Nỗi Niềm Người Xa Xứ Đặng Minh Mai Mây lặng lẽ xứ người trôi khuất, Lòng con buồn nhớ đất quê ta. Quê hương có mẹ có cha, Cô dì chú bác có bà có ông. Bởi cuộc sống dứt lòng con bước, Xa mẹ cha thầm ước ngày về. Bây giờ xa cách sơn khê, Mỗi chiều con vẫn nhớ về quê hương! Đêm thao thức canh trường khó ngủ, Thương mẹ cha chốn cũ nhớ mình. Một đời chiu chắt ân tình, Cho con có được dáng hình hôm nay. Ơn cha mẹ cao dày chưa trả, Đạo làm con thong thả sao đành? Hẹn ngày nắng ấm trời xanh, Con về bên mẹ ngọt lành lời cha! Mặc chiếc áo bà ba quê mẹ, Duyên dáng cười nhè nhẹ nón nghiêng. Tình quê ấm áp thiêng liêng, Cơm chiều sum họp mẹ hiền cha yêu! Có lẽ, chỉ có những người con xa quê hương mới hiểu được nỗi nhớ gia đình, bố mẹ, ông bà.. Cuộc đời của mỗi người chúng ta tuy dài, nhưng chỉ vì tương lai mà ta phải chấp nhận tha hương dẫu biết cuộc sống bên ngoài tuy vất vả, nhiều thăng trầm, khó khăn. Ta vẫn phải cố gắng để cho bản thân, già đình có một cuộc sống tốt hơn. Bài thơ không chỉ nhắn nhủ tới chúng ta sự báo hiếu, đền ơn cha mẹ đã nuôi ta nên người mà còn là sự trân trọng những gì mình đang có.