Tôi sẻ kể cho bạn nghe về câu chuyện mà tôi đã xem được ở đâu đó: Về một chương trình hẹn hò trên truyền hình. Chương trình gồm một nam người chơi và năm nữ khách mời cố định. Chàng trai bước ra với vẻ ngoài lịch lãm, đẹp trai, anh tự giới thiệu mình đang tập sự và chuẩn bị thừa kế công ty của gia đình và được từng học ở một ngôi trường nổi tiếng ở nước ngoài.. Sao khi được bốn người nhấn nút chọn thì chàng trai đột ngột phát áo cười ha hả: "Không cần chọn nữa tôi chẳng thấy ai được cả, cả bọn con gái ham tiền" dứt câu cả khán đài ồn ào, ầm ỉ, kẻ chỉ trích, kẻ trách móc, các nữ khách mời chỉ biết im lặng vì truyền hình trực tiếp nên phải giữ hình tượng thục nữ. Chàng trai nhướn may cười nhạt: "Không phải thế à? Các cô nàng bây giờ chỉ biết tìm chồng có tiền, có quyền? Mới thấy tôi đẹp trai, lại thêm ông bồ giàu có là chạy ào tới ấy chứ! Tôi không ngại nói thật cho mấy người biết, bố mẹ tôi chỉ là dân thường, hằng ngày phải lo cơm áo gạo tiền kia kìa! Các người là đồ ham tiền, giả tạo, ích kỉ, mặt đầy.. Cũng giống như con bạn gái hèn hạ trước kia của tôi, đã chạy theo bọn đàn ông giàu có!" Cả sân khấu đang hỗn loạn thì BỐP! Chưa nói xong, một tiếng động do va chạm vang lên, sân khấu ồn ào bỗng im lặng, chàng trai bị đau nên nhìn xuống thì thấy một chiếc giày cao gót? "Sai lầm." Một nữ khách mời lúc này không bấm chọn lên tiếng cô đứng dậy đi một chân lên nhặt lại chiếc giày rồi mới chậm rãi trở về chỗ ngồi, rồi cô mới nói vào micro: "Không phải ai cũng ham tiền như anh nghĩ, bạn gái anh không phải là đại diện cho mọi cô gái. Phụ nữ bây giờ yêu cầu đối phương có xe, có nhà, ngoài lòng hư vinh ra, hơn nữa là gì anh có biết không, anh có hiểu không? Anh không biết, không hiểu?" "Anh không hiểu nên bạn gái anh nên mới bỏ anh đó, chạy theo đàn ông khác. Tôi nói cho anh biết, phụ nữ sở dĩ hy vọng đối phương có tiền, là vì chúng tôi không có cảm giác an toàn, đàn ông không đáng tin thì chúng tôi chỉ nên tin vào tiền thôi. Đàn ông chưa biết chừng sẽ phản bội chúng tôi, nên phụ nữ mới chọn tiền mà không chọn đàn ông.." Ngừng lại một chút nữa cô mới nói tiếp: "Tạo ra cực diện thế này, không thể trách đàn ông lăng nhăng, nhưng phần lớn trách nhiệm là ở các anh hay sao? Nếu sống với nhau là chuyện cả đời, không ai sẽ nghĩ đến chuyện phản bội ly hôn, cho dù nghèo mấy chúng tôi cũng nguyện gả. Phụ nữ, thực ra không yêu tiền như các anh tưởng, chúng tôi chỉ mong tìm được nơi nương tựa, chỉ mong chồng chúng tôi có năng lực, chứ không phải loại người chỉ biết than thân, trách phận như anh. Tôi dám chắc bạn gái anh rời bỏ anh, nghèo chỉ là nguyên nhân nhỏ, mà nguyên nhân sâu xa hơn chính là cô ấy không chịu nổi loại người như anh, chính anh còn không tin vào bản thân mình, chỉ biết chắc móc kẻ khác, chỉ biết mắng mỏ xã hội, chứ không cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, đừng nói một cô gái đến mười cô đi nữa cũng chạy mất dép!" Nói xong cô nhẹ nhàng thở ra một hơi kết thúc bài diễn văn của mình, chàng trai đứng sững sờ, cả sân khấu nãy giờ im lặng sau vài giây bỗng vang lên tiếng vỗ tay vang vội.