Đam Mỹ Oan Gia Tương Phùng - Linda Yến

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linda Yến, 21 Tháng bảy 2019.

  1. Linda Yến Đại cát đại lợi!

    Bài viết:
    139
    Oan Gia Tương Phùng

    Tác giả: Linda yến

    Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, He

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linda Yến

    Cp chính: Hàn Kỳ x Diệp Gia Ý

    Cp phụ: Vương Đình Mặc x Cố Minh Viễn​

    [​IMG]

    Đời trước cậu bị người nhà phản bội bán vào sòng bạc phải đi tiếp khách sau đó được người đàn ông ấy cứu và chuộc ra ngoài. Cậu đối với hắn là một sự ỷ lại lớn dần theo năm tháng mà chính Phong Miên cũng không phát hiện rằng chính mình đã đem cả con tim ra để làm một cuộc đánh cược tình cảm không có khả năng. Vụ tai nạn xe đã triệt để cướp đi sinh mạng của cậu, cũng may ông trời rủ lòng thương cho cậu có cơ hội trùng sinh, thiết nghĩ cậu sẽ sống một cuộc đời mới, sẽ không để bản thân tổn thương thêm lần nào nữa. Nhưng.. vì cớ gì lại xuất hiện ra một cục thịt nhỏ, còn là kết quả của việc mình bị cắm sừng? Nhân sinh phong phú, liệu Phong Miên có thể sống một cuộc sống màu hường như cậu mong muốn hay không khi vừa chăm sóc con nhỏ vừa phải tận lực tránh người đàn ông ấy..
     
    Donna Queen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2019
  2. Linda Yến Đại cát đại lợi!

    Bài viết:
    139
    Chương 1: Chấp niệm một đời!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Miên! Con cũng biết rồi đó. Gia đình ta hiện nay đang mắc một khoản nợ lớn, công ty ba con bị khủng hoảng, giá cổ phiếu thì liên tục xuống dốc. Cứ như vầy chẳng mấy chốc.. hức hức.. Thật không dám nghĩ tới mà.

    - Vậy.. có cách nào để khắc phục không dì?

    Người phụ nữ len lén nhìn biểu tình của Phong Miên rồi mới thấp giọng kể lễ:

    - Có thì có đó.. Bọn họ cần một con tin để ở lại, đợi đến 5 năm sau là có thể trả hết. Nhưng.. ba con thì tất bật xoay sở công ty, dì cũng phụ giúp một tay, em con còn đang tuổi ăn tuổi học, ngộ nhỡ.. Huhu

    "Dì! Con sẽ giúp gia đình, đi làm con tin cho bọn họ" - Cậu nóng vội nói

    * * *

    - Mày có biết đây là đâu không?'Sòng bạc casino ở Macao'. Bị bán mà còn không biết! Ngoan ngoãn ở đây giúp ông kiếm tiền đi, sử dụng cái thân thể ti tiện cùng với khuôn mặt này của mày. Bảo đảm mấy lão già đó còn không hưng phấn đem mày đi thượng cho tới chết? Món hời từ việc này không nhỏ đâu. Hahaha

    Hai bàn tay cậu thiếu niên gắt gao nắm chặt. Giọt nước mắt cam chịu cùng phẫn nhục tuôn rơi..

    * * *

    - Các người định làm gì? Buông tôi ra! Đừng.. đừng mààà! Làm ơn hãy tha cho tôi đi mà. Hức hức

    - Thằng nhóc! Khóc lóc cái gì? Ngoan ngoãn phục vụ ông cho tốt, Vương Dục ta tự thấy sung sướng thì sẽ thưởng lớn cho nhóc. Khàkhààà, nhìn cái thân thể này xem! Chơi gay cũng không uổng phí.

    - Không! Xin đừng làm như vậy. Ahaaaaaa.. Đừng màààà..

    * * *

    - Cậu nhóc, tên cậu là gì? - Người đàn ông ôn nhu hỏi

    Thân thể thiếu niên run rẩy lợi hại. Cả người không tự chủ được mà co lại một đoàn.

    - Đừng sợ! Mau nói cho tôi biết, tên cậu là gì? - Anh kiên nhẫn nói

    - Phong.. Phong Miên

    - Phong.. Miên! Tên hay lắm. Thôi! Chúng ta nói vào chuyện chính đi. Dừng một chút, người đàn ông tiếp tục:

    - Chắc cậu đang cảm thấy khó hiểu vì sao tôi lại chuộc cậu ra ngoài. Như bao người khác, tôi đến đây cốt để tìm khoái lạc, gặp cậu là một sự tình cờ, nhưng việc gì cũng phải có lý do của nó. Cậu hiểu chứ?

    Như để cậu từ từ tiếp thu lượng thông tin này, anh ngắt một chút rồi tìm lời thích hợp nói tiếp.

    - Là một thương nhân. Tôi không muốn mình đầu tư vào một dự án có thể gặp rủi ro, không sinh lời. Vậy nên! Cậu có 2 lựa chọn. Một là theo tôi, tôi sẽ dạy cậu làm một nhà đầu tư có thể hiểu rõ nước cờ của đối thủ, sẽ cho cậu trở thành một kẻ quyền lực có quyền sát phạt. Những ai đã từng bắt nạt cậu đều sẽ ngước nhìn và ngưỡng mộ cậu, cậu sẽ được tự do vì mọi thứ đều do cậu định đoạt. Đổi lại, thân thể của cậu phải thuộc về tôi. Phương án 2 thì dễ hơn, bởi vì tôi đã tốn một số tiền khá lớn để chuộc cậu. Vậy nên.. hãy dùng kĩ thuật điêu luyện của mình làm người khác vui lòng, kiếm tiền trả nợ tôi, cậu thấy sao?

    Phong Miên từ nãy tới giờ vẫn luôn bảo trì trầm mặt. Lời của người đàn ông này, 'cậu hiểu'!

    Kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt, cậu đã không còn gì để mất nữa rồi, há còn sợ sao? Chi bằng đi theo anh ta, sống một cuộc đời có ích. Những ai đã phũ cậu, cậu sẽ trả lại cho bằng sạch. Vì vậy, cậu kiên định đáp:

    - Phong Miên, nguyện theo ý ngài sắp đặt

    - Haha, hiểu thời thế, tôi thích! Được, Phong Miên cậu hãy nhớ, tôi tên Hàn Kì. Là ông chủ và cũng đồng thời là chấp niệm của cậu.

    - Vâng, Phong Miên nhớ rồi ạ

    * * *

    - Hàn Kì! Anh có từng yêu em chưa? Dù chỉ là một chút..

    - Phong Miên! Chắc cậu cũng đã biết, Hàn Kì tôi từ trước tới giờ luôn chỉ chú ý đến những thứ có thể sinh lời cho bản thân, tuyệt không có tâm tư với chuyện tình cảm. Cái tôi cần là một người trợ lý có năng lực giải quyết vấn đề và là một người bạn tình biết nghe lời chứ không phải là một người mang theo tình cảm cá nhân.'Yêu tôi' chính là sai lầm lớn nhất của cậu.

    Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống và tới gần Phong Miên, thanh âm trầm thấp vang lên:

    - Chúng ta như vậy không phải tốt hơn sao? - Vừa nói anh vừa ôm lấy vòng eo thon thả của cậu, đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn nồng nhiệt..

    Nụ hôn cho dù có nóng bỏng đến đâu thì đối với Phong Miên, nó lại như là một lời cảnh cáo nhắc cho bản thân mình đừng có quá phận. Cậu chợt cảm thấy toàn thân một trận tê dại, khẽ run rẩy nhẹ nhàng đẩy ra thều thào nói:

    - Đúng! Là tự em đa tình rồi. Tất cả đều là em sai.

    Phong Miên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi đồng tử nhạt màu của người nọ. Khuôn mặt xinh đẹp không dấu nổi tia bi thương nhàn nhạt như là tự chất vấn bản thân, cậu cười khổ nói:

    - Sao từ trước tới giờ em lại không nhận ra. Hàn Kì tổng giám đốc anh là một vị cao cao tại thượng máu lạnh vô tình ta? Làm sao em lại có cái suy nghĩ rồi sẽ có một ngày anh chịu quay đầu lại nhìn em? Thật nực cười biết bao hazz, hôm nay em đã nói quá nhiều rồi, cứ coi như em chưa từng nói gì đi. Tạm biệt! - Cậu thở dài, cố làm ra vẻ thoải mái sau đó xoay người tiêu sái rời đi.

    * * *

    - Phong Miên! Cậu uống say như vậy rồi mà còn chạy xe. Nguy hiểm lắm đó.

    - Mặc kệ tớ! Vương Đình Mặc, tớ nói là mặc kệ tớ, cậu tránh raaa.

    - Này, cái tên cứng đầu kia! Hazz

    * * *

    Chiếc xe BWM lao nhanh trên con đường vắng với vận tốc hơn 100 km/ giờ. Mà tài xế của nó lại là một tên thần kinh vừa cầm tay lái vừa nốc rượu không ngừng. Bỗng một dãy ánh đèn pha sáng đến chói mắt rọi thẳng vào trong xe khiến Phong Miên không tự chủ mà đưa tay che mắt lại, lúc này chiếc xe kia đâm sầm tới, vì thắng không kịp và do đôi bên đều chạy với tốc độ nhanh nên đã gây ra tai nạn. Hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hai chiếc xe xe đều lật nghiêng bên đường, một người thì bị thương nặng còn người kia thì.. tử vong tại chỗ.

    Pí po pí po pí po..

    Tại hiện trường, mọi người xôn xao bàn tán, hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn. Trước lúc nhắm mắt, Phong Miên đã có dịp nhìn lại cuộc đời mình qua những mảnh ksi ức còn sót lại. Đời này cậu sống quá thất bại rồi! Nếu.. nếu như có kiếp sau thì nhất định cậu phải cố gắng sống thật tốt. Sẽ không còn vì ai mà tự giày vò bản thân mình nữa..

    Nǐ hǎo, đứa con đầu tiên của mình được tạo ra trong một đêm bằng cả tâm huyết, mong các bạn độc giả chân thành ủng hộ và góp ý thường xuyên, Xièxiè ^ ^
     
    Donna Queen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2019
  3. Linda Yến Đại cát đại lợi!

    Bài viết:
    139
    Chương 2: Sống lại

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Pip.. pip.. pip. Tiếng máy đo tim chậm rì rì vang lên.

    - Ưm!

    - Tỉnh.. tỉnh rồi? Bác sĩ mau.. mau gọi bác sĩ, con tôi đã tỉnh rồi - Người phụ nữ trung niên vội vàng nói

    "Hửm, đây là đâu?"

    Trên giường, người đàn ông yếu ớt khẽ cựa quậy, khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Trần nhà trắng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếng máy móc bên tai, cùng với nhữg tạp âm ồn ào khiến cậu cảm thấy lỗ tai có chút nhức - 'Đây đích xác là bệnh viện chứ còn ở đâu nữa!

    Cứ tưởng là mình đi chầu diêm vương ai ngờ ông trời rủ lòng thương, may mắn nhặt được cái mạng về. Có nên vui mừng hay không đây'

    - Mạch đập ổn, nhịp tim ổn.. chàng trai, bây giờ cậu hãy nghe lời tôi nói, thử cử động ngón tay cái đi nào - Vị bác sĩ ôn tồn bảo

    Tuy cậu không hiểu gì cả nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, khẽ cử động ngón tay.

    - Tốt, bây giờ là cả bàn tay phải, sau đó đến cánh tay, tiếp tục lặp lại với bên trái - Vị bác sĩ nói tiếp:

    Cậu mơ hồ làm theo lời bác sĩ bảo, trong lòng lại thầm nghĩ ' bộ mình nằm lâu lắm hay sao?'

    Vị bác sĩ gật gù tỏ vẻ hài lòng, ông quay sang hướng người phụ nữ nãy giờ vẫn ngây ngốc đứng nhìn nói:

    - Có vẻ cậu ấy hồi phục rất tốt. Bà Tần, công sức 3 năm nay của bà không uổng phí rồi

    Người phụ nữ được gọi là bà Tần lúc này không nén nổi nước mắt, những nếp nhăn trên gương mặt phúc hậu cũng vì thế mà xô chạm vào nhau, bà run rẩy nói:

    - Ông trời phù hộ, con trai tôi rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi

    Trong phòng, vị bác sĩ già cùng với vài cô y tá đang hết sức vui mừng khi thấy cảnh gia đình đoàn tụ thì có một nhân vật lại đắm chìm trong mờ mịt. Bà Tần? Người phụ nữ này là ai a? Còn chăm sóc mình tận 3 năm, ông trời đừng đùa. Trận tai nạn giai thông đấy không khiến cậu mất đầu thì tứ chi cũng rã rời rồi, thế éo gì hiện giờ thân thể còn nguyên viện lại hôn mê 3 năm mặc người chăm sóc, có quỷ mới tin.

    Đang mãi suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói vang lên bên trong đầu cậu

    "Phong Miên, Phong Miên" - Âm thanh không ngừng gọi tên cậu

    "Cậu là ai" - Phong Miên nghi hoặc hỏi

    "Đừng sợ, tôi là Liễu Gia Ý, chủ nhân của thân thể này. Hiện giờ chỉ là một tàng hồn ở trong thân thể này mà thôi, nói xong thì tôi sẽ đi."

    "Vậy hiện giờ tôi.." - Phong Miên có chút nói không nên lời, không tin bản thân mình lại gặp loại chuyện này, cậu cảm thấy có chút khó hình dung.

    "Đúng, linh hồn cậu đang ở trong thân thể tôi. Phong Miên, những gì tôi sắp nói tới đây cậu phải lắng nghe cho kĩ. Số tôi đã tận, đến lúc phải đi rồi, trùng hợp là chúng ta chết cùng ngày cùng giờ, cậu hãy thay tôi sống cho thật tốt, nhất là mẹ tôi nữa, nhắn nhủ của tôi chỉ có như vậy, không còn sớm nữa tôi đi đây"

    - Này.. tôi chưa kịp hỏi gì mà - Cậu lầm bầm

    - Gia Ý à, con suy nghĩ cái gì vậy - Người phụ nữ nhẹ nhàng giường bệnh, thận trọng hỏi

    - Ơ.. hả? - Cậu có chút không xác định được phản xạ có điều kiện hướng người phụ nữ trả lời

    "Dù gì cũng phải để cho mình tiếp thu đã chứ"

    - Khụ khụ, ah.. cái này xin hỏi vị bác sĩ đây hiện tại bây giờ là ngày tháng năm nào và còn người phụ nữ này là ai?

    "Không biết tình hình hiện tại thế nào trước mắt cứ giả bộ tạm thời mất trí nhớ đi đã"

    - Huhu số tôi thật khổ mà. Không biết đã tạo nghiệt gì mà con trai bị tai nạn, tỉnh lại liền mất trí nhớ, không còn nhận ra bà mẹ già này nữa rồi huhu

    - Dì à dì đừng khóc nữa - một cô y tá đứng bên cạnh an ủi

    Khoé miệng cậu khẽ co rút, một mặt biểu tình kinh ngạc nhìn người phụ nữ nọ

    "Gì chứ? Chỉ hỏi một câu thông thường thôi mà. Lão nhân gia, ngài có cần phải đau lòng thế không?"

    Cậu có chút áy náy nghĩ

    - Tình hình này xem ra là bị mất trí nhớ tạm thời rồi. Bà Tần không phải lo lắng, con trai bà sẽ sớm hồi phục thôi, lát nữa sẽ có y tá tới kiểm tra tiến trình hồi phục của cậu ta, không còn gì nữa thì tôi đi đây, tạm biệt- vị bác sĩ nói rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi

    Trong phòng lúc này là một màn yên tĩnh đến đáng sợ, nhìn người phụ nữ khẽ nức nở, lòng Phong Miên là một mớ cảm xúc ngỗn ngang. Một lúc sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng:

    - Cái này, dì.. à mẹ.. đừng khóc nữa được không. Chuyện là.. con vừa tỉnh dậy liền bị mất trí nhớ, trong khoảng thời gian con hôn mê hay trước đó cũng được, mẹ có thể kể cho con nghe tình hình đại khái được không?
     
    Donna Queen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2019
  4. Linda Yến Đại cát đại lợi!

    Bài viết:
    139
    Chương 3: Tôi có baby?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu vừa dứt lời, tiếng nức nở liền im bặt. Bà Tần ngẩng đầu nhìn con trai mình một lúc, khẽ thở dài, ánh mắt hiện lên vài tia ưu thương. Lấy tay xoa đầu con, bà chậm rãi kể:

    - Haizz! Đứa nhỏ mệnh khổ, con với tiểu An đi đến bước đường ngày hôm nay e chỉ là nghiệt duyên..

    - Là.. là sao ạ? Phong Miên không nhịn được hỏi.

    Bà Tần ánh mắt có chút trách cứ nhìn khiến Phong Miên được một phen chột dạ, bà không để ý tiếp tục kể:

    - Trước khi con mất trí nhớ có từng yêu một cô gái, con bé tên Triệu Tử An, hai đứa thậm chí còn định tiến tới hôn nhân, nhưng mà.. haizz!

    Nói đến bà không nhịn được thở dài, trong đôi mắt già nua hiện lên vài giọt nước óng ánh, Phong miên biết bà đang nhớ lại quá khứ đau buồn xưa, cậu cầm tay bà như thể tiếp thêm sức mạnh, nhẹ nhàng nói:

    - Đừng.. đừng quá đau buồn. Kể cho con nghe tiếp đi, sau đó thế nà hả mẹ?'Con sốt ruột lắm rồi '- câu này bị cậu nuốt ngược vào bên trong = - =!

    Bà Tần nhìn cậu, tiếp tục nói:

    - Nhưng ai ngờ, gần đến ngày cưới thì ba mẹ con bé phát hiện nó có thai, tưởng là của con nên dẫn người qua đây náo loạn một hồi..

    Phong Miên chợt thấy chấn kinh.'gì.. gì chứ? Mình làm cho con người ta lớn bụng?'

    - Nhưng con lúc đó đã một mực khẳng định cái thai đó không phải do con làm, trùng hợp là trước đó một tháng con đi công tác ở Hải Nam nên hiểu lầm mới được xóa giải..

    Phong Miên: '..'- _ -!

    "Mẹ kính yêu của con. Đừng ngắt câu nữa có được không? Trái tim con đau quá man!"

    Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu vỗ vai bà, ra hiệu bà nói tiếp..

    - Sau đó vì biết đứa bé không phải của con, ông bà nhà bên đó liền cảm thấy xấu hổ, tức giận chạy về ép hỏi đứa bé trong bụng là do ai làm, nhưng tiểu An từ đầu tới cuối đều bảo trì trầm mặc, không chịu giải thích một câu nào. Thẹn quá hóa giận, ba con bé liền bảo nó phá thai thì lúc này nó mới lên tiếng ' Dù gì thì cũng là con của con, con phải có trách nhiệm với nó..

    Nói đến đây, bà Tần liền không nhịn được mà nức nở, khẽ vỗ vỗ muu bàn tay con, bà nghẹn nghào nói:

    - Bọn.. bọn họ liền đuổi con bé đi, một mực kiên quyết không nhận đứa con này nữa, lúc ấy mẹ thấy mọi chuyện có vẻ đi quá xa nên cũng nói đỡ vài câu, nhưng nhà họ kiên quyết không nghe, bảo: ' Có đứa con gái như nó là nỗi nhục của gia đình '.. mẹ cũng hết cách, phải chi khi đó con cũng lên tiếng thì mọi việc đâu đến nỗi không còn cứu chữa.. Trong khoảng thời gian đó, con lúc nào cũng làm cho mẹ không khỏi lo lắng, một mực sa vào rượu chè bê bết nói thế nào cũng không được. Rồi thì hay rồi, uống rượu xong thì đi đua xe moto, bị tai nạn giao thông. Con có biết đến cảm nhận của mẹ khi nhìn thấy con máu me đầy mình, hôn mê bất tỉnh bị đưa vào phòng cấp cứu là gì không hả? Thằng nhóc vô tâm..

    Mặc dù biết mình và người phụ nữ trước mắt nửa xu quan hệ còn không có, nhưng khi nghe bà kể thì trái tim của thân xác này liền quặn thắt lại, trong lòng cũng có nỗi day dứt khó tả.. rốt cuộc là vì sao?

    - Mẹ à! Nếu không thì khi khác kể cũng được, đừng khóc nữa, nha! Cậu nhẹ nhàng an ủi:

    - Con im đi! Khơi mào xong mà không cho mẹ nói, mẹ uất ức bao nhiêu năm nay phải để mẹ nói! Bà Tần đập vai cậu, có chút oan ức nói

    Phong Miên làm một biểu tình trố mắt ra, có chút ngạc nhiên mà câm nín

    "Này.. cũng lật mặt quá nhanh rồi đi!" = - =

    - Trong thời gian con hôn mê được một năm, bỗng ngày nọ, có một số điện thoại lạ gọi đến, nói có phải là người nhà của cô Triệu Tử An không? Chưa đợi mẹ kịp trả lời thì người nọ nói tiểu An trên đường về nhà thì lên cơn chuyển dạ, được người qua đường tốt bụng đưa đi bệnh viện. Người ta nói không liên lạc được với người thân của con bé nên đã gọi cho con, họ tưởng con là chồng nó. Mẹ nghe xong thì vội hỏi địa chỉ thì mới biết con bé ở thành phố S lân cận, lúc đến nơi thì con bée cũng sinh xong, nhưng tình hình không khả quan.. Bà Tần nắm tay con trai mình, quay sang nhìn người nào đó đang thất thần: - Nó trong lúc sinh bị xuất huyết, bác sĩ nói sẽ không qua khỏi.. hức hức

    Đoàng.. đầu cậu lúc này hệt như bị quả búa tạ nện vào đầu, ong ong đến không rõ thần trí, chỉ nghe thấy tiếng bà Tần như vang vọng ở nơi xa xôi nào đó..

    - Trước khi tiểu An ra đi, con bé nói xin lỗi con và mẹ, nó nói đứa bé này là toàn bộ sinh mệnh của nó, sợ khi nó mất đứa bé phải vào cô nhi viên giống nó hồi bé nên gửi gắm mẹ chăm sóc con nó. Mẹ.. mẹ đã lỡ đồng ý rồi..

    Nếu bạn hỏi cảm xúc của Phong Miên khi nghe xong toàn bộ câu chuyện này là gì thì cậu sẽ trả lời ' Không biết nữa!'. Không biết phải dùng cảm xúc gì trước câu chuyện cuộc đời của người khác mà giờ chính mình cũng là một phần của câu chuyện đó. Ai bảo cậu chiếm đi thân xác của người ta chứ? Nhưng không thể không nói, con người đúng là một loại sinh vật kì lạ. Đôi khi ta tự nghĩ bản thân ta đã đủ vô tình hóa ra khi nhìn lại thì lại sai rồi. Khi nghe người ta nói về hoàn cảnh đáng thương của chính họ thì cảm thấy đồng cảm và.. chạnh lòng. Đúng! Là chạnh lòng, chạnh lòng trước những giọt nước mắt, chạnh lòng cho sự bất lực cùng đau khổ đè nén của người phụ nữ biết bao nhiêu năm qua. Tôi nghĩ, cho dù có là những nhân vật tai to mặt lớn hay người bình thường thì khi đứng trước cánh cửa vận mệnh thì đều như nhau mà thôi, vô pháp vô thiên.. Có lẽ, bạn và tôi hay là người mẹ và cô gái nếu ở trong hoàn cảnh đó cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng họ lại lựa chọn hi vọng, liều lĩnh tiến về phía trước mặc dù biết chờ đợi họ chính là khó khăn muôn trùng và thậm chí là cái chết. Cô gái đánh đổi toàn bộ sinh mệnh của mình để cho ra đời một sinh mệnh mới. Người mẹ thì dùng hết cả quãng đời còn lại ngồi bên cạnh đứa con trai hôn mê ba năm, chờ đợi một kì tích xảy đến với mẹ con bà. Họ, một già một trẻ đều chính là tấm gương về lòng dũng cảm và tình mẫu tử, lay động hàng vạn con tim đã trở nên khô cằn vì những thực tiễn đáng sợ hiện nay một lần nữa mở ra và cảm nhận. Cảm nhận niềm tin vào cuộc sống luôn chứa đựng những phép màu và..'tình yêu!'

    Trong mắt bỗng có thứ gì đó cay xè muốn tuôn ra nhưng đã bị cậu bướng bỉnh ngăn lại. Cậu ôm chầm lấy người phụ nữ nhỏ gầy nhưng lại tràn đầy nghị lực ấy. Giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên run rẩy, cậu nghẹn ngào:

    - Mẹ, mẹ ơi! Xin lỗi, mẹ vất vả quá. Nhưng thật may, con đã tỉnh lại. Chúng ta hãy quên quá khứ đi và bắt đầu lại từ đầu, được không?

    "Cho con được làm con của mẹ, con từ trước tới giờ luôn muốn có một gia đình, may mắn thay khi sống lại, người con gặp là mẹ. Con không muốn phải trải qua những tháng ngày cô đơn không ai bên cạnh nữa đâu" Những câu nói này đã bị cậu mạnh mẽ giữ lại trong cổ họng, cánh tay ôm bà bất giác cũng siết chặt hơn..

    Bà Tần khi nghe cậu con trai nói thì chợt khựng lại, thầm nghĩ con trai đã lớn rồi, khẽ vỗ vai con bà nói:

    - Hài tử ngốc, con tính ôm mẹ đến bao giờ đây? Vừa mới tỉnh dậy đầu óc bị ấm à, trước đây con làm gì chịu nói mấy câu này. Bà Tần vừa cười vừa gỡ tay cậu ra,

    - Lời nói thật lòng của con, mẹ cười cái gì chứ? Cậu lầm bầm:

    - Con nói cái gì?

    - '..'Không có gì! = - =

    - Này, có đói không? Mẹ có mang chút cháo, con ăn chút đi.

    Mãi nói chuyện nên không để ý cái bụng đang không ngừng kháng nghị cậu bạc đãi nó. Cậu vội vàng gật đầu như giã tỏi, mắt sánh như đèn pha cẩn thận cầm lấy chén cháo bà đưa qua. Không nói hai lời liền đưa lên miệng húp..

    - Khụ khụ..

    - Từ từ thôi, không ai dành với con đâu. Bà Tần bất đắc dĩ nhìn cậu nói.

    Phong Miên nhìn bà mà sóng mũi cay cay. Từ trước tới giờ chưa có ai nói với cậu như vậy bao giờ. Bất giác cậu ăn chậm hơn..

    Sau khi ăn xong 3 chén cháo, Phong Miên thỏa mãn xoa cái bụng mình, cậu quay sang hỏi bà tần đang thu xếp đồ đạc:

    - Mẹ ơi! Vậy.. ý con là đứa bé hiện giờ đang ở đâu, con muốn gặp nó.

    Tay bà khựng lại một chút rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, nói:

    - Không vội, đợi con khỏe lại mẹ sẽ mang tiểu Hải Miên lên đây chơi. Nhóc con năm nay được tròn hai tuổi, rất thông minh. Bà Tần không nhịn được mà nở nụ cười.

    Cậu nhìn bà không tự giác cũng cười theo, cậu vui vẻ nói:

    - Ồ! Vậy được rồi. Mà tên của tiểu Hải Miên là gì ạ?

    - Nó chưa có tên, tiểu An bảo con đã nhận nuôi con của nó làm cho nó cảm kích không thôi. Cho nên không có ý kiến gì, quyền là do con. Tiểu hải Miên là tên tự ở nhà cho nhóc.

    Khi bà Tần nói ra câu này Phong Miên liền cảm giác trong phòng có mùi chua của giấm. Quái lạ, bệnh viện còn có ai mang bình giấm lên đây làm đổ sao? Thật không hợp lí.

    - Vậy.. vậy sao. Cậu không nhịn được mà cười hề hề, bất giác lấy tay gãi đầu..

    - Hừ! Khôn hồn thì đặt tên đàng hoàng cho mẹ, dẹp ngay mấy cái tên tiểu trư, tiểu cẩu gì đi. Cẩn thận mẹ nấu chín con. Bà Tần vẻ mặt hung dữ nói.

    - Khụ khụ! Con.. con biết thưa mẫu thân đại nhân. Cậu chợt thấy lạnh sống lưng, ngoan ngoãn nói

    "Người này với người phụ nữ khóc bù lu bù loa là cùng một người sao?" =))

    Bà Tần ở lại được một lúc thì liền đi về nhà, trước khi đi còn dặn dò Phong Miên vài câu đến khi cậu sắp không chịu nổi nửa mới không yên tâm mà đi. Trong phút chốc cả căn phòng chỉ còn lại mình Phong Miên. Cậu nghĩ về cuộc đời mình ở kiếp trước mà không khỏi tự giễu cười bản tthân mình ngu ngốc, như là hạ quyết tâm gì đó. Cậu thầm nói với bản thân: ' Ông trời đã cho ta có cơ hội sống lại một lần nữa. Có gia đình và quan trọng là một người cha đơn thân, phải hảo hảo sống cho thât tốt mới được '

    Mãi suy nghĩ mà bất giác cậu thiếp đi lúc nào không hay. Cứ tưởng xảy ra nhiều chuyện như vậy e là bản thân phải thức suốt đêm, nhưng ai mà ngờ không những không mộng mị mà còn ngủ ngon nữa lại đằng khác. Đây có lẽ lại là điều tốt, chứng tỏ cậu có thể sẽ quên được người đó. Phong Miên đối với tương lai phía trước liền tràn ngập tự tin.

    "Tương lai ơi! Ta đến đây!"

    Ps: . Mọi thứ về tương lai đều không chắc chắn, nhưng có một điều chắc chắn: Thượng đế đã sắp đặt ngày mai của tất cả chúng ta. Hiện tại chúng ta phải tin tưởng Người và trong vấn đề này, bạn phải hết sức kiên nhẫn. ^^
     
    Donna Queen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...