Nụ hôn đầu tiên Tháp Nhân Mùa thu nữa lại về. Mấy hôm nay tâm trạng thật tệ. Rồi lại rỗi suy nghĩ về nhưng chuyện đã rất rất cũ. Lại nhớ, nhớ về một nơi cao đầy gió 2 đứa cầm tay, đặt nhẹ lên môi nhau một nụ hôn; nụ hôn nhẹ mà trở nên vĩnh hằng. Thời gian như chết sững, để tôi và cậu ở lại mãi với nụ hôn đầu giữa hai đứa. Tôi nhẹ nhàng co mình, rồi lại thả mình để hòa tan trong nụ hôn êm dịu. Màn đêm ở sân thượng đã tạo cho hai đứa một khung trời cổ tích. Chẳng có ai làm phiền, hay chẳng ai nỡ phá đi cái phút ảo diệu của nụ hôn thanh tân. Bóng tối đổ vào hai vai, hắt vào mặt, chúng tôi lại ở cùng nhau như thế. Đó là nụ hôn duy nhất.. Chúng tôi lặng lẽ đến với nhau, chia ly cũng không một lời từ tạ. Chúng tôi đã không đi qua nổi những rào cản của chính mình. Hơn 7 năm với những lần gặp vỏn vẹn trên đầu ngón tay. Lắm lúc, trên đường đời vội vã, giữa những cay đắng bủa vây, tôi muốn gặp lại cậu, dù chỉ một lần, trên nơi cao xưa cũ ấy.. để bình yên ngọt dịu. Nhưng tôi lại không bao giờ gọi cho cậu, dù số điện thoại cậu tôi chẳng hề quên suốt bao năm qua; Tôi sợ những rung động cũ như tro tàn, nhưng hễ có chút lửa là bốc cháy, cũng bởi có những thứ chỉ đẹp khi còn là hoài niệm. Nụ hôn nào cho nhau. Trên nơi cao lộng gió. Nụ hôn nào dâng nhau. Để buộc hồn muôn thuở. Ta đi về hai phía, mặc ngọn gió đơn côi!