Truyện Ngắn Phận Làm Con Gái Bán Dâm - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi teampolicecat, 28 Tháng tư 2018.

  1. teampolicecat

    Bài viết:
    1
    Câu Chuyện Con Gái Bán Dâm

    Người ta bảo "đàn ông yêu hoa hồng đỏ nhưng lại chọn hoa hồng trắng tinh khiết, đàn ông ai cũng muốn người đàn bà chiều chuộng mình đặc biệt ở trên giường. Phụ nữ càng nhiệt tình càng mê mị trên giường đàn ông càng mê đắm cuồng nhiệt. Thế nhưng sau tất cả hoan ái nhiệt tình bỏ sau cả gối chăn xộc xệch, anh ta vứt bỏ người đàn bà mụ mị đó để tìm đóa hoa trắng tinh khiết của đời mình. Mà đâu biết chính người đàn bà mang danh hoa hồng đỏ đó vì quá yêu anh ta mà bỏ đi lớp trắng tinh khiết của mình."

    "Đĩ thì bán hoa lấy tiền, còn cô chẳng bán cô yêu và sống vì tình yêu của cô không nhận bất cứ đồng tiền nào từ những người đàn ông đã đi qua đời mình, có phải chăng cô còn rẻ mạt hơn đĩ.."

    Cô 30 tuổi nhân viên văn phòng một công ty cô không quá xinh chỉ là dễ nhìn. Mọi người nói cô cười đẹp nhưng cô lại sở hữu đôi mắt buồn, con gái mắt lệ hầu như chẳng ai sướng. Rất nhiều người chết trong đáy mắt long lanh ấy vậy mà chưa một lần cô dành nó cho bất kỳ một ai. Có lẽ từ rất lâu rồi yêu thương đã chết theo cô gái tuổi 25 ngày nào. Buông cái giỏ sách nằm thừ người trên giường mùi man phả ra theo hơi thở. Hôm nay công ty liên hoan mừng ra mắt dự án mới, uống có xíu mà giờ đây cô cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nhắm mắt thư giãn nhớ đến câu nói trêu đùa của mấy người trông công ty:

    – Chị Băng Tâm không lo lấy chồng đi cho tụi em còn vượt chứ, đàn chị chưa đi sao đàn em dám vượt!

    – Thôi chị bật đèn xanh rồi các cô các chú cứ vượt.

    – Tâm ơi cái tên em lạnh quá giống tâm hồn em lắm ý, anh Khiêm ngày xưa làm trong công ty mình đeo đuổi em bao lâu mà chưa một lần được em ngó tới giờ người ta có vợ rồi tiếc không em?

    Một chị trong công ty nói bông đùa, mọi người ai cũng cười đồng ý câu nói của chị. Cô cười mà lòng xót xa có thể yêu thêm lần nữa sao? Cô cũng từng tự hỏi sao tên cô lại lạnh như thế, lạnh như chính tâm hồn cô. Nhìn ra ngoài, cửa xóm trọ vẫn còn le lói ánh đèn, mắt díp chặt đưa cô vào giấc ngủ. Trong giấc mơ cô thấy có một chàng trai ôm cô gái hứa rằng "Chờ anh em nhé! Anh về xin mẹ qua hỏi cưới em". Vậy mà ngót 5 năm rồi người xưa không trở về, chưa một lần cô quên không ngóng chờ. Nhưng người xưa vẫn bặt vô âm tín, có khi nào anh nhớ có người vẫn đang đợi chờ lời hứa từ anh. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống chiếc gối lạnh trong đêm cô đơn..

    Cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, ánh nắng lọt qua khe chiếu thành vệt vào trong phòng. Tiếng gõ cửa dồn dập hơn bước chân xuống khỏi giường chỉnh lại mái tóc, cô bước ra mở cửa. Xuất hiện trước mặt cô là một cô gái dáng người thon gọn, xanh xao cũng có đôi mắt lệ giống cô, mái tóc rủ xuống một vài nọn vàng xoăn là xòa trước vai. Nhìn cô ta rất mệt mỏi, tiếng ho của cô ta kéo cô thoát khỏi suy nghĩ của mình.

    – Chị ơi.. chị có thuốc đau đầu không chị?

    – Uhm.. có..

    Cô bước vào phòng lấy ra hai viên thuốc đau đầu đưa cho cô gái. Cô ta không nói gì ríu rít cảm ơn rồi đi về phòng, nhìn theo thấy cô ta bước về phòng cuối hành lang. Nghe xóm trọ kháo nhau người mới chuyển đến ở cuối hành lang là gái đứng đường, nhưng cô chẳng mấy quan tâm, cũng chưa gặp cô ta bao giờ chẳng hiểu sao cô ta lại qua phòng mình xin thuốc. Lắc đầu đóng cửa cô bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân vô tình nhìn cô gái trong gương trên gương mặt đã hằn lên vết chân chim, mái tóc ngắn đã dài theo thời gian, chỉ có những vết xước trong trái tim là còn nguyên ở đó.

    Cô chuẩn bị đi ra ngoài hôm nay có hẹn với cô bạn thân đi coffee.

    Công việc cuộc sống kéo cô đi nếu không có một ngày tăng ca về muộn. Cô gặp lại cô ta đứng dựa vào gốc cây ven đường mắt đỏ hoe, tóc tai xõa xượi người đi đường nhìn vào chỉ trỏ rồi đi qua, có người còn ném cái nhìn khinh bỉ. Cô đi từ xa đã thấy quen quen khi lại gần cô nhận ra chính là cô gái trong xóm trọ mình.

    Cô không biết dừng lại hay đi tiếp, cuối cùng cô vịn ga xe đi qua nhưng rồi thương cảm, thấy cô ta cũng tội nghiệp đành lái xe quay lại. Dựng xe sát lề đường cô tiến lại gần cô gái ngẩng mặt lên nhìn cô ánh mắt e dè nhưng cảnh giác, khi nhận ra người quen cô ta không nói gì ngoảnh mắt đi chỗ khác lau giọt nước mắt đang rơi.

    – Đi về thôi..

    Cô nói rồi kéo ra xe, cô ta như cái máy đi theo cô lên xe, suốt đoạn đường im lặng bao trùm hai người phụ nữ mỗi người một tâm trạng không ai nói với ai câu nào. Dừng lại trước của phòng, cô ta cúi đầu chào bước về phòng đi được một đoạn thì bị tiếng nói của cô gọi giật lại:

    – Muốn vào phòng không?

    Ngẩng mặt nhìn cô ngạc nhiên rồi lâm lũi bước vào phòng. Đón lấy cốc nước từ cô nhưng mặt cô ta vẫn cúi đầu không nói gì, một màn không khi im lặng lại bao trùm cả hai không biết mở lời thế nào. Cô nhìn cô gái này kỹ hơn chắc tầm tuổi 23 hay 24 gì đó gương mặt đã nhòe nhoẹt maccara và phấn trang điểm trong nước mắt. Má hằn rõ 5 ngón tay, quần áo cũng xộc xệch một vài chỗ đã rách cô đoán chắc là mới bị đánh ghen hay do bọn khác dành mối nên xích mích, nhìn cô ta thật thảm hại.

    Chắc cảm nhận được ánh mắt nhìn của cô, cô ta cúi mặt gằm xuống 2 tay quấn nấy nhau. Đứng dậy mở tủ lạnh cô lấy cho ta một ly nước:

    – Này uống đi..

    – Dạ em cảm ơn chị?

    Lúc đó mới thấy cô ta ngẩng mặt lên nen nén nhìn quanh căn phòng của cô rồi lại cúi gằm mặt, giọng cô ta nhỏ xíu:

    – Em cảm ơn chị..

    – Cảm ơn vì cái gì?

    – Vì chị đã giúp em..

    – Không có gì cùng là con gái cả tôi hiểu cảm giác của cô..

    – Chị không khinh bỉ coi thường em?

    – À.. thì có một chút

    Cô quay mặt đi tránh ánh mặt nhìn trực diện của cô ta, cô thầm nghĩ "nếu mọi người biết sự thật về con người cô thì mọi người còn tôn sủng tôn trọng cô nữa hay không? Hay chỉ là những ánh mắt nhạo báng, người hiểu thì thương cảm. Mà cô ghét nhất là thương hại, nhìn lại chắc gì cô đã bằng cô gái này cô ta có nghị lực đối mặt với chính mình với xã hội còn cô thì không?".

    Buông tiếng thở dài cô quay sang cô gái bên cạnh cô hỏi:

    – Sao cô lại đi làm cái nghề này?

    – Chị muốn nghe?

    – Uhm.. mà nếu cô không muốn thì thôi..

    – Em có thể hút thuốc ở phòng chị không sao chứ?

    – Uhm.. không sao..

    Nói rồi cô ta bắt đầu kể những nàn khói thuốc làm cho màn đêm càng thêm cô quạnh "Năm đó em 23 tuổi vì nhà quá nghèo lại đông con, dưới em còn đến 4 đứa em nữa. Mẹ em thì đang bị ung thư cần tiền phẫu thuật. Em lên thành phố chật vật lắm mới xin được vào một quán coffee.

    Vì em ngoan hiền nên bà chủ rất thương, cũng biết hoàn cảnh của em nên bà ấy cũng khá ưu đãi cho em trong thời gian đấy em quên được một anh anh rất lịch sự tiếc rằng anh đã có vợ, em không muốn làm người thứ 3 trong cuộc tình ấy muốn chạy trốn nhưng còn gia đình nên em không thể. Em và anh cứ vụng trộm như thế cho đến một ngày vợ anh phát hiện ra.

    Chị ấy không hề trách cứ gì em, chúng em hẹn nhau ở một quán café. Chị ấy nói vì không thể có con mà chồng muốn có mụn con nên lăng nhăng chị vẫn không nói gì. Nhưng giờ đây anh đòi ly dị chị không thể đứng yên được nữa. Chị ấy nói cũng thương cho hoàn cảnh cho em, và chị không thể ly dị anh được nên chấp nhận em làm lẽ. Những ngày tháng ấy họ cũng tốt với em, và rồi em có thai đến ngày em sinh một bé trai chị à, em sinh non nhưng chưa kịp nhìn thấy nó mẹ con em đã phải lìa xa, họ đưa cho em hơn hai mươi triệu và nói công việc của em trong gia đình họ thế là đủ. Nếu em không chịu thì em sẽ tự nuôi đứa bé họ kiếm người khác đẻ thay, em khóc ròng van xin họ cho em ở lại làm gì cũng được miễn là được ở gần con em.

    Người đàn bà ấy cười gằn và nói rằng để em ở lại để phá vỡ hạnh phúc gia đình của họ à! Em thương gia đình, thương con em, thương cho cả phận mình nhưng nếu em nuôi đứa bé thì sẽ ra sao? Nó không có cha, lại còn chịu khổ cùng em còn gánh nặng gia đình! Cuối cùng em chấp nhận lấy tiền gửi về nhà với họ số tiền đó không lớn nhưng với gia đình nghèo như em thì đó cả vấn đề.

    Em đã bán con mình chị ạ, đốn mạt quá phải không chị? Nhưng em không còn cách nào khác, em đau như đứt từng khúc ruột đó là con em mà giọt máu của em mà, ký vào giấy ủy nhượng mà lòng em đau như cắt. Họ đi rồi em cũng xuất viện ngay sau đó, bác sĩ nhìn em ái ngại nói em không thể sinh thêm được nữa lúc em sắp sanh bác sĩ cũng nói với gia đình rằng nếu giữ đứa bé có thể nguy hại đến sức khỏe em nhưng lúc đó họ nói muốn đứa bé sau khi mổ xong đứa bé hơi yếu nhưng không đáng lo ngại, em cũng không sao nhưng em không thể có con thêm lần nữa. Lúc đó em như muốn chết, trời đất quay cuồng em muốn chấm dứt cuộc đời mình chẳng còn gì để nuối tiếc khi đứng trước sông Sài Gòn nhìn xa thăm thẳm em nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ và các em ở quê.

    Em nhận ra mình còn qua nhiều trách nhiệm em đi rồi họ sẽ ra sao, mẹ em sẽ thế nào em không thể chết".

    Cô ta ngừng lại châm thêm điếu thuốc nữa và tiếp tục cuộc độc thoại "Em quay về em sa đọa từ đó lúc đó với em chỉ có tiền, tiền là thứ quan trọng nhất, làm đĩ khổ lắm chị ạ, người ta bảo làm đĩ nhiều tiền nhưng mà nhục nhiều thằng nó làm xong nó ném tiền vào mặt nhưng vẫn cắn răng mà nhặt. Có nhiều tên nó vũ phu lắm nó cậy lắm tiền nhiều của, vào là hung hục như con dã thú những đêm như thế em nết về nhà cả ngày nằm trong nhà vì cảm giác đau nhức nhưng biết làm sao được mình lấy tiền của nó mà.

    Hôm nay là chuyện dành khách ý mà, chuyện thường ngày nhưng em ức lắm đó là mối sộp nên bọn nó ghanh ghét đánh em. Làm đĩ mà cũng có ghen ăn tức ở nữa chị ạ.." Cô ta cười khan rồi im bặt không nói gì nữa anh mắt hiện rõ hai chữ vô vọng:

    – Sao không dừng lại đi?

    – Dừng lại? Không dễ chị à.. Dừng lại em sống sẽ bằng gì có ai muốn thuê một con đĩ về làm không? Xã hội này chỉ nghe đến chữ "đĩ" thôi họ đã khinh bỉ rồi.

    – Thôi muộn rồi em về cho chị đi ngủ, em cảm ơn chị đã giúp em và nghe câu chuyện của em lâu quá rồi mới có người chịu nghe em nói. Chị là người tốt, cuộc đời sẽ không bất công với người tốt đâu "trừ em". Chị ngủ ngon nhé em chào chị.

    – Uhm.. về đi em ngủ ngon..

    – Em tên Trang nha chị..

    – Uhm.. chị tên Tâm.. tạm biệt em.

    Nói rồi cô ta đi về phía phòng trọ của mình, cô muốn khuyên cô ta một câu nhưng rồi lại thôi. Có thể im lặng sẽ là lời khuyên tốt nhất, nói thêm lại làm người ta tủi than. Chẳng ai muốn người khác nhìn thấy mình yếu đuối cả nhất là những con người mang quá nhiều tổn thương. Nhìn lại cô vẫn còn may mắn hơn nhiều cuộc đời cô cũng là một chuỗi bi kịch cũng từng một thời yêu thương, sống hết cho mình cho lý tưởng nhưng cuối cùng cô nhận được những gì ngoài những vết thương không bao giờ lành. Ngày bằng tuổi Trang cô cũng yêu một mối tình trong trắng thời sinh viên nông nổi mối tình đó sẽ là một tình đẹp nếu như không có chuyện đó xảy ra..

    Ngày ấy cô yêu và dâng hiến hết mình cho người mình yêu nhưng rồi sau khi chăn gối chán trường anh ta vứt bỏ lại cô giống như một món hàng hết hạn sử dụng, một cuộc tình mới kéo bước chân kẻ lãng du. Cô khóc không biết bao nhiêu lần cho cuộc tình ấy những ngày tháng quên nhớ chập chờn. Cô đã từng cầu xin hắn ở lại bên cô nhưng rồi hắn vẫn đi, giấc mơ ấy vẫn ám ảnh cô suốt bao nhiêu năm về sau cho đến tận bây giờ. Rồi cô đi làm công việc để cô tìm quên, cô không biết khoảng thời gian ấy cô sống như thế nào chỉ biết rằng không có chút sức sống.

    Ngày tháng cứ trôi như thế cho đến ngày cô gặp anh một chàng hướng dẫn viên du lịch trong một chuyến anh ta về miền tây công tác. Anh dường như rất hiểu cô, anh là người cô có thể khóc khi cô buồn, bờ vai anh là chỗ dựa cho cô và hơn hết anh chấp nhận một con người đầy tổn thương và khiếm khuyết như cô. Cuộc tình họ kéo dài hơn 1 năm anh nói anh về quê xin phép mẹ cưới cô nhưng rồi từ đó người đi biệt tăm không về, thời gian trôi qua 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng cô điên cuồng tìm anh điện thoại cho anh không liên lạc được điện thoại về nhà anh thì mọi người nói không biết.

    Cho đến một ngày gặp lại một người bạn cũ của anh cô mới hay anh đã lấy vợ một người do gia đình anh sắp xếp. Tai cô ù đi, cô cười mà mắt cô ráo hoảnh "à thì ra là thế, lý do anh về quê xin cưới là thế.. sao cô không nhận ra điều này sớm? Do cô quá ngốc nghếch hay do người ta ngụy trang quá giỏi. Cô không còn nghe anh bạn nói gì nữa chỉ ngồi đó lặng thinh rồi như một cỗ máy được anh bạn kia dắt đi, cuối cùng thì cô đã biết hóa ra anh ta đã có vợ ở quê tất cả chỉ là một trò đùa. Ra thế trớ trêu thật trước kia là một người thứ 3 xen vào cuộc tình của cô và giờ đây cô lại kẻ thứ 3 trong cuộc tình của người ta chỉ tiếc rằng cả 2 lần cô đều thua. Cô không còn kêu gào khóc lóc như cuộc tình xưa có còn nước mắt để khóc nữa không? Cuộc tình xưa tan vỡ cô đã hiểu được cảm giác đau đớn thế nào giờ đau thêm chút nữa có đáng gì cũng thế cả mà thôi. Cô điềm đạm hơn chỉ khác rằng đôi mắt ấy như luôn có nước chỉ cần chạm nhẹ nước có thể ứa ra, cô cười đẹp nhưng mấy người thấy được nụ cười nơi cô, mái tóc dài cô đã cắt ngắn như muốn đoạn tuyệt với ký ức.

    Mới đó mà đã mấy năm trôi qua rồi cô giờ lạnh đạm với quá khứ nhưng không đủ can đảm để yêu thêm lần nữa nói đúng hơn cô sợ đàn ông, sợ những lời nói mật ngọt nhưng dối trá. Thở dài bước vào nhà tắm những giọt nước mơn trớn trên da thịt cô cười cho chính bản thân mình, so cô với cô gái kia chắc gì cô đã hơn cô ấy người ta gọi cô ấy là đĩ" đĩ thì bán hoa lấy tiền, còn cô chẳng bán cô yêu và sống vì tình yêu của cô không nhận bất cứ đồng tiền nào từ những người đàn ông đã đi qua đời mình, có phải chăng cô còn rẻ mạt hơn đĩ.."
     
    TRANG SACH thích bài này.
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...