Ai đó đã nói với tôi rằng: "Mối tình đầu là mối tình đep nhất, bởi mối tình đầu mang nặng chữ đơn phương". Nhưng không, mối tình đầu của tôi là mối tình của thời sinh viên khờ dại, thơ ngây, thơ ngây đến mức chúng tôi đã không biết đứng ra bảo vệ cho tình yêu của chính mình. Để rồi giờ đây phải nuối tiếc. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đánh rơi túi đồ ở bến xe Giáp Bát lúc đi thi đại học năm 2004. Anh đã nhặt hộ, tôi cảm ơn và anh nhận ra giọng Thanh Hóa của tôi. Hỏi ra hóa ra chúng tôi cùng một huyện. Anh là sinh viên năm 2 trường học viện cảnh sát. Lần gặp thứ 2 trong một lần thực hiện chương trình tình nguyện Vì trẻ em vùng cao ở các huyện miền núi Thanh Hóa vào sát tết. Cả tôi và anh đều trong đoàn tình nguyện của huyện năm 2005. Lần đó ở lại bản, anh em đã có thời gian trò chuyện và cảm mến nhau từ đó. Xin địa chỉ của nhau để viết thư cho nhau rồi tình cảm sớm nhen nhóm trong lòng chúng tôi. Sau 3 năm yêu nhau thì chúng tôi ra trường. Tôi xin được về trường cấp 3 của huyện công tác. Anh được điều động công tác tại một huyện miền núi xa của tỉnh Hòa Bình. Yêu xa, tôi con gái có thì, lại có nhiều chàng trai theo tuổi. Anh thì chưa có ý định xin về tỉnh nhà, thành ra chúng tôi chia tay. 1 năm sau đó, tôi lấy chồng, mãi đến năm 2018 anh mới lấy vợ. Tình cờ gặp lại người bạn cũ của anh sau đó, anh ấy bảo. Nó còn yêu em nhiều lắm, lấy vợ là chiều lòng bố mẹ". Bỗng dưng, tôi thấy sống mũi cay cay. Rồi cách đây vài tháng, anh gọi điện cho tôi và nói. Anh đã chuyển về công tác tại công an tỉnh mảng phòng chống tệ nạn xã hội. Qua nắm bắt và xác minh thông tin, chồng em hay tụ tập đánh bài. Anh báo trước để em liệu. Mong em hạnh phúc. Thì ra, từng ấy năm, anh vẫn luôn dõi theo cuộc sống của tôi- mối tình đầu của anh. Anh vẫn luôn thầm lặng để bảo vệ tôi, mong tôi được hạnh phúc. Còn tôi, sau bao năm chôn vùi quá khứ mối tình đầu năm xưa thì giờ tôi vẫn đau đáu bên tai những lời nói của bạn anh ấy. Anh ơi, hãy quên em đi nhé, tự đáy lòng em vẫn mong anh thật hạnh phúc. /.
Cố quên tức là cố nhớ! Tưởng đã quên, nhưng thẫn thờ mộng mơ. Cuộc đời như một cuộc cờ. Đi sai một nước, mộng mơ tan rồi! Nghĩ về người cũ: Dại thôi! Gia viên, bổn phận, thôi rồi, còn đâu? Rồi bạn chợt thức canh thâu! Hoài thương, tiếc-nhớ, âu sầu đêm khuya! Hai mươi năm lẻ, không lìa! Không buông xuống được, người kia còn chờ! Mà sao ta mãi thờ ơ? Cảnh nhà tan nát, bạc cờ, chồng con! Nhưng mà phải nghĩ cho tròn. Tiểu tam, vợ lẽ, roi đòn đánh ghen. Nếu mà bước nữa một phen. Lại thêm người nữa vì ghen đoạn tình. Hại người phá nát gia đình. Chạy theo ảo vọng với mình khi xưa. Mười năm tình cũ còn đưa. "Ngựa quen đường cũ" miệng lừa thế gian. Trước trót dại, sau khôn ngoan. Đàng anh anh giữ, còn đàng: Tôi đi!