Có một dòng sông chảy trôi mãi thời dài tuổi trẻ Có một cánh diều trở nặng kí ức tuổi thơ Có một 'cố nhân' nuôi em gái lớn dọc thời niên thiếu Có một con người bình sinh hiện tại hoài niệm quá vãng. Nuôi em lớn ngoài cơm áo mẹ cha còn là con sông, cánh diều Bé thơ anh thả trên đồng, lớn lên cứ mãi trông theo Dây diều đứt. Người 'chăn diều' khuất dạng Tàn cuộc trăng lên, hữu nhân hóa cố nhân. Dư âm rực rỡ, huy hoàng. Tro tàn đìu hiu, nguội lạnh Càng yên bình càng hỗn độn Càng đẹp đẽ càng đớn đau. Ngày đó người ra đi để lại bao nhiêu trăn trở chưa tròn Nhân sinh dài ngắn ai biết được ngày mai Ai lường được thảm kịch sau khắc bình yên Phút trước còn tay níu miệng cười Phút sau hóa cát bụi giã từ thế gian. Trước thềm tang tóc, người nằm xuống tuổi còn xanh Người ở lại vẫn thơ dại, ngây ngốc Để đến mãi tận ngày sau Thế gian đã sớm quên đi sự hiện diện của một người Có một ai vẫn cần mẫn cày bừa nhớ thương trên cánh đồng đã bạc màu xanh sắc Trái tim non nớt, khi bị 'hở van' khó tránh nhiều mỏi mệt Có bàn tay người thầy thuốc nào đủ thuần thục, chuyên cần Để hái một trái tim lành lặn khỏa lấp những rã rời ngày qua?