Tản văn: Nơi sóng dữ cuộn trào Tác giả: Porcus Xu Link thảo luận - góp ý: Các tác phẩm của Porcus Xu Hoàn cảnh là thứ sẽ đưa đẩy con người qua những đoạn đường mà người ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bước vào đó. Hoặc khi đã rẽ qua những con đường khác, họ nhìn lại và vẫn không khỏi ngạc nhiên khi đã từng có lúc bản thân làm những việc không nghĩ là sẽ làm. Tưởng chừng ít nhưng nếu xem xét kĩ thì cuộc sống này nhiều vô kể những sự ngạc nhiên đó. Một người đàn ông với lòng tự trọng đáng có, ông không nghĩ đời mình sẽ phải ra đường để nhận những sự thương hại của người khác để sống qua ngày. Hay một người con gái đang tuổi ăn tuổi học, vì miếng cơm manh áo mà cô bị lừa bởi bọn buôn người và bị bán sang Trung Quốc làm trâu làm ngựa. Không ai muốn bị như vậy cả, âu chỉ là vì hoàn cảnh mà họ bắt buộc làm những thứ bản thân không muốn. Đến cả một đứa nhóc sáu tuổi cũng không thể thoát khỏi cái gọi là "hoàn cảnh" đó.. Hè này tôi về quê chơi, được mấy dì trong nhà kể thì biết rằng gia đình hàng xóm đối diện khá đáng thương. Người mẹ bươn chải nuôi con ăn học mà người cha lại chỉ mê say với cồn rượu. Mê say với nó thì cũng không đáng nói bằng những việc mà cồn rượu mang lại. Ngày qua ngày say xỉn, gây sự, đập đánh vợ con không thương tiếc. Có hôm đêm khuya làng xóm đã chìm vào giấc ngủ thì có tiếng ồn vọng lại từ ngôi nhà nhỏ đấy. Mấy nhà xung quanh cũng vì tiếng ồn mà thức giấc. Tôi với cái mặt còn ngái ngủ cũng mò ra xem có chuyện gì. Thì ra ông cha lại say xỉn mà đánh vợ, hôm nay đánh dữ dội hơn, cô ấy phải nhập viện vì bị chấn thương đầu. Ở phía xa với ánh sáng nhập nhòe từ chiếc đèn pin của mấy người hàng xóm xung quanh, tôi thấy cô ấy ngất lịm đi vì mất quá nhiều máu. Phía sau cánh cửa chính thập thò bóng dáng thằng nhóc, nó không khóc toáng lên như những đứa trẻ khác mà chỉ im lặng đứng nhìn. Trông nó im ỉm là vậy nhưng bên trong nó đang cuộn trào từng đợt sóng dữ như muốn nuốt trôi tâm hồn mong manh của một đứa trẻ. Hàng xóm ai cũng thương cô, nếu cô ấy chịu buông bỏ thì không cần khổ cực đến thế nữa. Cô còn trẻ nhưng vì thương hai đứa con nên cắn răng chịu đựng người chồng tệ bạc ấy. Cô muốn con có một gia đình trọn vẹn, cô muốn con mình có cha như những đứa trẻ khác. Người ngoài chẳng thể khuyên nhủ được cô, đó là cái lí lẽ của riêng cô. Sau hôm ấy thì cũng lắng, có vẻ như "con sâu rượu" ấy cũng biết cho vợ thời gian nghỉ ngơi lắm chứ. Tôi hay đi cùng thằng nhóc bên đấy ra ngoài bãi đất trống chơi cùng mấy đứa nhóc khác. Lâu lâu được trở về với tuổi thơ cũng không tệ lắm. Thằng nhóc có cha là thế, nhưng nó khá ngoan ngoãn, biết vâng lời, tính cách cũng hơi trầm lặng. Nó mới sáu tuổi thôi mà trông có nét lắm. Sống mũi cao thanh thoát, đôi mắt đen tuyền với hai hàng mi cong. Gương mặt có chút lém lỉnh nghịch ngợm khác với tính cách trầm lặng của nó. Có thể cái nét tinh nghịch đáng có của một đứa trẻ đã bị những trận đòn của người cha nát rượu cướp mất rồi. Hôm nay nó đem theo một hủ thủy tinh đựng một con cá bảy màu khá xinh xắn ra khoe với tôi: - Anh ơi, cá bảy màu này xinh không anh, em thích nó lắm á. - Đẹp thiệt, ai cho em đó? - Ba mua đó anh. Lúc này tôi chợt nghĩ, người cha đó cũng không phải không quan tâm con mình. Chắc vì con người ông bị rượu điều khiển trói buộc mới ra nông nỗi này. Rượu như con dao hai lưỡi, biết dùng thì tốt cho ta, lạm dụng thì chỉ có thân tàn ma dại. Nó chẳng mang lại hạnh phúc, nó lấy đi tương lai của người sử dụng nó cũng như lấy đi tương lai của những người thân trong gia đình. Không biết bao nhiêu người đã bị tan nhà nát cửa chỉ vì một chữ "rượu". Chiều đó, tôi lại thấy ông ta đánh đứa con gái lớn vì vợ chưa lành vết thương. Tôi đi qua định xem thằng nhóc thế nào thì thấy nó ngồi ở một góc sân nói chuyện với con cá bảy màu mà nó yêu thích đang nổi ngang trên mặt nước: - Tao bỏ rượu vào nước thì mày chết mà sao tao bỏ nước vào rượu.. lại không chết? Lòng tôi dâng lên từng đợt sóng khi nghe câu nói của thằng nhóc. Tâm hồn nó đúng thật đã bị "dẫm nát" bởi người cha rồi. Nhưng thú thật thì một đứa nhóc chưa trải đời như tôi cũng chỉ nghĩ đến cách đó để thoát khỏi cái cảnh cùng cực này. Tôi quay về nhà với sự băn khoăn: "Không biết sau này thằng nhóc sẽ thế nào đây.." Hết
Chào Porcus Xu! Mình không nhớ chúng ta đã trò chuyện với nhau chưa nhưng nếu đây là lần đầu thì cứ gọi mình là Phong nhé ^^ Phong vừa đọc được bài tản văn này của bạn, trong lòng có một chút cảm xúc hỗn độn nên muốn viết vài dòng. Liệu hai chữ "hoàn cảnh" có thể chi phối con người đến mức nào đây? Là ép con người rẽ hướng, đưa chúng ta đến tận cùng con đường, là đẩy sang một con đường khác hay còn gì hơn thế nữa? Trong bài này, bạn chọn ngôi thứ nhất, đóng vai người dẫn chuyện kể câu chuyện dưới góc nhìn một người chứng kiến. Mình nghĩ đây là một sự lựa chọn thông minh vì vừa có thể kể câu chuyện một cách bao quát, khách quan, vừa có thể thể hiện cảm xúc chủ quan. Trung tâm bài viết là một gia đình bốn người "đặc biệt". Một người cha suốt ngày say xỉn, đánh đập vợ. Một người mẹ nhẫn nhục, cam chịu những trận bạo lực từ chồng vì "muốn cho con gia đình trọn vẹn". Một đứa trẻ bị cha mang ra làm "bia đỡ" cho những trận đòn roi vì "vợ chưa lành vết thương". Một đứa trẻ vốn tinh nghịch dần trở nên trầm lặng, suy nghĩ và hành động cũng dần "méo mó" theo thời gian. 4 nhân vật trong gia đình này mỗi người lại có một "hoàn cảnh" riêng tạo nên tổng thể bối cảnh cho bài viết khá tốt, có câu chuyện, có điểm nhấn, có chiều sâu để khai thác và suy ngẫm. Tuy nhiên, không biết có phải do quá mong đợi không mà bản thân Phong lại mong chờ một tình tiết gì đó "đắt giá" hơn thế. Mình tò mò có phải trong ánh mắt người mẹ, không chỉ là đau thương mà sâu trong đó có một tia hy vọng, một tia chờ đợi, một tia yêu thương còn sót lại với người đã "đầu ấp tay gối" và có với mình hai mặt con? Trong mắt người chị khi chịu đòn, là căm phẫn hay cam chịu, là tức giận, đau buồn hay vô cảm, chai sạn? Hoặc trong ánh mắt người cha, đôi lần khi ông tỉnh, hoàn toàn là sự vô tình của một người máu lạnh hay cũng có chút gì đó hiền hòa, "hoàn cảnh"? Hay trong đoạn người con nói chuyện với cá bảy màu, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, khác xa với cậu bé đó thường ngày, khiến người ta vừa thương vừa sợ; đúng không? Mình nghĩ nếu như nhân vật "tôi" vô tình thấy được một trong những điều đó, cảm nhận được sâu hơn thế giới nội tâm các nhân vật thì câu chuyện sẽ sâu sắc và nhiều tầng nghĩa hơn rất nhiều. Đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi, bạn có thể bỏ qua nhé! Tóm lại, bài viết đã cho mình rất nhiều cảm xúc. Bên cạnh các nhân vật, mình dường như cũng cảm nhận được những gì bạn muốn truyền đạt qua ngôn từ cũng như sự nhạy cảm, sâu sắc trong bạn. Cảm ơn bạn vì bài viết này. Mong bạn phát huy ưu điểm và có thêm nhiều bài viết hay trong tương lai. Thân! ^^ P/s nho nhỏ không liên quan đến những dòng trên: Hiện tại diễn đàn đang phát triển fanpage chính thức của diễn đàn VNO trên facebook. Trên page có chuyên mục đăng các truyện ngắn, tản văn tuyển chọn từ diễn đàn. Mình rất muốn bài viết này của bạn xuất hiện trên đó nên muốn xin phép bạn về việc này. Không biết bạn có đồng ý không? Mong nhận được phản hồi từ bạn!
Cảm ơn bạn đã đọc bài tản văn của mình và cho những lời nhận xét như trên. Thật vui vì mình có thể đóng góp cho sự phát triển của diễn đàn trên facebook. Bạn có thể lấy bài và đăng ạ.