Ngôn Tình - Nửa Đời Bị Quên Lãng - Tuyết Lệ Kiều Nhi * * * Yêu yêu hận hận trên thế gian kia thử hỏi là cái gì mà khiến người ta chìm đắm say mê. Yêu tựa như một tử lộ mà ai cũng muốn bước vào, bước vào rồi, vẫn biết là không thể đi tiếp nhưng vẫn cố chấp không quay đầu, tự để bản thân chìm vào bế tắc không cách nào giải thoát. Tôi, một cô gái chẳng có gì đặc biệt nhưng lại có một cái tên đến là mơ mộng, Tinh Nguyệt, dường như trước kia đã từng có người gọi tôi là Tiểu Nguyệt, vốn cái tên ấy chẳng có gì. Đặc biệt nhưng trong tiềm thức của tôi lại cảm thấy gọi tôi bằng cái tên ấy phải là một giọng nói vô cùng ôn nhu. Tôi bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, không có gì nổi bật, giống như nếu tôi có chết đi cũng chẳng có ai quan tâm đến. Cả cha mẹ tôi đều đã qua đời khi tôi mới 20, 21 tuổi, tôi nghĩ đây là một cú sốc tâm lý lớn với tôi, kể từ khi đó tôi thu mình lại sống cuộc sống chỉ có tôi là chủ đạo và không có bất cứ ai làm nền. Tôi cũng không biết là trước đây mình đã yêu ai chưa, ký ức của tôi sau một lần tai nạn xe đã mất đi một khoảng lớn, tôi nhớ bất cứ thứ gì kể từ khi tôi học cấp 3, nhưng thứ đó cũng chẳng hề quan trọng, tôi muốn quên đi chắc hẳn nó là một đoạn ký ức không mấy vui vẻ, có lẽ là cú sốc sau khi bố mẹ mất kia. Tôi 27 tuổi, nếu nói là chưa yêu lần nào thì quả thật hơi miễn cưỡng, cho nên khi có ai hỏi tôi từng yêu ai chưa thì tôi đều nhét hết là vào cái "khoảng trống" kia. Tôi như một người ngoài cuộc đứng nhìn yêu hận nhân gian, nhìn người ta yêu rồi chia xa, nhìn người ta yêu đến mù quáng, nhìn người ta hạnh phúc bên nhau, nhìn lâu như vậy tôi rốt cuộc là vẫn chưa yêu ai. Tôi không hiểu yêu có gì là hạnh phúc mà ai cũng muốn yêu, càng không hiểu tại sao chưa hết yêu mà vẫn chia tay, tôi chỉ cảm thấy yêu là một thứ cảm xúc phù phiếm mà con người tự áp đặt cho mình thôi. Có những người yêu mù quáng, đối với họ yêu chỉ là giữ được người mình yêu ở bên mình, thứ tình cảm rẻ mạt đó vốn không gọi là yêu chẳng qua là tham vọng muốn chiếm hữu thứ mình muốn mà thôi. Tôi chỉ cầu mong mình chưa bao giờ yêu như vậy, nếu như vậy thật thì tôi cũng tự khinh thường mình. Còn có biết bao những tình yêu trong sáng cao thượng, mà cũng tại vì cao thượng nên cũng có người bị tổn thương nhưng tôi nghĩ họ là cam nguyện mà không hề oán trách. Tôi đi tìm, tìm rất lâu rồi mà vẫn không tìm thấy anh, dù anh là người làm tôi tổn thương tôi cũng muốn đi tìm. Có những lúc tôi cảm thấy cuộc đời này quá dài, quá nhàm chán, quá mệt mỏi, có những lúc tôi muốn gục ngã nhưng trong giấc mơ có một người luôn động viên tôi, tôi nhiều lần muốn hỏi anh là ai nhưng anh đều không trả lời. Đời tựa như một làn gió, đôi lúc lại nhẹ nhàng khoan thai mà thổi, đôi lúc lại nặng nề như một cơn bão lớn chẳng báo trước mà ập đến làm cho con người ta không biết nên chống đỡ thế nào. Đời tựa một đóa hoa phù dung, khởi đầu mờ nhạt mà kết thúc lại nặng sâu. Mảnh đời tôi lại tựa như màn đêm u tối không có mặt trời. Lần này tôi lại thật sự quá mệt mỏi rồi. Phía xa xa trong màn đêm u tối kia xuất hiện một bóng lưng thẳng tắp. Tôi biết anh lại đến rồi. Anh đứng ngược sáng nên tôi lại không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, lần nào cũng thế cho dù tôi có nhìn thấy mặt nhưng khi tỉnh lại thì lại quên mất. "Chào em, anh phải đi đây! Em nhớ sống tốt nhé, anh không thể bên cạnh chăm sóc em nữa" Té ra anh vẫn luôn bên tôi nhưng tôi lại không nhận ra. "Anh đi đâu? Đưa em đi cùng với có được không?" "Cô bé ngốc, em làm sao có thể đi theo anh, em còn có cuộc sống của riêng mình kia mà", anh đứng đó, nở một nụ cười mờ nhạt, "Hôm nay anh đến là để từ biệt em, chúng ta đã hết duyên rồi". Tôi chạy lại định bắt lấy anh nhưng chỉ ôm được một khoảng hư không vào lòng, tôi khóc khóc rất dữ dội, tôi chạy chạy rất nhanh tôi muốn đuổi theo anh nhưng lại vấp ngã khi tỉnh dậy thì lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng gối của tôi lại ướt đẫm, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt nữa. Tôi nhận ra, tôi đã tìm thấy người mình muốn tìm rồi, hơn nữa còn đã rất lâu rồi, chỉ có điều, anh là người đã chết, chết vào cái ngày tôi với anh thành hôn, tai nạn xe trên đường đi tuần trăng mật. Anh nói, tôi và anh đã hết duyên rồi nhưng tại sao tôi lại thấy mối duyên này chưa dứt, ngay cái lúc anh rời đi tôi lại nhớ lại tất cả. Thì ra tôi đã từng yêu sâu đậm như vậy..