Nữ Nhân Nàng Chạy Không Thoát Đâu - Hoa Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoa Ưu Đàm, 11 Tháng chín 2018.

  1. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    [​IMG]

    Truyện: Nữ Nhân Nàng Chạy Không Thoát Đâu


    Tác giả: Hoa Ưu Đàm

    Thể loại: Ngôn tình

    Văn Án:

    Kình Tổng! Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Người giàu như anh không thể hiểu được tôi đã phải lấy hết dũng khí của bản thân mình để cầu anh giúp đỡ. Anh không giúp tôi, tôi không trách nhưng.. Tôi xin anh, Tô Lạc cầu xin anh đừng dùng ánh mắt này, cử chỉ này để quan tâm sống chết của tôi. Tôi sợ trái tim tôi thật sự không thể chịu nổi nữa nó sẽ vì anh mà lại đau đớn mất.

    Link góp ý cho truyện:


    [Thảo Luận - Góp Ý] Bình Luận Tác Phẩm Hoa Ưu Đàm
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng tám 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Reng.. Reng.. Reng.."

    -Alo.. có chuyện gì vậy Tô Vũ?

    Tô Lạc đang chìm vào giấc ngủ của mình vậy mà lại bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh mộng.

    - Chị ơi.. Mau mau đến cứu em.


    -Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Em đang ở đâu?

    Tô Lạc hét toáng lên trong điện thoại làm cho cả khu trọ cô ở cũng vì tiếng hét mà tỉnh cả giấc.


    -Em đang ở Dạ Minh.

    Cúp máy, thay quần áo, cô lao ra khỏi phòng bắt một chiếc taxi chạy nhanh nhất có thể. "Cho tôi đến Dạ Minh", Tô Vũ ơi là Tô Vũ em đến đó làm gì vậy, cái chỗ đó không phải là câu lạc bộ cho những kẻ lắm tiền sao? Đến nơi trả tiền taxi, cô đi nhanh vào trong nhưng bảo vệ ở đó ngăn Tô Lạc lại, nhân viên bảo vệ nói một là cô phải có thẻ vip, hai là có người bên trong ra bảo lãnh cho cô, thì cô mới vào được.


    Làm sao đây cô làm gì có thẻ vip, hay là gọi cho Tô Vũ? Đang rối rắm không biết phải xử lý ra sao, vô tình Tô Lạc nhìn thấy tờ giấy tuyển dụng nhân viên phục vụ của Dạ Minh, được treo ở bên cạnh, nghĩ bụng liều một phen vậy. Tô Lạc đi ngay đến nói với bảo vệ là cô đến để xin làm phục vụ, người bảo vệ nhìn cô một lúc lâu thì cũng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Không lâu sao có một thanh niên dáng vẻ không mấy đứng đắn đi ra.

    -Chào em! Anh là Tiểu Cửu em đến xin việc phải không?

    -Dạ! Em là Tô Lạc em đến xin làm phục vụ.

    Nhìn Tô Lạc vài giây anh ta không nói gì chỉ gật đầu ý bảo đi theo anh ta vào trong.
    Bên trong quán lần đầu tiên Tô Lạc đến những nơi như thế nên khá choáng cô há to mồm chữ A ra, nhưng cũng vội bịt lại vì sợ thất thố, cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ ở đây lại thác loạn đến mức này. Chỉ có thể hình dung là không thể tưởng tưởng được mà thôi, đang mãi nhìn xung quanh ngơ ngẩn tìm kiếm xem có Tô Vũ ở đây hay không? Vừa định điện thoại cho Tô Vũ thì nghe được giọng Tiểu Cửu gọi mình.

    -Tô Lạc! Bên này qua đây chào hỏi quản lý trước đã.

    Tiểu Cửu anh ta đang đứng ở phía trước ra hiệu.
    Tô Lạc đi cùng tiểu Cửu lên tầng trên gõ cửa bước vào một căn phòng, bên trong phòng có một tấm kính to ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ ở bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Trong phòng có một người con gái đang ngồi cùng một người đàn ông, nhìn qua chị ta chắc khoảng 30 tuổi, chị mặc một chiếc đầm bó sát trông cực sexy, đôi môi tô son đỏ rực trông cực kỳ quyến rũ. Hai người đang nói chuyện ánh mắt đưa tình, liếc qua cũng biết họ là đang tán tỉnh đối phương.

    -Chị Yên đây là người mới đến xin việc!

    Tiểu Cửu lên tiếng cuộc nói chuyện của họ bị cắt ngang. Chị Yên đứng lên nói gì đấy vào tai người đàn ông đó, ông ta đứng dậy bỏ đi ra ngoài khi đi ngang qua mình Tô Lạc có nhìn thấy trên tay ông ta có một hình xâm trong rất kỳ lạ.

    - Em đã từng làm ở đâu chưa?

    - Dạ chưa.

    - Em hiện tại đang làm gì? Em bao nhiêu tuổi?

    - Em đang hoàn thành tốt nghiệp đại học, 23 tuổi.

    - Ở đây rất 'cực' em làm được chứ?

    - Dạ em chịu được.

    - Tốt! Tiền lương tháng đầu của em là 4xx, tháng sau làm tốt tăng lên 6xx. Tiền khách bo em cứ giữ không cần nộp lại, bây giờ làm việc luôn được không?


    Tô Lạc gật đầu đồng ý, ký vào hợp đồng nhanh chóng thay đồng phục nhân viên. Lúc này mới có thời gian gọi điện thoại cho Tô Vũ nhưng chuông đỗ mãi không ai bắt máy. Trong lòng đang rất lo lắng sao lại không nghe máy chứ, đang gọi lại vài lần thì nghe tiếng Tiểu Cửu gọi mang rượu đến phòng 503. Tô Lạc nhận rượu lên lầu tìm phòng 503 bước vào trong, cô nói như lời tiểu Cửu dạy khi mang đồ khách gọi vào phòng sẽ dùng thái độ nào và nói gì với khách.

    -Đây là rượu các vị vừa gọi.

    Vừa đặt rượu lên bàn vừa ngước lên mỉm cười với khách, Tô Lạc như bị ai đó dùng gậy đánh thật mạnh vào đầu mình.


    "Kenggggg"

    Âm thanh chai rượu bị vỡ rơi xuống đất, mảnh vỡ và rượu văng tung tóe ra khắp cả căn phòng.

    - Cô làm cái quái gì vậy hả? Quản lý đâu.. Gọi quản lý ngay cho tôi.


    Tô Lạc như không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, cái cô nhìn thấy bây giờ là gì.. Đã dặn lòng không để anh ta vào mắt nữa nhưng nhìn thấy cảnh này cô thật sự không thể chịu đựng được. Thượng Triết anh ta vậy mà ở đây còn đang cùng người con gái này trụy lạc. Bọn họ như vậy mà cũng được sao? Cũng đúng có gì không được mình và anh ta đã chia tay nhau 2 năm rồi kia mà. Bộ mặt thật anh ta là như thế này mới đúng, đây đâu phải lần đầu tiên cô nhìn thấy sao còn bất ngờ như vậy chứ. Tô Lạc rõ ràng bản thân đã không còn tình cảm gì với Thượng Triết nữa nhưng cô là không muốn nhìn thấy bọn họ.

    -Có chuyện gì thế này?

    Nhìn tình hình trong phòng liếc mắt qua Yên Chi cũng rõ có chuyện không hay rồi.


    -Cô là quản lý chỗ này sao? Người như thế này mà cô cũng để cô ta đi phục vụ chúng tôi sao?

    -Ôi Uyển Nhi tiểu thư ai làm cô nổi giận thế này. Tiểu Lạc em làm cái gì vậy? Uyển tiểu thư bỏ qua cho là người mới, người mới phục vụ không tốt để tôi đổi người ngay. Tiểu Cửu mau lấy một chai rượu khác mang vào đây nhanh lên. Tiểu Lạc còn đứng đó làm gì mau mau xin lỗi Uyển tiểu thư đi..

    Bây giờ đây Tô Lạc thật sự cũng không còn tâm trạng ở lại chỗ này nữa, cô nhanh chân tiến đến trước mặt Uyển Nhi khom người nói khá to.

    -Uyển tiểu thư tôi xin lỗi cô, tôi không cố ý giày tôi sẽ đền. Mong cô rộng lượng bỏ qua cho!

    Dứt lời Tô Lạc ngước mặt lên thì ngay lập tức
    "Chát.. tttt" Uyển Nhi giơ tay tát một cái rất mạnh vào má của Tô Lạc máu cũng đã rớm chảy ra khóe miệng.

    -Cô nghĩ xin lỗi là xong sao? Cô có biết đôi giày này của tôi bao nhiêu tiền không hả? Đền? Có bán cái thân cô cũng mua không nỗi đâu, biết chưa hả?

    -Uyển tiểu thư thật là cũng quá lời rồi, người mới của quán là không hiểu chuyện cô rộng lượng bỏ qua cho.

    Yên Chi tuy là quản lý thôi nhưng ở nơi này là nơi của cô, cô mới là người có quyền nhất ở đây, loại tiểu thư như thế này cô thật không thể thuận mắt được.
    Tô Lạc một tay ôm một bên má không nói lời nào, không phải cô sợ Uyển Nhi mà là cô không dám đứng trước mặt anh ta, cô sợ ánh mắt khinh bỉ đó ánh mắt đó cả đời Tô Lạc cô không muốn nhìn thấy nó nữa, cô muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này để đi ra khỏi đây.

    -Uyển Nhi! Đủ rồi.

    Thượng Triết không muốn chứng kiến phụ nữ phiền phức trước mắt anh ta, phụ nữ của anh ta cũng không nên đanh đá như vậy.

    -Ây dô.. Thượng tiên sinh anh cũng ở đây sao? Thật là thất lễ quá hôm nay Yên Chi tôi mời mọi người vậy! Mong Thượng tiên sinh và Uyển tiểu thư bỏ qua cho quán.

    -Được.

    Âm thanh không thấy gì miễn cưỡng cả vì anh ta cũng thật sự nể mặt người phụ nữ này.


    -Thượng Triết.. Nhưng giày của người ta hư rồi.

    Giọng nói ỏng ẹo nũng nịu khác xa giọng điệu mắng chửi người nghe xem cứ như là hai người vậy, vừa rồi ai không chứng kiến chắc cũng nghĩ không phải là cô ta ra tay đánh Tô Lạc.


    -Ngày mai mua cái mới là được.

    Thượng Triết chán ghét trả lời.
    Phần Tô Lạc dọn dẹp những mảnh chai vỡ nhưng đầu óc cô bây giờ chỉ muốn thật nhanh chóng thoát khỏi nơi này mà thôi, cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Mảnh vỡ làm rách da tay chảy cả máu ra nhưng cô vẫn không hề phát hiện. Ngay khi cô bước ra khỏi căn phòng Tô Lạc vẫn không hay biết từ lúc vào cho đến lúc bước ra những biểu cảm, hành động của cô điều đã bị một ánh mắt sắc bén thu vào tầm mắt không xót thứ gì. Người này đang lẳng lặng ngồi đó lười nhác theo dõi suốt quá trình xảy ra, Kình Thiên không phải là người rảnh rỗi quan sát người khác chẳng qua cô gái vừa nãy thật sự rất giống một người mà anh ta không bao giờ quên được. Khẽ nhíu mày, đứng dậy bước đi ra hướng cửa phòng, nghiêng đầu ánh mắt sắc lạnh mọi tác phong đều thể hiện phong thái của bậc đế vương.

    -Thượng tổng! Tôi nghĩ chúng ta không cần bàn bạc việc kế tiếp nữa. Kình Thiên Tôi không bàn công việc với phụ nữ.. Càng không phải là loại phụ nữ thấp kém như thế này.

    Kình Thiên bước đi một tay đút vào túi quần, một tay chỉnh sửa nới lỏng cà vạt. Anh ta thật không hiểu được hôm nay rõ ràng không thể thuận mắt bất cứ thứ gì nhưng người con gái lại đó lại khác, quả là chịu đựng rất giỏi. Thú vị rồi đây!
     
    Ptnmongsau, Dingan, CuuVyHoLy24 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  4. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kình Thiên bước ra leo lên xe của mình, năm nay cũng đúng sản xuất ra ba chiếc mà thôi. Vứt áo vest sang một bên, bật lấy một điếu thuốc, hắn không vì ông nội thì cũng không muốn làm ăn cùng Thượng Triết. Chiếc xe của Kình Thiên cứ thế lao vút đi trong đêm tối!

    Tô Lạc bước ra ngoài nhận được điện thoại của Tô Vũ báo mình đã được đưa đến bệnh viện, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, cô cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Bây giờ đi tìm chị Yên Chi xin nghỉ việc ở đây, đến đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng vì cô đã ký hợp đồng nên muốn nghỉ phải đợi 1 tháng sau mới được nghỉ, nếu không phải đền tiền hợp đồng. Tô Lạc đành phải ở lại làm việc cho đến hết tháng, kể từ ngày đầu tiên cô gặp phải Thượng Triết thì hắn cũng không còn xuất hiện lần nào nữa, chắc hắn ta cũng giống như cô không muốn phải đụng mặt nhau.

    - Tô Lạc! Mang rượu vào phòng 1008 có khách gọi.

    Tiếng gọi Tiểu Cửu cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Lạc, nhìn bề ngoài vậy thôi chứ anh ta là người trong công việc đặc biệt nghiêm túc.

    - Dạ, em đến ngay đây.

    Một tay bưng rượu, tay còn lại gõ cửa bước vào, lúc này phòng vẫn chưa mở đèn Tô Lạc nghĩ mình gõ nhầm phòng rồi. Vừa định đóng cửa quay ra thì cô phát hiện ở phía trước có ánh sáng lấp lóe của tàn thuốc lá đang cháy.
    Cô tiến tới công tắc bật đèn lên ánh sáng bất ngờ làm mắt Tô Lạc chưa thích ứng kịp nên nhắm lại.

    -Tắt đèn!

    Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng phát ra làm cô giật bắn cả mình, vội vã tắt đèn, còn chưa kịp quay lại nhìn xem là vị khách nào mà có sở thích ma quái ở trong bóng tối như thế này. Cô cảm thấy hơi sợ là lần đầu gặp phải tình huống như thế này nên rất muốn nhanh chóng đem rượu đến và đi.

    - Tiên sinh.. Anh cho gọi rượu! Rượu của anh đây.

    - Để đó.

    Vẫn hai từ, vị khách này thật là tiết kiệm lời nói mà Tô Lạc nghĩ thầm trong bụng.

    - Nếu không còn gì thì tôi xin phép, cần gì anh cứ gọi cho chúng tôi.

    - Rót rượu cho tôi!

    Cái trò gì đây, không phải người này uống đến say rồi chứ. Tới hắn đang ngồi ở đâu cô còn không thấy thì làm sao mà rót được rượu, là tình cảnh quái gở gì thế này "Khách hàng là thượng đế, là thượng đế" Tô Lạc liên tục niệm thần chú trong lòng, cô mở điện thoại di động dùng ánh sáng màn hình yếu ớt phát ra cũng đỡ hơn là không thấy gì.

    - Rượu của anh, mời anh dùng.

    K
    hông có tiếng trả lời chỉ thấy một bàn tay, các ngón tay thon dài vươn ra cầm lấy ly rượu rất ưu nhã. Bầu không khí vô cùng yên lặng, có thể nghe được tiếng ực ực khi uống rượu của người ngồi trên ghế. Bỗng nhiên có tiếng động..

    "Leng.. keng.. leng.. keng"

    Có thứ gì đó bằng kim loại rơi xuống sàn tạo ra tiếng động, bầu không khí yên tĩnh nên tiếng động nhỏ cũng làm Tô Lạc giật mình. Cô nhìn xuống sàn bằng ánh sáng điện thoại tìm xem là thứ gì, ánh sáng phản chíu lại bên cạnh đôi giày da sáng bóng là một chiếc nhẫn. Tô Lạc nhặt nó lên là một chiếc nhẫn kim cương kiểu nữ rất đẹp, vươn tay định đưa lại cho anh ta nhưng chưa kịp nói gì đã bị anh chộp lấy cổ tay, tay còn lại anh ta kéo đầu cưỡng chế hôn cô, một nụ hôn rất thô bạo. "Cái gì đây hắn ta đang cưỡng hôn?", Tô Lạc hoảng sợ vừa giãy giụa, vừa đánh vào lưng nhưng vẫn vô ích, cô liền dùng lực cắn mạnh vào môi anh ta, nhưng lúc này trông anh ta như một con thú hoang mất hết nhân tính không hề biết đau, Tô Lạc hoảng sợ mất hết bình tĩnh nước mắt sắp rơi ra ngoài, mùi vị của máu cũng lan ra cả khoang miệng của cô và anh ta, cảm giác dường như sắp ngất đến nơi thì người phía trên bỗng ngừng lại, được thả ra Tô Lạc liên tục hô hấp lấy không khí.

    - Anh thả tôi ra.. Tôi sẽ la lên đó, anh mau thả.. A.. A. Á.

    Anh ta dùng một tay ôm eo quăng cô lên ghế sofa, Tô Lạc cảm giác vừa đau vừa sợ, không lẽ tên cầm thú này định cưỡng bức mình.

    - Có ai không.. Cứu.. Ưm.. Ưm.

    Anh ta lại dùng môi chặn lấy tất cả tiếng la hét của Tô Lạc lại, một tay hắn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại liên tục mở cúc áo sơ mi của Tô Lạc.. Vì quá hoảng sợ Tô Lạc bật khóc, nước mắt cô rơi xuống tuôn ra ướt cả sofa, cô hiện tại chỉ hy vọng anh ta sẽ tha cho cô.. Cô không muốn lần đầu tiên của mình là bị cưỡng bức. Có lẽ vì thấy cô khóc, nghe thấy tiếng nấc của cô, nên anh ta mềm lòng hôn cô nhẹ nhàng hơn, hôn lên trán, má, mũi, mắt.. Hôn lên cả những giọt nước mắt của cô, Tô Lạc lúc này cảm giác bản thân không còn chút sức lực nào nữa, vị của máu, rượu, thuốc lá và bạc hà.. Kích thích hệ thần kinh làm toàn thân cô như mềm nhũn ra. Anh ta gục mặt xuống dưới cổ cô ra sức tra tấn, cả cô và anh đều thở rất gấp gáp, mọi thứ bây giờ làm cô cảm nhận rõ bản thân có phải hay không đã bị nụ hôn ôn nhu này chinh phục? Nhưng sau khi di chuyển xuống cổ cô khoảng 5 phút anh ta không làm gì thêm nữa, Tô Lạc nghe được tiếng hít thở rất đều đặn bên tai, nhịp tim anh ta đập vô cùng ổn định.. Anh ta ngủ rồi? "Ting.." đầu Tô Lạc như được ai đó gõ vào.

    Cô nhẹ nhàng lật người anh ta lại sức nặng này cũng làm Tô Lạc rất vất vả để thoát ra, một tay giữ chặt áo sơ mi của mình bước lại công tắc mở đèn màu của phòng lên, cô lo sợ bật đèn sáng, ánh sáng sẽ làm anh ta thức giấc. Đập ngay vào mắt cô là một nam nhân đang nằm trên sofa, bộ sofa quá nhỏ so với thân hình của người đó. Cô muốn nhìn xem người con trai vừa định cưỡng bức mình là ai, không phải cô không sợ anh ta tỉnh lại sẽ làm hại đến cô, nhưng việc nhìn thấy mặt anh ta cũng rất quan trọng.

    Khuôn mặt này cũng quá là không khiêm tốn rồi, anh ta ngủ rất say có vẻ như đã rất mệt mỏi, hai hàng lông mi vừa cong vừa dài này còn dài hơn cả cô nữa. Đôi môi mỏng đã bị thương vết cắn khá sâu, người ta nói đàn ông môi mỏng rất bạc tình, anh ta lại khéo léo có được cái danh bạc tình trên gương mặt. Mái tóc bồng bềnh không vào nếp nhưng nhìn vào lại rất quyến rũ.. "Ây Tô Lạc mày đang nghĩ gì vậy, hắn ta suýt nữa đã cưỡng bức mày đó.." Tô Lạc hậm hực lắc đầu liên tục.

    Cầm lấy chiếc áo vest của anh ta mặc vào che đi dấu vết thảm hại bây giờ của bản thân, đang lúc vừa định rời đi nhưng nhìn lại chiếc nhẫn kim cương đang được nắm trong tay rất chặt.

    "Lấy áo vest của anh vì anh mà tôi mất đi nụ hôn, còn chiếm tiện nghi của tôi xem như anh lời, nhưng nhẫn này tôi vẫn nên trả lại. Tạm biệt hẹn không gặp lại."

    Tô Lạc viết để lại cho anh ta một mảnh giấy. Cô nhanh chóng rời đi và quyết định hôm nay sẽ nghỉ việc, ở đây mới một tháng qua mà cô đã quá hư hỏng rồi, suýt bị cưỡng bức mà lại còn cảm thấy không chán ghét nụ hôn thứ hai đó. Bước đi ra khỏi quán, tay đút vào chiếc áo vest hình như có vật gì đó bên trong. Tô Lạc móc ra trên tay cô là một tờ danh thiếp rất đơn giản nhưng có lẽ quan trọng là tên người bên trên danh thiếp.

    "Kình Thiên tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hoa. Haizzz lại là một tên nhà giàu"

    Tô Lạc quay trở về phòng trọ cũng đã 12 giờ đêm, cởi áo khoác ra cô cảm thấy tinh thần đã ổn định hơn nhiều. Thả mình lên giường cô cảm thấy toàn thân đều ê ẩm, cổ tay rất đau, đã bị sưng lên. Bây giờ ở đâu cô cũng ngửi thấy mùi anh ta, trên người toàn là mùi hương của anh ta, mùi hương này rất dễ chịu "Đúng là nước hoa đắt tiền có khác.", Tô Lạc vô thức sờ lên môi mình "Nụ hôn vừa thô bạo, lại ôn nhu ngọt ngào đó điều là cùng một người sao?" Nghĩ đến nó cả người Tô Lạc nóng bừng lên.. Ầy mau mau đi tắm cho sạch sẽ mùi của anh ta, đừng nghĩ đến tên đó nữa dù có đẹp trai hơn cũng là một tên biến thái, đại cầm thú thôi.
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều19 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  5. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Reng.. Reng.. Reng.."

    Tiếng chuông điện thoại làm Kình Thiên tỉnh giấc.

    - Alo..

    Âm thanh có chút khàn đặc chắc là do uống quá nhiều rượu vào tối qua.

    - Tôi biết rồi! Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến.

    Buông điện thoại ra liên tục xoa trán, thật đau đầu mệt mỏi quá hôm qua có lẽ đã uống quá nhiều rồi. Kình Thiên đưa mắt nhìn trên bàn chiếc nhẫn và tờ giấy lại càng làm anh đau đầu hơn, hôm qua vậy mà suýt nữa lại cưỡng bức nhân viên đó, xem ra tật xấu này là lần đầu tiên rồi anh chưa từng uống rượu vào sẽ có thói quen đụng đến nữ nhân bao giờ. Chỉ là cô gái ấy lại khiến anh không giữ được bình tĩnh, chiếc nhẫn này lại được tìm về.. đợi giải quyết xong việc sẽ tìm cô ta vậy.

    Kình Thiên lái xe đến công ty hôm nay có một hạng mục quan trọng cần anh ký kết không thể không có mặt được, ánh cười luôn hiện rất rõ trên khuôn mặt của Tổng Tài Thiên Hoa nên làm nhân viên ở công ty ai nấy nhìn vào cũng không lạnh mà lại phát run. Chỉ là môi của tổng tài sao lại bị thương thế kia?

    Bước ra từ phòng họp theo sau là trợ lý của mình.

    - Tiểu Cường! Cậu cho người điều tra thân thế cô gái đã ở trong phòng với tôi đêm qua, sáng mai tôi muốn thấy kết quả trên bàn.

    - Vâng tổng giám đốc!

    Tiểu Cường rất nghiêm túc trả lời nhưng khi Kình Thiên vừa xoay đi thì mặt mày cũng thay đổi nhanh chóng vô cùng vui mừng hớn hở ra mặt, trong lòng Tiểu Cường nghĩ thầm "Chà chà Tổng giám đốc đêm qua anh đã làm gì con nhà người ta đến môi cũng bị thương như vậy? Không lẽ động phải chân tình rồi?". Hôm nay nhân viên ở công ty ai ai cũng rất vui vẻ, hiệu suất làm việc tăng rất cao vì cả tổng tài và trợ lý tổng đều mặt mày như nở hoa. Lúc đầu còn nghĩ là sắp có chuyện nhưng đến trợ lý cũng vậy thì là chuyện tốt, chuyện tốt rồi.

    * * *

    Người con gái đó thật sự rất giống!

    Từ nhỏ hắn đã có suy nghĩ phụ nữ trên đời này không có một ai là không vì tiền, quyền và thế. Bất kể ai mang đến cho họ được những điều trên họ sẽ sẵn sàng ngã vào lòng người đó.. Khi còn nhỏ anh luôn rất chán ghét và kinh tởm phụ nữ, rất nhiều lần anh bị quấy rối bởi tình nhân của ba anh mang về. Nhiều đêm những người hầu gái trong nhà sẽ tìm cách mò vào và trèo lên giường của anh. Vì vậy đối với Kình Thiên phụ nữ không khác gì công cụ để xả tiết, mọi người ai cũng biết với Kình Thiên điều kiện để lên giường là phải còn trinh tiết và tuyệt không chạm lại phụ nữ đã từng dùng qua.

    Sáng hôm sau trong phòng tổng giám đốc Thiên Hoa.

    Tài liệu đang trên tay của Kình Thiên là lý lịch của Tô Lạc.

    Tên: Tô Lạc, 23 tuổi.

    Có một người em trai sinh đôi tên Tô Vũ là một tay cờ bạc.

    Cha cô: Tô Hoành từ khi mẹ Tô Lạc chết thì rất ít khi đi ra ngoài, tâm trí không được bình thường.

    Mẹ cô: Lục Diệp chết vì tai nạn giao thông lúc Tô Lạc 12 tuổi.


    -" "

    Lý lịch rất đơn giản nhưng có một dòng cuối cùng làm Kình Thiên nhíu cặp lông mày lại:" Lúc học cấp ba Tô Lạc từng là bạn gái của Thượng Triết. "Kình Thiên quẳng tập tài liệu lên bàn, lạnh lùng nhìn ra cửa kính khung cảnh buổi sáng thành phố đầy hoa lệ bên ngoài, lạnh lùng nói.

    - Tiểu Cường điều tra lý do tại sao bọn họ lại chia tay cho tôi?

    Tiểu Cường vâng dạ bước ra khỏi phòng không khỏi toát mồ hôi," tổng tài đây là ăn phải giấm chua cái gì chứ? Người ta cũng có phải là nữ nhân của ngài đâu? Ăn giấm như thế này cũng được sao.. "

    Kình Thiên tâm tình này cũng không thể xử lý tiếp công việc được, một mình anh lái xe trở về nhà. Một tay lái xe, một tay vô thức dùng ngón trỏ miết nhẹ vào vết thương trên môi" Chết tiệt "Kình Thiên đập tay vào vô lăng cứ nghĩ đến nữ nhân Thượng Triết đã dùng qua rồi anh cũng không muốn đụng đến nữa nhưng.. Anh cảm thấy rất là không vui nghĩ đến sự ương bướng, ngây ngô, sợ hãi.. Mùi vị ngọt ngào đó là anh như phát điên lên. Đôi môi đó.. mùi vị đó không lẽ Thượng Triết cũng được thưởng thức qua rồi. Tức chết hắn, tức chết hắn mà!

    " Hắc.. xì.. hắc.. xì.. "

    Tô Lạc liên tục nhảy mũi không biết sắp bệnh hay sắp có người đến đòi nợ cô đây. Ở bên đây cô đang thảo luận với biên tập của tòa soạn để ký hợp đồng chính thức với họ. Hợp tác với nhau cũng được hai năm rồi Tô Lạc hiện là một nhà tiểu thuyết gia được cộng đồng mạng rất quan tâm. Ký hợp đồng xong cô vô cùng vui vẻ thoải mái chính thức sau khi tốt nghiệp có việc làm yêu thích của mình, bây giờ phải đi tìm tiểu Mỹ cùng đi xả stress mới được.

    - Alô Mỹ nữ đang ở đâu vậy? Ra đây Tô đại gia bao cậu ăn uống.. Ok ở chỗ cũ đợi cậu.

    Tiểu Mỹ là bạn thân khuê phòng từ nhỏ của Tô Lạc, hai người tuy không phải chị em ruột nhưng tình cảm của bọn họ là được xây dựng từ bé. Hai người nói chuyện với nhau rất hòa hợp, sau khi" cưng chiềc"dạ dày xong cả hai bước đến quầy tính tiền thì Tô Lạc làm rơi ví cô cúi xuống nhặt lên, nhưng tiểu Mỹ đứng bên cạnh lại liên tục kéo tay áo của cô.

    - Tiểu Mỹ sao lại cứ kéo áo mình?

    Tô Lạc không hiểu gì đứng thẳng dậy buông giọng hỏi nhưng lại phát hiện khuôn mặt Tiểu Mỹ đang rất hậm hực, cặp mắt lồng sọc nhìn về phía trước. Cô quay lại thì cũng hiểu ra vì sao Tiểu Mỹ lại không vui rồi chả phải là vì Thượng Triết và Uyển Nhi đang khoác tay nhau cùng đi vào quán đấy thôi. Khéo léo lúc cô quay lại cũng là lúc Thượng Triết quay qua nhìn bên này sắc mặt hắn rõ ràng là không tốt, Uyển Nhi thấy Thượng Triết nhìn Tô Lạc thì bực tức trong lòng nổi cơn ghen tuông.

    - Ây.. Trái đất này sao mà tròn quá nhỉ nhiều người như vậy, có một số người sao cứ vô tình hay cố ý gặp phải nhau nhỉ? Nhưng Uyển Nhi nghĩ là không biết tại vì sao có một vài người cứ như keo dán ấy hay là có người muốn trái đất này phải tròn như vậy! Thượng thiếu anh nói có phải không?

    Giọng nói đầy châm biếm khiêu khích của Uyển Nhi, cô ta vừa ỏng ẹo ôm lấy cánh tay Thượng Triết vừa nói.
    Hắn hừ một tiếng không nói gì nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, rõ ràng rất u ám đầy chán ghét. Tiểu Mỹ bên cạnh Tô Lạc cũng không thể nhịn được nữa bỏ tay Tô Lạc ra tức giận đi tới đứng trước mặt Thượng Triết và Uyển Nhi.

    -Hừ.. Ta còn tưởng trong quán có con chó con mèo gì không được cho ăn nên đến đây kêu loạn. Ai ngờ rằng lại là một con yêu tinh chuyên bám dính câu dẫn đàn ông, nhất là những đàn ông chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ bên trong thì rỗng toét hết cả rồi.

    Tiểu Mỹ dùng chính giọng điệu vừa rồi của Uyển Nhi đáp trả lại cô ta.

    - Cô! Hừ.. đừng tưởng cô nói vậy thì Thượng thiếu sẽ nghe lời cô. Cô nhìn lại mình xem tốt đẹp gì hơn tôi mà nói.

    Uyển Nhi không nhịn thua cô không bắt nạt người khác thì thôi bây giờ lại còn bị nói như vậy cục tức này cô nhịn không được, nuốt không trôi.

    - Con hồ ly tinh này mày dám chửi tao à..

    Tiểu Mỹ đang định giơ tay lên đánh Uyển Nhi nhưng lại bị Thượng Triết bắt lấy tay lại, Tô Lạc nhìn thấy tình cảnh trước mắt không ổn nên cũng bước đến.

    - Buông tay anh ra.

    Tô Lạc nhìn thẳng vào mắt Thượng Triết ánh mắt vô cùng bình tĩnh không một chút e dè. Thượng Triết giật mình vài giây nhưng cũng kịp lấy lại bình tĩnh, không hiểu vì sao cô gái này trước đây sau vụ việc năm đó đến nhìn hắn còn không dám nhìn tại sao bây giờ lại như thành một người khác, vì lòng tự cao của bản thân hắn gạt tay tiểu Mỹ ra nhìn thẳng vào Tô Lạc.

    - Quản bạn bè của cô cho tốt vào, lần sau tôi sẽ không tử tế bỏ qua cho cô và bạn của cô dễ dàng như vậy đâu.

    Nói xong câu đó Thượng Triết và Uyển Nhi lướt qua người Tô Lạc rời đi, Uyển Nhi gương mặt thể hiện rất rõ sự khinh bỉ và đắc thắng của mình.

    - Anh đứng lại đó.

    Tô Lạc nói bốn chữ ấy thanh âm vừa đủ để hắn nghe thấy, Thượng Triết dừng bước nhưng không quay mặt lại.

    -Thượng Triết.. Tôi nói cho anh biết anh có thể bắt nạt tôi, chửi tôi, mắng tôi, nói tôi như thế nào cũng được.. Tô Lạc tôi có thể nhịn. Nhưng tiểu Mỹ là bạn tốt nhất của tôi thế nên anh về dạy bảo lại cô bạn gái của anh cách nói chuyện với người khác, nếu còn có lần sau tôi không để yên cho cô ta đâu.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  6. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Thượng Triết.. Tôi nói cho anh biết anh có thể bắt nạt tôi, chửi tôi, mắng tôi, nói tôi như thế nào cũng được.. Tô Lạc tôi có thể nhịn. Nhưng tiểu Mỹ là bạn tốt nhất của tôi thế nên anh về dạy bảo lại cô bạn gái của anh cách nói chuyện với người khác, nếu còn có lần sau tôi không để yên cho cô ta đâu.

    Tô Lạc lúc này đã không muốn phải có bất kỳ mối quan hệ nào với Thượng Triết nữa.


    -Tô Lạc cô là cái thứ ti tiện gì thế hả? Thượng thiếu đã không cần đến cô nữa rồi sao cô cứ mặt dày không hiểu hả?

    Uyển Nhi hét lên vừa hét vừa bước nhanh tới,
    "Chát.. ttt.." đánh thẳng tay vào mặt của Tô Lạc do bất ngờ và cái tát khá mạnh tay nên Tô Lạc ngã ngụy xuống đất, răng va vào môi máu cũng rớm ra bên ngoài. Thượng Triết quay lại nhìn thấy Tô Lạc bị ngã mặc dù rất chán ghét cô nhưng hắn cũng không phải loại cậy mạnh ức hiếp phụ nữ. Nhưng nghĩ đến chuyện cô ta từng làm hắn lại không muốn ngăn cản Uyển Nhi lại.

    -Tô Lạc! Cậu có làm sao không? Cái con hồ ly tinh này hôm nay bà đây giết mày..

    Tiểu Mỹ không giữ được bình tĩnh nữa đang muốn xông lên đánh nhau một trận nhưng Tô Lạc giữ chặt tay cô ta lại. Bảo vệ của quán và nhân viên quán điều biết có mặt Thượng Triết ở đây nên cũng không dám đi lên xử lý vụ việc.

    Mọi người đều lắc đầu không dám ra can ngăn bọn họ là sợ đụng phải Thượng Gia, ai không biết Thượng Gia là gia tộc đứng nhất nhì thành phố này. Đang xì xào ầm ỉ, xung quanh mọi người bỗng nhiên im lặng cùng nhìn ra phía ngoài cửa quán, có người bước vào. Kình Thiên bứt hết khí thế ra bên ngoài bước chân vô cùng nhã nhặn, âu phục trên người điều là hàng thiết kế riêng, một mình ung dung đi tới chổ Tô Lạc đôi giày da sáng bóng ngạo nghễ hai tay đút vào túi quần, dừng bước trước mặt Tô Lạc.


    Cô ngước nhìn lên, ánh sáng ngược bên ngoài cửa làm Tô Lạc không nhìn rõ là ai phải mất 10 giây cô mới biết người đứng trước mặt cô là Kình Thiên tên đại cầm thú, đại biến thái nhưng bây giờ nhìn hắn cứ như vương tử trong truyền thuyết vậy không giống với người tối hôm trước ức hiếp cô, thì ra khi mở mắt ra đôi mắt anh ta lại đẹp như thế, tim Tô Lạc đập rất nhanh dồn dập liên hồi cô là hoảng sợ hay vì điều gì đây?

    Kình Thiên nhìn người phụ nữ ở dưới chân vô cùng thảm hại, còn một bên má bị đánh sớm đã sưng lên in rõ năm dấu tay trên mặt do da mặt cô rất mềm và trắng, môi còn bị chảy cả máu ra rồi, anh ta bây giờ thật sự muốn bóp chết kẻ nào đã ra tay. Kình Thiên nhìn xuống Tô Lạc giọng nói không rõ biểu cảm gì, anh ta là ai chứ là Kình Thiên tổng tài tập đoàn Thiên Hoa dù có tức giận như thế nào vẫn không dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài. Anh cúi xuống một tay đưa ra hướng về phía Tô Lạc.

    -Đứng lên đi, nhìn như thế này không mỏi cổ sao?

    Tô Lạc như vô thức cũng nắm lấy bàn tay của Kình Thiên đứng dậy lúc này cô không nghĩ gì nhiều chỉ đơn giản cô thấy được một bàn tay có đầy đủ sự ấm áp đang chìa ra về phía mình như một chiếc phao cứu sinh. Mọi người xung quanh ai cũng há hốc mồm là tình huống cẩu huyết gì thế này, người đàn ông này quá hoàn mỹ rồi trên người, trên mặt, đâu đâu cũng đều là tiền, quyền, thế nha. Bình thường nhìn Thượng Thiếu mọi người đã thấy quá xuất chúng rồi nhưng bây giờ nhìn lại thì người đàn ông này nên gọi là Người Đàn Ông Hoàng Kim mới phải.

    Kình Thiên đỡ Tô Lạc đứng dậy đưa tay ra vuốt mặt cô cử chỉ rất dịu dàng, anh nhẹ nhàng hỏi. Giọng nói cưng chìu này thật là không phù hợp với hình tượng của tổng tài bá đạo lắm.

    - Là ai đánh cô?

    - Là ai đánh? Nói cho tôi biết được không?

    Anh nhìn vào bên má đã sưng đỏ của Tô Lạc ôn nhu hỏi lại một lần nữa, Tô Lạc lắc đầu cô không muốn lại thêm phiền phức, ở đây đã ồn ào quá nhiều người như thế này rồi, suy nghĩ của cô hiện tại chỉ muốn đi khỏi nơi này ngay bây giờ mà thôi. Anh ta nhìn thấy hành động lắc đầu của cô thì khẽ thở dài, nghĩ thầm trong lòng "Thật là một nữ nhân ngu ngốc bị ức hiếp như thế này rồi mà còn muốn tha cho bọn chúng sao?"

    Kình Thiên quay ra nhìn xung quanh anh ta bây giờ thật như muốn dùng chính ánh mắt này mà giết người. Đây mới là gương mặt đúng với vai trò tổng tài của anh ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn đảo một vòng những người ở đây.

    - Là ai đã đánh cô ta?

    Tất cả mọi người bây giờ đều hốt hoảng, không rõ chuyện gì thế này, anh ta nhìn thấy sau câu hỏi của bản thân mọi người ai cũng liếc mắt nhìn về phía một người phụ nữ đứng cạnh Thượng Triết, "Đúng rồi lần đầu tiên gặp Tô Lạc không phải cô ta cũng đánh Tô Lạc sao? Được, được, giỏi thật."

    - Là cô ta đánh cô đúng không?

    Kình Thiên nhìn Tô Lạc nhưng tay lại chỉ thẳng về hướng người Uyển Nhi. Lúc này Uyển Nhi cũng đã biết sợ rồi cô, cô biết người trước mặt mình là ai, nhưng vì lòng tự cao của bản thân nên cô ta tỏ ra rất bình tĩnh đáp trả lại câu hỏi Kình Thiên.

    - Đúng, là tôi đánh đấy.

    Cô hất mặt trả lời Kình Thiên thể hiện rõ bản tính đại tiểu thư của cô ta. Dù gì cô cũng là tiểu thư của Uyển Gia, là bạn gái Thượng Triết anh ta có thể làm gì được cô chứ.

    Kình Thiếu không nói gì ôm vai Tô Lạc bước tới đứng trước mặt hai người Thượng Triết và Uyển Nhi, hiện tại chỉ có những ai đã từng làm việc chung với anh mới biết gương mặt này đại biểu cho cái gì mà thôi. Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác nghe vào lại lạnh toát cả mồ hôi.

    - Là tay nào của cô đã đánh? Hửm.. m?

    Nghe giọng điệu khí thế này bây giờ Uyển Nhi cũng biết mình đã chọc trúng phải người không nên chọc vào rồi. Cô quay sang nhìn Thượng Triết cầu cứu, lúc này chắc chỉ có thể dựa vào Thượng Triết thôi. Tô Lạc nhìn thấy anh ta muốn giúp mình xả giận, lấy lại công bằng cũng rất cảm động, nhưng cô không muốn có bất kỳ điều gì liên quan tới họ nữa, Tô Lạc nhẹ giọng nói ra lời nói thật lòng của cô bây giờ.

    - Anh định làm gì cô ta? Tôi không muốn anh vì tôi mà phải tốn thời gian với những loại người này.

    - Tay nào đánh thì trực tiếp phế đi.

    Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại khiến tất cả mọi người khiếp sợ, như vậy có quá là bá đạo không tát một cái lại bị mất một cánh tay sao? Tô Lạc nghe thấy thế cũng hốt hoảng nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, này.. không phải là nói thật chứ. Thượng Triết thấy diễn biến của sự việc cũng không thể không lên tiếng, hắn rõ Kình Thiên nếu muốn thì cả cái mạng của Uyển Nhi cũng khó mà giữ được nữa.

    - Kình Tổng! Anh hà tất phải làm khó như vậy.

    Thượng Triết rất khó khăn mới nói được mấy lời này.

    - Thượng Tổng! Ý của anh là tôi nên xem việc nữ nhân của anh ức hiếp người của tôi là chuyện nhỏ?


    Kình Thiên nói rất lưu loát anh ta cư nhiên đem Tô Lạc trở thành người của mình.

    -Uyển Nhi mau xin lỗi Tô tiểu thư.

    Thượng Triết trong lòng đang rất bực tức từ khi nào thì Tô Lạc đã là người của Kình Thiên. "Hèn gì cô ta không còn sợ hắn, thì ra là đã có chỗ dựa mới lớn như vậy rồi, đúng là ti tiện thì làm sao mà thiếu đàn ông được." Uyển Nhi không muốn nhưng cũng đành phải nghe theo lời Thượng Triết bây giờ chỉ có thể dựa vào Thượng Triết thôi.

    - Tô tiểu thư, tôi xin lỗi cô.

    Uyển Nhi cúi đầu xin lỗi Tô Lạc, Kình Thiên nhíu mày lại, hắn thật là không hài lòng với loại phụ nữ như thế này.

    - Như thế này là được rồi sao?

    Kình Thiên nhìn Tô Lạc anh rõ đang thể hiện ánh mắt rằng bản thân vô cùng chán ghét hai người trước mặt.

    - Được rồi! Chỉ cần cô ta xin lỗi tôi và đừng có tìm tôi gây chuyện nữa là được rồi.

    Tô Lạc quá mệt mỏi với Thượng Triết và Uyển Nhi này rồi bọn họ thích chơi đùa còn cô thì không muốn tham gia vào.


    -Được, tất cả nghe theo lời cô.
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều17 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  7. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Được tất cả nghe theo lời cô.

    Lúc trên đường lái xe trở về nhà Kình Thiên đi ngang qua quán cafe muốn vào mua cho ông nội ở nhà một phần. Ông rất thích uống cà phê ở đây nhưng không ngờ vừa vào trong quán lại nhìn thấy được cô trong bộ dạng nhếch nhác như vậy. Con thỏ nhỏ của anh lại bị người khác làm cho trở thành bộ dạng này, thật là kẻ nào cũng quá gan dạ rồi, muốn ức hiếp thì cũng phải là anh ức hiếp, ngay lúc này anh chỉ muốn đem cô hảo hảo mà bảo hộ trong lòng.

    - Lạc Lạc cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

    Tiểu Mỹ vừa nói vừa xoay người Tô Lạc kiểm tra một lượt, hôm nay đúng là gặp phải sao chổi mà.

    - Mình không sao, vẫn chưa chết được đâu. Hi hi cậu xem này!

    Tô Lạc vừa nói vừa cười để trấn an Tiểu Mỹ, Kình Thiên không hiểu Tô Lạc dây dưa như thế nào với tên Thượng Triết kia thật là không thể chấp nhận được, cứ đứng đó hai tay đút vào túi quần, mặt xám xịt không nói thêm lời nào.

    - Lạc Lạc anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Bạn trai cậu sao? Giấu mình bao lâu rồi khai mau.

    Tiểu Mỹ kéo tay Tô Lạc đứng trước mặt Kình Thiên giọng điệu trêu chọc làm Tô Lạc cũng lúng túng không biết nói như thế nào về sự xuất hiện của Kình Thiên.

    - Không phải đâu.. Anh ta.. anh ta là..

    Chưa kịp dứt lời thì Kình Thiên chen ngang vào cắt lời Tô Lạc.

    - Tôi là Kình Thiên, Tô Lạc là người của tôi.

    Anh ta đúng là cố tình cắt ngang lời nói không muốn Tô Lạc nói tiếp anh ta là ai. Chắc không phải là lo sợ cô ấy nói là không biết anh là ai đi. Lúc này cả hai cô gái đều há mồm chữ O vì câu trả lời này, Tiểu Mỹ phản ứng khá nhanh liền hớn hở nói.

    - Em là Tiểu Mỹ, là bạn của Tô Lạc.

    Tiểu Mỹ vui vẻ giới thiệu với Kình Thiên nhưng quay sang Tô Lạc thầm thì "Tô Lạc cậu giỏi lắm dám giấu nam nhân xuất sắc này lâu nay mà mình không biết, đợi đi mình trả thù cậu sau."

    - Tiểu Mỹ không phải như..

    Tô Lạc chưa nói hết câu thì đã bị Kình Thiên nắm tay đưa đi.

    - Hôm nay có việc cùng Tô Lạc hai chúng tôi đi trước.

    Lời nói kèm theo hành động dứt khoát nắm tay Tô Lạc rời đi làm cả hai cô gái không kịp nói gì với nhau.
    Ra xe mở cửa nhét Tô Lạc vào xe, Kình Thiên ngồi vào ghế lái không khí tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng máy điều hòa, lúc này Tô Lạc ngượng ngập lên tiếng.

    -Anh.. anh sao lại biết tên tôi? Còn nữa.. anh sao lại giúp tôi?

    Tô Lạc cảm thấy thật là đến hít thở cũng không được tốt, rất đang cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất. Kình Thiên không nói gì chỉ nhẹ nhàng gõ tay lên vô lăng, khoảng 2 phút sau anh ta cuối cùng cũng nhìn qua Tô Lạc.

    - Tôi muốn biết em là ai chuyện này đối với Kình Thiên tôi rất khó sao? Hửm.. m?

    Kình Thiên nhìn thẳng vào mắt Tô Lạc thanh âm trầm ấm rất vừa nghe, Tô Lạc bị nhìn như vậy không khỏi ngượng ngùng vội quay sang hướng khác. "Không lẽ anh ta biết chuyện tối hôm đó ở cùng anh ta, người đã cắn anh ta là mình. Không thể nào hôm ấy anh ta say với lại trời tối như thế mà..", khoảng hai phút sau cô trả lời Kình Thiên.

    - Anh.. tại sao lại giúp tôi? Tôi và anh đâu có quen biết nhau, sao anh lại nói.. lại nói tôi.. tôi là người của anh?

    Dứt câu Tô Lạc trách thầm trong bụng "Hỏi cái ngu ngốc gì thế này Tô Lạc ơi là Tô Lạc mày phải nói cảm ơn và tạm biệt chứ." Tô Lạc hỏi xong mới phát hiện mình lại đi hỏi mấy câu ngớ ngẩn như thế.

    - Theo như cô thì như thế nào mới được gọi là nữ nhân của Kình Thiên tôi? Hửm.. m?

    Kình Thiên thật sự chỉ muốn trêu chọc cô một lát nhưng biểu cảm ngốc nghếch này lại làm anh rất muốn ôm cô vào lòng mà từ từ sủng hạnh. Lúc này Kình Thiên thắt lại dây an toàn cho Tô Lạc nhưng nhìn cô cứ nhắm tịt mắt lại như sợ anh sẽ làm gì cô, bộ dáng đáng yêu này có phải Thượng Triết cũng từng nhìn qua rồi không? Đáng ghét thật, tại sao anh lại quên cô từng là người của Thượng Triết chứ.

    - Nhà ở đâu?

    Giọng điệu cực kỳ khó nghe rõ ràng mới vừa nãy còn tốt thế nhưng bây giờ lại như một người khác. Lạnh lùng thế cho ai xem chứ!

    - Không cần đâu hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi rất nhiều. Nhà tôi cách đây không xa tôi có thể về nhà được, mặc dù không quen biết nhau nhưng hôm nay thật rất cảm ơn anh.

    Tô Lạc bây giờ chỉ muốn chạy trốn tên này, chắc anh ta không phải là người đa nhân cách chứ, cô thật sự vẫn còn ám ảnh đêm hôm đó, nhở anh ta lại biến thành một tên đại cầm thú thì biết phải làm sao?

    - Cô tốt nhất là nên nghe lời tôi? Tôi biết cô biết tôi là ai bây giờ cô nên ngoan ngoãn nói địa chỉ trước khi tôi không còn đủ kiên nhẫn trực tiếp "dạy dỗ" cô làm nữ nhân của Kình Thiên thì nên làm gì và không được làm gì?

    Kình Thiên thật sự rất không đủ kiên nhẫn với người con gái trước mặt. "Cô ta là đang định lừa gạt ai chứ, đêm đó không phải cô ta đã nhìn mặt anh rồi sao? Nhìn anh đến ngẩn cả người ra mà hiện tại lại giả vờ cái gì chứ, camera ở phòng hôm đó anh đã xem lại hết rồi cũng đã xóa dữ liệu camera ở quán. Cô đây là đang định chối bỏ đêm đó sao? Chết tiệt."

    Tô Lạc cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng không biết nói như thế nào với Kình Thiên. Quả thật Kình Thiên là ai? Nhân vật ưu tú như thế này làm sao cô không biết được. Nhưng anh ta hôm nay cũng đã đứng ra bảo vệ cô và cũng là anh ta hôm đó làm tổn thương cô, suýt chút nữa đã cưỡng bức cô bây giờ còn mặt dày mà đến đây ra giọng ức hiếp cô, thật là quá đáng quá rồi.

    - Kình Tổng Tôi không biết là anh muốn nói gì? Anh cần gì ở tôi. Bất kể thứ gì tôi đều không có và cũng không muốn dây dưa gì với anh cả. Anh nếu muốn tìm kiếm thú vui gì thì không nên ở đây phí thời gian quý báu của mình với tôi. Vì tôi không có thứ anh cần, và cũng không đủ sức để chơi cùng với anh cảm ơn anh, chào anh.

    Tô Lạc nói xong cũng mở cửa xe bước ra ngoài, cô bước đi rất nhanh bây giờ cô thật sự không muốn dây vào cái gì là tình ái, cô cũng không còn sức để mà chơi trò chơi cùng mấy tên nhà giàu bẩm sinh này. Kình Thiên nghe xong lời cô nói cũng không rõ hắn nghĩ gì, biểu cảm hoàn toàn không nhìn ra được anh mở cửa bước xuống xe.

    - Tô Lạc đứng lại cho tôi.

    Kình Thiên nói to giọng nói như khẩu lệnh làm Tô Lạc lập tức dừng bước nhưng không hề quay mặt lại. Anh ta thấy thế cũng sải bước đến đứng trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt to tròn kia rõ ràng là vừa mới khóc xong anh ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay lau lấy giọt nước mắt còn vươn lại trên hàng mi của cô, cử chỉ rất ôn nhu.

    - Tô Lạc! Nếu một ngày em còn muốn làm nữ nhân của Kình Thiên tôi thì em còn phải trả giá đắt hơn bây giờ. Vì sao? Vì em vừa mới làm một việc không nên làm. Giới hạn của tôi tốt nhất em đừng nên thử khiêu khích nó.

    Từng câu từng chữ của Kình Thiên rất nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến mức làm Tô Lạc run rẩy, cô ngước mắt nhìn anh ta. Tại sao anh ta lại có thể dùng lời nói và hành động trái ngược nhau mà lại thể hiện hòa hợp đến mức này kia chứ.
    Kình Thiên cỏi áo vest của mình khoác lên mình Tô Lạc không nói thêm bất kỳ đều gì liền bỏ đi.

    Tô Lạc về đến phòng cũng không biết mình về bằng cách gì câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu cô khiến cô không thể thoát ra được. "Tô Lạc! Nếu một ngày em còn muốn làm nữ nhân của Kình Thiên tôi thì em còn phải trả giá đắt hơn bây giờ. Vì sao? Vì em vừa mới làm một việc không nên làm. Giới hạn của tôi tốt nhất em đừng nên thử khiêu khích nó"
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều18 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  8. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lạc thật sự rất mệt mỏi tại sao mọi thứ cứ đảo lộn lên như vậy. Thế giới của cô rất bình dị cô không muốn một chút liên quan đến những người có tiền như họ. Những suy nghĩ trong đầu liên tục gợi lại lời hôm nay Kình Thiên nói rõ ràng anh ta đã biết cô gái đêm đó là mình vậy tại sao còn muốn giúp mình, là nữ nhân của anh ta.. haizzz cô thật không muốn nghĩ đến nữa.

    Ngã mình lên giường lại là mùi hương dễ chịu này, mỗi khi cô bất an trong lòng mùi hương này đều làm cô thấy ấm áp và bình an đến lạ. Cởi chiếc áo vest ra treo nó vào tủ, hai chiếc áo cứ như vậy mà được đặt cạnh quần áo của Tô Lạc.

    * * *

    Sáng hôm sau phòng Tổng Giám Đốc Thiên Hoa

    - Tiểu Cường sắp xếp mục tiêu cuối năm nay là thu mua tập đoàn Uyển Gia cho tôi.

    Hôm nay rõ ràng là một ngày đẹp trời nhưng trong phòng nhiệt độ lại xuống âm độ C mất rồi.

    - Vâng. Tôi sẽ sắp xếp!

    Uyển Gia tại sao lại chọc phải Đại Thái Tuế như thế này. Xem ra có việc mà trợ lý như hắn không biết được rồi.

    - Chuyện tôi kêu cậu điều tra, kết quả như thế nào?

    - Hai người họ chia tay nhau vì Thượng Triết phát hiện vào hôm sinh nhật hắn, Tô tiểu thư đã cùng người đàn ông khác lên giường.

    - Được. Cậu ra ngoài đi!

    Kình Thiên suy nghĩ như thế nào cũng không ngờ lý do họ chia tay lại là như vậy "Tô Lạc cô lại là loại nữ nhân này sao? Có phải cô luôn dùng vẻ mặt vô tội lương thiện đó để dụ dỗ đàn ông không? Tôi đúng là quá để tâm đến cô rồi".

    Hai hôm sau Kình Thiên cũng bay đi Anh Quốc xử lý một hạng mục quan trọng kéo dài gần hai tháng mới trở về. Ở đây Tập Đoàn Uyển Gia cổ phiếu liên tục rớt giá, giảm mạnh tình hình không mấy lạc quan, nguy cơ phá sản là một sớm một chiều thôi. Ai cũng lắc đầu không biết Uyển Gia đã chọc vào đại nhân vật nào mà trong vòng một tháng từ một trong tứ đại gia tộc của thành phố này bây giờ lại suy bại như hiện giờ. Các bài báo lớn nhỏ liên tục đăng tin gây bất lợi cho Uyển Gia, scandal của Lão Uyển và Uyển Nhi luôn đứng hàng top đầu các tin tức.

    Tô Lạc hiện tại cũng đã làm quen với công việc, cô cũng càng ngày càng được độc giả yêu mến, sách viết ra cũng bán rất chạy. Đang ở công ty thì Tô Lạc nhận được điện thoại.

    - Alô Lạc Lạc ơi, con mau về nhà.. Tô Vũ nó bị người ta bắt đi rồi.

    Cuộc điện thoại của ba Tô Lạc làm cô hốt hoảng đánh rơi cả cây bút trên tay.

    - Xảy ra chuyện gì rồi? Ba bình tĩnh đừng lo lắng. Con sẽ về nhà ngay, con về ngay đây.

    Tô Lạc vội xin phép công ty nghỉ vài hôm cô lặp tức bắt xe về quê. Khoảng 1 giờ sau Tô Lạc hớt hãi chạy vào nhà.

    - Ba có chuyện gì xảy ra? Tô Vũ tại sao lại bị bắt?

    Tô Lạc thật sự rất thương ba và em trai mình. Ba cô vì cú sốc qua đời của mẹ mà tinh thần cũng không còn minh mẫn nữa, bệnh tim cũng từ đó mà sinh ra. Từ nhỏ ba cha con cô phải tự nương tựa vào nhau mà sống.

    - Sáng nay có một nhóm người đến nhà chúng ta, bắt ba phải đưa họ 1 tỷ đồng đền bù tổn thất và số tiền Tô Vũ vay mượn. Ba ngày sau tụi nó sẽ quay lại lấy tiền. Cấm báo cảnh sát tiền có người còn, tiền không thì chờ nhặt xác Tô Vũ. Tô Lạc con mau nghĩ cách cứu em con đi. Ba không thể mất thêm con và em con nữa.

    Tô Lạc biết ba đang rất lo lắng nhưng thật sự số tiền quá lớn cô biết tìm ở đâu ra. Nhìn ba khóc đến thương tâm phận làm con như cô không khỏi rơi nước mắt. Tô Lạc cố gắng kiềm chế bản thân mình nhỏ giọng an ủi ông.

    - Ba đừng lo lắng quá! Hiện tại bọn chúng không dám làm gì Tô Vũ đâu. Thứ bọn chúng cần là tiền mà, chưa lấy được tiền bọn chúng sẽ không làm hại em con đâu, ba ở nhà đừng lo lắng quá ảnh hưởng đến sức khỏe con sẽ tìm cách cứu em ra.

    Tô Lạc bước ra khỏi nhà cô điện thoại cho tiểu Mỹ, bạn bè, chủ biên tập cũng chỉ vay được hai trăm triệu. Không phải họ không muốn cho cô vay mượn nhưng mọi người đều làm công ăn lương cũng không có số tiền dư lớn như vậy cho cô mượn. Tô Lạc đi cả một ngày trời đôi chân cũng không chịu nổi nữa, trời lại bắt đầu mưa cơn mưa cuối mùa thu mang theo hơi gió lạnh.

    Cô ngồi sụp xuống lề đường mặc kệ nước mưa cứ trút xuống người. Cô không thể để cho Tô Vũ và ba xảy ra chuyện được, họ là hai người thân cuối cùng của cô ở trên đời này. Cô ngước mắt nhìn về phía trước xe cộ, người qua đường ai cũng vội vã di chuyển, cơn mưa này mỗi lúc một to. Cô thật sự không biết phải làm gì để kiếm được số tiền lớn như vậy! Mãi miên mang suy nghĩ đột nhiên Tô Lạc đứng bật dạy.

    - Kình Thiên!

    Tô Lạc lau đi nước mưa trên mặt nhìn xem người đàn ông ngồi bên trong chiếc xe đắt tiền phía bên kia đường có phải là Kình Thiên thật hay không?
    Lúc này Kình Thiên vừa từ sân bay quay về nhà, anh ta vừa giải quyết xong hạng mục ở Anh, đầu đang dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghĩ ngơi hai tháng qua anh cũng thật là mệt mỏi rồi.

    -Là Kình Thiên, đúng là Kình Thiên.

    Lúc này Tô Lạc thật sự không hiểu cô tại sao lại vui mừng như vậy. Giống như bản thân đang bị cuốn vào vòng nước xoáy nhưng lại nhìn thấy được một chiếc phao cứu sinh.
    Tô Lạc cứ thế lao nhanh ra đường bất chấp dòng xe đang lưu thông, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Kình Thiên bên trong xe. "Kéttttt" chiếc xe thấy Tô Lạc phi nhanh ra đường nên vội vàng thắng phanh gấp, vì quá khẩn trương nên không chú ý Tô Lạc bị một phen sợ hãi ngã mạnh xuống đường, nước mưa cứ thế hắt lên người cô, hai bàn tay chống xuống mặt đường, đầu gối trầy xướt máu bắt đầu chảy ra nhưng cô không thấy đau.

    -Cái cô kia muốn chết cũng đừng có ngán đường người khác, tìm chỗ khác mà chết, đồ thần kinh mà.

    Tên tài xế tức giận mắng chửi Tô Lạc, tiếng còi xe inh ỏi. Vừa rồi lúc Kình Thiên mở mắt ra đập vào mắt anh là một màn trước mắt khiến anh không khỏi giật mình. Cô gái này không phải là muốn chết chứ, nhưng vừa rồi là cô nhìn về phía anh mà chạy đến. Kình Thiên thật không ngờ cô lại muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt này với anh, nhưng đùa giỡn với tính mạng như vậy cũng quá xem thường bản thân mình rồi. Kình Thiên bình thường gặp phải tình huống này điều xem như không thấy gì nhưng bây giờ anh lại muốn xem xem cô định giở trò gì nếu gặp được anh. Lấy chiếc ô mở cửa xe bước xuống đôi giầy và bộ âu phục đắt tiền của anh cũng không tránh được bị nước mưa làm bẩn.

    Một tay cầm ô, tay còn lại đút vào túi quần phong thái vương giả luôn toát ra trên người Kình Thiên. Anh thật không thể hiểu sao lần nào gặp phải cô điều là trong tình cảnh thảm hại vô cùng như thế này.

    - Cô là muốn tự tử? Có muốn chết thì cũng nên lựa một nơi hoang vu đi.

    Giọng nói này là của Kình Thiên khi nhìn thẳng vào người trước mặt mình lúc này cô không biết bản thân nghĩ gì chỉ muốn khóc thật to, nước mắt cứ thế mà thi nhau rơi xuống.
    "Hulu.. Huhu.. Oa.. Oaaa" nhìn tình cảnh này thật rất giống là anh đang ức hiếp cô khiến Kình Thiên không khỏi không lúng túng.

    -Có chuyện gì đứng lên rồi nói, tôi không muốn phí thời gian của mình.

    Vừa nói dứt lời Kình Thiên quay đầu bỏ đi nhưng Tô Lạc nhanh tay ôm lấy một chân của anh.

    - Kình Thiên! Đừng đi.

    Giọng nói rất nhỏ vô cùng yếu ớt giống như bọt bông bóng của nước mưa dưới lòng đường sắp vỡ ra không khỏi khiến tim của Kình Thiên đập nhanh hơn một nhịp. Cơn mưa cứ thế mà hành hạ thân thể nhỏ bé của Tô Lạc chiếc váy dài sớm đã bị nước mưa làm ướt dính sát vào người. Nhìn thấy cảnh này Kình Thiên ngước mặt lên hít một hơi lạnh khom người xuống ôm lấy Tô Lạc mang vào xe, cởi áo vest trên người quăng lên người cô. Cử chỉ rất nhẹ nhàng nhưng gương mặt của Kình Thiên bây giờ thật giống như sắp giết người đến nơi rồi.

    - Về Ngự Lâm Viên!

    Giọng Kình Thiên rất trầm không khỏi khiến Tô Lạc bây giờ ý thức được việc cô vừa làm xong.


    Tiểu Cường nghe đến về Ngự Lâm Viên cũng không khỏi không bất ngờ. Nơi đó là chỗ ở riêng của Tổng Tài trước giờ chưa từng mang phụ nữ về vì Kình Tổng chê họ không sạch sẽ. Tô Lạc này xem ra vị trí trong lòng của Tổng Tài không hề nhỏ, đã ba lần ngoại lệ rồi.
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều18 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  9. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Lúc này trên xe không khí vô cùng ngột ngạt, váy trên người Tô Lạc đã sớm ướt sũng, cô thấy rất ngại vì làm bẩn hết cả xe. Lúc nào gặp phải Kình Thiên điều là bộ dạng vô cùng xấu hổ và thảm bại như bây giờ, chiếc áo vest trên người vẫn là mùi hương quen thuộc này Tô Lạc cảm thấy thật an tâm, mặc dù rất lạnh nhưng ngửi thấy mùi hương đặc biệt cảm giác ấm áp làm cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ, có lẽ cả ngày hôm nay chật vật đã vắt kiệt sức của Tô Lạc rồi.

    Nhìn người bên cạnh không hề đề phòng mình mà an nhiên ngủ say như vậy, Kình Thiên cũng không rõ tâm tình của bản thân lúc này. "Hôm nay nhìn người con gái này súyt tý nữa thì bị thương thời khắc đó anh đã rất sợ hãi. Nhìn thấy anh bước đến đôi mắt to tròn đầy uất ức này đã khóc to lên, lúc đó quả thật trái tim anh như muốn ngừng đập. Cảm giác này rất khó chịu, anh không muốn mình bị chi phối mất kiểm soát không ổn định được tâm tình của bản thân. Người con gái trước mắt mọi vui buồn tức giận điều sẽ khiến anh không thể không để tâm. Bây giờ ở bên anh cô lại có thể ngủ an lành như vậy, điều gì khiến cho cô trở nên yếu đuối như thế hay đây cũng là một chiêu trò dùng để câu dẫn đàn ông của cô? Đầu gối, hai bàn tay đã sớm bị thương, cô không thấy đau sao? Vì cái gì mà bất chấp nguy hiểm lao ra bên ngoài như vậy?" Biết bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu Kình Thiên lúc bấy giờ, bên ngoài trời vẫn đang mưa cơn mưa này cũng thật đến rất đúng lúc.

    30 phút sau xe dừng lại Tô Lạc giật mình tỉnh giấc mơ màng mở mắt, thế mà cô lại có thể ngủ được đã vậy còn ngủ quên mất.

    - Cô tự mình xuống xe hay cần tôi bế cô xuống?

    Tiếng nói lạnh lùng này cũng đủ khiến người khác đang ở mùa hè mà phải rét run lên chứ nói gì đến Tô Lạc đang bị ướt nước mưa như bây giờ.

    - Tôi.. tôi tự xuống được.

    Cô thật sự rất sợ biểu cảm lạnh lùng này của Kình Thiên chắc là do ám ảnh đêm hôm đó. Bước xuống xe nhìn xung quanh một lượt đúng là nơi ở của người có tiền. Đang ngơ ngác nhìn cảnh quan quanh Ngự Lâm Viên thì nghe tiếng Tiểu Cường gọi mình.

    - Tô tiểu thư mời cô đi bên này.

    Tô Lạc ngoan ngoãn đi theo phía sau, cô cũng không nhìn thấy Kình Thiên đâu nữa. Bên trong biệt thự thật sự đúng là thể hiện rất rõ chủ nhân của nó là một người như thế nào.

    - Tô tiểu thư đây là phòng của cô. Tất cả các vật dụng điều đã chuẩn bị đầy đủ trước tiên Tô tiểu thư hãy thay một bộ quần áo khác, nếu có gì cần cứ gọi quản gia ở đây, tôi xin phép.

    Tô Lạc gật đầu cười gượng gạo, bên trong phòng cách bài trí rất đơn giản gam màu trắng xám là chủ yếu Tô Lạc không dám tò mò lung tung. Nhận lấy một bộ váy trắng đơn giản trên giường bước vào phòng tắm, nhìn vào gương cô giật cả mình mái tóc dài bù xù rối tung lên, gương mặt trắng bệt vì lạnh, thật là cũng đủ dọa người rồi.

    Hai mươi phút sau khi tắm xong cô xuống lầu tìm Kình Thiên, anh ta đang nhàn nhã ngồi ở phòng bếp châm chú lướt chiếc điện thoại trên tay, âu phục trên người đã được thay ra bằng một bộ quần áo đơn giản ở nhà. Anh ta vừa mới tắm xong tóc vẫn chưa khô được xõa tùy ý trên gương mặt, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô hay ngửi được trên áo vest của anh. Đôi chân thon dài đang bắt chéo nhau nhìn anh bây giờ thật sự rất rất là quyến rũ.. "Ây da Tô Lạc hiện tại không phải là lúc đánh giá nhan sắc của nam nhân trước mặt" cô gõ mạnh vào đầu mình một cái sải bước nhanh đến bên cạnh Kình Thiên.

    - Kình Tổng!

    Giọng nói rất nhỏ cô là đang đi nhờ vả người khác mà. Kình Thiên bỏ điện thoại lên bàn ngước mắt nhìn Tô Lạc, chiếc váy trắng đơn giản nhưng rất hợp với cô.

    - Ngồi xuống ăn cơm trước, tôi đói rồi.

    Suốt cả buổi ăn không ai nói với ai câu nào nữa. Thỉnh thoảng Tô Lạc có lén nhìn sang Kình Thiên phát hiện đến ăn mà cũng vô cùng điềm đạm, ưu nhã chắc chắn là anh đã được giáo dục rất tốt. Ăn xong Kình Thiên đi thẳng lên lầu bước vào thư phòng, Tô Lạc cũng đi theo phía sau. Anh đứng trước tủ rượu lấy một chai rót vào ly phong thái vô cùng thuần thục, đi đến bộ sofa bằng da màu trầm nhã nhặn ngồi xuống lắc đều ly rượu trong tay uống lấy một ngụm. Cô biết anh là đang đợi cô mở lời..

    - Kình Tổng tôi.. Có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.

    Kình Thiên không trả lời vẫn chăm chú thưởng thức ly rượu trong tay, Tô Lạc tiếp tục hít một hơi lạnh nói tiếp.

    - Tôi biết yêu cầu giúp đỡ này rất không phải nhưng tôi là hết cách mới tìm đến Kình Tổng. Hiện tại anh có thể cho tôi vay 800 triệu được không? Tôi đang rất cần số tiền này.

    Kình Thiên dừng hành động lắc ly rượu lại, đặt ly rượu xuống bàn, đôi chân vẫn bắt chéo nhau hai tay khoanh trước ngực nhìn trực diện vào Tô Lạc ánh mắt nghiêm nghị.

    - Tại sao tôi lại phải giúp cô, tôi là doanh nhân không phải là nhà từ thiện hay nhà cho vay. Cho tôi một lý do?

    - Anh!.. Xin anh hãy cho tôi mượn, tôi hứa nhất định sẽ trả cho anh đầy đủ. Tôi thật sự đã không còn cách nào nữa mới..

    Ánh mắt của Tô Lạc nhìn vào Kình Thiên khiến anh không hề thấy thoải mái. Đưa cô về đây anh đã thấy vô cùng khó chấp nhận được bản thân mình, bây giờ giúp đỡ cô không cần lý do anh thật sự còn là Kình Thiên nữa sao?

    - Tôi là doanh nhân không làm ăn giao dịch mà biết chắc sẽ thua lỗ bao giờ. Số tiền 800 triệu với tôi thật ra cũng không khác gì một bữa ăn, nhưng Kình Thiên tôi không có thói quen làm người tốt giúp đỡ người khác, Tô tiểu thư nên tìm người khác đi.

    Kình Thiên đứng dậy bỏ đi về phòng của mình, Tô Lạc biết anh ta là đang trả thù cô lần trước đã giả vờ như không quen biết, còn từ chối làm nữ nhân của anh ta.

    Cô nặng nề bước từng bước xuống lầu bây giờ cô cũng không nên mặt dày ở đây cầu xin nữa. Kình Thiên đã nói rõ sẽ không giúp cô, hiện tại vẫn còn thời gian hai ngày nữa. Ba cô ở nhà vẫn đang đợi cô về, trời còn mưa cô thì không biết ở đây là đâu, ra bên ngoài bắt taxi để về nhà. Nghĩ xong Tô Lạc cứ thế mà đi ra ngoài mặc kệ trời đang mưa và ở đây là đâu. Cô thật sự đã hy vọng rất nhiều rằng Kình Thiên sẽ giúp mình nhưng.. "Tô Lạc mày dựa vào đâu mà nghĩ rằng anh ta sẽ giúp mày, dựa vào ánh mắt sự ôn nhu hay vòng tay to lớn đã bao trọn lấy mày khi ấy. Nực cười! Hay nụ hôn vừa ngọt ngào thô bạo đêm hôm đó. Cái nắm tay kéo mày lên khi mày ngã xuống? Chắc là vì mùi hương ấm áp khiến mày ngu muội mà quên mất đi mày và Kình Thiên là hai người không có bất kỳ quan hệ gì. Tỉnh táo lại đi Tô Lạc."

    Cô vừa khóc vừa tự nói với bản thân mình. Nước mắt cứ vậy mà rơi Tô Lạc không phải là người yếu đuối lúc Thượng Triết chia tay cô, cô cũng chưa từng rơi lệ. Hôm nay có lẽ cô đã không thể kiềm nén được nữa rồi!

    Ở cửa sổ trên lầu tất cả điều được thu vào tầm mắt thân ảnh nhỏ bé Tô Lạc chạy ra ngoài, cô đứng đó mặc kệ mưa gió nhưng vẫn bất chấp đón taxi rời đi. Kình Thiên nói như vậy cũng vì không muốn bản thân mình thay đổi quá nhiều vì sự xuất hiện của cô. Mang cô về đây là vì lý do gì chẳng phải là muốn giúp cô sao? Nhưng hiện tại nhìn cô một mình kiên cường giữa mưa bão như thế vẫn tuyệt nhiên không mở lời dùng thân thể để trao đổi với hắn. Vậy việc lên giường cùng nam nhân khác vào hôm sinh nhật Thượng Triết là sự thật sao? Lồng ngực Kình Thiên như có ai đó vừa đấm vào một cái thật đau, hắn không biết mình làm như thế là đúng hay sai. Nhưng bây giờ hắn muốn buông bỏ xuống tất cả để giữ lại người con gái ngoài kia lại!

    - Cô là ngu ngốc hả? Trời mưa như thế này chạy ra đây là tìm đường chết sao?

    Kình Thiên không giữ được bình tĩnh hét to vào mặt Tô Lạc quần áo cả hai cũng đã ướt hết cả rồi. Tô Lạc bất ngờ khi Kình Thiên chạy ra đây mắng chửi cô, nhưng anh ta lấy cái quyền gì để mắng cô, không phải vừa rồi anh ta còn lạnh lùng sỉ nhục cô sao? Chết sống của cô liên quan gì đến anh ta chứ.

    - Anh buông tôi ra, tôi là ngu ngốc đấy ngu ngốc mới theo anh về đây để nhận lấy sự khinh thường của anh. Cho dù có chết thì sao liên quan gì đến Kình Tổng anh? Anh tránh ra, buông tôi ra..

    Tô Lạc vừa hét vừa khóc thật to cô thật sự không hiểu nổi Kình Thiên muốn gì, bây giờ cô chưa đủ đau khổ và bế tắc sao.

    - TÔ LẠC..

    Kình Thiên thật sự không biết phải nói gì lúc này vì cô nói đúng anh và cô là bèo nước gặp nhau. Anh là lấy quyền gì mắng chửi xen vào sự sống hay cái chết của cô.

    - Kình Tổng! Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Người giàu như anh không thể hiểu được tôi đã phải lấy hết dũng khí của bản thân mình để cầu anh giúp đỡ. Anh không giúp tôi, tôi không trách nhưng.. Tôi xin anh, Tô Lạc cầu xin anh đừng dùng ánh mắt này, cử chỉ này để quan tâm sống chết của tôi. Tôi sợ trái tim tôi thật sự không thể chịu nổi nữa nó sẽ vì anh mà lại đau đớn mất.

    Tô Lạc nói từng câu từng chữ rất to, hai tay ôm lấy ngực mình mưa gió cứ trút xuống người cô như đang vùi dập sự kiên cường mạnh mẽ cuối cùng mà cô có. Lúc này đây Kình Thiên biết rất rõ người trước mặt anh là Tô Lạc, là cô gái đầu tiên cho anh cảm giác muốn bảo vệ, muốn đem tất cả những gì anh có đặt vào tay cô. Kể cả trái tim thứ mà anh nghĩ cả đời này sẽ không ai có thể có được nó.
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều18 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  10. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa ngày hôm nay đặc biệt lạnh, cái lạnh như thẩm thấu vào toàn bộ cơ thể của Tô Lạc. Cô thấy trước mắt như mơ hồ đi, nhưng ánh mắt của Kình Thiên nhìn cô ngày hôm nay chắc chắn mãi mãi cô không thể quên được cô cảm giác cơ thể không còn chút sức nào nữa, muốn nhắm mắt lại quá.

    - TÔ LẠC..

    Kình Thiên hốt hoảng đỡ lấy thân thể bé nhỏ của Tô Lạc vội vã bế cô vào nhà.

    - Vú Trương gọi bác sĩ Dương đến đây ngay cho tôi.

    Kình Thiên hét to lên làm vú Trương và hai tên bảo an lo sợ. Lập tức gọi điện thoại cho Dương Tống Minh bác sĩ riêng cho gia tộc họ Kình. 15 phút sau một người con trai áo vẫn chưa gài hết nút, bộ dạng hớt hãi chạy lên phòng của Kình Thiên

    - Kình Thiếu! Cậu làm sao? Bị làm sao. Mau mau nằm xuống.

    Dương Tống Minh đạp cửa xong vào, liên tục hỏi Kình Thiên vừa hỏi vừa xoay người kiểm tra xem anh ta có bị thương không. Nghe vú Trương điện thoại giọng nói hoảng sợ hắn đang tắm nhưng lại phải bỏ ngang chạy bằng tốc độ nhanh nhất đến đây miệng liên tục niệm "Kình Thiên không thể xảy ra vấn đề gì được, không thể được. Đợi tôi, đợi tôi!"

    - Kình Thiếu cậu.. Không khỏe ở chỗ nào. Mình không thấy vết thương nào trên người cậu.

    - Dương Tống Minh cậu có mau thôi đi không, tôi có nói là bị thương cần cậu khám bệnh sao?

    Kình Thiên phải điên lắm mới có thể kết bạn cùng tên lải nhải như đàn bà này.

    - Thế cậu kêu vú Trương gọi tôi đến đây không lẽ để tán gẫu với cậu sao?

    Tống Minh thật tức chết mà, gọi đến đây là để cãi nhau sao? Cái tên Kình Thiên chết dẫm này.

    - Khám cho cô ấy? Tốt nhất là cậu khám cho tử tế vào.

    Kình Thiên chỉ tay về phía giường của mình,
    Dương Tống Minh nhìn theo hướng tay hắn phát hiện trên giường của Kình Thiếu cư nhiên lại có một cô gái. Cái màn cẩu huyết gì đây? Tên này đem phụ nữ về Ngự Lâm Viên, còn nằm trên chiếc giường của chính mình. Cái giường này đến hắn 20 năm qua còn chưa từng được thử qua. Đây là cái trường hợp quái quỷ gì vậy? Hắn vừa suy nghĩ vừa bước đến giường kiểm tra xem. Gương mặt đột cũng nhiên nghiêm túc lại, đây là tác phong của Dương Tống Minh khi làm việc thì hắn đặc biệt nghiêm túc.

    - Hazzz.. cậu sống chết cản trở việc nghỉ ngơi của mình là vì cô gái này sao? Có phải đã động chân tình rồi không?

    Dương Tống Minh thừa dịp có cơ hội liền trêu chọc Kình Thiên.

    - Bớt nói lời dư thừa, cô ấy bị làm sao?

    Kình Thiên đi đến bên giường ngồi xuống mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tô Lạc. Dương Tống Minh nhìn thấy hành động sắc mặt này cũng đã hiểu được vấn đề liền vội thu lại bộ dáng đùa cợt của bản thân.

    - Chỉ là cảm mạo thôi cô ta bị sốt chắc là do dầm mưa. Cậu cho cô ta uống thuốc hạ sốt này, mình sẽ truyền cho cô ta một bình dịch. Thay bộ quần áo ướt này đi, khi tỉnh lại cho cô ta ăn chút gì thanh đạm một tý. Uống nhiều nước vào, nếu đến sáng mai vẫn không hạ sốt thì gọi cho mình.

    - Ừm.

    Kình Thiên không trả lời gì thêm nữa. Dương Tống Minh thấy vậy cũng xuống lầu căn dặn vú Trương xong cũng lẳng lặng ra về.. Kình Thiên gọi vú Trương lên thay quần áo cho Tô Lạc và chuẩn bị món ăn khi cô tỉnh lại thì đem lên phòng.

    Tô Lạc được thay chiếc váy ra bằng bộ quần áo khác, sau khi thấy vú Trương đi ra Kình Thiên nhẹ nhàng gót chân đi vào phòng ngồi xuống bên giường. Trong phòng lúc này là một màng yên lặng, bên ngoài cơn mưa cũng đã dần tạnh Kình Thiên nhìn Tô Lạc đang ngủ trên giường tiếng hít thở đều đặn. Sờ vào trán cô rồi sờ lại vào trán mình có vẻ như không còn nóng như lúc nãy nữa. Lấy chăn đắp cho cô có trời mới biết hắn sống 27 năm qua đây là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác.

    Kình Thiên đứng dậy bỏ ra ngoài châm một điếu thuốc, anh không thường xuyên hút thuốc nhưng những lúc anh gặp phiền phức gì đó thì sẽ nghĩ đến thuốc lá. Ánh khói lượn lờ bay bổng hình ảnh của Kình Thiên trong bóng tối nhìn vào thì cảm thấy rất to lớn và quyền uy nhưng nhìn kỹ thì thấy anh giống như một vị vương cô độc đang bị bóng tối bao vây kiềm hãm mới đúng. Lúc này toàn bộ những gì mà Tô Lạc đã nói những biểu cảm hành động của cô từ ngày đầu tiên biết cô cho đến hôm nay như từng thước phim tua chậm lại trong đầu Kình Thiên.

    Anh nắm chặt tay trái lại thành quyền đấm thật mạnh vào tường. Đau! Anh rõ ràng rất đau nhưng tại sao trong lồng ngực anh lại còn đau hơn gấp bội. Anh là ai? Là Kình Thiên Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Thiên Hoa, người mà trong giới thương nhân luôn truyền tai nhau gọi anh là ma quỷ. Đi đến được vị trí ngày hôm nay đôi bàn tay anh, tâm hồn anh làm gì còn trong sáng mà không từng váy bẩn máu tanh. Vậy mà cũng chính vì sống quá lâu trong những đám người luôn đặt lợi ích của bản thân lên trên, phụ nữ vây quanh anh không vì tiền bạc thì là quyền lợi. Anh đã đem áp đặt mọi thứ xấu xa nhất trong thế giới của mình lên trên người Tô Lạc. Anh quá tự tin cho là mình luôn đúng, nghĩ lại xem với cái đầu của Kình Thiếu như anh không lẽ lại không thể nhìn ra ánh mắt Tô Lạc mỗi lần nhìn vào anh là giả tạo hay là thật lòng. Máu trên tay đã nhỏ giọt xuống nền nhưng không thấy Kình Thiên quan tâm đến vết thương trên tay. Móc điện thoại từ trong túi quần ra.

    - Tiểu Cường! Cậu cho người kiểm tra hôm nay trước khi gặp tôi Tô Lạc đã đi đâu, gặp phải chuyện gì một chuyện cũng không được bỏ sót. Xử lý rắc rối cô ta đang gặp đi. Điều tra lại toàn bộ sự việc vào ngày sinh nhật Thượng Triết thật sự chuyện gì đã xảy ra, tôi cho rằng chuyện Tô Lạc là có người động tay động chân vào.

    Dứt lời Kình Thiên dụi tắt thuốc lá đóng cửa bước vào trong phòng tắm thay bộ quần áo ướt trên người ra.


    30 phút sau bước ra bên ngoài với chiếc khăn quấn tạm ngang hông, tay liên tục dùng khăn lau khô tóc ướt. Thân hình thường tập thể thao như Kình Thiên cơ bụng 6 múi săn chắc cũng là chuyện bình thường. Uống một ly nước lọc rồi leo len giường tắt đèn phòng bật đèn ngủ lên ánh sáng vàng nhạt cũng làm Kình Thiên ổn định lại tinh thần, quay người sang nhìn Tô Lạc nằm bên cạnh hôn khẽ lên trán cô, "Ngủ ngon" mọi hành động lời nói đều vô cùng nhẹ nhàng như sợ Tô Lạc sẽ vì vậy mà giật mình. Rất nhanh chóng Kình Thiên cũng chìm vào giấc ngủ hôm nay anh cũng quá mệt rồi. Ngồi máy bay hơn 20 tiếng đồng hồ gần hai tháng nay lịch làm việc của anh liên tục phải di chuyển một giấc ngủ đầy đủ còn không thể có.
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều19 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
  11. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng bình minh bên ngoài rèm cửa nhẹ nhàng chíu vào phòng làm Tô Lạc nhăn mặt cô cảm thấy cả người như không còn sức nữa. Đôi mắt cũng không đủ lực để mở ra, mùi hương của Kình Thiên luôn như một vòng tay to lớn cứ bao trùm lấy cô cả đêm. Nhẹ nhàng chớp mắt mở ra, phải mất vài giây cô mới nhìn rõ được xung quanh.

    Ở đây là đâu? Sao cô lại nằm ở trên giường? Đây không phải là phòng của cô.. Tô Lạc nhìn xung quanh phát hiện tay mình đang được truyền dịch. Chuyện tối hôm qua từ từ nhớ lại trong đầu, mình đi theo Kình Thiên về nhà, dưới mưa cô và Kình Thiên có tranh cãi và sau đó.. Cô ngất đi? Ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời làm Tô Lạc dùng tay che mắt lại vài giây. Bên ngoài cửa sổ Kình Thiên đang đứng đó thân ảnh cao lớn như một vị Vương, anh đang tựa lưng vào lan can một tay cầm điện thoại, một tay còn lại gõ nhẹ nhàng theo nhịp vào thanh sắt. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, chiếc quần jean màu xanh bạc đơn giản nhìn anh bây giờ không giống với bình thường, nhưng Tô Lạc nhất thời lại không nghĩ ra có điểm gì không giống.

    Anh đang nói gì đó với ai qua điện thoại gương mặt vẫn là biểu cảm vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị phải nói rất cuốn hút người khác. Không biết là có ai từng nói với anh như vậy chưa? Tô Lạc không ý thức được cô đang ngây ngốc nhìn Kình Thiên đến mức bị người ta phát hiện nhưng vẫn không hay biết. Về phía Kình Thiên anh đang nghe tiểu Cường báo cáo kết quả điều tra chuyện của Tô Lạc trước khi gặp mình, nhưng lại lơ đãng nhìn thấy ai đó trong phòng đã dậy đang ngây ngốc thất thần nhìn mình không chớp mắt. Kình Thiên khẽ mỉm cười, nụ cười thỏa mãn vì đã có ai đó bị sắc đẹp của anh câu dẫn rồi. Kết thúc cuộc gọi đi vào phòng vẫn thấy Tô Lạc ngơ ngác nhìn mình, anh bước đến chạm nhẹ vào trán kiểm tra nhiệt độ của Tô Lạc.

    - Cô đã tỉnh? Bớt sốt rồi!

    Tô Lạc rụt lùi lại nhìn Kình Thiên đôi mắt to tròn như gặp phải điều gì đó kinh sợ lắm. Thật quá ngượng cư nhiên lại nhìn đến mê mẩn như thế. Thấy biểu hiện của Tô Lạc anh ý thức được có lẽ con thỏ nhỏ này đã bị hắn dọa cho hoảng sợ rồi.

    - Hôm qua cô ngất xỉu trước cửa nhà tôi.

    Kình Thiên rút tay lại đút vào túi quần mình.

    - Cảm.. cảm ơn anh.. Kình Tổng tôi.. Tôi muốn về nhà mình nhưng ở đây không bắt được xe. Anh có thể giúp tôi gọi.. một chiếc taxi không?

    Tô Lạc ấp úng nói vì cô thật muốn nhanh chóng về nhà, cô đã ở đây cả đêm ba cô không biết đã lo lắng chuyện của Tô Vũ mà bệnh tình có tái phát nặng hơn không. Chuyện Tô Vũ cô còn chưa tìm được cách giải quyết nữa.

    - Được..

    Kình Thiên khẽ gật đầu cô gái này.. Thật là không biết bản thân mình đang bị bệnh sao? Thật là ngu ngốc, Kình Thiên không vui nỗi được ở đâu ra kiểu người không biết quan tâm đến bản thân mình như cô.
    Tô Lạc vụng về rút kim tiêm trên tay ra nhưng việc này khá làm khó cô, vì đau nên Tô Lạc nhăn mặt lại. Kình Thiên thấy thế cũng ngồi xuống giường đỡ lấy tay của cô.

    - Đau không? Để tôi giúp cô cố chịu một chút.

    Kình Thiên nhẹ nhàng rút kim ra một chút máu cũng chảy cùng, nhưng được anh dùng bông y tế giữ chặt lại. Lúc này Tô Lạc phát hiện ở mu bàn tay của Kình Thiên bị thương vết thương khá sâu và mới. Hôm qua Tô Lạc không thấy nó vậy là bị thương vào lúc tối hôm qua sau khi cô ngất đi sao.

    - Anh bị thương? Sau không xử lý để như vậy dễ bị nhiễm trùng lắm.

    Tô Lạc nhỏ giọng lí nhí hỏi.

    - Tôi không biết làm mấy việc đó.

    Kình Thiên là nói thật từ bé đã là thiếu gia được người người hầu hạ nào biết làm những việc như vậy. Với lại anh thấy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, lúc anh còn trẻ đánh nhau còn từng bị nặng hơn như thế này có là gì.

    - Anh.. anh để tôi.. giúp a. Tôi làm được!

    Tô Lạc muốn cảm ơn Kình Thiên đã giúp mình nhưng việc bé như thế này sao so được việc tối qua dù nói như thế nào thì cũng là Kình Thiên đã cứu cô.
    Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, một nam một nữ đang ngồi trên giường Tô Lạc đang chăm chú xử lý vết thương trên tay Kình Thiên lâu lâu thấy cô khẽ nhíu mày. Còn Kình Thiên thì chăm chú nhìn hành động biểu cảm của Tô Lạc anh không biết bản thân cứ như thế này sẽ càng lún sâu vào. Anh đã sẵn sàng để một một người con gái bước vào thế giới của mình rồi sao? Xử lý xong Kình Thiên đứng dậy nhìn Tô Lạc

    - Tôi sẽ đưa cô về, khi nào chuẩn bị xong xuống dưới nhà đợi tôi.

    Nói dứt lời anh bước ra cửa trước khi đóng cửa lại Tô Lạc nhỏ giọng ngượng ngập cúi đầu nói vọng theo

    - Khoan đã.. xin lỗi cho hỏi tối hôm qua là ai.. Đã thay quần áo cho tôi vậy?

    Bầu không khí ngượng ngùng này làm Kình Thiên nở nụ cười nửa miệng mất 10 giây anh khẽ ho nhẹ.

    - Hựmm.. Là vú Trương.

    Nói xong cánh cửa phòng cũng đóng lại,
    Tô Lạc lắc lắc đầu xua đuổi ý nghĩ vừa của mình đi tìm lấy quần áo của mình để thay vào. 20 phút sau xử lý xong việc cá nhân của bản thân xuống nhà tìm Kình Thiên nhưng không thấy anh ta ở dưới, nghe phòng bếp có tiếng động cô bước xuống thím Trương nhìn thấy cô cũng vội đi đến.

    - Tô tiểu thư đã đỡ hơn chưa? Có muốn ăn chút gì không? Tối qua cô sốt cao quá thiếu gia chăm sóc cô cả đêm qua.. Tôi chưa từng thấy thiếu gia quan tâm người con gái nào như vậy đâu.

    Thím Trương nói liên hồi vừa nói vừa mỉm cười nhìn Tô Lạc.

    - Á Thím nói Kình Thiếu chăm sóc cháu cả đêm? Cháu.. cgáu cứ tưởng..

    Cô vừa cảm động vừa như không tin vào lời của thím Trương vừa nói.

    - Tô tiểu thư có điều cô không biết Ngự Lâm Viên này thiếu gia chưa từng mang phụ nữ bên ngoài về cô là người đầu tiên, tôi ở đây chăm sóc thiếu gia từ bé hiểu rõ thiếu gia nếu không xem trọng tiểu thư sẽ không mang cô về đây.. Mà còn để cô ở trong phòng, ngủ trên giường của mình. Thiếu gia không thích những vật dụng của bản thân nhất là giường ngủ có mùi của người khác đâu.


    Thím Trương vừa nói vừa mang cho Tô Lạc một bát canh gà hầm. Tô Lạc nghe mà mồm há ra đầy bất ngờ với lời nói của thím Trương trước giờ cô không biết Kình Thiên lại ghét người khác chạm vào vật dụng của mình. Nhưng mà Kình Thiên từng.. hôn cô? Tối qua cô còn ngủ trên giường anh ta, đắp chăn của anh ta. Anh ta lại còn đem cô về đây thật là không biết anh ta đang nghĩ gì. Chẳng phải rất ghét cô sao? Lời thím Trương nói là sự thật sao?

    - Vậy tối qua Kình Thiếu ngủ ở đâu? Cháu đã ngủ trong phòng của anh ấy.. Sáng thức dậy cháu có thấy Kình Thiếu ở trong phòng nhưng không nghĩ đến đó là phòng của anh ấy.

    Trời ơi không lẽ tối qua cô có cảm giác mùi hương của Kình Thiên bao trùm lấy mình là do anh ấy ở quá gần cô hay do mùi ấy có sẵn trên giường ngủ, thím Trương không trả lời cô chỉ mỉm cười nhìn cô. Cố gắng nhớ lại xem tối qua cảm giác có người thủ thỉ bên tai cô chúc cô ngủ ngon đó là mơ hay thật. Giọng nói đó rất ấm áp nếu nghĩ lại thì giống giọng của Kình Thiên, không lẽ lại là.. Cô đỏ mặt hai má ửng hồng lên liên tục lắc đầu rồi vỗ đầu. Thím Trương bên cạnh cũng lắc đầu cười mỉm với hành động đáng yêu của Tô Lạc. Đúng là một cô gái lương thiện!
     
    Hany, CuuVyHoLy, Arian Kiều19 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...