NOEL CỦA NHỮNG KẺ NGOẠI ĐẠO * * *☆- (Kỉ niệm bỏ quên) -☆- Tác giả: Mạc Hồng Viên Thể loại: Tự truyện Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mạc Hồng Viên * * * Tháng mười hai, đứa con út trong gia đình mẹ thời gian. Mưa, lạnh và tuyết rơi là món quà mà đứa con sinh sau nở muộn này mang đến cho thiên nhiên. Vạn vật hầu như chỉ muốn ngủ yên, ngủ ngon và ngủ thật lâu cho qua mùa giá rét. Kẻ nhiệt huyết nhất bấy giờ có chăng là những bông hoa hướng dương vẫn kiêu hãnh, rực rỡ hướng về phía mặt trời trong sương gió. Sắc vàng ươm nổi bật trên nền lá xanh và nền trời u uất. Sự mạnh mẽ, kiên cường của loài hoa ấy cũng giống như tâm hồn trong veo của cô bạn nhỏ của anh. Anh quen cô trên mạng xã hội khi tình cờ cùng tham gia một nhóm chat tuổi teen. Ban đầu cũng chỉ giao lưu, kết bạn, chuyện phím với nhau cho đỡ stress. Thế nhưng thời gian trôi đi, giữa hai người là một sự thấu hiểu và đồng cảm đến kì lạ. Khoảng cách địa lý quá xa để có thể gặp nhau ngoài đời thật, đành thôi gói gọn tâm tư vào những dòng tin nhắn cho nhau mỗi ngày, làm đôi tri kỉ trong thế giới phẳng. Cô bạn của anh ngây thơ lắm. Cơ thể mỏng manh yếu đuối tựa giọt sương mai đọng trên tán lá, vậy mà tâm hồn mạnh mẽ, cứng rắn như tảng băng trôi lạnh lùng, cô độc nơi biển lớn. Hoặc là cô thực tâm muốn mình trở thành như thế. Cô luôn cười mỗi khi trò chuyện với anh và động viên anh mỗi lúc anh cần. Châm ngôn sống của cô là luôn giữ vững niềm tin, hi vọng vào ngày mai tươi sáng. Giống những đóa hướng dương luôn hướng đến mặt trời, cô gái cũng hướng đến mặt trời như một biểu tượng của hạnh phúc. Chỉ cần mặt trời còn chiếu sáng nghĩa là còn cơ hội cho mọi việc và điều kì diệu nhất trên thế giới này là ngày nào mặt trời cũng mọc. Hôm nay là ngày hai bốn, tức tối nay là lễ giáng sinh. Bọn bạn anh háo hức với những cuộc hẹn, vui chơi thâu đêm đến sáng. Anh cũng vậy nhưng đó là chuyện buổi tối, còn hiện tại anh đang đánh vật với cơn ngái ngủ và cái rét cắt da của mùa đông. Mặt trời đã xuất hiện, chuông báo thức cũng đã reo mấy hồi liền, anh phải đi làm. Công việc của anh thật đáng chán vào các dịp lễ thế này. Mọi người có thể thảnh thơi hẹn hò, dạo phố, mua sắm, xem phim.. thật là tuyệt khi lễ trùng với cuối tuần. Anh thì khác, công việc cứ tăng theo cấp số nhân vào những ngày vui chơi của xã hội. Lăn qua lăn lại lười biếng, nhìn sang đồng hồ, anh tự cho phép mình nướng thêm năm phút nữa. Chỉ cần năm phút cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp cũng là hạnh phúc lớn lúc này, khi mà ngoài trời gió bấc đang rít từng cơn lạnh lẽo. Mặc dù vậy anh chẳng thể nào ngủ được nữa. Điện thoại đang rung báo tin nhắn đến, là sms của cô bạn ảo. Cô ấy luôn thế, cứ mỗi dịp lễ, tết, sinh nhật.. hay chỉ đơn giản là một ngày đẹp trời nào đấy là cô lại nhắn tin cho anh. Cứ như điều đó là thói quen của cô ấy vậy và dần dần cũng trở thành một món ăn tinh thần thú vị mỗi ngày của anh. Nhocngo: 《Chúc mừng giáng sinh quả cà chua xinh lung linh nhất quả đất! Chúc anh luôn mạnh khỏe, vui vẻ nhé! 》 Tomato: 《Chúc mừng giáng sinh nhóc ngố! Nhóc có đi chơi noel không, trời lạnh lắm nhớ giữ ấm nhé! 》 Nhocngo: 《Nhóc không theo đạo nên bố mẹ không cho đi chơi noel đâu. Anh thì có kế hoạch gì hôm nay không? 》 Tomato: 《Tí nữa anh phải đi làm rồi chắc tối về ghé qua nhà thờ xem họ làm lễ một chút thôi》 Nhocngo: 《Ở ngoài đó chắc rét lắm, anh nhớ giữ ấm không là ốm lăn quay đấy. 》 Cô gái lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, trời mưa lất phất và se lạnh. Cái lạnh của miền nam, nếu đem so với cái giá buốt của miền bắc nơi anh sống chắc chẳng thấm vào đâu. Mùa đông nơi cô có vẻ rất dịu dàng, chỉ là mưa rào, mưa bóng mây, mưa dầm thay nhau kéo đến. Thi thoảng cơn gió mùa vô tình lướt qua trêu đùa chốc lát rồi bay biến. Đơn giản vậy thôi nhưng đủ để hạ gục cơ thể yếu ớt của cô rồi. Cô mỉm cười thầm xin lỗi người bạn phương xa vì lời nói dối, thực tế những ngày này ra khỏi giường bệnh được là điều hơi xa xỉ với cô ở hiện tại. Tự nhấn mạnh cụm từ "ở hiện tại" bởi trong cô luôn tồn tại một niềm tin bất diệt vào tương lai. Một tương lai tươi sáng, rạng rỡ như ánh bình minh khi cô sẽ khỏe lại, sẽ đi bất kì đâu cô muốn và cô sẽ đến gặp anh, người bạn mà cô luôn quý trọng. Tomato: 《Nhóc ngủ chưa? Anh đến nhà thờ rồi này. Lễ đông quá, mãi mới vào trong được, họ trang trí đẹp lắm sáng như ban ngày luôn ấy. Anh đã cầu nguyện cho nhóc nữa đấy. Cầu chúa phù hộ cho nhóc mau khỏe, luôn lạc quan, yêu đời! Và anh sẽ gặp được nhox một ngày không xa. 》 Nhocngo: 《Nhóc không theo đạo nhưng cầu cho Chúa nghe thấy lời anh. 》 Tomato: 《Hoho anh cũng không theo đạo nhưng hy vọng Chúa sẽ chấp nhận lời cầu nguyện của anh. 》 Nhocngo: 《Uhm hy vọng và hy vọng sẽ không thất vọng^^》 Tin nhắn của anh đến khá muộn nhưng cô bạn anh vẫn chưa ngủ. Đã hơn một giờ sáng mà cô vẫn tỉnh như sáo không rõ nguyên nhân. Bật cười nhìn dòng sms, cô thấy lòng vui lắm. Khẽ nhắm mắt tưởng tượng rằng mình cũng đang ở cạnh anh trong cái nhà thờ ngập tràn ánh sáng ấy, cùng anh cầu nguyện cho một ngày mai tốt đẹp hơn. Nhưng mơ ước cũng chỉ là mơ ước, cô gái dần chìm vào giấc ngủ, tin rằng lúc ấy tâm hồn cô đã vượt ngàn cây số để gặp người bạn tháng mười hai của mình. Tomato: 《Mà khuya lắm rồi nhóc ngủ đi. Anh cũng đi về đây! 》 Sms đi không có hồi đáp, anh mỉm cười mà lòng thanh thản lạ, có lẽ cô đã ngủ quên mất rồi. Anh cũng rất vui vì đã phần nào mang không khí đêm noel này vào tận phương nam xa xôi cho người bạn ấy. Sẽ tuyệt biết bao nếu có thể đón giáng sinh cùng nhau, nhưng giữa hai người giờ đây là cả trăm dặm dài nối hai đầu đất nước. Anh không muốn đổ cho hoàn cảnh hay cho không gian, mà có lẽ là chữ duyên chưa chín hẳn. Con đường quen thuộc hôm nay bỗng dài hơn vì không khí noel, giá rét và kẹt xe. Tuy vậy trên cao, giữa bầu trời đen huyền ảo, một ngôi sao nhỏ lấp lánh đi theo, soi lối anh về. Bên đường, chậu hướng dương nhà ai đó đang nở những bông hoa vàng rực rỡ trong đêm.
#2 Vì mưa, vì lạnh hay vì trời sắp sáng mà anh không ngủ được. Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết về đến nhà là anh đã háo hức mở máy tính, khác với mọi ngày, hôm nay anh không chơi game online, anh đang tìm kiếm trên google một thứ gì đó. Thứ gì đó có thể làm quà cho cô bạn ảo thân thiết của anh. Anh thật sự thấy vui khi tưởng tượng ra khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy khi nhận được tấm lòng thức suốt đêm nay của anh. Quả vậy, cô vô cùng hạnh phúc lúc kiểm tra email vào buổi sớm. Màn hình máy tính hiện ra nụ cười tươi tắn của anh. Sau đoạn nhạc giáng sinh sôi nổi là giọng nói trầm ấm của anh. 《Đố nhóc biết ông già Noel có thật không? Hì biết ngay là nhóc sẽ gật đầu mà. Thấy anh đoán giỏi không? Vậy anh đố tiếp nè, ông già Noel là ai nhỉ? Nhóc biết không ta? Ê.. lắc đầu ít thôi không là mỏi cổ đấy. Để anh kể cho nghe nhá.. e hèm lấy hơi. "Ngày xửa ngày xưa, ở vùng Patara xa xôi, ngày nay thuộc về đất nước Thổ Nhĩ Kỳ, có một thầy tu người Đạo thiên chúa tên là Nicholas. Được sinh ra trong một gia đình giàu có, chẳng may cha mẹ của Nicholas mất sớm. Với vô số vàng bạc châu báu của cha mẹ để lại, thật dễ dàng để Nicholas sa vào một cuộc sống xa hoa, không đoái hoài đến người khác. Nhưng không! Ông bắt đầu cho đi của cải, trao tình yêu bao la của mình cho những ai cần giúp đỡ, bằng cách tặng cho họ những món quà bí mật. Ông rời xa tầng lớp thượng lưu, đến gần những tầng lớp nghèo khổ nhất trong xã hội. Ông lặn lội tìm đến những vùng quê hẻo lánh, bí mật giúp đỡ những kẻ bần cùng, những người bị bệnh hiểm nghèo. Ông cứu sống và chăm sóc những đứa trẻ bị người lớn bỏ mặc. Thời đó, có một người cha nghèo sống cùng ba người con gái. Người con gái đầu tiên đã đến tuổi lấy chồng. Theo phong tục ngày ấy, muốn gả con gái, người cha phải trả của hồi môn cho gia đình chàng rể. Nhưng vì quá nghèo, người cha không có khả năng chuẩn bị của hồi môn. Ông vô cùng đau khổ. Một buổi sáng nọ, người cha thức dậy, đến cạnh lò sưởi nơi ông đã hong những chiếc tất cho khô. Ông thảng thốt khi thấy một thỏi vàng đang nằm gọn trong một chiếc tất. Thỏi vàng giúp người cha gả chồng cho người con gái đầu tiên. Khi người con gái thứ hai của ông vào tuổi lấy chồng, người cha nghèo khổ ấy lại thấy một thỏi vàng khác nằm gọn trong một chiếc tất ông đang hong khô cạnh lò sưởi. Vì quá biết ơn người đã bí mật giúp mình, khi người con gái thứ ba sắp đến tuổi lấy chồng, người cha nấp cạnh lò sưởi hàng đêm. Chờ mãi, chờ mãi, ông mới bắt gặp Nicholas đang thả thỏi vàng thứ ba xuống ống khói. Thỏi vàng ấy rơi qua ống khói, vào đúng chiếc tất người cha đang hong khô cạnh lò sưởi. Quá vui mừng, người cha nghèo phủ phục tạ ơn Nicholas, nhưng Nicholas nâng ông đứng dậy, và nài nỉ ông đừng cho người khác biết. Là một người thực sự nhân ái, Nicholas muốn giúp đỡ người khác không vì danh tiếng hoặc lòng biết ơn. Ông muốn làm việc đó âm thầm và không muốn ai để ý đến ông. Nhưng rồi câu chuyện về lòng tốt của Nicholas nhanh chóng được lan truyền. Khi ai đó nhận được một bón quà bất ngờ, họ đều nghĩ rằng Nicholas là người ban tặng. Rồi Nicholas được người đời tôn vinh thành một vị thánh - vị thánh của lòng tốt và tính khiêm nhường. Ông không chỉ là một vị thánh của trẻ em, mà còn là vị thánh của những người thủy thủ. Truyền thuyết kể rằng, một cơn bão khủng khiếp đã tràn đến gần bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ. Những con sóng khổng lồ chồm lên, quăng quật một con tàu. Những người thủy thủ vô cùng sợ hãi. Họ chắc rằng thuyền của họ sẽ bị những con sóng lớn nhấn chìm. Chợt nhớ tới Thánh Nicholas, họ quỳ xuống cầu nguyện, với một lòng tin không thể nào lay chuyển. Đột nhiên, giữa gió to sóng lớn, Thánh Nicholas hiện ra, đứng trên bong tàu. Người ra lệnh cho biển dịu sóng. Bão tan, và những người thủy thủ đưa thuyền về bến an toàn. Đối với trẻ em trên thế giới, Thánh Nicholas (Saint Nicholas) huyền thoại đã trở thành ông già Noel (Santa Claus) hiền lành, vui tính. Người ta tin rằng, ông già Noel đang sống tại Bắc Cực với những chú lùn. Ông vẫn thường xuyên âm thầm và bí mật đem phép màu của mình giúp đỡ những người không may mắn. Vào dịp Giáng sinh mỗi năm, ông già Noel nhận được rất nhiều thư từ trẻ em khắp nơi trên thế giới. Rồi vào đêm Giáng sinh, ông già Noel sẽ vác một túi quà to, rất to, bước lên cỗ xe tuần lộc. Chín con tuần lộc vút đi, đưa ông già Noel đến với những những đứa trẻ ngoan đang say ngủ. Rồi ông sẽ bí mật thả quà của mình vào những chiếc tất đã được treo trước đêm Giáng sinh." Xong rồi, nhóc thấy anh kể hay không? Vỗ tay cho anh nào. Nhóc à, nếu ông già Noel có ở Việt Nam nhóc sẽ ước điều gì? Anh không phải ông già Noel thứ thiệt nên chỉ mang tặng nhóc một nụ cười làm quà thôi. Merry X'mas. 》 Cô gái bật cười khi nước mắt tuôn rơi. Anh vẫn luôn là chàng trai tháng mười hai ấm áp như vậy ngay từ buổi trò chuyện đầu tiên. Tuy không nhìn thấy cô, anh vẫn biết chính xác những cảm xúc của cô một cách trọn vẹn nhất. Cô thầm trách sao khoảng cách giữa hai người không phải là một bước chân, một bức vách mà lại là một cái màn hình mỏng manh nhưng không thể nào chạm tới được. Trong khi ấy điện thoại anh đổ chuông báo sms. Nhocngo: 《Nhóc ước ông già Noel cho anh vào bao tải và đem bỏ vào ống khói nhà nhóc! 》