Quái thú răng thỏ và khu nhà gỗ là cuốn truyện đặc sách dành cho những ai cảm giác cuộc sống quá bộn bề, vồn vã muốn trở lại những giây phút yên bình, trong sáng của tuổi thơ. Truyện được viết bởi tác giả Nguyễn Thu Hằng với biệt danh Mây, cô đã đạt được nhiều giải thương văn chương, đồng thời cũng là biên kịch cho phim truyền hình và nhân vật chính của câu chuyện này không ai khác chính là nhà văn. Tác phẩm thật sự đã để lại cho mình nhiều ấn tượng, gợi về một tuổi thơ trong trẻo, vô tư, hồn nhiên mà ta đã đi qua. Văn phong không cầu kì phù hợp cho mọi lứa tuổi nhất là lứa tuổi thiếu niên, hành văn mạch lạc, trôi chảy dễ chạm vào cảm xúc của bạn đọc. Mình sẽ cố gắng ít spoil nhất có thể để mn có thể cảm nhận trọn vẹn cuốn truyện Đó là câu chuyện quãng thời gian ấu thơ của tác giả chúng ta với cái biệt danh thưở nhỏ là Thỏ nhờ có 2 chiếc răng cửa to và dài. Thỏ sống cùng gia đình trong một khu nhà cũ ở Bệnh viện Bạch Mai - nơi bắt nguồn cho nhiều câu chuyện nhớ đời của Thỏ và các bạn. Khác với những đứa con gái khác thích mặc váy, dịu dàng nữ tính thì Thỏ nhà ta lại nghịch ngợm, quần đùi, áo cọc giống hệt con trai. Đó cũng là lý do mà sau này Thỏ có 2 người bạn thân đều là con trai cả. Có những câu chuyện dở khóc dở cười xảy ra xung quanh 3 đứa trẻ ngây ngô, nghịch ngợm. Cũng như bao tình bạn khác, có đôi lúc chúng giận dỗi vì những chuyện không đâu rồi lại làm hòa sau vài ngày, có những lúc bảo vệ nhau, sát cánh bên nhau, thậm chí đấm đá nhau (toàn là cô nàng Thỏ nhà ta chủ động thôi ). Khi đọc những dòng tự truyện ấy có đôi lúc bạn sẽ nhận ra chính tuổi thơ mình trong đó để hồi tưởng lại một miền ký ức tươi đẹp đã đi qua trong cuộc đời. Tình bạn ấu thơ chính là như vậy: Vô tư, không vụ lợi, chân thành và hồn nhiên, 3 nhân vật trong truyện đã như thế, đã cùng nhau trải qua những lúc vui, lúc buồn, đã có những kỉ niệm khó quên, có khi là hái những quả nhãn xanh lè chưa kịp chín, có khi là rủ nhau đi bơi lúc khu nhà ngập nước, rồi lại có khi cả lũ tán loạn vì gặp ma.. những khoảnh khắc ấy như hiện hữu trước mắt khiến mình nhớ mãi, thỉnh thoảng lại tự cười rúc rích một mình mỗi khi nhớ lại những câu chuyện ấy Chỉ tiếc rằng tình bạn đẹp đến thế lại không thể đi đến cùng, đến khi trưởng thành mỗi người một nơi, không còn giữ liên lạc như đã hứa lúc tiễn biệt, tôi đã khóc khi đọc đến đoạn Thỏ nhìn theo chiếc xe chở người bạn đi đến nơi khác sinh sống: "Chiếc xe lăn bánh. Tôi lững thững đi theo rồi dần dần chả hiểu sao tôi cứ chạy theo. Chiếc xe rời khỏi cổng bệnh viện tôi mới dừng lại. Ngày hôm đó, tôi cứ đứng trước cổng bệnh viện mà khóc. Chỉ đến khi chú bảo vệ báo cho bà nội tôi thì tôi mới bị đưa về " Dù kết quả có thế nào đi nữa thì chúng ta đều giữ riêng cho mình những kỉ niệm đẹp đẽ đúng không? Hãy đọc tác phẩm một lần nhé, bạn sẽ không hối hận đâu, nếu có điều kiện thì mua sách ủng hộ tác giả, sách cũng không đắt lắm, mình mua giá là 36.000đ thôi còn có cả tranh vẽ minh họa sinh động và dễ thương nữa. Đọc đi nhé và chia sẻ cảm xúc của bạn cho mọi người biết sau khi đọc xong nha! Hic. Mình viết dài quá không biết các bạn có đọc hết không Dù sao thì cũng cảm ơn mn nhiều ❤️