Pain Thể loại: Tản Văn Tác giả: Ironwood "Dành cho những ai đã ít nhất một lần cháy hết mình vì một thứ tình yêu không tìm thấy được một lối ra.. biết đâu đấy, các bạn sẽ tìm thấy được bản thân mình, ở trong một nhịp đập nào đó, của bài viết này.." Hương biển dào dạt theo gió khẽ phả hơi lạnh vào trong mái tóc, Nụ hôn lên má, nhẹ nhàng đưa tay, cảm nhận êm dịu từ trong khối óc, Đôi mắt trở nên mê ly, từng giọt nước mắt chảy chậm nối tiếp, Khẽ khàng cắn nhẹ lấy bờ môi mọng, nụ hôn tan chảy liệu còn hối tiếc, Hòa quyện vào nhau, hơi ấm phả ra, em thở nhè nhẹ, Đang vào cõi tiên, Biển cả về đêm sâu thẳm huyền bí, hỏi tình là gì, hỡi những kẻ điên, Những vì tinh tú hôm nay chứng kiến, thời khắc dài một nghìn lẻ một đêm, Khi hai ngọn lửa sáng rực, đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh, cảm xúc dồn nén, Hai đầu lưỡi khẽ chạm vào, và tô vẽ đời thêm gam màu, hồng, Và, trong màn đêm đen xuất hiện cầu vồng, Vùi mình vào trong mái tóc thả bay theo gió, Cảm xúc này là thế nào, không nhận thức được, chỉ đi theo nó, Một chút lí trí còn lại tự bản thân nó đã trôi đâu đó, Tất cả những gì ở trong tâm trí đều bị nụ cười hiền dịu kia xóa bỏ, Trần gian nay đã hóa tro, tình cảm quá lớn, lòng người quá nhỏ, Bỗng chợt lao vào một cách mù quáng, mọi thứ xung quanh tự mình phá bỏ, Nhưng có hề gì, khi anh vẫn còn được hôn nhẹ vào đôi má đó, Cho dù tất cả cũng chỉ là giấc mộng, nhưng anh tin rằng, cuộc đời khá nhỏ, Mọi điều khúc mắc rồi cũng sẽ khá tỏ, Dòng người đi bộ, tiếng xe cộ, nhịp đập này đang dần thế chỗ, Tâm hồn bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay, linh hồn hai ta đang bay trên tầng mây, Ngả vào vai anh, em khẽ thở dài, tay đi tìm tay, Phố thị đêm nay thật êm ái, bên cạnh là giai điệu êm tai, Khoảnh khắc lúc này là vĩnh cửu, vì thời gian khiến mọi ký ức càng thêm phai, Sóng biển đang ngân lên khúc ca của tình yêu đôi lứa, vì ai, Đó là vì ai, Chỉ cần cả hai thấy đúng thì tất cả mọi thứ đều là sai trái, Dù cho sự thật cuộc tình này đầy ngang trái, Sự trả giá cho tất cả, nó vẫn đang lại, Lời ngọt ngào ngày nào một ngày nào đó vẫn còn âm hưởng bên mang tai, Anh, đã cháy hết mình như ngọn lửa dữ dội, Em mang dáng dấp của cám dỗ, nhưng anh không đủ sức từ chối, Cứ vậy mà thả trôi, Mọi chuyện thì đã rồi, Lời thì đã nói, Còn lại là những kỷ niệm cất giữ đâu đó trong mảng bụi tâm thức, Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối mất ngủ, giờ anh không thức, Anh thích tự do tự tại, chứ không nghiêm chỉnh giống như công chức, Sợi dây chỉ nhỏ gặp phải hỏa ngục tại sao không đứt, Có những thứ nghĩ lại chỉ gây ra sự đau đớn, tại sao không dứt, Tại sao không dứt, Phải, tại sao không dứt..