là Cố Tiểu Ngũ yêu Tiểu Phong nhưng tình yêu đó chưa đủ lớn. Có lẽ lý trí của một thái tử đã khiến hắn quên mất người con gái hắn thực sự yêu là ai. Chỉ khi mất đi hắn mới có thể nhận ra điều đó. Tình yêu của họ bắt đầu khi một người lừa dối và kết thúc khi họ nhớ lại tất cả. Xót xa nhưng đó là cái kết đã dự báo từ trước cho một mối tình vì quyền lực. Bài review của bạn viết với cảm xúc như của một người trong cuộc. Cảm ơn bạn nhé.
     
  5. Song Nhii

    Bài viết:
    4
    đây là bộ truyện mình đọc đầu tiên, vì vậy mà nó để lại ấn tượng rất sâu sắc. Kết lại là SE nên càng khiến nhớ mãi không nguôi, giá như mà họ là những người bình thường thì có lẽ họ thất sự rất hạnh phúc, chỉ có điều họ không nghịch nổi lại với số phận là con cái sinh ra trong hoàng thất. Đây là cuốn truyện mình tâm đắc nhất vì đến cả khi chuyển thể thanh phim, Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong đều đã lột tả hết nỗi niềm của nhân vật, đau thấu tâm can

    Cám ơn bạn đã gơi nhớ 1 câu chuyện này nhé!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...