Nữ Hoàng, Cười Đi - Chạng Vạng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Chạng Vạng, 7 Tháng tám 2019.

  1. Chạng Vạng Chạng Vạng

    Bài viết:
    18
    Nữ hoàng, cười đi (Phần 1)

    Tác giả: Chạng Vạng

    Thể loại: Truyện dài, xuyên không, đồng nhân dialoik love, np

    Tình trạng: Hoàn

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Bách Nguyệt - Chạng Vạng

    [​IMG]

    Giới thiệu: Nữ nhân từng là hunter vampire, vì bi kịch của chính mình mà xuyên qua thế giới dialoik love, có lại một gia đình hạnh phúc, nhưng cô lại mất nó vào một ngày trăng máu, cũng chỉ do vampire, sau nữ nhân đó bắt đầu những kế hoạch trả thù. Mục đích sống cuối cùng của cô chỉ để trả thù, tất cả mọi thứ mất mục đích đều sẽ chết. Và hoàn thành xong mục đíc nữ nhân đó cũng sẽ chết!

    *yoci 103*Khuyến cáo:

    - Truyện là NP, không thích => Back

    - Thích Yuki out, cặp Ayato+Yuki back

    - Đừng hỏi lịch viết, vì t/g cũng không biết.
     
  2. Chạng Vạng Chạng Vạng

    Bài viết:
    18
    CHƯƠNG 1: THẾ GIỚI CỦA MỘT CON ỐC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một không gian đen kịch và u ám. Nơi đó đã từng là chợ nô lệ, nhưng giờ đây nó đã xóa bỏ thay vào đó là những ngôi nhà biệt thư cao tầng, và khách du lịch giàu sang đi qua lại. Đối với tôi, nó cũng từng là những nơi ác mộng kinh tởm nhất trong cuộc sống này, từng là những nơi đầy mùi máu tanh. Dù nơi kia có thay đổi sạch sẽ, quyền quý đến thế nào thì có lẽ sẽ không bao giờ quay lại lần nào nữa cái vẻ ngoài trong sạch của nó.

    Nơi đó đã từng là nơi giết chết cả gia đình tôi, từng là nơi tôi sống trong cuộc đời địa ngục và thay bằng công sức và cả tính mạng của mình để tìm cách sống cho qua ngày, những đòn roi, lời quát mắng, những cái bạt tai, cùng những cơn sả tức. Nó như đã trói tôi vào làm một với thế giới đen tối đó, và có lẽ, đối với tôi, ánh sáng của cuộc đời cũng đã ngừng thổi. Cho đến khi tôi gia nhập vào thế giới sát thủ, máu lại chồng chất, có điều, bàn tay tôi bay giờ là máu của kẻ thù, tôi giết tất cả những kẻ đã khinh rẻ tôi, đem chúng chia thành nhiều mảnh nhỏ. Đem niềm vui đó làm vui sướng, và mùi vị cho bữa ăn hằng ngày của mình.

    Rồi tôi lại chết trong sự cô độc.

    Mở mắt lần nữa, tôi lại có gia đình, gia đình tôi chỉ là một cư dân khá giả trong vùng, chính giữa khu ổ chuột và khu quý tộc, trôi qua bao nhiêu năm đó, đến một ngày, trước mắt tôi lại nhìn thấy máu. Đó là máu của cha mẹ ruột tôi bây giờ, những sinh linh đã nuôi dưỡng tôi sống qua một kiếp đời này, họ bị một móng tay rơi xuống và giết chết. Thân thể ốm yếu, chỉ còn da bọc sương với những nếp nhăn lổn chổn, máu chỉ có vài giọt rơi trên nền nhà, còn lại.. đã bị kẻ sát nhân giết chết. Tôi bị người ta kéo đi mà không hay biết, bị kéo đi khỏi tổ ấm đó mà chẳng hay ho gì về cuộc đời này. Tôi nhìn thấy ngôi nhà kia đã bốc cháy, cái mái ấm nhỏ xíu của tôi ở kiếp này đang bốc cháy, ngùng ngục. Và có lẽ đối với tôi, chẳng bao giờ có gia đình lần nữa.

    Fuuyumi nằm trên giường lớn đưa mắt nhìn lên sàn nhà trắng xóa, đêm đó xảy ra, cô được một người dân bên cạnh đi kiếm củi về khuya nhận thấy, lúc cô đang chà lếch trên mặt đường nhựa. Ông ta đưa cô đến cô nhi viện sau khi người vợ của ông không đồng ý nuôi cô, gia đình họ đã quá nghèo để giữ miệng ăn và chưa cung cấp đủ các thứ cho các con mình. Fuuyumi được dẫn đến một nhà thờ, nơi có một ông thầy tu canh giữ, với một đứa con gái, cô ấy tên Yuki Komori, một đứa nhỏ hiền lành, cứng đầu, và rất hoạt bát. Trái ngược với Fuuyumi luôn trầm tính và ít nói, lúc nào cũng chôn mình trong cái vỏ bọc cô đơn. Thầy tu kia nhận cô làm con gái nuôi, cô đồng ý, nhưng cô không muốn đặt tên mình theo họ ông, và cô cũng không thể lấy cái họ cũ của cha mẹ được. Thầy nói như thế sẽ khiến các kẻ thù cô đỡ ý. Fuuyumi chấp nhận.

    Từ khi cô đến nhà thờ là lúc Fuuyumi được 6 tuổi, trải qua 11 năm, cô cũng có thể rõ những gì cô cần biết trong những bí mật của nhà thờ.

    Nhưng Fuuyumi chọn cách im lặng, đối với cô mối thù sâu đậm nhất là của cha mẹ mình, cô biết sẽ đến một ngày cô đến tìm được bằng được hắn.

    "Fuuyu-chan, em tỉnh chưa?"

    "Vâng chị vào đi ạ!"

    Dòng suy nghĩ bị dẹp qua một bên khi nghe thấy giọng nói của chị Yui, tôi ngồi dậy, xếp chăn mình. Nhìn thiếu nữ bước vào, Yui lớn lên không kể là đẹp nhưng vẫn được xếp vào hàng mỹ nhân, cô có mái tóc vàng hạt dẻ với màu mắt hồng xinh đẹp, bên tóc còn thắt rít với dây buộc lua tua, đứa trẻ ngày nào bên cạnh tôi như một người chị đã lớn, thật thấy an tâm trong lòng. Chỉ là Yui còn quá ngây thơ trong thể xác đó, chắc chắn trên cuộc đời của chị sẽ có ai bảo vệ đây? Điều này tôi không chắc, nhưng tôi lại nhớ đến một cuốn truyện Dialoik Love mà đứa bạn lúc nhỏ kiếp trước ăn cắp về đọc, nhìn cuốn truyện cũ mèm, rách tươm nhưng cũng đủ cho một niềm vui nhỏ của đứa bé kia.

    Lúc này Yuki đã vào phòng, bước đến bên giường cô mà ngồi xuống, Yui mỉm cười vuốt mái tóc hồng của cô.

    "Một buổi sáng tốt lành Fuuyu-chan"

    "Vâng chúa sẽ cầu phúc cho chị và cha"

    Tôi cười nhìn chị, nhưng nếu thực chất có chúa thì sẽ không có chuyện người chết xuống địa ngục rồi, và nếu có địa ngục thì đã làm sao? Một linh hồn như tôi đây lại xuyên qua, với tôi những câu chuyện hoang tưởng về chúa trời, đức mẹ chỉ là một thế giới ảo viễn vông, con người khi chết là hết, hoặc du nhập linh hồn của mình vào một nơi nào đó gọi thế giới khác. Nhưng linh hồn kia giữ được bao lâu?

    Chẳng ai biết được!

    Yui hôn lên trán Fuyuumi dịu dàng, nơi đáy mắt cô có phần dao động, nhưng rất nhanh liền tắt đi.

    "Fuuyu-chan, cha gọi hai chị em ta đấy. Mau đi thôi"

    "Vâng"

    Tôi rời giường, chạy vào phòng tắm, thay đồ. Khi bước ra Yui vẫn ở đó đợi tôi. Hai chị em tôi rời khỏi phòng, hướng điện chính đi đến. Không gian ở đây thật yên tỉnh, hôm nay Yui cũng ít nói hơn và cũng không tươi cười như thường ngày. Tôi tò mò ngập ngừng lên tiếng.

    "Chị Yui, sáng nay em không dậy sớm đến thánh đường có phải chị bị cha mắng thay em không?"

    "Không phải."

    Yui ngẩn đầu nhìn cô, liền xua tay. Thực chất chuyện bị cha mắng khi không gọi Fuyuu-chan dậy như cơm bữa rồi, riết cô cũng quen dần, nhưng những khi cô em gái ngủ dường như là thời khắc yên bình nhất của em ấy, Yui không nở đánh thức. Rồi lại suy nghĩ về chuyện gì đó Yui lại im lặng, không gian tiếp tục nghe từng tiếng gót chân nện vào trên sàn gỗ. Lát sau Yuki mới e dè lên tiếng.

    "Chị đang lo về chuyện của cha. Lần này có vẻ như cha rất buồn phiền về chuyện gì đó, ông có vẻ mặt không vui"

    "..."

    Fuuyumi chẳng nói gì, im lặng nghe từng bước chân của mình vang lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngày cũng sắp sang thu rồi. Có lẽ đối với những kẻ ưa lạnh như cô sẽ là một điều tốt lành nhất trong cuộc đời này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2019
  3. Chạng Vạng Chạng Vạng

    Bài viết:
    18
    CHƯƠNG 2: CÁO GIÀ-BIỆT THƯ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lạch cạch."

    "Thưa cha, cha gọi chúng con!"

    Tiếng mở cửa và tiếng Yui đi trước bước vào, trên đài thánh, một người trung niên đứng đó, chắp tay cầu nguyện. Ông lẩm nhẩm gì đó trong miệng mình mà không ai nghe thấy, Fuyuumi đi phía sau Yui nhìn lên ông, rồi im lặng cục mắt. Con người luôn là những kẻ tham sống sợ chết, đến khi họ chịu hi sinh vì một thứ gì đó rất quan trong đối với họ. Thực ra cha mẹ cả hai kiếp người trong cuộc sống của cô cũng có. Kiếp trước, Fuyuumi là một gia đình nô lệ, số nghèo, tiền vay nợ chồng chất lên nhau, không thể chối cãi cuộc sống gia đình chỉ sống trong cái cảnh đen tối nhất của cuộc đời, rồi đến khi mẹ chết vì một bệnh dịch, ba cũng theo mẹ đi, bỏ cô lại một mình trong mảnh đời đen tối đó, khi ấy cô cũng mới mở mắt nhìn đời, một ngày lấm bẩn, làm không biết bao nhiêu chuyện xấu để có thể giữ mạng sống cho mình. Ngay cả giết người, và có lẽ đến ngày đó, bệnh dịch lại lan truyền và xóa đi con người như cô trên cuộc đời này.

    Sang kiếp này, gia đình cô cũng đã sống khá giả, bỏ qua cảnh nô lệ nghèo túng, sống an nhàn và hạnh phúc, chỉ là, ngày đó lại đến, ngày trăng máu sáng, những răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào cái cổ trắng ngần của mẹ và đầy tơ máu của cha. Giọt nước mắt ấm nóng, mở to đôi mắt trên khuôn mặt mẹ rơi, mắt trừng lớn của người cha đang cố lắc đầu bảo cô hãy trốn thật kĩ. Ngày đó là ngày gia đình cô chết.

    Và bây giờ, tại nơi này, nhà thờ thanh bình. Nhưng ai chắc rằng, lòng cô thật thanh bình hay không?

    Nghe giọng nói mục sư từ từ xoay người lại mỉm cười với hai người trước mắt, ông vẫy tay gọi hai người lại ngồi trên chiếc ghế, nắm tay Yuki dịu dàng an ủi.

    "Yui, cha có công việc phải đi"

    "Cha đi đâu ạ?"

    "Chuyện này con không cần biết, nhưng cái nhà thờ này trước giờ chỉ có mình cha trông coi, nay đi để hai đứa con lại một mình thì cha không yên tâm"

    Nói đoạn mục sư liền trầm ngâm suy nghĩ gì đó, Yui nhìn Fuyuumi, cô lại không nói, mở mắt vờ ngạc nhiên nhìn lão.

    "Vậy tụi con phải làm sao bây giờ?"

    Nghe đến đoạn này, lão mục sư thật sự vui mừng mà ngẩn đầu, rồi lại suy nghĩ, ánh mắt kia sẹt qua một tia sáng rất nhanh rồi biến mất. Lát sau, lão ngẩn đầu nhìn về phía cô, khẽ thở dài.

    "Lúc trước cha có quen biết một người bạn, chi bằng hai con nên đến đó sống một thời gian"

    "Vâng, thưa cha. Mong cha đi luôn cẩn thận a!"

    Yui không quan tâm mình chuyển đi đâu, đến nơi nào, điều cô đang lo sợ là an toàn và sức khỏe của cha mình, ông đã tuổi già sức yếu, nếu đi xa không có hai đứa nhỏ như cô và Fuyuumi chăm sóc thì như thế nào.

    Mục sư nghe được lời Yui liền mỉm cười xoa đầu cô

    "Không sao, cha sẽ giữ sức khỏe"

    Tôi nhìn Yui và mục sư kia diễn cho đoạn kịch hoàn thiện, liền thở dài. Bây giờ tôi không thở ngăn đoạn truyện này được nữa.

    "Vậy khi nào cha đi?"

    "Là ngày mai, các con cũng nên chuyển qua đó vào ngày mai đi"

    "Như vậy có gấp quá không ạ"

    Yui nghe được thời gian liền chen vào. Nhìn mục sư kia lắc đầu, tôi cũng thở dài, đứng dậy xin phép về phòng để xếp đồ còn kịp cho chuyến đi. Thực chất tôi không muốn sống trong hoang tưởng cùng với lão ta, lão ta như một con cáo già, khi chuyển đến nơi này tôi đã bị lão ta đánh lừa sau hai tháng trôi qua, một lần trong đêm tối vì không ngủ được, tôi muốn đi vòng trong nhà thờ, thì tình kề nghe được câu chuyện của lão nói trong điện thoại. Lúc đó tôi thật bàng hoàng, nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, ngày hôm sau lão vẫn đem bộ mặt chúa ban phước lành đến cho hai chị em tôi. Và giờ tôi nhìn lão bằng ánh mắt đầy kinh tởm. Tôi đã không nói với Yui, vì nếu có nói chị em tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi. Trong lúc này tôi nhận ra được rằng, câu truyện này đã bắt đầu tiếp diễn như một cuộc phim xoay tròn của nó.

    Trở về phòng mình, Fuyuumi đem đồ đạc bỏ vào trong túi xách nhỏ, rồi kéo lại cẩn thận, tiền bạc cô dành dụm bao năm qua cũng chỉ có một ít, cô vẫn gói nó trong cái túi và mang theo, chờ đến khi cô rời đi nơi đó. Xong xuôi cô xuống nhà làm bữa trưa với chị Yui, và làm những gì mình thích ăn nhất khi còn nhỏ thêm ít thức ăn nhẹ bỏ gọn vào hành lý để có dịp ăn vặt. Vì cô biết ngôi nhà của cô sắp tới đó không phải nơi ở của con người.

    * * *phân cách----------------------------------------------------------------------------------

    Chiếc xe ô tô đen, lăn bánh trên con đường thẳng tắp, trên bầu trời những rạng mây hồng của buổi sớ chiều ngả màu, nhảy múa cùng với mặt trời chào cuối ngày. Fuyuumi chống tay lên thành cửa xe nhìn ra ngoài đường, những phố xá, thành thị, bắt đầu lùi xa, và dưới chân đã trở thành con đường mòn đất đá từ khi nào. Bên tai luôn nghe thấy tiếng của Yui than thở về cạch vẽ đường của người nào đó trong nhà thờ, lại than phiền về sự an toàn, và sức khỏe của lão mục sư. Fuyuumi nghe cô phàn nàn cũng im lặng chẳng nói thêm một câu nào, cơ bản vì cô không thích nói quá nhiều về tên mục sư đó.

    Ngồi được trên xe hai tiếng đồng hồ, chiếc xe thả hai chị em xuống trước một cái cổng đen, cũ kĩ mà to tướng, vượt mức đầu. Trông ra tầm mắt chỉ thấy một khuôn viên rộng lớn cũng bể phun nước, Yui đẩy cổng vào, kéo vali xềnh xệch dưới đất. Cô không nói gì, ôm balo mình đi theo sau, đến gần đài phun nước lớn, giữa khuôn viên, mây đen đột nhiên kéo tới, sấm chớp ầm ầm và trời bắt đầu nặng những hạt mưa, mưa như trút nước. Yui cau mày, nhìn sang Fuyuumi, một tay kéo em gái mình, một tay kéo vali chạy hướng về phía trước tới.

    Hai người, đứng nép trong mái hiên nhìn mưa rơi, Yui xoay người định chạm tay vào then nắm cửa, những cái cửa gỗ to bè kia liền bật ra, mở một khoảng ti hí cho người ta nhận biết được cửa đã mở. Yui mặc cho Fuyuumi đứng ngồi nhìn mưa đến ngẩn người mà bước vào trong tìm kiếm xung quanh một lượt, cất giọng khe khẽ.

    "Có ai không?"

    Rồi cô nhìn thấy một người con trai nằm trên chiếc ghế sô pha dưới chân cầu thang, Yui liền bước từng bước lại gần, chạm tay vào tay người con trai kia, cô giật mình, bỏ vali ngồi xuống, đặt tai lên ngực anh mà nghe thử..

    Fuyuumi đứng nhìn những giọt mưa nặng trĩu rơi tí tách trên sân nhà, và mái hiên. Im lặng nghe tiếng mưa cũng là một sở thích khác người của cô, nó như một liều thuốc an thần giúp cô thư giãn. Cách tốt nhất để cô trầm mình vào nó.

    "Aaaaaa.."

    Tiếng la của Yui vang lên trên tai khiến cô giật mình, xoay người. Từ khi nào chị ấy đã vào trong nhà, và không có gọi cô đi. Mà thôi, cũng nên vào nhà, đứng ngoài mưa thế nào không phải là câu chuyện tốt lành gì. Lỡ đâu cô bị cảm Yui sẽ lại lo lắng, máu lại không ngoan cho các anh rể thì chết. Và bây giờ thì cô nghĩ mình nên vào để xem cuộc tấn công của anh rể đến mức nào rồi còn ngăn cản, Yui là người có máu rất ngọt, ừm, Fuyuumi cảm nhận được điều đó, mất Yui không chắc cô bị hút máu đến chết mà bị chúng tử hình, hay làm con búp bê nhồi gì đó của chúng đến chết cũng nên. Tốt nhất vẫn giữ an toàn cho chị Yui trước đã.
     
  4. Chạng Vạng Chạng Vạng

    Bài viết:
    18
    CHƯƠNG 3: ĐỤNG ĐỘ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Fuyuumi xoay người đẩy cánh cửa nặng trĩu to tướng bước vào ngôi nhà, căn nhà này được thiết kế theo không gian nội thất của quý tộc, nơi này dường như là đại sảnh, rất rộng và lớn, con đường dẫn đến cầu thang được trải bằng thảm đỏ sạch sẽ và tươm tất. Giữa phòng là chùm đèn to tướng với những viên pha lê sáng lấp lánh nơi giữa nhà. Nhưng ánh sáng ít ỏi kia của chùm đèn lại không đủ chiếu rọi được không gian đen tối nơi đây, nhất là khi vào ngày mưa như thế này, cô chỉ có thể dựa vào ánh sáng chớp nhá của sấm sét ngoài trời mà suy đoán đường đi.

    Bước từng bước một vào đại sảnh, đưa mắt nhìn quanh, hai bóng người nào đó đang quấn lấy nhau trong hình bóng trải dài dưới nền nhà.

    "Fuyuu-chan, giúp chị!"

    Yui vừa nhìn thấy cô liền hét lên, Fuyuumi cũng đứng bất động tại chỗ, cô chỉ nghĩ âm thầm sẽ đánh lén hắn để hắn lơ là mà buông chị ấy ra, và kết quả sau này sẽ tính sau. Vì cô biết những con người chưa bao giờ có thể thắng lại sức mạnh của loài biến dị. Nhưng nào ngờ kế hoạch đã phá sản khi chưa thực hiện, tiếng gọi của Yui đã làm người con trai tóc đỏ kia, ngẩn người chú ý đến cô. Fuyuumi bắt gặp ánh mắt anh ta xẹt qua tia ác ý, chính cô đã có chút rùng mình, dù sao đối với cô vẫn là con người, anh ta dùng ánh mắt giết người đó với cô làm gì. Kiếp trước là sát thủ, cô cũng có thể tự cảm nhận được độ lạnh từ trong mắt anh ta tỏ ra được bao nhiêu, nhưng chỉ tiếc cơ thể bây giờ của cô còn quá yếu trong thế giới này.

    "Cô.."

    "Ayato! Chuyện gì đã ồn ào ở đây?"

    Phía sau Fuyuumi phát ra một giọng nói trầm mà không có độ ấm liền đem tin thần của cô vứt thẳng lên mây. Cô nhanh chóng đứng sang một bên, nhường chỗ cho máy quay chiếu vào mặt người ta, rồi mình đứng cúi đầu sang một góc tối. Yui lúc này đã thoát khỏi Ayato, vội bật dậy, chạy đứng phía sau của người con trai có mái tóc tím kia, vội vả.

    "Làm ơn xin hãy cứu chúng tôi!"

    Người con trai mà Yui cầu cứu kia nhìn cô bằng nửa con mắt rồi quay sang nhìn Fuyuumi, cặp mắt màu tím hẹp dài kia lại đảo thêm một vòng nữa nhìn về phía Ayato cau mày.

    "Chuyện này là sao?"

    "Xì! Không biết!"

    Ayato xì một hơi từ miệng tỏa vẻ bất mãn, đưa con mắt màu xanh lá sắc liệm như mắt rắn hướng về phía Fuyuumi nhìn đến, cô thì tận lực tránh ánh mắt của anh hơn bao giờ hết. Ayato lại càng thêm thích thú với hành động này của cô, trong ánh mắt một vampire săn mồi, trước mắt trở thành một con thỏ ngon, béo bể cho bữa tiệc vào đêm trăng tròn.

    "Cô là?"

    Reji liếc mắt nhìn Yui, lạnh lùng phun ra câu ngắn ngọn. Yuki chỉ chờ nhiêu đó liền lập tức trả lời, vì cô cần sự giúp đỡ của anh ta. Nhưng trong lúc đó Fuyuumi lại xoay người nhìn về bóng người Reji rồi nheo mắt suy nghĩ gì đó, liếc sang một chút về ánh mắt như rắn kia vẫn đang theo dõi mình. Cô từ từ đánh giá ánh mắt của Ayato, nó thể hiện đủ sự ngồng cuồng bên trong chủ nhân của nó, và đủ nỗi sợ hãi để con người chủ nhân của nó che giấu. Phía Ayato bắt gặp ánh mắt sâu thẳm kia của cô, anh liền cụp mi, xoay người đi chỗ khác, cắn răng khó chịu. Từ trước đến giờ cô ta là người đầu tiên dám vô lễ với anh như vậy, còn dùng ánh mắt thấu hiểu tâm can của anh mà chuyển đến suy nghĩ.

    Ayato lúc này âm thầm riết chặt tay, đứng dậy lười nhác rời đi. Đôi mắt kia anh sẽ một ngày sở hữu.

    Reji sau một đoạn đối thoại với Yui, anh vẫn không thể hiểu được nguyên nhân hai loài người này đến nơi này, nếu không phải khế ước hay thế ủy quyền, thì đối với anh rất dễ chỉ cần hút máu và vứt xác Kanato là được rồi. Nhưng lần này cô ta bảo cha cô ta nói đến đây ở với bọn hắn? Thật nực cười, nếu ở nơi này với bọn hắn chỉ có loại vật hiến tế mang danh nghĩa cô dâu thôi. Reji xoay người, bảo Yui và Fuyuumi đến phòng tiếp khách, anh cần tìm hiểu nguyên nhân thật rõ, và đây là lần đầu tiên vị hôn thê lại đến một lần hai người như thế này.

    * * *

    Căn phòng khác tráng lệ, đủ độ sáng và cũng đủ độ lạnh để dọa chết người. Yui cùng Fuyuumi ngồi trên chiếc ghế sô pha nhìn người đứng trước mặt, Ayato từ khi nào ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh tay trái kia, và kiểu dáng ngồi của anh ta.. ừm rất ư là thiếu gia.

    "Muốn cười sao?"

    Ayato liếc mắt nhìn về phía Fuyuumi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kia cong lên một ý cười giễu trong lòng lại tức tối. Đôi mắt kia càng hạ quyết tâm hơn khi nó sẽ thuộc về anh.

    "Đã đủ. Bây giờ cô hãy giới thiệu lai lịch của cô và lý do cô đến đây!"

    Yui định mở miệng, bên tai liền có tiếng cười ngả ngỡn quẩn quanh khắp không gian im lặng này, hướng theo mắt, trên lầu một chàng trai tay chống cằm trên lan can, đội mũ cối vải mịn, trang phục.. xộc xệch chẳng khá hơn gì với Ayato, ánh mắt đào hoa hẹp dài, con ngư màu cam nheo mắt hướng về phía hai cô nhìn tới. Fuyuumi nhìn lên, ấn tượng đầu tiên của cô đối với người này là một kẻ cực độc, bề ngoài như là kẻ ăn chơi, nhưng chưa chắc bên trong có bao nhiêu độc dược. Đừng hỏi những gì cô suy đoán là đúng hay sai, suốt một kiếp người, nhìn thăng trầm buồn vui, sống cái nơi nhìn sắc mặt người ta mà sống thì có lẽ chuyện này như cơm bữa ngoài đồng xa cho gà hoang.

    "Ôi ya, ôi yá.. Cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có những cô bé xinh xắn đến nơi này sao?"

    Sau đó hắn nói gì thì Fuyuumi không nghe, cô quay sang đẩy tay chị Yui, nói thì thầm vào tai chị. Thế là Yui nhìn cô bằng con mắt trợn tròn sau đó mà đưa tay che miệng cố nín cười. Raito lại nhìn hành động thờ ơ của người nào kia trở nên thú vị, một giây nheo mắt, hắn đã ngồi sát bên cạnh Fuyuumi cờ lưỡi lại liếm lấy tai cô khen ngợi.

    Với nụ cười và đôi mắt trêu chọc kia, Fuyuumi lại lười quản, đem khăn ra lau đi nước bọt hắn để trên vành tai mình, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Nước bọt chứa rất nhiều vi khuẩn, cứ liếm bậy vào vành tai cô thế sau này viêm tai, cô không chắc đem hai tai tên này đè xuống mà cho xuống diêm vương.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...