Tản Văn Phượng Xưa Còn Cháy Mãi - Lê Gia Hoài

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lê Gia Hoài, 21 Tháng chín 2020.

  1. Lê Gia Hoài

    Bài viết:
    556
    Tác Phẩm: Phượng Xưa Còn Cháy Mãi

    Tác Giả: Lê Gia Hoài

    Thể Loại: Tản Văn

    Tôi về trường cũ trong chiều tháng sáu. Đón bước chân tôi là màu phượng thắm đong đưa còn xót lại trên sân trường vắng lặng, buồn tênh. Phượng tháng sáu hồn nhiên vừa quen vừa lạ. Quen bởi sắc hoa đỏ như màu máu, quen bởi nỗi lòng đau đáu nhớ ngày hạ đã xa. Phượng chiều tan ra sắc màu thương nhớ, tôi thấy mình lạ lẫm trước hơi thở của tiếng mùa hạ reo. Dọc theo tàng cây nắng chiều đổ bóng phượng mùa nghiêng chao, tôi thả lòng mình vào muôn ký ức xa xôi, tôi thả hồn tôi vào sắc phượng hồng dĩ vãng. Tôi tìm dáng thầy, tôi tìm giọng cô, tìm những thanh âm líu lo bạn xưa gửi lại, tìm màu áo trắng chưa phai trên thềm ghế đá đỏ hoài sắc phượng. Bất chợ lòng tôi ngân vang câu thơ thương mùa hạ cũ, thương màu lá rủ, thương dáng ai kia.

    Phượng rơi đỏ lối người về

    Vắng tanh một khoảng trời quê muộn mằn

    Mênh mang ký ức xa xăm

    Tình xưa ai đợi ai thầm nhớ ai.

    Ngày tròn mười sáu tóc em buông dài, mảnh mai tha thướt như mây hạ trôi đưa nỗi lòng tôi bâng khuâng cùng tuổi hạ vàng xanh trong mắt nắng trôi vào xa thẳm. Bao ngày lặng thầm dưới gốc phượng già trước cửa lớp em đang học, dõi mắt nhìn theo bông phượng đầu mùa xa xôi, chúm chím, khép nép, e lệ nở thầm trên cây. Bông phượng đầu mùa năm ấy hé nở trên cành cao xa ngái, chỉ trái tim tôi nhận ra, chỉ màu hoa ấy rung cảm nỗi lòng tuổi tôi mới lớn. Tôi ao ước, ao ước đến khát khô giấc mộng rằng sẽ được hái cánh phượng đầu mùa trên cao ấy tặng em. Em tên Phượng mà chi để cứ hạ về phượng lại giăng kín sân trường giăng kín tim tôi?

    "Xin em giữ mãi khung trời hạ

    Để phượng đừng phai nhạt sắc hồng

    Mai mốt anh về ươm giọt nắng

    Cho cành phượng thắm trổ thêm bông" (Minh Tường).

    Thuở em mười bảy nụ cười trong veo hồn nhiên mơ mộng. Cả khoảng sân trường gió lộng xôn xao, phượng nở đằm thắm đỏ khúc môi ngoan, đỏ màu son mới, đỏ tiếng thơ bay. Mình tôi đứng đó đếm màu phượng cháy đếm màu hoa rơi, lòng cứ buông lơi nỗi niềm xa xôi chẳng nói nên lời. Phượng thắm trời xanh, em cười gió mới, lòng tôi chờ đợi, tất cả lướt qua tâm trí tôi như những ước mơ dằng dai mà ám ảnh. Trước màu phượng hồng tôi như muốn hét lên cùng nắng tháng sáu nỗi niềm riêng mang để được thỏa mãn cùng những lời thương ủ mãi trong lòng. Phượng em mười bảy cứ mãi dịu dàng, cứ mãi xinh tươi. Tôi vẫn dại khờ, tôi vẫn ngu ngơ, gặp em tôi vẫn "ngọng nghịu làm thơ". Hạ mùa năm ấy lại đi qua trong ảo ảnh, tôi lại nhủ lòng bằng những câu thơ trầm buồn muôn thuở của Đàm Huy Đông.

    "Sẽ có một ngày lá phượng mướt xanh

    Để lại cháy hết mình cho một mùa hoa mới

    Chỉ riêng chúng ta chẳng thể nào cháy nổi

    Như một thời 17 đã trôi qua"

    Ngày em mười tám "Phượng nở huy hoàng" đưa tâm hồn tôi sang trang nỗi nhớ. Phượng em mùa ấy đã chín rực trời tô hồng thêm đôi má màu môi. "Em đã là giai nhân cho lòng anh diệu vợi" Phượng vẫn là thơ, phượng vẫn như mơ, tôi vẫn dại khờ, tôi vẫn mình tôi. Phượng cháy hết mình đổ xuống những cơn mưa hoa như màu máu tim tôi rớt xuống. Ngày cuối chia tay trường cũ tôi cố công trèo lên cây phượng già qua bao mùa mưa nắng nơi sân trường đầy sắc mùa thi, hái một cành phượng tươi sắc xuân thì tặng em làm kỷ niệm. Áo em trắng trong, mắt em dịu hiền, em nhận chùm phượng vĩ, nâng niu từng cánh, ôm ấp vào lòng trân trọng món quà tôi trao. Chẳng biết phượng có được em ép vào trang vở giữ làm kỷ niệm, ép vào trong tim khắc nhớ dáng hình kẻ chót say phượng thương hoa hay chỉ là chút xúc cảm nhất thời em cảm được tình tôi mà em đã khóc. Phượng ngày hạ ấy vẫn mãi ám ảnh day dứt lòng tôi bởi điều muốn nói tôi đã gửi cả sắc phượng thay lời thương nhớ em rồi. Nước mắt em rơi cho ngày dã biệt, mình chia tay nhau đường đời hai hướng, chỉ chung nỗi lòng phượng nở hè sang.

    "Em đi rồi! Chùm phượng đỏ trên cao

    Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết

    Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc

    Giá ngày xưa.. Thôi đừng nhắc! Hạ tàn.." (Đào Phong Lan)

    Tôi đứng chôn chân bên gốc phượng già năm cũ nghe những âm thanh bộn bề thời hoa niên dội về từ dĩ vãng mà lại thấy lòng còn mãi tương tư. Sắc phượng ngày xưa, tên em độ ấy cứ mãi xao xuyến lòng tôi để màu phượng hôm nay cháy đỏ nỗi niềm tháng sáu tôi yêu. Phượng ơi tôi đã về đây, đã lấy cho mình kỉ niệm xanh rêu, kỉ niệm tình đầu yêu trong thầm lặng. Bất chợt một cánh phượng bay chạm vào ký ức, tôi lại bồi hồi như thuở mười tám em qua. Phượng xưa đã xa lòng tôi ở lại, tên em ngày nào còn mãi trong tim, tôi vẫn đi tìm, tôi vẫn nhớ thương, sắc phượng một thời vương đầy nỗi nhớ.

    Lê Gia Hoài


    [​IMG]
     
    Mạnh ThăngPhan Kim Tiên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...