Tản Văn Phi Thường Quyến Rũ, Bắt Gặp Ngài Simon - Nguyên Vĩ Thu Thu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyên Vĩ Thu Thu, 12 Tháng năm 2020.

  1. Nguyên Vĩ Thu Thu Tàn Hồng

    Bài viết:
    392
    Phi Thường Quyến Rũ, Bắt Gặp Ngài Simon

    Tác giả: Nguyên Vĩ Thu Thu

    [​IMG]

    Thể loại: Tình cảm

    Giới hạn: 2 chương


    Tình trạng: Hoàn thành

    Tóm tắt:

    Tình yêu đôi khi chỉ là một ánh mắt, ngay tại khoảnh khắc đó, thời điểm đó ta bỗng chốc rung động, trái tim đập loạn nhịp.

    "Ngài Simon, tại sao ngài lại thay đổi?"


    Khi sự ngọt ngào biến thành tàn bạo, khi sự chết chóc được che đậy bởi vẻ ngoài quyến rũ, trù phú. Ngài đã làm gì tôi thế này? Philibert Simon!

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Nguyên Vĩ Thu Thu
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Nguyên Vĩ Thu Thu Tàn Hồng

    Bài viết:
    392
    Chương 1: Sự dịu dàng của ngài Simon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Philibert Simon!"

    Trước sự ngỡ ngàng của mọi người ở đồn cảnh sát Brooklyn, Elain Miller lớn giọng gọi tên của ngài Philibert Simon, mặc kệ hắn ta có thân phận cao quý hay là quyền lực bao nhiêu trong tay.

    Philibert Simon đứng sựng lại trước cửa xe, đôi mắt mãnh hổ nhìn về phía cô cảnh sát Elain, hắn khẽ mỉm cười nói:

    "Trong tù ngột ngạt lắm! Elain."

    Elain tiến thẳng đến trước mặt Philibert, đáp lại hắn bằng ánh mắt giận dữ.

    "Ngài đã làm gì với Serena?"

    Philibert cầm lấy bàn tay của Elain nhàn nhã nói: "Elain, rất hân hạnh nếu buổi tiệc mừng tối nay em có mặt."

    Elain Miller vùng tay thoát khỏi sự kiềm chế của Philibert rồi gằng giọng:

    "Thôi cái vẻ cao thượng đấy đi, ngài đã làm gì Serena?"

    "Tôi sẽ giận đấy, Elain."

    Elain Miller bật cười chế giễu: "Ngài không còn là bạn trai của tôi nữa rồi, Philibert! Trả lời câu hỏi của tôi đi."

    Serena? Bạn đang tự hỏi Serena là ai? Đó là một cô gái với mái tóc vàng, đôi mắt đen và một nụ cười xinh, em gái của Elain Miller, Serena Miller.

    Philibert phớt lờ lời nói của Elain:

    "Em nên học cách tin lời nói của tôi đi."

    Nói rồi, Philibert Simon bước vào ngồi trong xe đóng sầm cửa lại, ngay sau đó chiếc xe chuyển động chậm dần rồi đi xa.

    Thế là Elain bị bỏ lại với câu hỏi của mình. Đủ thứ cảm xúc dâng trào trong lòng Elain, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến trong tít tắt Elain bị lạc trong mớ hỗn độn của cuộc sống.

    Philibert Simon của một tháng trước chính là bạn trai của Elain, họ đã có một mối tình ngọt ngào trong hai năm với những ước mơ sẽ vun đắp một tổ ấm hạnh phúc, một vài đứa trẻ và một căn nhà ở nơi thanh bình, êm ả. Elain còn tưởng mình may mắn khi cuộc sống quá đỗi suôn sẻ, chuyện tốt gì cũng đến lượt Elian cả và thế rồi.. Một ngày đẹp trời Elain được lệnh của cấp trên đến đồn cảnh sát để thẩm vấn một tội phạm giết người vừa bắt đêm hôm qua, cô đã thấy gì? Người mà cô yêu tha thiết ngồi trước mặt của mình, anh ta kiêu ngạo, anh ta tỏ vẻ cao thượng, anh ta lạnh nhạt thờ ơ với cô, giống như rằng chỉ sau một đêm Philibert thân yêu đã biến thành một tên tội phạm lạnh lùng không dính líu gì với Elain.

    Mười ngày đầu, Elain mỗi ngày đều cố hỏi tại sao anh lại bị bắt? Có đúng là anh đã giết người? Nhưng đáp lại vẫn chỉ là một khoảng không im lặng, đến cả một chút hi vọng để cho Elain tin rằng bạn trai mình đang bị oan cũng không có và sau mười lăm ngày, thứ mà Elain nhận được không phải là lời khai của Philibert mà là bằng chứng cho tội ác của Philibert.

    Elain dường như đã có trong tay mọi bằng chứng được tìm thấy ở dinh thự của Philibert, thật sự giây phút ấy cô đã có ý muốn giao nộp cho cấp trên vì chính cô cũng là cảnh sát, đứng giữa nghĩa vụ và tình yêu, nó quả thật là.. Khốn đốn. Cô đến đồn và yêu cầu gặp lãnh đạo, vụ án của Philibert Simon là vụ tương đối lớn nên có sự can thiệp của cả đại tá Matthew, hôm đó không may là ông ấy có việc khẩn cấp nên đã một ngày không đến chỗ làm việc, Elain đành lòng mang theo những thứ giấy tờ đó về, vì những thứ này sợ là giao cho người khác sẽ không còn nguyên vẹn đến tay ngài đại tá, và cơn ác mộng bắt đầu vào tối hôm đó..

    Elain Miller giống như một chú cừu non không biết chuyện gì đang xảy ra? Hơn năm mươi người đổ ập vào biệt thự của cô và bao quanh mọi nơi, họ có súng, có vũ khí, có cả bom trong tay và điều điên rồ hơn là họ có cả Serena Miller, em gái của Elain. Con bé đã ở Pháp để du học và trong một khoảnh khắc nó đang ở đây, trước mặt Elain. Với trình độ được huấn luyện là một cảnh sát giỏi nhất thì Elian đương nhiên không khoanh tay chịu trói, nhưng cũng không thể một mình đánh nhau với những gã đàn ông to tướng đó. Elain chọn cách gọi đến đồn cảnh sát và xin chi viện ngay lập tức, sau đó tìm cách trốn chạy, nhưng có vẻ đó là ý tưởng khốn nạn nhất mà Elain đã làm.

    Chỉ mười lăm phút sau cảnh sát đến và căn biệt thự chẳng còn một ai, cả Elain hay là cô em gái đột nhiên xuất hiện ở Brooklyn kia, Serena đều biến mất.

    Một tháng tròn, Elain bị giam cầm trong một căn phòng kín. Cũng vừa tròn một tháng kể từ lúc Philibert bị tạm giam và đang trong thời gian bị xét xử, chúng cho Elain ăn những bữa ăn đạm bạc và đồ dùng hằng ngày nhưng không cho cô tự do, Elain bắt đầu rối loạn và suy nghĩ không ngừng. Lí do là gì? Chúng bắt và giam giữ một người trong khi không yêu cầu bất cứ thứ gì? Còn chuyện nào hoang đường hơn thế này không?

    Và như một lời hứa đã được định sẵn, bỗng một ngày chúng thả cho Elain tự do nhưng không hẳn là vậy, chúng gửi đến cô một lời cảnh báo: Đừng hành động dại dột cùng với con tin trong tay, em gái của Elain.

    Elain Miller sau đó biết tin Philibert được thả vì không có tội, liên kết mọi việc lại, Elain hiểu ra cả.. Hóa ra chúng không phải là kẻ ngu ngốc nhốt cô trong căn phòng kín một tháng tròn mà không tra khảo, thứ chúng cần là sự im lặng, là không có lời buộc tội nào dành cho Philibert và tự do của Philibert.

    Kẻ chủ mưu mọi chuyện nói trắng ra là kẻ ngồi im trong tù một tháng qua kia.

    * * *

    Bản nhạc Faithfully nhẹ nhàng vang lên với những âm điệu da diết, xuyến xao. Ánh đèn mờ ảo tạo nên sự huyền bí cho một buổi tiệc sa hoa, ta bắt gặp những cô nàng mặc bộ váy dài thướt tha nắm lấy tay các anh chàng lịch lãm đang say mê với điệu khiêu vũ.

    Từng bước từng bước nhẹ nhàng lấn áp cả trái tim của những cô thiếu nữ.

    Bạn thấy không? Elain cũng có mặt ở đây đấy. Cô ấy mặc một bộ váy xẻ tà màu đen, để lộ tấm lưng trần đẹp mắt, mái tóc dài lượn sóng được buộc lại gọn gàng cài thêm chiếc trâm gài đầu Peacock hoàn mỹ, chiếc mặt nạ lông vũ che đi ánh hào quang rực rỡ, làm nhan sắc mĩ miều tô thêm phần ảo diệu, lung linh.

    Elain nâng cốc rựu vang đỏ lên nhấp nhém vài ngụm, đôi mắt ranh mãnh quan sát mọi ngóc ngách của buổi tiệc. Thật khó tin rằng Philibert có một gia tài kết xù trong khi đó lúc hắn còn quen cô, lại làm ra vẻ mình chỉ là một doanh nhân nhỏ. Với Elain, có lẽ Philibert chỉ là một gã đàn ông khốn không nên được tha thứ, và kẻ phạm tội đang bắt cóc em gái của mình hòng đe dọa Elain im lặng với đống bằng chứng phạm tội của Philibert trong tay, hắn đã một hành động khiếm nhã khiến Elain từ yêu thành căm ghét.

    Bỗng xuất hiện trước mặt Elain là một anh chàng phong nhã, anh ta cuối chào và nói:

    "Tên tôi là Phelim Davis, thưa quý cô, nhảy với tôi một bài nhé!"

    Elain toang định đưa tay ra thì ai đó kéo bật người cô dậy từ chiếc ghế cao rồi ngã nhào vào lòng hắn, thề với chúa rằng dù có chết đi chăng nữa Elain cũng biết được kẻ bất lịch sự này là ai?

    Hắn ta nói với Phelim Davis: "Cô ấy có bạn nhảy rồi."

    Anh chàng Phelim Davis cũng hiểu được vấn đề, anh ta cuối chào Elain rồi nói:

    "Rất vui được gặp quý cô."

    Sau đó Phelim Davis đi tới chỗ khác, trong tiềm thức, Elain đối với anh chàng này có ấn tượng rất tốt, không phải vì thái độ của anh ta mà là vì Philibert, anh ấy từng dịu dàng như vậy, trong đáy mắt không có sự lạnh nhạt, trong lời nói không có sụ thờ ơ, trong hành động không có sự vô cảm và Philibert không bao giờ giam cầm cô vô cớ hay bắt cóc em gái của cô để đe dọa.

    Philibert thay đổi khiến Elian gục ngã trong nhất thời.

    Bên eo đột nhiên bị bóp chặt làm Elain nhíu mày, cô trợn mắt nhìn Philibert thản thốt:

    "Thôi cái trò đùa ngớ ngẩn của ngài đi."

    Philibert ghé sát mặt lại gần Elain rồi nói:

    "Rất vui vì em đã đến."

    "Se.."

    Chưa kịp nói hết câu, Philibert đã dùng ngón trỏ để chặn lại hai từ sắp thốt ra từ miệng Elain.

    "Tôi mời em nhảy một bài nhé?"

    Không thể tin vào mắt mình, người đàn ông đứng trước mặt Elain gây ra bao nhiêu chuyện và rồi bây giờ hắn xem như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì và Elain phải nhẫn nhịn nghe theo vì cô em gái của mình, Serena. Elain gượng cười lắc đầu:

    "Ngài Simon, ngài đang làm gì vậy?"

    Philibert tỏ vẻ không hài lòng nói: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

    "Đủ rồi! Philibert! Đừng tỏ vẻ mình chẳng hay biết gì khi chính anh là nguyên nhân của mọi chuyện. Anh nói đi, mắng chửi tôi đi! Tôi có trong tay tội ác của anh! Anh lại giam cầm tôi đi! Đưa tôi lại vào căn phòng kín đó và bỏ đói tôi! Tôi sắp điên mất rồi anh biết không? Anh cư xử như chưa có chuyện xảy ra, anh định giả ngốc đến bao giờ?"

    Philibert lắng nghe một tràn lời nói hùng hồ của Elain, đâu đó ẩn chứa sự u uất khó tả, Philibert sau đó vỗ tay cười mãn nguyện, bỏ đi sự ngỡ ngàng vừa kéo qua:

    "Đây mới là Elain của tôi, nào! Bản nhạc bắt đầu lại rồi.."

    Dứt lời, Philibert kéo tay Elain hòa vào trong đám đông đang khiêu vũ. Hắn mang theo vẻ dịu dàng nguy hiểm, sự thản nhiên trong lời nói của Philibert là điểm khiến Elain tức giận và luôn luôn đặt ra nghi vấn, Philibert muốn gì?

    Có lẽ Elain không biết được đằng sau bức bình phong là thứ gì, chúng đã che khuất mất điều gì khiến Elain bị mơ hồ không biết đâu là thật? Đâu là ảo? Phải chăng Philibert không bắt cóc Serena thì có lẽ sau những chuyện tàn bạo mà Philibert đã làm, Elain sẵn sàng hòa mình vào tội ác ấy, từ bỏ nghĩa vụ của một cảnh sát. Có lẽ người khác sẽ phê bình Elain hoặc là cho rằng Elain lụy tình, hơn hết là quên mất trách nhiệm của một người làm việc cho tổ quốc, nhưng Elain phải làm sao khi mỗi lần Philibert nhìn cô lại đem sự tha thiết ấy mà bộc lộ, khiến trái tim này cứ luân phiên đập muôn hồi.

    Elain cầu nguyện rằng, Philibert trả lại Serena cho mình để cô có thể sớm chấm dứt cảm giác điên rồ này, rằng trái tim cô dù đau nhói nhưng vẫn còn khắc ghi hình bóng của Philibert. Cô ghét bản thân mình lúc này, lại hận mình không đủ dũng cảm để tuyệt tình với kẻ cố chấp này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  4. Nguyên Vĩ Thu Thu Tàn Hồng

    Bài viết:
    392
    Chương 2: Tình yêu phi thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết thúc buổi khiêu vũ, Philibert không cho Elain quay về, hắn kéo cô vào xe của mình rồi từ tốn nói:

    "Ngày mai chúng ta sẽ đi Paris."

    Đó hẳn là một cú sốc với Elain Miller, không biết lần này Philibert lại muốn gì? Elain trừng mắt nhìn hắn rồi thốt lên: "Cái gì?"

    Philibert đáp lại bằng một ánh nhìn trìu mến:

    "Anh muốn chụp một tấm ảnh."

    Thái độ của hắn vẫn giống như lúc trước, luôn dịu dàng và ấm áp nhưng cái mà Elain cảm nhận được dường như chỉ là sự nguy hiểm đang rình rập.

    Cô lắc đầu nói: "Không."

    "Hình như lúc nãy em có nhắc tới Serena?"

    Nhìn sự ngột ngạt của Elain, Philibert cảm thấy thỏa mãn. Hắn biết sự kì quặc mà hắn đang mang lại cho Elain, hắn thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt xinh đẹp ấy và chút bối rối, ngỡ ngàng. Thời gian là con dao sắt đá nhất có thể đâm sâu vào trái tim của con người, Philibert phải thừa nhận hắn đang bị thời gian tra tấn vì chỉ còn vẻn vẹn lại mười hai ngày để hắn có thể ở bên cạnh Elain thân yêu, rồi cảnh sát quốc tế sẽ đổ ập tới và những đội quân tinh nhuệ của họ sẽ kết liễu mạng sống hắn ngay lập tức.

    Chuyện gì đã xảy ra? Elain luôn miệng hỏi Philibert như thế, hắn đã luôn thầm trả lời rằng: Chuyện khốn khiếp này đã xảy ra.

    Đúng vào thời gian mà Elain bị thuộc hạ của Philibert bắt giữ thì nó đã bắt đầu vì những ngày mà Elain phải sống trong chật vật cũng là lúc Philibert bị phán xét bởi tòa án tối cao. Bất cứ lúc nào Philibert cũng có thể bị kết án tử hình vì mọi bằng chứng vạch tội hắn đã rơi vào tay của một chính trị gia và ông ta đang bí mật quay trở lại Washington. Bằng cách nào đó, không một ai có thể tìm thấy ông ta bởi những lính đặc công theo hộ tống và sự phong tỏa thông tin chặt chẽ.

    Phiên tòa đã kéo dài một tháng và chính trị gia đó, ông ta vẫn chưa xuất hiện. Đó chính là điều mà Philibert lo lắng nhất.

    Cho đến một buổi sáng, Philibert Simon được một vị khách lạ mặt ghé thăm. Đáng lẽ ra trong thời gian xét xử sẽ rất khó để thăm hỏi tù nhân nhưng người kia lại có thể dễ dàng ra vào và đáng ngạc nhiên là ông ấy chính là nhà chính trị gia kia, Benedict Taylor. Ông Taylor đã bày tỏ sự khó xử của ông khi có trong tay những bằng chứng đó vì nếu trình báo chúng lên tòa thì không những Philibert mà cả Elain Miller cũng dính án đồng lõa. Elain có mối quan hệ tốt đối với ông Taylor và cô lại là một viên cảnh sát, nên việc này đã khiến ông Taylor khó xử. Ông nói với Philibert rằng:

    "Với tình hình hiện tại, tôi không thể trình báo lên tòa nhưng cũng không thể để cậu thoát khỏi sự phán xét, vậy nên.. Tôi muốn cậu làm gì đó." Giọng ông hơi ngập ngừng, giống như sắp sửa nói ra một yêu cầu quá đáng.

    Philibert nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông ấy rồi trả lời: "Chẳng hạn như bắt cóc Serena và uy hiếp Elain, để cô ấy hận tôi, tạo ra bằng chứng vô tội cho cô ấy."

    "Đúng vậy."

    Ánh mắt của Philibert trở nên tối đen, Philibert biết cái chết đã không thể buông tha cho hắn. Hắn im lặng một hồi rồi nói:

    "Tôi có một yêu cầu.."

    Và yêu cầu đó chính là mười hai ngày tự do, ông Taylor phải giúp hắn thắng kiện và sau mười hai ngày sẽ vờ như vừa tìm ra được đống chứng cứ kia.

    Có hai lý do mà Philibert Simon phải bắt cóc Elain trước sự xuất hiện của Benedict Taylor. Thứ nhất là vì Elain đã muốn giao nộp những thứ dơ bẩn cho đại tá Matthew, trước cả ông Taylor. Elain không biết rằng Philibert đã phải đau lòng nhường nào khi nghe thuộc hạ của mình báo lại, cô gái của anh muốn giết chết anh. Lý do thứ hai cũng giống ông Taylor, Philibert đủ thông minh để đoán được rằng nếu ông Benedict Taylor xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra. Ban đầu hắn chỉ muốn tạo bằng chứng rằng mình đã uy hiếp Elain và bắt cô ấy là người phụ nữ của mình và với sự phản kháng của cô ấy, cảnh sát sẽ tin là thật nhưng không ngờ ông Taylor còn có thể mang đến cho Philibert mười hai ngày ngắn ngủi bên cạnh Elain. Đó có lẽ là món quà của thượng đế đang gửi tặng cho Philibert. Một món quà vô giá.

    * * *

    Sáng hôm sau, như đã nói Philibert tự lái xe đến đón Elain và tới sân bay, chuẩn bị cho chuyến đi mà Philibert gắn cái mác của hạnh phúc với sự miễn cưỡng của Elain.

    Cũng chẳng biết Philibert muốn chụp ảnh gì mà kéo Elain đến tận Pháp. Cô thắc mắc nên đã hỏi nhưng Philibert lại chỉ nói rằng:

    "Một tấm ảnh đặc biệt."

    Trước sau gì Philibert vẫn cái vẻ vô tư ấy, Elain cũng không muốn hỏi tới cùng. Vì Philibert đã hứa sẽ để Elain nói chuyện với Serena bằng một cuộc gọi nên Elain đã không còn thái độ căng thẳng như hôm qua.

    Vì đi từ sáng sớm nên khoảng hai giờ sáng hôm sau, cả hai đã an toàn đặt chân tại Paris.

    Sợ Elain mệt mỏi nên kế hoạch du ngoạn của Philibert bị đẩy lùi lại một ngày. Philibert có một căn hộ ở gần cầu Elexandre III nên đã đưa Elain đến đó. Vừa ngắm được cảnh đẹp vừa tiện lợi. Với sự nhiệt tình và chu đáo của Philibert, Elain còn tưởng là mình đang nhầm lẫn. Cô nhớ lúc trước có một lần Philibert hỏi cô là sau này khi kết hôn muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu? Elain nói muốn tới Paris, muốn ngắm hoàng hôn ở nhà thờ Đức Bà, muốn một buổi sáng thức dậy chạy bộ qua tháp Eiffel và đứng trên cầu Elexandre III để thưởng thức ly cà phê sáng. Lúc Philibert nói muốn tới Paris, Elain tưởng hắn có âm mưu gì khác nhưng khi trải qua mới biết, Philibert muốn một cuộc sống bình thường, muốn trải nghiệm thực tế tuần trăng mật.

    Nhưng tại sao? Tại sao Philibert Simon lại làm vậy?

    Elain đã tự trả lời mình rằng mặc kệ làm sao, đành sống vậy thôi. Dù sao thì sau cuộc gọi với Serena thì Elain đã chắc chắn rằng, con bé an toàn.

    Ngày thứ hai đến Paris, Philibert đến gõ cửa phòng Elain rồi vọng tiếng vào:

    "Xuống ăn sáng nhé, Elain."

    Không biết Philibert học nấu ăn khi nào, lúc Elain xuống nhà ăn thì thấy mọi thứ rất tươm tất, có vẻ còn làm rất tỉ mỉ.

    "Tôi không biết là anh có thể nấu ăn đấy."

    Philibert đáp: "Nếu em thích, mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn."

    Tại sao không phải là cả đời? Elain rất muốn hỏi câu này nhưng rồi lại thôi, có thể đây là chuyến du lịch để nói lời chia tay của bọn họ thì sao. Nếu là trước đây, có lẽ Elain không ngại trách móc Philibert vài câu nhưng bây giờ, cô luôn có cảm giác không đúng, dù nó có làm cô vui vẻ cũng không thể làm cho cô an tâm.

    Elain trả lời: "Ăn thôi."

    Kết thúc buổi ăn sáng, Philibert đưa Elain đến điện Panthéon để tham quan. Buổi tham quan khá là thú vị vì điện Panthéon tráng lệ và hùng vĩ, người hướng dẫn viên lại nhiệt tình kể chi tiết từng sự kiện đặc biệt đã xảy ra ở điện Panthéon.

    Tới tối thì Philibert lại đưa Elain về lại nhà, lúc đó tầm khoảng tám giờ. Elain cảm thấy vẫn còn sớm nên ngõ ý muốn đi bộ tới cầu Elexandre III để hóng mát, không ngờ là Philibert cũng đi theo.

    Buổi tối ở đây rất đẹp, mang một nét trữ tình hiếm thấy. Philibert mở lời:

    "Phía trước có một quán cà phê, em muốn uống một ly không?"

    Elain khẽ gật đầu.

    "Đợi anh một lát."

    Nói rồi, Philibert toan định đi mua nhưng bị Elain kéo lại, cô nói:

    "Chúng ta cùng đi."

    Thấy Elain đã cởi mở hơn với mình, Philibert có chút vui sướng. Thời gian này, hắn cũng chỉ muốn thấy được nụ cười của Elain nhiều hơn để khắc sâu nó vào trái tim mình, mãi mãi không quên được.

    Đó là một quầy cà phê ngoài trời, ông chủ sau khi đã làm xong hai ly cà phê nóng hổi thì đem lại bàn cho Philibert và Elain. Uống một ngụm ấm nóng, Elain nói:

    "Ở đây thật tuyệt."

    Philibert mỉm cười đáp:

    "Chúng ta nên đi sớm hơn, đúng không?"

    Đối với Elain, được đến Paris là một niềm mong mỏi bấy lâu, cô không ngờ nó lại thành hiện thực cơ đấy. Trông cứ như là giấc mơ nhỉ? Mấy ngày trước, khi Philibert còn giam lỏng Elain, cô còn tưởng cuộc đời mình cứ vậy mà tiêu rồi, không ngờ còn có ngày này.

    Cô nói: "Anh đã thực hiện mong muốn của tôi, vậy mong muốn của anh là gì?"

    Vẻ mặt của Philibert hơi trầm xuống, hắn suy nghĩ một hồi thì trả lời:

    "Em."

    Vẻn vẹn chỉ có một chữ nhưng lại kết thúc hẳn cuộc trò chuyện.

    Đến lúc về nhà Elain cũng không hé răng nói nửa lời, về vấn đề yêu đương Elain chỉ muốn trả lời rằng "kết thúc rồi".

    Ngày thứ ba đến Paris, từ lờ mờ sáng Elain đã bị Philibert đánh thức rồi thay đồ chuẩn bị chạy bộ. Philibert vẫn không quên, Elain muốn chạy bộ qua tháp Eiffel vào buổi sáng nên hắn phải dậy từ sớm để đánh thức Elain và bắt đầu đi để có thể về lúc bảy giờ, chuẩn bị những kế hoạch khác nữa.

    Cuộc sống tươi đẹp ấy cứ thế trôi qua, mỗi sáng lại là một địa điểm mới, một hành trình mới. Elain dường như chìm đắm trong sự hạnh phúc, Philibert đối với Elain không những tốt mà là rất tốt. Có lúc cô ngỡ rằng, chúng ta đã kết hôn rồi sao? Philibert.

    Ngày thứ mười, Paris, nhà thờ Đức Bà.

    Elain cầm máy chụp ảnh trên tay rồi thích thú chụp lại những cảnh đẹp quanh nhà thờ, suốt dọc đường, Philibert cứ lải nhải mãi khiến cô không tập trung được. Nào là hôm nay sẽ đến chỗ kia, sẽ ăn món gì, tối nay ngủ muộn một chút, ngày mai em muốn đi đâu?

    Elain đang vui vẻ thì bị Philibert làm cho nổi giận, cô mắng: "Anh lắm lời thế!"

    Cả cái Paris này chỗ nào cảnh đẹp cũng bị họ khai thác cả rồi, nhà thờ Đức Bà cũng là lần thứ hai quay lại. Lần trước vì Elain không có máy ảnh nên cảm xúc không tốt như bây giờ, thế mà bị Philibert làm cho phiền não.

    Philibert bèn nắm chặt tay Elain kéo lại, làm Elain nằm gọn luôn trong lồng ngực của hắn.

    "Em mắng anh?"

    Elain vội vùng vẫy thoát ra nhưng sức của Philibert mạnh, thoát không được.

    Elain thở dài đáp: "Sao nào? Anh đang tức giận với tôi sao?"

    Vừa dứt lời, Philibert phủ xuống môi của Elain một nụ hôn.

    Không kịp trở tay, bàn tay của Elain luồng lách xuống hai bên hông của Philibert rồi xoay người một cái lộn nhào lên trời đáp xuống đất, thoát khỏi cái ôm vừa rồi. Philibert nhìn cô tươi rối rồi cởi chiếc áo khoác dày cộm của mình ra nói: "Em mở đầu cuộc chiến đấy nhé."

    Elain đắc ý trả lời: "Đến đây."

    Dứt lời, Philibert chạy tới rồi tấn công Elain, cô nhanh trí ngã người tránh né rồi đáp lại bằng một cú đấm. Philibert cũng chẳng thua gì, dùng một cánh tay trái đỡ đấy rồi đánh tới. Không biết đánh được bao lâu, mọi người xung quanh bắt đầu bủa vây lại xem. Tạo ra hai luồng gió trái chiều, cược rằng cô gái kia sẽ thắng hay chàng trai kia thắng. Mỗi một lần đánh tới lại có người vỗ tay uỳnh uỵch, mà Elain và Philibert không có vẻ gì là mệt mỏi, những cú đấm vẫn nặng nề khó đỡ.

    Cuối cùng, Philibert trả đòn liên tục làm Elain có vẻ loạng choạng, lợi dụng tình thế Philibert đánh tới một cú đấm thật mạnh tay trên mặt Elain, đến khi sắp chạm vào gò má đỏ hồng, đôi mắt Elain nhắm chặt, Philibert đột ngột dừng tay rồi tiến tới đặt môi hôn Elain.

    Tiếng vỗ tay vang lên ngày một lớn hơn. Đôi mắt Elain trợn to, hôm nay cứ bị Philibert cưỡng hôn, hắn muốn cái quỷ gì đây?

    Đẩy được Philibert ra, Elain nói: "Tởm thật, không ngờ anh có thể làm vậy."

    "Trên sàn đấu, đâu nhất thiết phải thắng bằng nắm đấm."

    "Hay nhỉ?" Nói rồi Elain nhặt máy chụp ảnh bị cô vứt ở một góc lên rồi xoay người chạy đi.

    Philibert cũng nhặt áo khoác lên rồi chạy theo. Trông họ giống như những cặp tình nhân sắp cưới, khiến người ta thầm ngưỡng mộ.

    Đến tối, khoảng một giờ sáng, Philibert đột nhiên tỉnh dậy rồi đánh thức Elain chỉ để nói rằng: "Ngày mai chúng ta đừng đi đâu cả."

    Elain mơ màng chỉ có thể nói lớ ngớ rằng:

    "Được."

    Nghe được câu trả lời của Elain, Philibert mới yên tâm nằm ngủ. Bắt đầu từ ngày thứ tư thì Philibert đã chuyển sang ngủ chung với Elain, thời gian vốn đã hiếm hoi Philibert không muốn cứ có khoảng cách với Elain. Mỗi tối, được ôm Elain trong lòng và ngủ say, nó tạo cho Philibert một cảm giác an toàn, nhẹ lòng.

    Thế là ngày thứ mười một tại Paris, Philibert và Elain chẳng đi đâu cả. Họ dành tất cả thời gian ở trong nhà chơi những trò vặt vãnh. Dù vậy, nụ cười vẫn không hề thiếu vắng. Trong nhà có một cái hồ bơi nhỏ, đến khoảng chiều tối, Elain lại nói luyên thuyên là chuẩn bị đi bơi. Thế là Philibert chuẩn bị một chai rựu vang đỏ rồi kéo Elain ra hồ bơi. Đến khi trăng lên, họ mới rời khỏi mặt nước rồi thay đồ, kiếm một góc ngồi nói chuyện. Đêm ấy, tưởng chừng là dài vô tận.

    Trời trong xanh, vừa có trăng, vừa có sao. Philibert còn nghĩ thầm rằng chúa cũng đang chúc phúc cho họ. Cả hai ngồi dưới bãi cỏ, cùng ngắm sao thế này mãi thì tốt quá. Hắn nâng ly rựu lên rồi cụng ly với Elain, khẽ nói:

    "Hôm qua anh đi ngang qua một cửa hàng trang sức, thấy một món rất đẹp."

    Elain hiểu ý, cô xoè ray ra nói: "Nó đâu?"

    Philibert thò tay vào túi rồi lấy ra một cái hộp, trong đó là một sợi dây chuyền hình giọt nước bằng ngọc, mang màu của biển cả. Dưới màn đêm lấp loé ánh đèn, mặt dây chuyền phát ra ánh sáng nhẹ trông rất đẹp mắt. Elain cầm sợi dây chuyền lên rồi cảm thán:

    "Nó đẹp quá!"

    Philibert lấy sợi dây chuyền trong tay Elain rồi nói: "Anh đeo cho em."

    Elain gật gù xoay người lại để Philibert đeo cho mình. Chỉ mới có mười một ngày thôi mà Elain lại lần nữa sa vào sự mê hoặc của Philibert, cô thầm mắng mình thật ngốc. Đang vui vẻ, Elain rủ mắt, nghĩ đến những chuyện khác. Cô ngập ngừng nói:

    "Tại sao? Philibert, tại sao?"

    Philibert không hiểu ý của Elain, nhướng mày đáp: "Tại sao chuyện gì?"

    "Tại sao lại tốt với em."

    "Em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở Manhattan không?"

    "Có chứ."

    Đó là một ngày đẹp trời, Elain xuất hiện trước mặt Philibert rồi tát thẳng vào kẻ đối diện với Philibert một cú mạnh tay vì những lời nói nhạo báng của chúng, sau đó cô cảnh sát liều lĩnh này đã móc khẩu súng ra chỉa vào đám người phía sau tên đó nói: "Anh ấy là người đàn ông của tôi. Còn xúc phạm anh ấy nữa, tôi bắn chết đám khốn nạn các anh."

    Elain còn nghĩ Philibert dễ bắt nạt, cô ra dáng một anh hùng để bảo vệ cho Philibert dù trên thực tế, họ chẳng quen biết gì nhau cả. Philibert nhớ, lúc đó bọn kia còn không tin nên đã thử tiến lên vài bước sau đó bị cô Elain Miller đây bắn cho vài phát đạn sát mũi chân làm cho hoảng sợ. Cam chịu đầu hàng. Lúc đó Philibert đã nghĩ, nếu cô ấy là vợ của mình thì tốt biết mấy, vì cô ấy là người đầu tiên đem đến cho Philibert cảm giác được bảo vệ. Từ trước đến nay là hắn ăn đạn hoặc là bọn chó kia ăn đạn, hoặc là hắn bảo vệ cho người khác, lần đầu tiên được Elain bảo vệ khiến cho Philibert cảm thấy thích thú, phấn khởi.

    Có thể xem là tiếng sét ái tình chăng? Vừa gặp đã yêu, yêu một lần chính là yêu cả một đời.

    Philibert trầm ngâm, nói: "Động vào người đàn ông của em, em sẽ bắn chết. Quả thật, anh chưa gặp cô gái nào liều lĩnh như em."

    "Vậy đó là lý do sao?"

    "Đúng vậy, bởi vì em nói là anh là người đàn ông của em, nên anh mới phải trở thành người đàn ông của em."

    Elain nhích người lại gần Philibert rồi ôm lấy hắn. Không biết là cảm giác gì, hạnh phúc cũng được, bất an cũng được, từ biệt cũng được, người đàn ông này đã làm cho Elain yêu, yêu say đắm. Cũng không biết mọi thứ sẽ kết thúc khi nào, sự hoàn mỹ này sẽ vỡ nát khi nào? Elain muốn, mở lòng ra và tận hưởng, tình yêu, dù chỉ một lần.

    * * *

    Không ngờ rằng, mọi thứ lại kết thúc nhanh vậy.

    Sáng hôm ấy, Philibert dậy từ rất sớm, không còn những món ăn đặc biệt, không còn cái ôm ấm áp, không còn nụ cười niềm nở, không còn ánh mắt dịu dàng, không còn sự chu đáo nhiệt tình. Hắn giống như những con rắn độc, đã lột xác.

    Elain lúc bắt gặp Philibert đã bị hắn cáu kỉnh nói: "Gọi tôi là ngài Simon."

    Vỡ òa giấc mộng trữ tình, Elain bị Philibert giáng cho một đòn trí mạng. Philibert ngồi trên chiếc ghế sa lông, mặc một vụ vest đen và chải chuốc gọn gàng, lịch lãm. Bên ngoài bọc lại bởi vẻ lạnh lùng, hung dữ.

    Philibert Simon bắt đầu với những lời nói khinh thường.

    "Sao nào? Em đã tận hưởng đủ hạnh phúc rồi nhỉ? Bây giờ đến lúc ta nên tính toán nợ nần."

    Elain mắt đã ướm đỏ, trả lời: "Nợ nần?"

    "Không phải em muốn giết tôi sao? Elain Miller. Thật kinh tởm khi những ngày qua em lại làm như mình đang tận hưởng, em hạnh phúc sao? Em tưởng tôi thích em sao? Em đã tỉnh mộng rồi. Tôi đang trả thù, Elain ạ. Tôi trả thù vì con đàn bà khốn khiếp này muốn giết tôi."

    Và rồi cái tát ấy nặng nề đổ ập xuống gương mặt xinh đẹp của Elain. Philibert kéo Elain dậy rồi lại nói: "Mắng đi! Chửi đi! Không phải em giỏi trò này lắm sao?"

    Elain quát lên: "Đồ khốn nạn!"

    Philibert tỏ vẻ thỏa mãn rồi bắt đầu đánh vào người của Elain dồn dập, bằng bàn tay rắn chắc và những cú đá nặng nề. Elain đương nhiên phải đánh trả, từ nơi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm tươi đẹp của bọn họ, đùng một cái vỡ nát thành chiến trường sinh tử. Đến khi bị Philibert đánh cho ngã gục xuống sàn nhà đến mơ hồ, Elain mới cười lên một tiếng thật lớn rồi nói:

    "Tôi thật là ngu." Máu từ mép miệng chảy ra rồi nhiễu xuống sàn, chân tay dường như rã rời, đầy những vết bầm tím.

    Philibert vẫn chưa thỏa mãn. Hắn mở điện thoại ra rồi áp sát vào tai Elain, bên kia vang lên tiếng nài nỉ vang xin của Serena, con bé liên tục nói rằng: "Xin các người đừng giết tôi, xin các người.."

    Sau đó nghe được mấy tiếng đạn phát ra "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Tiếng thét của Serena bật lên dữ dội rồi im bặt, thay vào đó là tiếng của Elain thét lên trong đau đớn: "Không!"

    "Philibert! Anh là một tên khốn! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"

    Một buổi sáng thức dậy, cô phát hiện tất cả chỉ là giả dối. Nỗi đau ấy thấm vào trái tim, vào xương tủi, Elain nhìn Philibert bằng ánh mắt thù hận, bàn tay siết chặt thành quyền, liên tục cựa quậy muốn giết chết kẻ khốn nạn kia. Philibert đạt được mục đích của mình, hắn cuối xuống nói nhỏ vào tai của Elain rằng:

    "Kết thúc rồi."

    Sau đó lên trán của Elain một cái hôn nhẹ rồi mỉm cười nham nhở. Mặc kệ Elain người đầy thương tích đang nằm dưới sàn, Philibert cười thật lớn rồi chỉa súng lên trời, liên tục bóp cò.

    Mấy phút sau đó, khi tiếng súng của Philibert dừng hẳn, thay vào đó là tiếng súng từ bên ngoài bắn vào vang lên liên tục: "Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

    Khi nhìn rõ mới phát hiện cảnh sát không biết đã bao vây căn hộ này từ bao giờ, trông họ không hề tầm thường mà giống như những lính đặc công tinh nhuệ. Vài giây sau đó, Philibert Simon thốt lên một tiếng "Elain" rồi ngã gục xuống sàn nhà hấp hối. Đại tá Matthew từ bên ngoài cùng với ông Benedict Taylor cũng bước vào, họ nhìn Elain Miller đang bị thương nằm trên mặt đất rồi tiến lại gần, ông Taylor đỡ Elain ngồi dựa vào người mình rồi nói:

    "Không sao rồi.."

    Elain cầm lấy tay ông rồi thều thào: "Serena.."

    Ông Taylor nắm chặt tay Elain rồi gật đầu. Elain thắc mắc nhìn ông chằm chằm, không hiểu ông có ý gì, sau đó cũng không kịp nói thêm gì, ngất lịm đi.

    * * *

    Đến khi Elain tỉnh dậy đã là trời tối, ông Benedict Taylor đưa cô đến bệnh viện rồi để lại vài viên cảnh sát để canh chừng rồi, sau đó tiếp tục lo vụ của Philibert Simon. Hắn bị bắn ba phát đạn nhưng may mắn không chết, đại tá Matthew đã quyết định chữa trị tạm thời cho hắn và đưa tội nhân về lại Washington để chịu án tử hình vì tội bắt cóc, tra tấn người khác, buông lậu những đồ cướp được trong viện bảo tàng quốc gia và giết người.

    Đồng lõa của Philibert trong ngày cũng đã tự nguyện ra đầu thú, dù có hơi phi lý nhưng bọn họ đã thành thật khai báo với hy vọng được khoan hồng. Chỉ riêng có kẻ cầm đầu là Philibert mới mắc phải án tử. Elain cũng bị chính phủ dòm ngó và điều tra, thực tế cho thấy cô bị uy hiếp và tra tấn nặng nền nên việc trở thành đồng lõa của Philibert là vô căn cứ, Elain thoát khỏi liên quan đến vụ án động trời này.

    Sau đó khoảng chừng bốn ngày, tình trạng của Philibert khá hơn, cảnh sát mới đưa hắn quay trở về Washington. Cô cũng không hỏi han về chuyện của Philibert nữa, chỉ an phận trở về nhà và tìm kiếm chút yên tĩnh. Để thoát khỏi cơn ác mộng mà Philibert đã ban cho.

    Hôm đó là thứ bảy, cách ngày xảy ra chuyện kinh khủng kia mười ngày. Elain ngồi phía sau nhà nghe đài, cùng với một ly cà phê sáng.

    Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên liên hồi "tín tin tín tin tín tin.." không biết đối phương gấp đến độ nào mà bấm muốn hỏng luôn cả chuông cửa nhà cô rồi. Elain mệt lữ chậm rãi đi mở cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh quen thuộc, khuôn mặt đầy đặn, không mất một miếng thịt nào, không có một vết thương nào, Serena. Elain còn tưởng mình đang hoang tưởng, hoặc là thần kinh có vấn đề, hôm đó rõ ràng là nghe thấy tiếng đạn phát ra, Serena yêu dấu của cô đã chết rồi cơ mà.

    Biết được chị gái của mình còn ngây ngốc, Serena ôm chầm lấy Elain rồi nói:

    "Chị Elain, em là Serena, em vẫn còn sống, em trở về rồi.. Là em đây."

    Elain ngập ngừng nói: "Em.. Em là Serena sao? Serena của chị vẫn còn sống, chúa ơi, Serena!"

    Một cảnh tượng đoàn tụ đầy vui sướng.

    Elain cứ ngỡ rằng bây giờ chỉ còn lại một mình cô tồn tại trên thế gian này mà không có lấy một người thân, sự buồn tủi đó mấy ngày này cứ liên tục bám riết lấy tâm trí cô, trong cả giấc mơ và trong cả trí óc. Nó đã muốn giết chết Elain bằng sự cô độc. Đến khi ôm lấy Serena trong vòng tay, cô mới cảm thấy trái tim mình đang được an ủi.

    Rồi Serena buông lỏng tay ra nói gấp:

    "Chị mau đi đi, anh Philibert hôm nay bị xử bắn đấy."

    Elain vừa nghe tới cái tên Philibert thì đột ngột thay đổi cảm xúc, trở nên tức giận nói: "Em nhắc đến anh ta làm gì?"

    "Anh ấy yêu chị thật lòng đấy, Elain.."

    "Không. Đủ rồi Serena, hắn ta đã muốn giết chết chị và cả em, em nghĩ chị sẽ từ bi đến mức đi thăm hắn sao?"

    Serena bày tỏ: "Nghe này Elain, em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thuộc hạ của Philibert đã kể lại cho em rằng, anh ấy đã cố đẩy chị ra xa vụ án này, anh ấy không muốn chị ngồi tù vì tội đồng lõa."

    Elain nhướng mày: "Đồng lõa? Đây là điều vô lý nhất mà chị từng nghe đấy, em nói đủ rồi Serena, giờ thì im ngay đi."

    Elain bỏ đi vào bên trong rồi chạy lên phòng đóng sầm cửa lại. Cô ngồi gục xuống trước cửa rồi lục tung trong suy nghĩ của mình. Mọi chuyện đã xảy ra thế nào? Trình tự của mọi việc, Philibert đánh cô và rồi cảnh sát ập tới, Serena vẫn còn sống, đánh lừa thính giác? Hận thù? Đồng lõa? Vô tội? Kết thúc rồi? Philibert lúc đó đã nói kết thúc rồi, kết thúc cái gì? Tại sao lại kết thúc? "Anh sẽ nấu cho em ăn mỗi ngày.." Tại sao không phải là cả đời? Anh yêu em? Anh đã yêu em? Yêu em ư?

    Elain đứng bật dậy mở cửa phòng ra thì thấy Serena, cô hỏi: "Họ nói gì?"

    Serena kể lại: "Philibert đang bảo vệ chị."

    Bảo vệ? Bảo vệ chị? Elain lại hỏi: "Mấy giờ? Ở đâu? Mau, mau nói cho chị biết."

    "Vẫn còn nửa tiếng nữa, ở khoảng đất phía sau nhà tù Washington. Em biết đường, em đưa chị đi."

    Nói rồi Serena cùng Elain chạy mau xuống xe đã đậu ở bên ngoài, sợ là không kịp. Lại đúng vào những giờ cao điểm, những đoạn đường bắt đầu tình trạng kẹt xe. Đến khi đến được nhà tù thì chỉ còn vẻn vẹn năm phút, nhưng vào tới nơi cảnh sát lại ngăn cản không cho vào, Elain dù nói rõ mình cũng là cảnh sát nhưng họ vẫn không cho phép. Cuối cùng cô phản khán lại, vung tay đánh những người kia bất tỉnh. Xông thẳng vào nơi chuẩn bị thi hành án. Đến khi thấy được khuôn mặt của Philibert nhạt nhòa bị còng lại trên cái cột đằng xa thì Elain dường như mất đi mọi kiểm soát, lý trí lẫn tinh thần không đủ tỉnh táo để dừng lại hành động của mình. Cô thủ sẵn một khẩu súng trên tay rồi chạy thật nhanh về phía những người cảnh sát kia đang chuẩn bị bắn. Serena cũng chạy theo nhưng bị bỏ lại ở đằng xa vì tốc độ chậm hơn.

    Lại là ông ấy, đại tá Matthew. Ông bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một. Chuẩn bị, bắn!"

    Vừa thốt ra một chữ bắn thì Elain đã nổ súng "đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!" lên trời làm bọn họ phân tâm, dừng lại hành động bóp cò, rồi Elain tiến thẳng về phía Philibert trước sự ngỡ ngàng của toàn thể mọi người. Một viên cảnh sát lại dám làm trái luật của tòa án, Elain làm cho đại tá Matthew mặt mày đen sì, tràn ngập tức giận:

    "Cô điên rồi sao? Elain!" Ông quát lớn.

    Khi bàn tay đã chạm vào được khuôn mặt nhợt nhạt của Philibert, Elain buông xuống những giọt nước mắt đau lòng rồi quay lại trả lời ngài đại tá:

    "Động vào người đàn ông của tôi! Tôi sẽ bắn chết!" Khẩu súng lạnh lẽo trên tay Elain còn chỉa về phía những nhà lãnh đạo đang xem án.

    Philibert cũng không kìm được nước mắt, hắn mắng mỏ: "Em thật ngu."

    Dù hắn đã cố gắng làm cho Elain tránh khỏi liên quan nhưng cô ấy lại không ngại đối mặt với tử thần và chạy đến trước mặt Philibert, giống như hôm ấy bảo vệ cho Philibert. Hắn còn không ngờ rằng đến giờ phút này có thể gặp lại Elain, có thể thấy được Elain gần đến vậy.

    Elain quay người lại nói: "Trận đòn của anh, em nhớ rồi đấy."

    Hóa ra ngày hôm đó Philibert đánh Elain nhiều đến vậy là vì muốn cảnh sát tận mắt chứng kiến, cách hắn đối xử với Elain vốn không hề dịu dàng, không hề tình cảm mà là nhẫn tâm.

    Đại tá Matthew từ đằng xa cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, ông nói với ông Taylor: "Cô ta điên rồi, nổ súng cho tôi."

    Đến khi những khẩu súng AK lại vào vị trí và chuẩn bị bóp cò, Elain thả rơi khẩu súng trong tay mình rồi xoay người lại ôm lấy Philibert, cô nói: "Anh biết không? Em yêu anh."

    Khoảnh khắc ấy, Elain mới nhận ra tại sao Philibert lại quý trọng mười hai ngày đến thế. Hóa ra đó là cơ hội duy nhất để họ được ngửi mùi của hạnh phúc, Philibert nấu cho Elain những món ăn tuyệt vời, ôm lấy Elain mỗi buổi tối và xua đi những cơn ác mộng, cùng nhau ngắm hoàng hôn ở nhà thờ Đức Bà, chạy bộ qua tháp Eiffel, rồi bỗng một hôm Philibert thức dậy vào lúc nửa đêm rồi nói rằng "ngày mai đừng đi đâu cả" bình yên đến mức một ngày ròng rã cùng nhau ở trong nhà vẫn không thấy chán nản.

    Elain hiểu rồi, bức ảnh mà Philibert muốn chụp đặc biệt đến độ nào. Đó là bức ảnh có đủ màu sắc, có đủ khung bậc cảm xúc và có hai người họ trong một khoảng trời tươi đẹp.

    Cõi lòng Philibert nhói lên. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi đáp:

    "Anh luôn muốn làm một bình thường.."

    Rồi tiếng đạn kêu lên liên tục từ xung quanh, không ngừng vang dội khắp nơi. Elain vẫn đang ôm chặt lấy Philibert, đặt trên môi hắn một nụ hôn từ biệt. Đạn xuyên qua trái tim của Elain và ghim vào giữa trái tim đang đập của Philibert, một cái án mà hai người chết. Mọi người xung quanh đều cùng một tâm trạng chua xót, đỏ ngầu đôi mắt. Serena khóc lóc gọi tên của Elain nhưng cô ấy, dường như đã chìm vài giấc ngủ ngàn thu cùng với tình yêu của cuộc đời mình, Philibert Simon.

    - Hết -
     
    Nganha93 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...