Review Truyện Đam Mỹ Hảo Tiên Không Trường Mệnh - Hồng Hoang - Vụ Thập

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi chiqudoll, 25 Tháng bảy 2021.

  1. chiqudoll

    Bài viết:
    1,127
    Review Đam Mỹ Hảo Tiên Không Trường Mệnh [ Hồng Hoang]

    Tác Giả: Vụ Thập

    Người Review: Búp Bê Chiqu (Chiqudoll)


    [​IMG]

    Truyện này mình đọc khá lâu rồi, nó là cuốn dẫn mình vào nhánh truyện thể loại hồng hoang. Bản thân mình chưa đọc hết thần thoại Trung Hoa bản gốc nhưng văn diễn sinh thì đã đọc kha khá rồi. Công nhận là văn diễn sinh, nhìn nhận câu truyện dưới một góc độ khác hấp dẫn, thú vị hơn nguyên bản nhiều.

    Đọc bộ này dù bạn chưa biết gì nhiều về thần thoại Trung Hoa cũng chẳng ảnh hưởng lắm đâu. Truyện viết vẫn rất dễ hiểu. Bản thân Chiqu lúc đọc cuốn này thì kiến thức về thần thoại thuở hồng hoang cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng vẫn bị bộ này cuốn hút đọc một lèo không dứt ra được luôn.

    Truyện "Hảo Tiên Không Trường Mệnh" là chủ thụ nhé. Couple là Hồng Vân lão tổ x Nguyên Thủy Thiên Tôn.

    Thụ bảo là một đám mây thành tiên.

    Em nó là đám mây đầu tiên trong trời đất này, ra đời cùng lúc với khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, phá vỡ hỗn độn giới, tách trời và đất xa nhau ra.

    Kiếp trước Hồng Vân nỗ lực, chăm chỉ tu luyện lâu thật là lâu, lâu đến mức em nó cũng chẳng rõ là bao nhiêu năm tháng nữa mới hóa hình thành công.

    Hồng Vân là một vị tiên tốt, thích giúp đỡ mọi người, đáng tiếc tiên tốt thường sống không thọ. Em hỗ trợ rất nhiều người, cuối cùng lại bị hại chết.

    Sau khi chết hồn phách chẳng rõ vì sao lại chưa tan biến "thân tử đạo tiêu" mà phiêu đãng khắp hồng hoang.

    Một ngày đẹp trời em nó phát hiện mình sống lại, trở thành một đóa mây yếu ớt vô lực, lại còn chưa hóa hình.

    Lúc này trong thiên địa chỉ có Bàn Cổ một mình tịch mịch đứng yên lấy lực chứng đạo. Nhàm chán quá nên Bàn đại thần chỉ có thể lâu lâu thổi một hơi đám mây vây xung quanh mình cho đỡ nhàm.

    Vì hành động này nên Bàn Cổ nhận ra đám mây nho nhỏ kia đã sinh ra linh trí. Cô độc mười mấy vạn năm, Bàn Cổ vui mừng quá đỗi, ngay lập tức trợ giúp đám mây nọ hóa hình thành công.

    Hồng Vân ôm đùi đại thần, chả cần phải nỗ lực hết hơi, lăn lê bò lết, từ từ tu luyện thành tiên nữa. Có Bàn đại thần nhúng tay, hắn vừa rơi xuống đất đã có tu vi kim tiên, hóa hình thành một tiểu hài tử mặc yếm đỏ, manh manh chết người.

    Bàn Cổ là một cái ái lảm nhảm, lại bị đè nén câm mồm suốt bao nhiêu năm. Sự xuất hiện của Hồng Vân khiến hắn vui vẻ tột độ, rốt cuộc có sinh linh nghe hắn trò chuyện.

    Hai kẻ duy nhất trong thiên địa gắn bó bên nhau suốt mười mấy vạn năm. Năm dài tháng rộng yên bình trôi qua, Hồng Vân từ một đám mây tràn đầy lệ khí oán hận dần dần được Bàn Cổ vuốt phẳng đáy lòng.

    Bàn Cổ đối với đứa con trai này yêu thương hết mực. Cha sinh ra từ hạt sen, con là một đám mây, thật sự là chả có tý huyết thống nào dính dáng với nhau cả. Bất quá, Bàn Cổ hỗ trợ Hồng Vân điểm hóa thành công cho nên Bàn đại thần tự nhận đám mây này là hài tử của mình.

    Kiếp trước Hồng Vân là trời sinh trời nuôi, kiếp này rốt cuộc có cái cha, hắn dù có chút ngượng ngập nhưng trong thâm tâm cũng thừa nhận thân tình này. Huống chi làm thân nhi tử của Bàn Cổ trăm lợi vô hại, người khác cầu còn không được đâu. Tiên nhị đại, ai lại không thích chứ? Hồng Vân đã từng chỉ là một đám mây mồ côi, đời này có chỗ dựa, hắn cảm thấy như vậy rất tốt. Rốt cuộc cũng có ngày trở thành tiên sinh kẻ thắng, "ngậm muỗng vàng sinh ra" ăn không ngồi rồi, chẳng làm mà hưởng, ai có duyên này thì biết. Quá sung sướng!

    Tuy thế, trên đời này chẳng có cái gì vĩnh viễn tốt đẹp, vĩnh viễn an lạc.

    Bàn Cổ lấy lực chứng đạo, hắn muốn vượt lên trên 3000 đại đạo, nắm giữ thiên đạo trở thành thánh nhân.

    Chỉ là Thiên Đạo muốn tồn tại, Bàn Cổ muốn đè chết nó, sao nó có thể ngồi yên chờ chết? Giữa bọn họ chỉ có một kẻ có thể thắng.

    Kết cục là Thiên Đạo thắng, Bàn Cổ thua.

    Thuở thái cổ ban sơ chỉ tồn tại trời đất, trong trời đất có mỗi Bàn Cổ và Hồng Vân. Sau mười mấy vạn năm diễn hóa, nơi này lại chỉ dựng dục ra được một đám dã thú chưa khai linh trí.

    Theo thời gian mọi thứ lại sẽ trở về thuở hỗn độn như trước. Bàn Cổ có lẽ chẳng thèm quan tâm vấn đề sinh tử của bản thân nhưng hắn không thể để Hồng Vân chết.

    Tình cảm của hắn dành cho đứa con trai này là mênh mông cuồn cuộn sủng nịnh yêu chiều. Nếu hắn không làm gì cả, hắn sẽ chết, Hồng Vân cũng sẽ chết.

    Sự xuất hiện của Hồng Vân là một cái bẫy mà thiên đạo giăng ra trước mắt Bàn Cổ. Hắn biết rõ nhưng hắn không thể cưỡng nỗi sự cám dỗ này. Bàn Cổ chịu đựng tịch mịch cô độc quá dài lâu, hắn khát cầu một người bồi chính mình.

    Vận mệnh đi đến chung điểm, Bàn Cổ xá thân hóa hồng hoang. Hồng Vân lại trở thành đám mây mồ côi.

    Bàn Cổ "ngã xuống" vạn vật ra đời, khắp chốn hồng hoang mừng rỡ hoan hỉ, chỉ có Hồng Vân khóc tối trời tối đất, lệ chảy thành sông bảy bảy bốn mươi chín ngày không dứt.

    Mười mấy vạn năm, phụ tử chỉ có lẫn nhau. Hồng Vân biết rõ Bàn Cổ rồi sẽ có ngày ngã xuống nhưng hắn chưa bao giờ chuẩn bị tâm thế cho tình huống này. Hắn vẫn nghĩ bọn họ còn sẽ bên nhau thật dài thật lâu, sao ngờ đến một giấc ngủ dậy đã là sinh tử cách biệt chứ?

    Bàn Cổ xá thân tạo phúc mọi sinh linh trong hồng hoang nhưng đối với Hồng Vân mà nói, hắn từ đứa trẻ có cha lại trở thành cô độc lạc loài. Trong trời đất này tất cả mọi người vui vẻ, chỉ riêng hắn đau đớn đến chết lặng. Hắn thậm chí chưa kịp nói lời từ biệt.

    Mười mấy vạn năm bên nhau, một sớm tỉnh dậy tay trắng.

    Hắn cần gì đống pháp bảo chồng chất uy lực vô biên kia, thiếu vắng phụ thân hắn sống không bằng chết.

    Biết tử chi bằng phụ, Bàn Cổ trước khi chết đã sắp xếp mọi thứ.

    Hắn dùng pháp trận vây khốn Bất Chu sơn, bảo hộ Hồng Vân, ngăn cản hắn đi ra ngoài. Hồng Vân chưa thành thánh thì không thể đi ra Tru Tiên tứ kiếm trận pháp. Người bên ngoài nếu chưa tập hợp đủ tứ thánh thì vô pháp công kích phá trận.

    Hồng Hoang quá nguy hiểm, Bàn Cổ tính toán ra vài đợt kiếp nạn sẽ xảy ra trong tương lai, hắn muốn đảm bảo con trai mình tránh né hoàn toàn mấy đợt nguy nan này.

    Hắn cũng biết phụ tử bọn họ tình cảm quá sâu nặng, Hồng Vân có thể gục ngã hoàn toàn trước mất mát to lớn này.

    Con người ta cần một niệm tưởng, một hy vọng để bấu víu vào để tiếp tục phấn đấu, tiếp tục nỗ lực kiên cường đi về phía trước.

    Bàn Cổ để lại vài phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp ghi lại lời nhắn cho con trai rằng hắn sẽ trở về. Thời gian chưa định, có thể trăm năm, ngàn năm, vạn năm hoặc ngàn vạn năm.. nhưng hắn nhất định sẽ sống lại. Hồng Vân hoàn toàn tin tưởng lời cha nói.

    Hắn ôm Táng Thiên Quan chôn dưới gốc cây nhân sâm, kiên định chờ đợi ngày phụ thân trở về.

    Thực ra trong Táng Thiên Quan hoàn toàn trống rỗng chẳng có cái gì cả. Bàn Cổ nói bên trong quan tài có nửa thân thể của mình là lừa gạt Hồng Vân. Một lời nói dối thiện ý để hài tử của mình không quá bi thương, có cái trông đợi vào, dũng cảm sống tiếp mà thôi. Còn hy vọng là còn có ngày mai.

    Trấn Nguyên Tử sớm nhìn ra manh mối, cũng từng thử quá Hồng Vân: "Ngươi chưa bao giờ mở ra quá Táng Thiên Quan?"

    Hồng Vân nghi hoặc hỏi lại: "Vì sao phải mở ra? Cha ở Tạo Hóa Ngọc Điệp ngàn dặn dò vạn dặn dò làm ta không cần mở ra, nếu không có khả năng sẽ phá hủy hắn chuyển thế, ta mới không cần đương cái loại này bởi vì không tín nhiệm mà hỏng rồi toàn cục heo đồng đội. Hơn nữa ta đối Táng Thiên Quan khởi quá thề, tuyệt không mở ra."


    Phân khúc sinh ly tử biệt giữa Bàn Cổ và Hồng Vân đọc khá xúc động. Tuy rằng phần này chỉ miêu tả có vài chương ngắn ngủi nhưng đọc rớt nước mắt luôn. Chiqu có lệ điểm khá thấp, mau nước mắt cho nên đọc truyện này khóc khá nhiều.

    Thân tình là tình cảm rất thuần túy, đọc mà cứ buồn man mát thôi. Thụ bảo bảo khóc, mình cũng khóc, tác giả thả đao mình hứng trọn rồi, không trượt phát nào luôn.

    Phụ thân trước khi nhắm mắt xuôi tay, tính toán đủ đường đảm bảo cho hài tử của mình dù vắng phụ thân bên cạnh cũng sẽ không chịu thua thiệt.

    Vây trận, để lại cả động pháp khí hàng xịn sò, đã vậy còn phụ gia điều kiện trong truyền thừa rằng: Phàm những ai được hưởng lợi từ hóa thân của Bàn Cổ đều không thể lòng mang ý xấu ám hại Hồng Vân. Nếu Hồng Vân không chủ động tấn công người nào mà kẻ đó chủ động gây hấn, động thủ với Hồng Vân thì sẽ chịu nguyền rủa phản phệ trả giá đắt.

    Vì lẽ đó mà vạn vận trong chốn hồng hoang vừa thừa hưởng truyền thừa liền biết rằng: Dưới bầu trời này tồn tại một kẻ tên gọi Hồng Vân, là Bàn Cổ thân nhi tử. Hắn có thân phận cao quý, chính thống của chính thống, không ai sánh bằng. Ngươi muốn chọc ai cũng được nhưng gặp vị này thì khôn hồn khách khí chút, không thì chết như thế nào cũng không biết.

    Thụ bảo bảo chưa bao giờ ló mặt ra khỏi Bất Chu sơn nhưng danh tiếng của em nó vang vọng khắp chốn hồng hoang.

    (Còn tiếp)
     
  2. chiqudoll

    Bài viết:
    1,127
    Nguyên Thủy Thiên Tôn, công quân, là một trong Tam Thanh, tương truyền là Bàn Cổ nguyên thần hóa thành. Trong truyện này Nguyên Thủy là Bàn Cổ chuyển thế nhưng hắn không có ký ức kiếp trước nhưng vừa gặp thụ đã thương.

    Bàn Cổ tọa hóa sinh ra vạn vật, Tam Thanh tự xưng là thân phận chính thống nhất. Vốn dĩ nếu không có Hồng Vân thì ba vị này cũng miễn cưỡng xứng danh, bất quá Phụ Thần chỉ thiên vị đại nhi tử Hồng Vân, những đứa còn lại tự xử đi.

    Thụ quân được cha để lại một đống pháp bảo di sản, còn Tam Thanh hai tay trống trơn. Tự xưng chính thống mà sinh ra không có vài món bẩm sinh pháp bảo nằm bên cạnh sao được? Nhưng sự thật là ba vị này cái gì cũng không có, vừa sinh ra đã bị đuổi giết đoạt bảo khá chật vật.

    Lần đầu tiên, cả hai gặp gỡ là khi công quân và hai vị huynh đệ đi vào Bất Chu sơn truy tìm bảo vật. Bọn họ bị Tam thập lục phẩm tịnh thế Thanh Liên lôi kéo, biết hoa sen chuẩn bị thành thục.

    Sinh linh của hồng hoang đều có kỹ năng này, bẩm sinh cảm nhận được bảo vật nào cùng chính mình có duyên.

    Vì Tam Thanh do nguyên thần của Bàn Cổ hóa thành cho nên lần đầu gặp mặt Hồng Vân đã thấy bọn họ quen thuộc.

    Thân quen đến rớt nước mắt nhưng.. bọn họ đều không phải cha.

    Công quân dù ký ức bị xóa sạch nhưng vừa nhìn thấy thụ thì cảm giác muốn yêu thương bảo bọc em tự phát sinh ra lấp đầy đáy lòng.

    Bất Chu sơn có trận pháp bảo hộ, thụ ra không được, công vào không được. Hai bên đều có ấn tượng tốt về đối phương.

    Công quân bị kẻ thù đuổi giết chạy trốn sút quần mà vẫn tranh thủ lâu lâu lại vòng về Bất Chu sơn thăm thụ một chút.

    Công yêu thụ trước lại không dám nói, ghen tuông với Bàn Cổ nhưng cũng phải nhịn vì hắn biết thừa vị kia là không thể thay thế.

    Công không phải người hiền lành gì nhưng đứng trước mặt thụ thì giấu nhẹm đi bản tính lạnh bạc của mình. Hắn xem trọng cảm xúc của Hồng Vân trước tiên, chỉ cần là thụ bảo muốn, chỉ cần là hắn có, hắn đều thỏa mãn ước nguyện của em.

    Sau này hắn tự phế tu vi chui vào trận pháp bồi thụ, sợ em ở trong ấy một mình buồn. Biết thụ mềm lòng lại không yêu quản sự, mọi việc hắn đều làm hết, chỉ cần em suốt ngày vui vẻ vô tư là được rồi.

    Người ngoài chọc hắn cùng lắm bị hắn trả thù mất mạng thôi, chọc thụ thì thôi rồi, hắn sẽ khiến kẻ đó hối hận không chết sớm hơn.

    Truyện này thì hình tượng của công không nổi bật lắm, cái bóng của Bàn Cổ quá lớn, dù Chiqu biết Nguyên Thủy là Bàn Cổ chuyển thế nhưng vẫn có cảm giác couple là Hồng Vân x Bàn Cổ nguyên bản thì chắc thú vị hơn nhiều.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  3. chiqudoll

    Bài viết:
    1,127
    Couple phụ: Hắc xà Hứa Tiên/Ma long Thiên Chu x Ma tổ La Hầu.

    Hứa Tiên là con rắn nhỏ đã từng mang một đàn tiểu đệ tấn công vào hang ổ của Hồng Vân, với ảo tưởng đoạt bảo xưng bá Bất Chu sơn, sau đó bị Hồng Vân tóm về làm sủng vật.

    Ban đầu trong mắt của Hứa Tiên, Hồng Vân là một tên biến thái, cực kỳ đáng sợ.

    Một tiểu xà yêu đấu với thân nhi tử của Bàn Cổ, kết cục không cần nói cũng đã biết trước rồi. Mọi nỗ lực phản kháng của rắn con, trong mắt của Hồng Vân chỉ là trò đùa, là sủng vật làm nũng với chủ nhân.

    Trên đỉnh Bất Vân sơn ngàn năm rồi vạn năm trôi qua chỉ có một người một xà nương tựa lẫn nhau. Tình cảm chủ - sủng dần sâu đậm. Mỗi lần tiểu xà giận dỗi đều bỏ nhà ra đi, đi từ trên đỉnh núi xuống chân núi một canh giờ, chờ Hồng Vân đến dỗ dành ôm về.

    Hứa Tiên được chủ nhân bảo vệ rất khá, ngàn vạn năm trôi qua không hỏi thế sự bên ngoài, an ổn trốn trong trận pháp, ngay cả việc sinh mà làm yêu cứ mấy trăm năm phải bị sét đánh độ kiếp cũng không biết. Lần đầu rời xa khỏi vòng bảo hộ của chủ nhân bị sét đánh cho tối tăm mặt mũi xém chết.

    Tổ Long, nguyên thú thuở sơ khai, một con rồng tồn tại từ thời trong thiên địa chỉ có Hồng Vân và Bàn Cổ, đến Bất Chu sơn tìm Hồng Vân tán gẫu. Từ lần đầu gặp gỡ, nhận thấy sự coi khinh của Tổ Long dành cho mình, Hứa Tiên đã âm thầm nung nấu quyết tâm một ngày kia hắn cũng sẽ trở thành long.

    Tổ Long đến Bất Chu sơn kia một năm, ở Hứa Tiên trong lòng gieo một viên hạt giống, có nhân sinh mà làm long, có người lại muốn trước hóa hủy lại hóa giao cuối cùng mới có thể thành long, mà những cái đó sinh mà làm long long lại còn ở oán giận "Thế giới này thật không công bằng."

    Khi Hứa Tiên rời khỏi Bất Chu sơn để ra ngoài lang bạt, hắn nói với Hồng Vân: Không thành long thì không quay trở về nhà.

    Cho đến cuối cùng hắn cũng thực hiện được lời hứa đấy, dù chỉ còn là một tàn hồn bay xa xa nhìn chủ nhân rồi tan biến vào trong hư vô, vĩnh viễn sinh tử cách biệt. Hồng Vân không biết hắn đã trở về.

    Hứa Tiên chết trên chiến trường, hồn phách của hắn kết hợp với oán khí của những sinh mệnh chết vì chiến tranh hóa thành ma long Thiên Tru.

    Ma long Thiên Tru sinh ra không có ký ức đời trước, chấp niệm của hắn là hút vận khí của tam tộc: Long, phượng, kỳ lân khiến cho tam tộc này biến khỏi vũ đài những đại tộc thống trị hồng hoang. Hắn cũng mơ hồ biết mình phải trở về xem một ai đó, cùng để cho một người giết chết chính mình thành thánh.

    Người cần trở về xem là Hồng Vân.

    Người Thiên Tru cam tâm tình nguyệt bị giết là Ma tổ La Hầu, chí ái suốt đời nhưng chưa bao giờ thổ lộ.

    Cặp phụ Hứa Tiên & La Hầu có kết cục SE, kẻ chết, người thành thánh bất tử bất diệt suốt đời cầu mà không thể.

    Ma tổ La Hầu là ma tộc đầu tiên sinh ra từ sát khí và tử khí của long, phượng, kỳ lân tam tộc chết trên chiến trường đắc đạo hóa hình. Ma tổ lấy oán hận, ghen ghét, ác cảm, mọi cảm xúc tiêu cực hắc ám của các sinh mệnh khác làm thức ăn tăng trưởng tu vi. Đối thủ của hắn càng ác độc, càng điên cuồng thì Ma tổ càng mạnh mẽ.

    La Hầu lén lút xâm nhập Bất Chu sơn muốn ăn trộm Tru Tiên tứ kiếm làm pháp khí nhưng không thành. Hồng Vân tâm tính thuần thiện, ở phạm vi càng gần Hồng Vân thì năng lực bẩm sinh của hắn càng bị áp chế. Ma tổ ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, vừa xâm nhập vào đất Bất Chu sơn thì bị đói mà thoái hóa lực lượng trở về hình hài một tiểu loli manh manh đáng yêu.

    Hồng Vân là La Hầu trời sinh thiên địch. Ma tổ bị áp chế tu vi còn miệng độc, nói năng lỗ mãng bị Hồng Vân tóm cổ tạm cầm tù không cho đi. Thời gian thi hành án: Chờ đến khi nhân sâm nở hoa, còn lúc nào hoa nở thì không biết.

    Những năm tháng đấu võ mồm trên Bất Chu sơn đã khiến tiểu xà và tiểu loli tạo dựng mối quan hệ thân quen gắn bó, tạo tiền đề cho đôi bạn trẻ bắt tay hợp tác với nhau trong tương lai ở trên chiến trường.

    Chiến tranh tàn khốc, Hứa Tiên cuối cùng cũng bị thương nặng chết.

    Hắn trở thành tâm ma của La Hầu.

    Hai người muốn lấy sát chứng đạo, tạo nghiệt khắp chốn, cuối cùng bị Thiên Đạo diệt. Ma tổ La Hầu chính tay đâm chết ma long Thiên Tru vì muốn cứu Hứa Tiên. Ai ngờ Thiên Tru lại là Hứa Tiên, người hắn muốn cứu lại bị chính tay hắn giết chết. Đau thấu tâm can, thống khổ ngút ngàn lại thành công thành thánh mang thân bất tử bất diệt, cả đời tiếc nuối.

    Gieo nhân nào gặt quả đấy, Thiên Đạo không chừa một ai.

    Cặp này kết thúc trong bi thương, đọc khá là tiếc nuối.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  4. chiqudoll

    Bài viết:
    1,127
    Nhân vật Trấn Nguyên Tử, bạn tốt của Hồng Vân kiếp trước, kiếp này là nhị đồ đệ.

    Nghe tên hẳn là không quá quen thuộc phải không?

    Mách nhỏ cho các bạn, vị này chính là chủ nhân của Ngũ Trang Quan, người có cái cây nhân sâm, quả của nó mang hình dáng em bé sơ sinh, ba ngàn năm ra hoa, ba ngàn năm sau mới kết quả, lại thêm ba ngàn năm nữa mới chín, ăn vào có thọ mệnh ngàn năm trong phim Tây Du Ký ấy.

    Ai xem Tây Du Ký thì hẳn là mường tượng ra rồi hen.

    Trấn Nguyên Tử là người duy nhất bất bình, cố gắng trả thù cho em thụ trong kiếp trước. Thụ mềm mụp, toàn bị kẻ khác khi dễ, lừa gạt, toàn là Trấn ca sửng cồ lên kéo em đi đòi về mặt mũi với ích lợi.

    Kiếp trước vì cái chết của thụ mà Trấn Nguyên Tử ẩn nhẫn tính kế từ trả thù từ trên xuống dưới không trừ một ai.

    Hắn luôn hối hận vì đã khuyên thụ tạm giữ lại "sợi mây tía thứ bảy", thứ mà chứa tác dụng giúp người nắm giữ nó khả năng tu thành thánh nhân, khoan trả lại cho Hồng Quân đạo tổ, cuối cùng chết oan.

    "Hoài bích có tội" thụ thiện lương, năng lực không thuộc hàng top đầu, trong khi số người thèm thuồng cơ duyên này lại đầy rẫy khắp hồng hoang. Thụ bị người giết người đoạt bảo là kết cục khó tránh khỏi.

    Thụ có thể sống lại ít nhiều là do Trấn Nguyên Tử nhúng tay can thiệp.

    Kiếp này Bàn Cổ trồng cây nhân sâm, bản thể của Trấn ca trong hang động của thụ trên Bất Chu sơn. Thụ ăn, ngủ, tu luyện, chờ cha sống lại, chờ bạn tốt ra đời. Thụ chờ dài cổ cây nhân sâm mới ra quả, cho đến khi quả chín nở ra Trấn Nguyên Tử thì thụ vì cô độc lâu quá tâm tính có chút quái dị rồi.

    Trấn ca với anh công suốt ngày tranh nhau vị trí đại đồ đệ, vì mấy lời nói khích của mình khiến công tự tay phế bỏ tu vi chui vào kết giới của thụ mà Trấn ca ân hận muốn cào tường.

    Tiếc cho anh không được tác giả phù chính làm nam chính, rõ ràng kiếp trước gắn bó keo sơn như vậy, vị thế của anh trong lòng thụ cũng vô cùng đặc thù, cuối cùng Hồng Vân vẫn bị Nguyên Thủy vớt đi.

    Anh cũng mông lung cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lúc ấy chả thay đổi được nữa, đành ngậm ngùi né đi, không dám đào sâu bới móc ý tưởng ẩn sâu trong lòng mình nữa.

    Chiqu thấy hơi tiếc cho anh một chút, nhưng thôi, ai bảo anh là nam phụ làm chi. Ha ha.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...