Nỗi buồn con gái Là con gái, thường hay buồn hoang dại Những khi chiều chầm chậm bóng hoàng hôn Là con gái, thường âm thầm suy diễn Lúc cô đơn trống trải cõi tâm hồn. Em, con gái – hay giận hờn và khóc Tưởng nước mắt mình nhúng ướt cả con trai Em, con gái – vẫn thường hay nhõng nhẽo Thích làm tình, làm tội… bất kỳ ai…!!! Sao lạ thế? Bởi em là con gái Chiếc xương sườn nhỏ bé của anh thôi Thượng Đế cho anh được tất cả rồi Xin chớ làm đau chiếc xương sườn nữa nhé! Là con gái, anh biết mà… không thể Một nửa của mình, san sẻ bớt cho ai Là con gái, anh biết mà: yếu đuối Chuyện bâng quơ… nước mắt cũng lăn dài. Em con gái, hay giận hờn vô cớ Chuyện vui buồn như đứa trẻ ngây thơ Nhưng có một điều, em muốn anh phải nhớ Thiếu chiếc xương kia không sống được bao giờ…