NÓI VỚI CON GÀ MÁI - Trần Đăng Khoa Mày nhìn tao, con mắt lạc hẳn đi Tròng mắt vằn những tia máu đỏ Cái nhìn cháy như hai hòn lửa Có phải tại tao đâu! Đàn con mày xuống ổ ngày nào Lông tơ mịn óng vàng bỡ ngỡ Chun chun những cái mỏ Rúc ấm lòng mày những đêm trời giông Mày nhìn tao, đôi cánh xù tung Đập rối loạn như điên, như dại Lông bù xù, mỏ sao không chải Có phải tại tao đâu! Đàn con mày chiều qua, còn ríu rít bắt sâu Vườn trước, ngõ sau, mối ra nhiều quá Mày tớp mồi, nhằn nhường con tất cả Diều con no kềnh, diều mày vẫn lép không Mày nhìn tao, chân cào đất lung tung Con mày có ở đâu trong đất Máu tóe rồi, những ngón chân rách nát Có phải tại tao đâu! Đàn con mày trưa nay còn tránh nắng dưới giàn trầu Những cuống lá vàng như mật đọng Chói lói tiếng ve, da trời nóng bỏng Mày thiu thiu rồi, cánh vẫn thức che con Mày nhìn tao, lảo đảo không hồn Lối rộng không đi cứ lao vào vách đất Tiếng mày gọi con, tiếng còn tiếng mất Có phải tại tao đâu! Gà Mẹ ơi! Mày không biết trên trời Có những quả bom lao xuống như gió độc Mày chưa kịp gọi con, đã bị vùi trong đất Có nhìn thấy gì đâu Xác con mày bay lên cùng với Những lá trầu.. 1972 (Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, NXB Văn hóa dân tộc)