Nỗi vỡ òa! Bạn có thấy rằng, ở tuổi 20 của bản thân mình có những sự kìm nén đến vỡ òa không? Thật đau lòng khi nói rằng: Nó đến từ những người thân thuộc nhất.. từ những người mình muốn trân trọng nhất.. từ những gì mình tin là đẹp nhất.. từ những câu nói vô thưởng vô phạt.. và từ đó niềm tin và những gì vững chắc nhất trong lòng cô bé Vỡ òa!.. 20 tuổi - Rất đẹp! Tuổi để trải nghiệm về môi trường sống mới với một cộng đồng thu nhỏ với những người bạn mới khác môi trường sống cấp 3 ngày trước - đó có thể là đồng nghiệp mới, bạn đại học.. Trải nghiệm về những ngày tháng hết mình lao vào tình yêu nồng nhiệt nhất; hay trải nghiệm về "những lần đầu" của bản thân. Nhưng đối với tôi, 20 tuổi - tuổi để trải nghiệm sự trưởng thành. Trưởng thành từ chính bản thân mình cùng những trải nghiệm "lần đầu" đó, cùng môi trường xa lạ ngày nào nay đã quen đó, và còn cùng chính người thân của mình.. Đúng, cảm giác mà cố gắng hết mình để muốn có được sự công nhận của cha mẹ và bị phủ nhận - thật sự là Vỡ vụn. Bạn hiểu không, một cô bé 20 tuổi chập chững ra đời, có bị lừa cũng tự trách bản thân nóng vội, có thất vọng cũng tự an ủi bản thân để vực dậy, có tủi cũng tự chán an để gồng mình, có mất mát cúng giấu nhẹm vào lòng vì sự bố mẹ phải lo lắng. Tôi chỉ muốn bản thân có nhiều môn A+ nhất, có ít nhất một học bổng, và có những đồng tiền kiếm ra bằng chính sức lao động của chính mình vì muốn khoe với bố mẹ một chút: Con đã lớn một chút rồi. Những chuyến xe về nhà của tôi thường rất vội và không có kế hoạch trước, đơn giản là vì: Tôi muốn về nhà. Dù ôm bên mình là sự tủi thân nhưng về nhà để lòng tôi nhẹ đi, 180 kilomets giúp tôi bình tĩnh nhìn lại vấn đề và giải quyết nó. Dù đoạn đường đi, tôi khóc rất nhiều nhưng khi về đến nhà, trong tôi chỉ toàn là Bình an. Nó tạo cho tôi niềm tin tuyệt đối vào một tình thân bền vững và chở che. Vậy mà, có những lúc.. tôi đã vỡ òa đấy! Bạn hiểu được cảm giác của một đứa luôn mong sự công nhận của cha mẹ, và bỗng một ngày bạn làm sai một điều gì đó, và ông ấy nói với bạn rằng: "Có ăn có học mà phát ngôn như kẻ vô lại. Kẻ chém cha không bằng kẻ pha tiếng". Thật sự, tôi không muốn tin vào tai mình, Hành động mà tôi làm sai được ví tệ hơn việc "chém cha". Đối với tôi, nó nặng nề hơn bất cứ tiếng chửi nào, dù nó chỉ 1s nhưng đã phủ nhận hết tất thảy sự cố gắng của tôi. Tôi chấp nhận, thà rằng ông ấy nói tôi sai và chỉ ra tôi sai ở đâu, nhưng những gì tôi nhận được là lời "kết luận" ấy. Những tấm lòng của tôi chả là gì vì lời nói ấy như Giọt nước tràn ly!..