Truyện Ngắn Những Truyện Kinh Dị Có Thật Dịch Từ Reddit

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi moctriuc, 8 Tháng chín 2021.

  1. moctriuc

    Bài viết:
    29
    No. 1: CHỒNG TÔI TRỞ VỀ NHÀ TỪ CHỖ LÀM, NHƯNG KẺ NÀY KHÔNG PHẢI CHỒNG TÔI

    [​IMG]

    [​IMG] Chúng tôi sống một cuộc đời bình thường, với cô con gái hai tuổi nhỏ xinh. Vâng, cả hai chúng tôi đều khá dị, yêu thích mọi thứ tâm linh huyền bí và hay thay đổi, nhưng trong thời đại ngày nay thì điều đó cũng thường thôi. Hôm nay cũng như mọi ngày, buổi sáng Hubby hôn tạm biệt tôi và con rồi đi làm. Tôi chơi cùng con và dọn dẹp cả ngày, chúng tôi thậm chí còn quyết định cùng làm bữa tối yêu thích cho anh bố. Anh ấy rời chỗ làm lúc 6 giờ tối và thường mất khoảng 15 phút để lái xe về nhà. Chúng tôi thường gọi điện trong khoảng thời gian đó và nói chuyện cho đến khi anh ấy về tới, nhưng hôm nay gần như ngay đúng 6 giờ, chuông cửa nhà tôi đã kêu lên. Tôi nhìn ra và thấy đó là anh chồng.

    Tôi mở cửa, chào anh ấy nói rằng không nghĩ anh ấy sẽ về sớm thế vì anh ấy đã không gọi. Anh ấy nói: "Ồ, đoán là anh đã quên, em yêu". Ngay lập tức, tôi rợn tóc gáy. Có điều gì đó không ổn ở anh ấy. Cảm giác như anh ấy là một bức tranh xiêu vẹo trên tường. Thật kinh khủng. Chưa kể trong mối quan hệ 5 năm của chúng tôi, anh ấy chưa bao giờ gọi tôi là em yêu.

    Tôi tự trấn an rằng mình chỉ đang bị hoang tưởng vì đêm hôm trước chúng tôi đã xem "Cuộc Xâm Lăng của Người Nhân Bản" và đôi khi những bộ phim như vậy khiến tôi hơi băn khoăn với thực tại.

    - Em sẽ cho anh vào chứ, babe? – Anh ấy nói, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

    - Xin lỗi babe. – Tôi mở cửa và anh ấy bước vào. Thay vì đi đến chiếc ghế quen thuộc để cởi giày bảo hộ lao động, anh ấy lại đi đến chiếc ghế dài, điều này rất lạ. Con gái chúng tôi chạy ra khỏi chỗ chơi của mình để thực hiện trò chơi yêu thương nho nhỏ với bố khi anh về đến nhà, nhưng khi còn cách anh 4 feet, con bé dừng lại và chạy đến bên tôi.

    - Chào bố đi con. – Tôi nói, và con bé ngập ngừng nhìn tôi, nhưng cuối cùng cũng nói nhỏ:

    - Chào bố.

    Chồng tôi không nói gì, chỉ vẫy tay chào con bé.

    - Bọn em đã làm món yêu thích của anh cho bữa tối, babe. – Tôi nhìn anh ấy cười.

    - Ồ, món gì thế?

    Chồng tôi là một anh chàng to xác yêu ăn uống và cả hai chúng tôi đều biết bữa tối yêu thích của anh ấy là thịt băm và món Mac n Cheese đặc biệt của tôi. Rồi con tôi chưa lần nào phản ứng với bố như vậy, ý tôi là nhờ ơn Chúa, hai bố con cực kì thân thiết, con bé đợi cả ngày để được gặp bố. Tôi đặt con ngồi trên ghế cao để ăn còn mình thì ngồi cạnh. Anh ấy vẫn ngồi trên chiếc ghế dài.. chỉ ngồi đó với một nụ cười thả lỏng, nhìn chằm chằm vào chiếc TV tối mù. Tôi tiếp tục đánh giá anh ấy từ chỗ ngồi của mình. Mắt anh ấy luôn tối tăm như vậy sao? Đó có phải là bộ anh ấy đã mặc khi rời đi sáng nay?

    - Chìa khóa của anh đâu rồi babe? – Tôi hỏi.

    - Trong túi anh – Anh trả lời.

    - Vậy sao anh không tự vào mà lại bấm chuông cửa?

    - Chắc anh để quên ở nhà.

    Đầu óc tôi bắt đầu réo rắt báo động rằng đây không phải là anh chồng chết tiệt của tôi, tôi không biết kẻ này là ai nhưng hắn không phải cha của con tôi. Tôi nói với con rằng chúng tôi phải đi ngủ sớm vì chúng ta phải đến nhà bà vào sáng sớm mặc dù không hề có chuyện đó. Tôi bế xốc con bé lên và thấp thỏm bước qua hắn để vào phòng ngủ. "Chúc ngủ ngon các cô gái" – Hắn nói khi chúng tôi đi qua. Khi vừa thoát khỏi tầm nhìn của hắn, tôi lao thẳng qua hành lang vào phòng mình và khóa cửa lại. Tôi và con mở xem một bộ phim. Tôi vừa nhắn tin vào điện thoại của chồng và nói "Yêu anh", chỉ để xem anh ấy có đáp lại không. Chồng tôi nhắn lại "Anh cũng yêu em, babe, bố sẽ về nhà sớm thôi, bọn anh có rất thêm vài kiện cần phải khuân đi, giúp anh hôn con gái nhé".

    Tôi sững sờ nhận ra thứ gì đó đã giả làm chồng tôi đang ở trong nhà tôi, còn tôi đang ở trong một căn phòng không một lá chắn với đứa con bé bỏng quý giá của mình, và thứ duy nhất ngăn cách chúng tôi và hắn, bất kể hắn là thứ gì, chỉ là một cánh cửa hoàn toàn mỏng manh dày 1 inch. Tôi nhắn tin lại cho chồng giải thích rằng có ai đó trong nhà và tôi không thể gọi 911 vì sợ hắn nghe thấy.

    Hiện đang là 6: 45 chiều và tôi có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát đang tiến gần. Nhưng tôi thấy hắn. Tôi nhìn thấy bàn chân hắn dưới kẽ hở cánh cửa. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi ở góc xa nhất của căn phòng phía sau tủ quần áo với đứa con đang ngủ trên đùi và cầu nguyện rằng cảnh sát đến đây trước khi hắn quyết định làm bất cứ điều gì hắn toan đến đây để làm..

    Nguồn: Reddit No sleep - My husband came home from work, but this guy isn't my husband

    (Chồng tôi trở về từ chỗ làm, nhưng kẻ này không phải chồng tôi)
     
    Admin thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2021
  2. moctriuc

    Bài viết:
    29
    No. 1: CHỒNG TÔI TRỞ VỀ NHÀ TỪ CHỖ LÀM, NHƯNG KẺ NÀY KHÔNG PHẢI CHỒNG TÔI[​IMG]

    P. 2:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước tiên, tôi cần thông báo với mọi người rằng bản thân tôi, đứa con quý giá và chồng đều còn sống, nhưng chúng tôi còn lâu mới ổn.

    Tôi biết các bạn đang nghĩ gì. Cô nàng này đang xào nấu câu chuyện cho một vé một chiều vào mỏ tiền, nhưng xin hãy tin tôi khi tôi nói với các bạn đây là sự thật, và các bạn phải lắng nghe. Tôi nói với bạn điều này vì tôi cảm thấy tôi nợ bạn, không phải vì câu chuyện của tôi mà vì sự an toàn của bạn.

    Gần như cả đêm qua chúng tôi được phỏng vấn bởi cảnh sát và cả CIA, tôi tin thế. Không lâu sau tin nhắn của tôi, chồng tôi đã cuống cuồng chạy về nhà đúng lúc chứng kiến cảnh sát ập vào. Ngôi nhà đã bị bao phủ bởi tiếng la hét và một bản giao hưởng của những phát súng. Tuy thế, từ trong phòng tôi vẫn có thể nghe thấy anh ấy thét lên: "HÃY CẨN THẬN, VỢ VÀ CON TÔI ĐỀU Ở TRONG NHÀ". Sau đó anh ấy nhìn thấy nó. Một phiên bản xoắn của chính anh ấy. Một thứ sinh vật nhào trốn khỏi nhà chúng tôi với một tốc độ phi nhân tính. Nó nhìn vào mắt anh ấy, và anh ngay tức khắc cảm nhận được sự tà ác sâu thẳm bên trong nó.

    Ba sĩ quan đã mất mạng đêm qua, ba người. Tôi dán chặt mắt vào những vết máu hình xác người trên tấm thảm mà cho đến 6 giờ chiều vẫn đẹp đẽ của chúng tôi. Tôi đã không thể nhìn vào những cái xác (cho dù tôi rất muốn) bởi quá bận rộn với những cố gắng bất thành để xoa dịu con gái. Hai tuổi, HAI TUỔI, và con bé vừa trải qua một chuyện khủng khiếp mà có lẽ sẽ tác động đến nó mãi mãi. Cảnh sát nói với tôi rằng xác của những viên sĩ quan đã bị cắt xẻo thê thảm. Sau khi mọi thứ kết thúc, tất cả những người phỏng vấn, nhân viên điều tra, cảnh sát và đặc vụ đã rời đi, tôi và chồng không ngủ được. Chúng tôi ôm nhau khóc một chút. Chúng tôi dành cả đêm để trông chừng bên nôi con gái, nắm chặt điện thoại trong tay và cố gắng xác định chính xác "nó" là thứ gì.

    Lúc này, trước tiên tôi muốn nói rằng đây không phải là một sự cố cá biệt. Một cuộc xâm lược thì đúng hơn, nhưng không phải từ một giống loài ngoài hành tinh. Những thứ này giống với ma quỷ hơn. Đã có vô số các ghi chép từ khắp nơi trên thế giới, không chỉ là những câu chuyện ai đó kể lại, mà còn là những bản tin về toàn bộ gia đình bị thảm sát ngay trong chính nhà mình. Không có dấu hiệu cưỡng chế xâm nhập, không nghi phạm, không đầu mối. Những mẩu tin tôi tìm được đều hướng rằng những sinh vật tàn ác này là ma quỷ. Chúng không chỉ muốn gây ra đau thương, hủy diệt và hỗn loạn, mà còn muốn giam giữ linh hồn nạn nhân như những chiến lợi phẩm. Nếu bạn không theo đạo thì cũng không sao, tôi không cố làm cho bạn tin vào Chúa, tôi chỉ nói với bạn sự thật mà tôi có. Cảnh sát nói rằng chúng tôi là một trong những người may mắn. Chúa ơi, tôi cảm thấy thật may mắn (mỉa mai).

    Rõ ràng là "nó" đã rình mồi ít nhất một tuần. Tìm hiểu thói quen của gia đình và cách cư xử của người mà nó sẽ mạo danh. Học cách trà trộn vào. Nhưng chúng không nắm được tường tận đặc điểm hay ký ức của người đó, chúng chỉ có thể bắt chước những gì nhìn thấy. Vì vậy, ngay cả khi chúng trông như không có điểm yếu, vẫn sẽ có cách nào đó để nhận biết người thật kẻ giả. Sẽ có cách nào đó. Trước đây, khi lờ mờ thấy đôi mắt màu vàng bên ngoài cửa sổ, tôi thậm chí còn không thèm liếc mắt tới. Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng lúc đó nó đang quan sát. Có thể nó vẫn còn quan sát. Tôi và chồng đang bàn bạc chuyển nhà, nhưng tôi biết nó sẽ bám theo và tìm thấy, nếu nó thực sự muốn chúng tôi. Và lúc ấy, chắc chắn rằng nó sẽ không hụt lần hai.

    Những chuyện thế này khiến bạn đặt câu hỏi với mọi người bạn gặp. Ý tôi là, những thứ khốn kiếp này dường như có thể giống bất kỳ ai hoặc bất kì thứ gì chúng muốn. Tôi đã đọc một bản tin về một gia đình bốn người ở Wyoming, con chó của họ có hành động kỳ lạ nên họ đã mang nó vào nhà. Theo lời kể của hàng xóm chung quanh, họ nghe thấy tiếng chó rên rỉ và người mẹ của gia đình đã ra ngoài ôm nó vào. Ngày hôm sau, xác cả gia đình được phát hiện bởi lượng máu khủng khiếp bên trong lớp cửa sổ. Cảnh sát đã tìm thấy phần còn lại đang phân hủy của con chó đằng sau một cây sồi lớn ở sân sau. Con chó rên rỉ đó phải là một trong số chúng. Chú mèo hàng xóm, cậu bé sống bên kia đường, bà góa già hiền từ trên phố, người biếu bạn những chiếc bánh quy tự làm vào dịp Giáng sinh, con cái hay vợ chồng của chính bạn đều có thể là một trong số chúng.

    Tôi cảm thấy có một cái gì đó vĩ mô hơn đang diễn ra. Tại sao những chuyện này lại xảy ra, và những sinh vật khủng khiếp đó đến từ đâu? Đã có bao nhiêu vụ án mạng không rõ nguyên nhân chỉ vì những.. thứ này? Tôi và gia đình phải rời đi bao lâu? Liệu tôi có bao giờ được nhìn thấy con tôi bắt đầu đi học, đạp xe, tốt nghiệp không? Tất cả những gì tôi biết là nếu thứ khốn kiếp đó quay lại, chúng tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi đã vời một người chữa lành đến và ban phước cho ngôi nhà, rải muối bao quanh nhà, lối vào, cửa sổ, v. V. Chúng tôi cũng đến cửa hàng vũ khí và mua một khẩu súng trường tấn công. Sẽ không chỉ là những con vịt ngồi chờ chết.

    Có một lý do tại sao những người có trực giác cảm thấy bầu không khí gần đây thay đổi, và tôi dám cá bằng toàn bộ khoản tiết kiệm rằng cái thứ sinh vật chết tiệt này chính là lý do. Tôi lớn lên theo đạo Thiên Chúa nhưng chưa bao giờ quá sùng đạo. Vậy mà lũ chết tiệt này khiến tôi làm ra những việc loạn trí như nhân vật trong một bộ phim kinh dị sáo rỗng ngu ngốc: Tôi đã nhúng những viên đạn AR vào nước thánh trước khi nạp vào súng. Lần lượt từng viên một cho đến hết 100 vòng của ổ đạn. Tôi làm điều đó khi thậm chí không biết liệu có tác dụng gì không.

    Tôi muốn trả lời các bình luận phần 1. Nó không phải là một Skinwalker (page chú thích: Skinwalker là một loại tà phù thủy có khả năng ám ếm, biến hình, thậm chí hóa thú.. trong văn hóa Navajo). Tôi đã sống ở Pueblo trong 10 năm và đã từng thấy Skinwalker. Người thằn lằn thì có vẻ bớt ác tâm hơn. Cũng không phải là người ngoài hành tinh, bởi "nó" chưa từng sống. Nó là một cái gì đó khác. Còn với người nói rằng tôi đang bị ảo giác hoặc mắc chứng Alzheimers, thật tình tôi ước gì bạn nói đúng. Nếu toàn bộ câu chuyện kinh khủng này chỉ là tưởng tượng, thì gia đình tôi đang không bị rình rập bởi bất cứ mối nguy hiểm nào. Phải nói thêm là tôi mới 23 tuổi, hơi sớm cho bệnh đãng trí tuổi già, bạn biết đấy.

    Tôi muốn nhấn mạnh với các bạn rằng "nó" chỉ là một cá thể trong giống loài, và có hằng hà sa số "chúng" đang ở ngoài kia. Tôi nghĩ rằng điều đó đáng để mọi người đề phòng. Hãy thì thầm một mật khẩu vào tai người thân bạn trước khi họ rời đi, và yêu cầu họ đọc lại khi quay lại. Hãy để mắt đến chung quanh. Bởi vì, nếu bạn và gia đình bạn là nạn nhân tiếp theo của một trong số chúng, thì cũng đồng nghĩa với một điều này: Nó. Đang. Quan sát. Bạn. Ngay. Lúc. Này.

    End No. 1.
     
    Admin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2021
  3. moctriuc

    Bài viết:
    29
    No. 2: BÁC SĨ RAMSEY

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng một tuần trước sinh nhật mười tuổi, tôi đi bộ đến cửa hàng ở góc phố với tờ năm đô la và chọn một lọ Ragu cho mẹ. Trên đường về nhà, một người đàn ông mà tôi chưa từng thấy xáp lại đi cạnh tôi và bắt đầu nói chuyện.

    - Chào cháu! – Ông ta vui vẻ nói. – Chú là Bác sĩ Ramsey, bác sĩ nhi khoa. Cháu có biết bác sĩ nhi khoa là gì không?

    Tôi lặng lẽ bước đi, không trả lời và thật lòng hy vọng ông ta sẽ hiểu đó là dấu hiệu của nên để tôi yên. Tuy nhiên, sự tinh tế trong người ông ta rõ là không đủ dùng, bởi vì ông ta vẫn tiếp tục huyên thuyên:

    - Bố mẹ cháu có đang tìm bác sĩ nhi khoa cho cháu không? Tất nhiên là cháu sẽ lớn sớm thôi và cần một bác sĩ khoa khác, nhưng cho tới lúc đó, bố mẹ cháu vẫn có thể đưa cháu đến chỗ chú khám. Tên cháu là gì? Cháu có mái tóc đẹp thật. Chú đang đi lấy kẹo mút cho lọ kẹo trong văn phòng, cháu có muốn cùng đi lấy vài thanh không?

    May mắn là nhà của tôi ở rất gần đó, nên tôi co giò chạy về trước, nhảy lên các bậc thang và vào bằng cửa bếp. Tôi đã không biết rằng đó là sự khởi đầu của một của một cơn ác mộng rất dài.

    Không lâu sau đó, "Bác sĩ Ramsey" bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Lúc đầu, ông ta trông có vẻ đủ lành tính, ít nhất là với một đứa trẻ như tôi. Ông ta lái xe ngang qua tôi mỗi ngày, mỉm cười và vẫy tay chào. Tôi kể với mẹ, bà nói có lẽ ông ta đang trên đường đi làm về. Nhưng sau đó, các cuộc điện thoại bắt đầu.

    Bố tôi gọi tôi vào phòng khách và bảo tôi ngồi xuống. Ông hỏi về ngày bác sĩ Ramsey đi theo tôi, và liệu tôi có nói chuyện với ông ta không. Bố trấn an tôi rằng chẳng có chuyện gì đâu, nhưng tôi cần phải nói cho ông biết mọi chuyện. Sau khi nghe tôi kể, bố hỏi tôi có chắc không, có quên điều gì không. Tôi lặp lại câu chuyện lần nữa, và ông ấy cau mày, sau đó hỏi: "Vậy làm thế nào hắn biết tên con?". Tôi không biết.

    Tuy nhiên, đó không phải là tất cả những gì bác sĩ Ramsey biết. Hắn còn biết tên em gái tôi. Không lâu sau, cả tôi và em gái đều không được phép nghe điện thoại. Hắn gọi vài lần trong ngày; lúc đầu, không ai trong mấy anh chị em chúng tôi biết hắn đang nói gì. Sau đó, một đêm, một trong các anh tôi kể rằng hắn đang nói với bố mẹ là sẽ làm hại tôi (và sau đó là em gái tôi).

    Mọi thứ trở nên phức tạp sau đó. Bố tôi gọi cảnh sát, nhưng vì lúc đó chưa có Luật rình rập, họ không thể làm gì nhiều. Họ bảo bố mẹ tôi gọi lại nếu hắn "thử làm gì đó". Sau đó, bố tôi đã gọi cho một người bạn cũ là một cảnh sát. Tháng tiếp theo, bạn của bố đã hộ tống tôi đến trường và về nhà. Đột nhiên, cuộc sống vốn có hoàn toàn xáo trộn. Tôi không còn có thể đi bộ đến trường một mình, chơi bên ngoài, hay đến Super America.

    Khi cơ hội tiếp cận tôi hoàn toàn bị cắt đứt, mọi thứ ngày càng leo thang. Bác sĩ Ramsey bắt đầu đe dọa em gái tôi. Một buổi chiều kia khi em gái, hai anh trai, mẹ và tôi đang ở trong bếp, một người anh của tôi thoáng thấy bóng người trong nhà để xe, và ngay khi họ toan đến kiểm tra, bác sĩ Ramsey lao ra khỏi đó. Các anh trai tôi cật lực đuổi theo đến tận Công viên Cherokee, nơi mất dấu hắn sau những rặng cây. Bố mẹ tôi gọi cảnh sát một lần nữa, nhưng cũng lại không có gì xảy ra. Thông tin ít ỏi họ có thể cung cấp chỉ là một mô tả và một cái tên gần như chắc chắn là giả mạo.

    Vài tuần sau, chúng tôi tỉnh dậy và thấy con chó của gia đình bị treo cổ trước hiên nhà. Nó là một chú chó chăn cừu Đức tuyệt đẹp, sinh cùng ngày với tôi. Cả gia đình đều suy sụp. Cảnh sát nói rằng không có bằng chứng đó là hắn, và kết luận chỉ là một sự cố, nhưng không ai trong chúng tôi tin điều đó.

    Các cuộc điện thoại của hắn trở nên nhiều thông tin hơn trong thời gian đó. Hắn nói về việc ai ở nhà, ai không. Nếu anh trai tôi nói bố tôi ở nhà, hắn sẽ cho biết chính xác ai thực sự đang ở trong nhà. Hắn cũng nói về ngôi nhà.. về cửa sổ trong nhà bếp mà hắn có thể dễ dàng mở bằng dao từ bên ngoài ngay cả khi nó bị khóa, và về cánh cửa kiểu Pháp nối phòng khách với hiên nhà cũng cái khóa có thể điều chỉnh từ bên ngoài nếu lắc nó đúng cách. Đêm đó, bố tôi đã đóng một số đinh bản quanh cánh cửa kiểu Pháp cho đến khi chiếc khóa mới được giao đến.

    Một hôm, bố mẹ tôi phải đến một sự kiện của công ty vì công việc của bố tôi. Các anh trai tôi đến sân trượt patin Saints West. Em gái tôi đang nói chuyện điện thoại với bạn thân. Em trai tôi đang nằm gà gật trên sàn nhà. Còn tôi thì đang xem Devo trên "Đặc biệt lúc nửa đêm với Wolfman Jack". Trời đã tối. Đột nhiên, chiếc then của cánh cửa kiểu Pháp quay vào trong, và trong vài mili giây trước khi những chiếc đinh bản quanh đó phát huy tác dụng, tôi đã nhìn thấy bóng hắn. Em gái tôi quăng điện thoại vào ti vi, và chúng tôi chạy hộc tốc lên cầu thang. Đi được khoảng nửa đường, chúng tôi sực nhớ đến em trai vẫn đang nằm ngủ trên sàn phòng khách. Lặng lẽ hết sức có thể, chúng tôi đi xuống cầu thang để đón em. Hai đứa đi vào phòng ngủ và không bật đèn để có thể nhìn thấy bên ngoài. Quan sát ngoài cửa sổ một lúc, không thấy hắn, chúng tôi rón rén xuống hành lang để tìm em. Ngay khi đó, chúng tôi thấy ai đó đang đứng ở cửa sau. Hắn gõ cửa, rất mạnh.

    - Ông muốn gì? – Em gái tôi gào lên. Hắn lùi lại và nói:

    - Đây có phải nhà Mercy không? Tôi có một chiếc bánh pizza để giao. Cháu có thể ra cửa không?

    Em tôi chế giễu hắn, nói rằng nó không ngốc, có thể thấy hắn không hề có pizza, và nó đang gọi cảnh sát. Hắn đã rời đi.

    Sau đó không lâu, các anh tôi về nhà. Hai chúng tôi mất hồn kể với họ những gì đã xảy ra và họ đi tuần quanh sân. Sau khi họ trở vào, và mọi thứ gần như bình thường lại. Nói chung chúng tôi đã từ bỏ ý nghĩ gọi cảnh sát vì thật vô ích, nên suốt đêm đó mỗi đứa chúng tôi (ngoại trừ em trai út vẫn còn ngủ) đều cầm theo một con dao từ nhà bếp "đề phòng". Lúc lâu sau, một trong hai anh tôi vào bếp lấy một bát ngũ cốc để ăn nhẹ.

    Bạn biết cái cảm giác mà cảm nhận được ánh mắt của kẻ nào đó đang dõi theo bạn đúng không? Anh tôi rất nhanh đã có cái cảm giác đó. Anh ấy nhìn quanh bếp, qua ô cửa vào phòng ăn, rồi cửa sổ. Anh ấy không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang chăm chăm quan sát mình, nên anh đi đến gần cửa để cố nhìn rõ hơn. Đèn bếp chiếu lóa vào ô cửa sổ nên anh ấy vẫn chẳng nhìn thấy gì. Anh bước lại gần, rồi gần hơn nữa, cho đến khi anh tới ngay cửa, rồi khum hai tay lại rồi nhóng mắt nhìn qua lớp kiếng. Và mắt đối mắt. Bên kia khung cửa sổ là bác sĩ Ramsey, đang nhìn chằm chằm nhìn thẳng vào anh, rồi khóe miệng kéo lên, mỉm cười rợn óc. Anh tôi chết điếng, rồi hét lên với bọn tôi, và khi cùng nhìn lại lần nữa thì hắn đã biến mất. Họ lại ra ngoài tìm kiếm nhưng không thấy đâu.

    Tối hôm sau, chúng tôi ngồi trên bàn chơi trò chơi số 8 điên cuồng, nhưng anh trai tôi cứ bồn chồn. Em gái tôi hỏi có chuyện gì, thì anh ấy đáp rằng hắn luôn cảm thấy như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vang lên tiếng "Bang! Bang! Bang!" ở cửa ra vào hoặc cửa sổ. Gần như ngay lập tức khi anh vừa kết thúc câu nói, Bang! Bang! Bang! – cửa sổ ngay sau lưng anh kêu lên ba tiếng vang dội. Sau lúc hoảng hồn, hai anh cả chạy ra ngoài, nhưng hắn đã không còn đó nữa.

    Vài tuần sau, tôi đến trường và cả lớp ở ngoài sân chơi trong giờ giải lao. Tôi đang nhào lộn thì thấy chiếc Ford Galaxy màu xanh lam đã trở nên quen thuộc chạy ngang qua, chậm rãi di chuyển. Hắn ở ngay đó, lại mỉm cười và vẫy tay chào, gọi tên tôi. Tôi lập tức nhào đến chỗ cô giáo và nói với cô. Nhà trường đã được biết tất cả về hắn, cô giáo đưa tôi vào trong nhà ngay và gọi cho mẹ tôi. Cùng ngày hôm đó, mẹ tôi nhận được cuộc gọi từ văn phòng trường yêu cầu bà xác minh rằng bố tôi sẽ đến đón tôi, vì ông ấy đã gọi nói rằng ông ấy đang trên đường đến. Đó không phải bố tôi.

    Không lâu sau đó, tôi thức dậy giữa đêm vì khát nước. Tôi xuống bếp uống nước và ở đó, tôi thấy bố tôi ngồi một mình trong bóng tối. Trên bàn là một khẩu súng. Ông đã quá mệt mỏi vì vô vọng chờ đợi cảnh sát cho đến lúc bác sĩ Ramsey "thử làm gì đó", vì các con mình bị liên tục khủng bố, vì nỗi bất an mỗi khi đi làm rằng sẽ có điều gì đó xảy ra cho chúng tôi khi ông không có nhà. Tôi ngồi với ông một lúc, nhìn theo ông, trước khi ông đưa tôi trở lại giường.

    Những chuyện khiếp đảm tôi đã kể, và nhiều chuyện nhỏ lẻ khác nữa, đã diễn ra trong khoảng 18 tháng. Sau đó, đột ngột như khi nó bắt đầu, tất cả chấm dứt. Bác sĩ Ramsey biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi cùng với những cuộc điện thoại, những màn lái xe và vẫy tay lạnh gáy, những trò rình rập dọa dẫm, mọi thứ. Một thời gian dài trong và sau sự xuất hiện của hắn, tôi liên tục gặp những cơn ác mộng lặp đi lặp lại rằng tôi thức dậy giữa đêm và thấy hắn đứng ngay đó, chằm chằm nhìn khi tôi đang ngủ. Phải mất rất lâu để tôi lại hồi phục là một đứa trẻ vô ưu vô lo.

    Nhiều năm sau tôi được nghe kể rằng trong những cuộc điện thoại, bác sĩ Ramsey nói với bố mẹ tôi rằng hắn sẽ hãm hiếp và giết tôi, và sau đó là chị gái tôi, và họ sẽ không thể làm gì được. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra và vì sao hắn đột nhiên biến mất. Tôi không biết có phải hắn bị đâm xe, bị tống vào trong tù, bị hôn mê.. hay không, nhưng đôi khi tôi tự hỏi bố tôi đã chờ đợi cái gì với khẩu súng khi ngồi trong căn bếp tối om đêm đó. Tôi không biết, và tôi không chắc mình muốn biết.

    Nguồn: Reddit No sleep - Dr. Ramsey (Bác sĩ Ramsey)

    End No. 2.
     
    Admin thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2021
  4. moctriuc

    Bài viết:
    29
    No. 3: RADIO PURE MIDNIGHT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã phát hiện ra một kênh radio chỉ phát từ 1: 30 sáng đến 2: 30 sáng mỗi đêm. Các chương trình phát sóng của nó rất.. kỳ quặc.. ít nhất là thế.

    Tôi muốn hỏi có ai từng nghe về kênh radio này chưa, cái chỉ phát một loạt từ ngẫu nhiên lúc 2 giờ sáng và tự gọi là Radio Pure Midnight? Nói thêm là tôi đang ở phía bắc Minnesota.

    Tôi tìm thấy nó một cách tình cờ. Tôi sống với ông trong vài tháng qua vì bố mẹ sắp ly hôn và mọi thứ ở nhà thực sự rất nặng nề vào lúc này. Ông tôi không giúp được gì nhiều, mà tôi cũng không có bạn bè nào trong thị trấn này ngoài cậu chàng Ryan mà tôi đã gặp ở trại hè vài năm trước, nên tôi dành phần lớn thời gian rảnh để vẽ, lướt web hoặc đọc sách trên chiếc bàn trong căn phòng gác xép mà tôi luôn ở khi tôi đến thăm ông.

    Trên bàn có đặt một chiếc radio mà theo tôi thấy đã không được ông sử dụng trong hàng năm trời vì chẳng bao giờ nghe đề cập đến. Lần nào ở với ông tôi cũng mở lên nghe, và khá rành về các đài phát thanh ở đây. Thị trấn này nằm biệt lập - khoảng hai tiếng rưỡi từ Duluth, và chỉ có ba đài phát thanh; hoặc, tôi nghĩ vậy, tôi đoán vậy. Một đài truyền giáo của đạo Cô Đốc, một đài luôn chơi nhạc rock đồng quê cổ điển, và một đài là đài phát thanh cộng đồng của địa phương. Tôi nhớ hôm đó mình đã mày mò mấy cái tần số cả buổi chiều để thử coi liệu có thể bằng cách khỉ gió nào đó bắt được một đài nhạc pop hoặc rap thực sự từ Minneapolis hoặc Canada không. Lần nào đến đây tôi cũng thử để xem có gì mới không, nhưng luôn không gặp may. Uể oải, tôi để tần số ở khoảng trắng giữa các kênh thông thường và giảm âm lượng trước khi bị xao nhãng bởi những âm thanh đó.

    Tôi không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ khi thức dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối mịt, và tôi ngay lập tức nổi cả da gà khi nhận ra mình có thể nghe thấy một giọng robot kì lạ lặp lại những thứ vô nghĩa trong phòng.

    Mắt tôi vẫn còn díu cả lại, tôi nhìn giờ trên máy tính. 1: 58 sáng. Cái radio lọt vào tầm mắt, và tôi nhận ra ngay giọng nói kỳ lạ phát ra từ nó. Cái giọng đó nghe như một trong những giọng tự động mà các YouTuber hay dùng cho meme và các thứ, nhưng phải kiểu dễ thương hay táo bạo. Nó cứ lặp đi lặp lại những tiếng vô nghĩa như đang tụng thần chú với một ngữ điệu hết sức phi tự nhiên, hết sức nhân tạo, cùng kiểu với Siri, Alexa, hay những con AI khác:

    ".. Carl Sagan. Tàu lượn siêu tốc. Nhạc jazz. Bảy. Bảy. Michael Angelo. Xe đua. Xe đua. Tổng thống Clinton.."

    Tôi lại chìm vào giấc ngủ trước khi kịp nghĩ bất cứ điều gì về nó, chỉ đến khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi mới lăn tăn những chuyện đêm qua.

    Lúc đầu tôi nghĩ đó là một giấc mơ, nhưng vẫn quyết định không chuyển kênh để xác nhận lại. Đêm thứ hai, tôi thức để xem romcom (có lẽ vì hiện tại cuộc sống của tôi khá tăm tối, tôi cần vài thứ nhẹ nhàng sáng sủa để lấy lại tâm trạng) và vào khoảng 1: 30 tôi lại nghe thấy giọng robot xuyên qua bóng đêm tĩnh mịch và bắt đầu tụng thần chú:

    "Cảm ơn bạn đã nghe Radio Pure Midnight.

    * * *

    Cá vàng. Bánh. Bánh. Mèo dũng cảm. Mười một. Nước Ý.."

    Đó là lúc tôi hoàn toàn bị cuốn hút. Tôi đã lắng nghe cả tiếng đồng hồ.. chờ đợi cái gì đó, bất cứ cái gì. Lúc đó giả thuyết của tôi là đây là một kênh liên lạc của chính phủ chứa mấy loại thông tin đã được phân loại nhưng không quan trọng lắm, vì thế tôi viết mọi thứ ra giấy để thử xem có thể giải mã được không.

    Tối hôm đó, tôi hỏi ông có từng nghe về kênh radio nào trong thị trấn có tên là Radio Pure Midnight chưa, và ông chẳng có tí ý niệm nào về nó. Tôi bảo ông ở lại với tôi để chờ nghe nhưng mới khoảng 9: 30 ông đã ngủ quên mất. Lúc đó chúng tôi đang ở trong phòng khách. Ngay khi tôi nghĩ mình sắp phát điên vì tiếng ngáy lấp đầy căn phòng của ông, thì hẳn rồi, vào khoảng 1: 30 sáng, Radio Pure Midnight kỳ quặc bắt đầu phát sóng, trong khoảng một giờ. Và một lần nữa, tôi đã viết ra tất cả mọi thứ.

    Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho Ryan xem cậu ấy có muốn tụ tập chút không. Chúng tôi đã không gặp nhau một thời gian, vì vậy tôi làm như chỉ muốn cùng bạn cũ hàn huyên cả đêm (công bằng mà nói, tôi đúng là đã làm vậy). Sau khi cậu ấy đến chỗ tôi, tôi mới nói lý do thực sự rủ cậu ở lại.

    - Cậu nói thật đó hả? – Cậu ấy hỏi.

    - Thật đấy. – Tôi trả lời. Thế là sau đó chúng tôi thức cả đêm để chơi games và tâm sự chuyện đời và chuyện người trong khi chờ kênh radio bắt đầu. Tôi thậm chí còn cho cậu ấy xem những ghi chép trước đó, và cậu ấy khá là ấn tượng.

    Gần 1: 30, chúng tôi chuẩn bị tinh thần. Tôi đã tăng âm lượng để đảm bảo rằng chúng tôi có thể nghe thấy rõ động tĩnh, và Ryan sẽ không bỏ lỡ nó. Cậu ấy đã không, vì đúng 1: 30, chương trình phát sóng Radio Pure Midnight bắt đầu và Ryan đã vô cùng ngạc nhiên, nếu không muốn nói là có chút hoang mang và lo lắng.

    - Tớ đã sống ở đây cả đời. – Cậu nói – Tớ chưa nghe nói về cái kênh này bao giờ.

    Tôi nói với cậu ấy rằng đó là lý do tại sao tôi ghi chép mỗi tuần, cố gắng coi xem có mật mã gì hay không.

    Những tuần sau đó, tôi tiếp tục cố gắng ghi lại tất cả những gì tôi nghe được. Có vẻ hơi bất thường một chút, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mấy thứ này vô hại. Tôi bắt đầu thay đổi suy đoán, thay vì nói có liên quan đến chính phủ thì một trò chơi khăm của hội nhóm nào đó có vẻ khả thi hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn cứng đầu và muốn phá đảo nếu được.

    Mọi thứ đã thay đổi vào đêm qua. Tôi đã mong đợi món hầm bà lằng những từ vô nghĩa như thường lệ, nhưng thay vào đó, thông báo là:

    "Xin chào. Cảm ơn bạn đã nghe Radio Pure Midnight.

    Tối nay chúng tôi có một thông báo đặc biệt:

    SẼ CÓ THÊM BỐN CÁI CHẾT. SẼ CÓ THÊM BỐN CÁI CHẾT. SẼ CÓ THÊM BỐN CÁI CHẾT. SẼ CÓ THÊM BỐN CÁI CHẾT."

    Tôi đã bị giật mình. Tôi mất vài giây lắng nghe để thực sự ghi nhận những gì nó đang nói. Lúc đầu tôi rất bối rối. Nghĩa là sao? Tôi suy nghĩ, và bắt đầu tưởng tượng đủ chuyện tồi tệ. Hay đây là một lời đe dọa? Sẽ có bốn người sẽ bị sát hại vì một lý do tư tưởng nào đó?

    Tôi đã thử gọi cho Ryan, nhưng cậu ấy đã ngủ. Tôi nhắn tin cho cậu ấy kể mọi chuyện rồi lăn ra ngủ. Vào buổi sáng, tôi đã đọc thư trả lời của cậu ấy:

    - Chào bạn tôi. Chuyện rối quá. Cậu không đang tính chuyện chơi tớ đấy chứ?

    - Sao tớ lại chơi khăm cậu với ba cái mớ này? Giờ tớ không biết phải làm gì. Cậu có nghĩ rằng chuyện này sẽ thành thật không? Tớ có nên báo cảnh sát không?

    - Cũng có thể nhưng.. họ sẽ làm gì? Thực lòng, tớ chả biết nữa.

    Chúng tôi quyết định đợi vì.. ờm.. chính xác thì cảnh sát sẽ làm gì được? Trước đây tôi từng gọi cho họ về vài chuyện chết tiệt và họ không làm gì cả.. đặc biệt là cảnh sát trong thị trấn này.

    Sự hoảng sợ ban đầu của tôi giảm dần khi tôi trải qua nguyên ngày mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi đến trường, ghé thư viện để làm một số bài tập về nhà, ăn tối với ông khoảng sáu giờ. Sau đó, tôi bắt đầu tự hỏi hay là mình đang làm quá vấn đề, trước khi tôi nhận được tin nhắn từ Ryan:

    - Coi cái này đi bạn.

    Cậu ấy đã gửi cho tôi một liên kết. Đó là một bài báo đăng hơn 50 phút trước. Tiêu đề: "4 người thiệt mạng trong vụ đâm xe."

    Đó là lý do tại sao tôi tạo bài đăng này ngay bây giờ. Tôi đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện và.. có phải tôi là một người dùng Reddit ngớ ngẩn, hoặc mọi chuyện quá trùng hợp để là một điều trùng hợp? Kênh radio này đang làm tôi phát khiếp - đặc biệt là vì dường như không ai khác biết về nó. Tôi sẽ thử tìm hiểu thêm bằng cách dò tìm tin tức và xem qua hồ sơ công khai. Kênh radio thì phải được đăng ký dưới tên ai đó, đúng không? Tôi cũng sẽ thử hỏi xung quanh thị trấn, và ghi âm cho ông tôi nghe. Nhưng tôi cần lời khuyên từ mọi người. Tôi có nên thử báo cảnh sát không? Hay nên thu âm lại rồi tải lên? Tôi hơi hoảng. Những chuyện đó không phải là thật.. phải không?

    Dù thế nào, tôi sẽ đảm bảo cập nhật vào ngày mai.

    Nguồn: Reddit No Sleep - I discovered a radio station that only plays from 1: 30 AM to 2: 30 AM every night. Its broadcasts are very.. odd.. to say the least..
     
    Admin thích bài này.
  5. moctriuc

    Bài viết:
    29
    No. 3: RADIO PURE MIDNIGHT

    P. 2:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hi mọi người: Tôi viết bản bài này để cập nhật cho các bạn về những gì đã xảy ra trong 24 giờ qua. Cảm ơn mọi người đã cho tôi lời khuyên về bài viết trước, nhưng tôi không chắc liệu có còn hữu ích không vì tôi đang nhận ra rằng chuyện này nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều.

    Được rồi, ờm.. tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ.

    Tôi nghĩ rằng nên bắt đầu với những gì đã xảy ra ngay sau khi tôi đăng bài lên Reddit hôm qua – câu chuyện đã có bước tiến đầu tiên: Hóa ra, tôi và Ryan không phải là những người duy nhất theo dõi Radio Pure Midnight.

    Khoảng một tiếng rưỡi sau bài đăng hôm qua - tôi đã được một người dùng khác liên hệ qua PM và nói rằng biết về Radio Pure Midnight và cũng đang nghe vào mỗi buổi tối để theo dõi chi tiết. Tôi đã không tin tưởng người nọ ngay lập tức: Có thể đó chỉ là một số tài khoản ảo đang cố gắng đưa chuyện hoặc là một trò chơi khăm qua mạng - nhưng người đó nói với tôi rằng họ nghiêm túc và cũng có ghi chép, sau đó yêu cầu so sánh các ghi chép. Chúng tôi đã xác minh lẫn nhau bằng cách đối chiếu các ghi chú, hỏi nhau ngày tháng lẫn loạt từ để xem chúng có giống nhau không và.. cả mối liên hệ giữa chúng nữa. Anh ấy thực sự ổn, và thậm chí đã theo dõi toàn bộ hiện tượng này lâu hơn tôi nhiều.

    Anh ấy muốn ẩn danh. Khi tôi hỏi một nickname để tiện xưng hô, anh ấy nói vòng bạn bè thường thích gọi anh ấy là "Nil", vì vậy từ đây tôi sẽ gọi anh ấy là Nil.

    Nói chung là Nil cũng không tin tưởng tôi ngay từ đầu, ngay cả sau khi so sánh các ghi chú. Anh ấy thận trọng hơn tôi - manh mối đầu tiên của tôi rằng chuyện này có thể nghiêm trọng hơn những gì tôi nhận ra. Những gì Nil yêu cầu tôi làm là đợi tối nay và lắng nghe, sau đó thu âm lại và gửi cho anh ấy thay vì chỉ gửi bản ghi chép qua tin nhắn như trước đó.

    Nil rất giỏi về công nghệ và sau đó tôi mới biết anh ấy yêu cầu tôi làm thế là anh ấy có thể sử dụng phần mềm của riêng mình để phân tích âm thanh trong bản ghi âm của tôi để xác định tôi chỉ là một thính giả bình thường, hay chính là người phát ra kênh radio đó và đang cố gắng biến anh ấy thành một nạn nhân tiềm năng. Tôi đoán tôi đã vượt qua bài kiểm định của anh ấy, vì Nil nói với tôi sáng nay rằng anh ấy cũng đang ở thị trấn và muốn gặp trực tiếp.

    À, tôi bỏ sót vài chi tiết, nên bây giờ chúng ta hãy tua lại một chút.

    Trước đó, trước khi Nil liên lạc với tôi và chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi đã nhắn tin cho Ryan. Ryan đã hoảng khi biết về vụ tai nạn xe hơi và cách nó quá khớp với chương trình phát sóng tối hôm trước. Cậu ấy muốn đến chỗ tôi qua đêm một lần nữa, nhưng thay vào đó, tôi nói với cậu ấy điều mà người dùng MattinglyDineen đã đề xuất trong bài đăng trước của tôi rằng chúng tôi nên sử dụng hệ thống radio trên ô tô để lái xe quanh thị trấn khi chương trình đang phát sóng và xem nơi tín hiệu mạnh nhất và yếu nhất hay nó là phát cục bộ. Ryan có vẻ thích ý tưởng này.

    Sau khi Nil giới thiệu bản thân với tôi và chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi đã kể cho Ryan nghe về anh ấy, và Ryan thậm chí còn nghi ngờ hơn tôi.

    - Cậu có cảm thấy là hơi giống dàn dựng không?

    - Ừm, tớ cũng thấy vậy, có vẻ hơi dễ dàng. Nhưng cậu có nghĩ rằng trò xỏ lá này quá phức tạp và xa vời khi anh ta cố kéo ai đó vào chơi cùng bằng Reddit không? Thì.. thị trấn của chúng ta có bao nhiêu người đâu, và đều già cả rồi, sao anh ta lại cho rằng sẽ có ai đó ở chỗ khỉ ho cò gáy này sử dụng Reddit?

    - Chắc vậy.

    Sau đó chúng tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch. Từng giờ trôi qua, chậm rịch và lo lắng. Đây là lần đầu tiên trong vài tuần kể từ khi tôi lần đầu tiên phát hiện ra RPM, tôi bắt đầu thực sự lo lắng khi chờ đợi nó phát sóng. Trước đây nó chỉ hơi rùng rợn nhưng bây giờ, vì một lý do nào đó, nó có cảm giác nguy hiểm và tàn độc, mặc dù tôi biết nó không thể trực tiếp làm tổn thương tôi.. khoan, hay là nó có thể? Tôi nghĩ rằng tôi cũng cảm thấy lo lắng khi biết rằng Nil đang mong đợi tôi thu âm và anh ấy cũng sẽ lắng nghe; rằng Ryan sẽ lái xe quanh thị trấn vào đêm khuya trong bóng tối để cố gắng phân tích thứ này; và tất nhiên, tự hỏi liệu sẽ có thông báo đáng ngại nào sẽ đến vào tối nay, hoặc liệu sẽ còn một buổi phát sóng chứ?

    Hóa ra, nó sẽ còn kinh khủng hơn cả đêm trước.

    Khoảng 1: 28, tôi đã chuẩn bị sẵn điện thoại để ghi âm và gửi cho Nil, đồng thời tăng âm lượng. Có những tiếng rè.. và sau đó thì im bặt. Tôi biết chương trình phát sóng sắp bắt đầu. Sau đó, đúng 1: 30, tôi nghe thấy thông báo này:

    "Cảm ơn các bạn đã nghe Radio Pure Midnight.

    BÓNG TỐI SẼ GIẾT. BÓNG TỐI SẼ GIẾT. BÓNG TỐI SẼ GIẾT. BÓNG TỐI SẼ GIẾT."

    Tôi đã cắt đoạn ghi âm ở đó và gửi nó cho Nil. Anh ấy phản hồi gần như ngay lập tức bằng biểu tượng cảm xúc ngón tay cái. Tôi cũng bắt đầu nhận được tin nhắn từ Ryan.

    Ryan 1: 33 AM: Được rồi.. tớ cũng có thể nghe thấy nó từ nhà mình.

    Ryan 1: 34 AM: Cái thông báo quỷ gì thế này?

    Ryan 1: 51 sáng: Tớ đang ở cửa hàng tạp hóa ở số 8, Columbia. Tớ vẫn có thể nghe thấy chương trình phát sóng.

    Ryan 2: 03 sáng: Được rồi, tớ đang ở tòa thị chính. Tớ cũng có thể nghe thấy nó ở đây.

    Ryan 2: 14 AM: Tớ đang rời thị trấn.. và bây giờ tín hiệu đang bắt đầu yếu dần. Cái kênh quỷ này chỉ ở trong vùng.

    Sau khi chương trình phát sóng kết thúc, tôi đã nhắn tin cho Nil để xem anh ấy nghĩ gì nhưng anh ấy không trả lời ngay, điều này khá bất thường cho đến thời điểm đó vì anh ấy đã trả lời ngay lập tức mỗi khi tôi nhắn tin cho anh ấy. Tôi nhún vai, nhắn tin cho Ryan để về nhà an toàn và cho tôi biết khi cậu ấy đã cập bến. Sau khi nhận được tin của cậu ấy, tôi đã đi ngủ.

    Vào buổi sáng, Nil cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của tôi.

    Nil 4: 34 AM: Chúng ta gặp nhau đi. Thư viện cộng đồng.

    Tôi gọi cho Ryan, cậu ấy nhận máy bằng giọng cực kì buồn ngủ:

    - Này bạn, cậu gọi tớ làm cái quái gì giờ này, cậu biết cả hai đã thức khuya thế nào mà.

    Tôi không nói gì, và nghe Ryan hít một hơi thật sâu, trước khi hỏi tôi:

    - Có chuyện gì xảy ra hả?

    - Nil muốn gặp mặt trực tiếp tại Thư viện. Tớ muốn cậu đi cùng, phòng trường hợp anh ta giăng lưới gì đó.

    - Tại cái quỷ gì mà cậu lại muốn gặp anh ta?

    Tôi biết Ryan chỉ gắt gỏng, rồi cuối cùng cũng đồng ý thôi. Sau một hồi thuyết phục, Ryan nói rằng cậu ấy sẽ đến và cúp máy để ngủ thêm chút nữa.

    Chúng tôi xuất phát lúc một giờ chiều. Tôi mang theo một ly cà phê vì mắt tôi cứ trĩu xuống sau khi thức khuya mỗi đêm để ghi chép chương trình phát sóng. Tôi gặp Ryan, đã đứng ở bậc thềm dẫn vào tòa nhà. Nil nói với tôi rằng anh ấy đang thuê một trong những phòng ở phía sau, số 147 B.

    Ryan và tôi có thể nhìn thấy anh ấy qua tấm kính ngoài cửa. Chiếc bàn chật ních giấy tờ, sách vở và một chiếc máy tính xách tay lớn đặt trước mặt Nil, người.. trông không giống như tôi tưởng tượng lắm. Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ anh ấy sẽ là kiểu người coi sóc râu cộ, nhưng anh ấy.. thực sự rất phù hợp và trông khá.. giống một người từng chơi thể thao ở trường trung học và giờ đã trưởng thành.

    Tôi gõ cửa, và Nil, không nhìn lên, vẫy tay cho chúng tôi vào.

    - Rất vui được gặp anh. – Tôi bắt đầu chào hỏi, nhưng Nil ngay lập tức vào đề:

    - Tôi nghĩ cậu là Echo, đúng không?

    - Ừ, vâng. – Tôi xác nhận. – Và đây l..

    - Còn cậu này? – Nil nói, cắt ngang lời tôi và chỉ vào Ryan.

    - Cậu ấy là bạn của tôi, Ryan. Chúng tôi ca-

    - Vậy là cậu cũng biết về RPM rồi? – Nil hỏi Ryan. Cậu ấy gật đầu nhưng không nói gì.

    - Được rồi, đóng cửa lại. – Nil sốt ruột nói. – Tôi có rất nhiều việc phải làm.

    Sau đó Nil bắt đầu tấn công tôi bằng thông tin. Tôi đã cố gắng nói cho anh ấy biết những gì Ryan và tôi đã khám phá ra, nhưng Nil đã bác đi, bởi, tôi nhanh chóng nhận ra, anh ấy đã biết những gì chúng tôi biết. Tôi cũng được cho biết rằng anh ấy đã theo dõi Radio Pure Midnight trên khắp đất nước trong gần một năm.

    - Khoan đã, chờ chút. – Ryan ngắt lời, một trong những lần hiếm hoi mà chúng tôi có thể làm thành công khi Nil đang nói chuyện. – Ý anh là nó di chuyển?

    - Nếu cậu đang nói đến địa điểm, thì đúng vậy. – Nil nói. Anh ấy lôi ra một tấm bản đồ Bắc Mỹ đã được đánh dấu nhiều lần bằng mực đỏ trước đó. Có dấu x trên khắp Hoa Kỳ và Canada.

    - Vậy anh đã tìm ra cái kênh này là gì chưa? Có phải là mật mã không? – Tôi hỏi.

    - Không. Nó không phải là mật mã. Nó không bắt nguồn từ con người. – Nil khẳng định.

    Ryan và tôi nhìn nhau bối rối.

    - Ý anh là cái quỷ gì, không bắt nguồn từ con người? – Ryan cáu tiết hỏi. Tôi có thể nói rằng cậu ấy đã nhanh chóng mất kiên nhẫn trước sự kiêu ngạo của Nil.

    Nil lôi ra một đống sổ ghi chép và quăng đến một cách khá tùy tiện:

    - Nếu cậu xem qua các ghi chú của tôi trong vài tháng qua, cậu sẽ thấy rằng mấy buổi phát sóng của RPM, khi nó không phải lặp từ vô nghĩa, thì đều dự đoán chính xác chuyện gì đó trước khi nó xảy ra. – Anh ta nói.

    Tôi chọn một trong những cuốn sổ và lật từng trang. Nét chữ của Nil khá tháu nhưng tôi vẫn có thể hiểu được phần nào nội dung. Nil viết ngày tháng, cắt tờ báo và in các bài báo trực tuyến được dán trên trang giấy. Đúng như anh ấy nói.. RPM sẽ đưa ra một thông báo ma quái nhưng rõ ràng, và vào ngày hôm sau, một sự kiện khớp với mô tả trong chương trình phát sóng của RPM sẽ xảy ra.

    - Tại sao chúng tôi nên tin mấy cái này là có thật? – Ryan hỏi.

    Nil không nói gì cả. Anh ấy đưa tay ra, chỉ về phía cửa:

    - Tôi không có thời gian để thuyết phục cậu rằng tôi đúng. Nếu cậu không tin tôi thì.. cửa bên kia. – Nil nói, không nhìn chúng tôi khi bàn tay còn lại đang gõ phím. Sau đó anh ấy ngước nhìn tôi, và trong ánh nhìn của anh ấy, ẩn sau tính cách thô lỗ, tôi nhận thấy sự chân thật và quan tâm. Ryan đang cuộn tay lại, nhưng không nói gì cả. Sau đó, một câu hỏi nảy ra trong đầu tôi:

    - Anh nghĩ.. "Cái bóng sẽ giết" chính xác thì nghĩa là gì? – Tôi hỏi Nil.

    Lần đầu tiên tôi thấy Nil dừng lại những gì anh ấy đang làm để suy nghĩ. Sau đó một phút, anh ấy nói:

    - Thật không may, tôi chưa bao giờ có thể dự đoán những gì sắp xảy ra. Tôi chỉ có thể đúc kết lại mọi chuyện sau đó. – Anh ấy thừa nhận.

    Căn phòng im lặng. Sau đó, Nil bắt đầu tập trung lại và gõ phím.

    - Đây là lý do tôi liên hệ với cậu, Echo. – Anh ấy nói. – Vì cậu thực sự bận tâm đến việc này, nghiêm túc ghi chú và theo dõi một mình, tôi nghĩ rằng cậu có thể giúp gì đó.

    - Vậy tại sao.. tại sao anh lại quan tâm đến chuyện này như vậy? – Ryan hỏi Nil.

    Đây là lần thứ hai kể từ khi gặp trực tiếp anh ấy, tôi mới thấy Nil một lần nữa dừng lại để suy nghĩ. Bằng một giọng trầm, anh trả lời:

    - Tôi bắt đầu theo dõi từ khi nó dự báo rằng mẹ tôi sẽ chết. – Anh nói, ảm đạm.

    Ryan và tôi đã dành vài giờ ở thư viện để xem xét những gì Nil đã xem xét. Giống như Nil đã nói với chúng tôi trước đó - RPM không nằm ở một vị trí; nó di chuyển từ nơi này sang nơi khác, dự đoán các sự kiện nhất định trước khi chúng xảy ra. Nil vẫn chưa tìm ra lý do tại sao hoặc nguồn gốc của chương trình phát sóng. Anh ấy cũng đã nói với Ryan và tôi là anh ấy đã cố gắng đi gặp cảnh sát trước đó, nhưng với cơ may cực nhỏ, vì như một người khác đã nhận xét trong bài đăng trước của tôi - không có gì buộc tội trực tiếp về các chương trình phát sóng. Điều duy nhất Nil làm được cho đến gần đây là anh ấy đã tìm ra cách theo vết RPB, nói chung là bằng một thuật toán quá phức tạp để tôi có thể giải thích lại cho các bạn tại đây. Nil nói rằng anh ấy sử dụng bot để quét internet và tìm các mối tương quan dẫn đến RPM. Anh ấy chỉ tìm thấy một số ít - bài đăng của tôi là một trong số đó. Đó là một lý do khác khiến anh ấy chọn liên lạc với tôi.

    Ryan và tôi đã đồng ý nghe lại kênh radio vào tối nay trước khi mỗi người một ngả. Nil hẹn chúng tôi gặp lại nhau ở thư viện vào ngày mai. Ryan có vẻ do dự nhưng tôi nói với cậu ấy rằng Nil có lẽ chỉ chưa chuẩn bị tâm lý với sự có mặt của cậu ấy hôm nay, chứ không phải cố ý thô lỗ, và anh ấy hiểu rõ chuyện này hơn chúng tôi nhiều.

    Vì lý do nào đó, khi lái xe trở về, tôi không nghĩ đến việc nghe tin tức. Thay vào đó, tôi mở kênh phát thanh nhạc rock đồng quê, đang phát "Sweet Home Alabama" mặc dù Minnesota gần như ngược đường để đi đến Alabama. Tóm lại, tôi đã không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi tôi đỗ xe của ông ở đường lái xe và đi vào nhà.

    Ông ngay lập tức hỏi tôi đã ở đâu, một cách khá quẫn trí. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy lo lắng về những gì tôi đang làm. Ông tôi rất thoáng, để tôi tự do hoạt động.. ngược lại với các bậc phụ huynh kiểm soát. Hoặc ít nhất, ông thường như vậy.

    - Xin lỗi ông, cháu đã đến thư.. - Ngay trước khi tôi nói xong, ông đã kéo tôi đến ôm vào lòng thật chặt.

    - Ông đã rất lo cho cháu. – Ông nói, và tôi có thể cảm thấy người ông phát run.

    - Cháu ổn mà ông.. Có chuyện gì xảy ra vậy?

    Ông buông tôi ra, và đi vào phòng khách, bật TV. Nó đang chiếu kênh tin tức địa phương. Có những hình ảnh của một số tầng hầm.. tối với lớp sàn bê tông. Đèn pin chiếu ra thứ mà tôi không thể nhìn thấy vì đã bị che mờ nhưng.. tôi có thể nhận ra là cơ thể người. Cảnh sát đã ập vào cuộc truyền hình trực tiếp, điều tra. Đó là lúc tôi nhận ra..

    Bảy người.. tất cả ở các khu vực khác nhau của thị trấn.. những công dân ngẫu nhiên.. tình cờ ở trong tầng hầm không bật đèn.. tất cả đều bị giết một cách dã man, thi thể gần như bị cắt xẻo gần như không thể nhận dạng. Cảnh sát vẫn đang cố gắng xác định xem đây là một vụ tấn công khủng bố hay là nhiều kẻ giết người hàng loạt.

    Tôi nhận được một tin nhắn từ Ryan:

    Ryan 5: 34 PM: Chúng ta cần đến gặp cảnh sát.

    Tôi 5: 35 PM: Đồng ý.

    Tôi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi nếu chúng tôi làm vậy nhưng.. nó rất đáng để thử. Ý tôi là.. chúng tôi còn có thể làm gì nữa? Tôi đã nói với ông nội về mọi thứ, nhưng ông ấy khăng khăng Ryan và tôi nên đợi đến ngày mai. Với một mối đe dọa như thế.. thật không an toàn để ra ngoài sau khi trời tối. Và mặt trời đã bắt đầu lặn.

    Tôi nhắn tin cho Ryan liệu cậu ấy có ổn nếu đợi đến sáng, và cậu ấy đồng ý. Vì vậy, tôi đã nhắn tin cho Nil để xem liệu anh ấy có nghe tin đó không, và anh ấy nói có và xác nhận với tôi rằng đó là một trong những "dự báo" tồi tệ nhất mà anh ấy từng thấy.

    Bạn đã có nó, Reddit. Bạn đã bắt kịp tất cả. Bây giờ trời đã tối. Ông tôi đang ngủ. Tôi đã sẵn sàng để thử và ghi lại một bản ghi âm khác vào tối nay để đưa cho cảnh sát vào sáng mai. Tôi không chắc liệu nó có giúp ích được gì không nhưng, như tôi đã nói, vẫn đáng để thử. Chắc tối nay tôi đi ngủ đây. Tôi quá sợ để tắt đèn bây giờ chứ đừng nói là nhắm mắt lại.

    Tôi đảm bảo sẽ thực hiện một bản cập nhật khác vào ngày mai và cho bạn biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi cũng sẽ đảm bảo cho bạn biết chương trình phát sóng từ tối nay là gì, nếu nó là một điềm báo khác hay chỉ là những điều vô nghĩa thông thường. Nếu các bạn có bất kỳ ý kiến đóng góp hoặc lời khuyên nào, tôi sẽ đánh giá cao ngay cả khi nó không dẫn đến kết quả gì. Và nếu có ai khác như Nil ở ngoài đó và đã nghe Radio Pure Midnight, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi đang cố gắng xây dựng một mạng lưới để hy vọng có thể tìm ra những gì đang xảy ra và chấm dứt điều này.. bất kể "điều này" có thể là gì..
     
    Admin thích bài này.
  6. moctriuc

    Bài viết:
    29
    No. 3: RADIO PURE MIDNIGHT

    P. 3:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hi Reddit. Tôi thực sự không biết làm thế nào để bắt đầu bài viết này ngoài điều này:

    Chết tiệt.

    Tôi chết tiệt. Ryan chết tiệt. Ông chết tiệt. Nil chết tiệt.

    Thị trấn này chết tiệt. Tất cả chúng ta đều chết tiệt.

    Chúng tôi mắc kẹt ở nhà Ryan dưới tầng hầm với tất cả đèn đều sáng vì ra ngoài lúc này không an toàn. Chắc bạn đang tự hỏi, tại sao?

    ĐANG CÓ NHỮNG QUÁI VẬT CHẾT TIỆT CHẠY LÒNG VÒNG BÊN NGOÀI ĂN THỊT NGƯỜI. Chết tiệt, tay tôi vẫn run khi viết điều này vì tôi vẫn không thể tin được những gì mình thực sự nhìn thấy. Chúng chết tiệt trông vừa kinh tởm vừa đáng sợ như shit cùng một lúc. Không thể trông cậy gì vào cảnh sát vì, hãy đối mặt với sự thật, chỉ có hai cảnh sát làm nhiệm vụ ở vùng nước tù này vào bất kỳ thời điểm nào trong thị trấn, và nếu có, họ sẽ làm cái quái gì với những thứ kinh dị siêu nhiên này?

    Chúng tôi không biết chúng đến từ đâu, hoặc thậm chí chúng là gì. Nil, Ryan và tôi đã thảo luận về mọi thứ trong vài giờ qua để cố gắng ghép mọi thứ lại với nhau nhưng chúng tôi chưa đi được xa lắm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp anh ấy, tôi có cảm giác Nil không đi trước chúng tôi trong trò chơi thông tin.

    Những gì chúng tôi gần như có thể chắc chắn là chúng là những thứ đã giết chết bảy người ngày hôm qua.

    Chúng tôi cũng đồng ý rằng Radio Pure Midnight không phải là nguyên nhân gây ra chuyện này. Thay vào đó.. Radio Pure Midnight đang cố gắng.. tôi đoán là cảnh báo chúng tôi? Nó đang cố thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc đầu, chúng tôi định làm theo những gì người dùng Dart_Leo và người dùng Practical-Jokes đề xuất và sử dụng thiết bị gây nhiễu sóng radio để thử và "xử" Radio Pure Midnight, nhưng sau khi nghĩ lại, như vậy không hợp lý. Nếu Radio Pure Midnight đang cố biến chúng tôi thành nạn nhân, tại sao nó lại cho chúng tôi biết trước? Tại sao không giết chúng tôi mà không báo trước, và tại sao lại phải nói với người khác về những gì nó đang làm? Tại sao lai cần gây chú ý?

    Đó là khi chúng tôi nhận ra Radio Pure Midnight không thực sự là kẻ thù - thay vào đó, nó đang cố gắng hết sức để nói với chúng tôi những gì sắp sửa xảy ra, cố gắng để cứu mọi người. Bất kể RPM thuộc thế lực siêu nhiên nào, nó cũng tách biệt với những con quái vật. Đó là lý do duy nhất hợp lý. Có lẽ RPM được sử dụng cho mục đích này.. để nói cho mọi người về những chuyện siêu nhiên tồi tệ sẽ xảy ra trước khi chúng thực sự xảy ra..

    Ok, đọc lại, tôi biết bạn cũng bị rối. Xin lỗi vì tất cả những câu chửi thề nãy giờ, chỉ là lúc này tôi thực sự quá sợ hãi.

    Hãy để tôi tiếp tục câu chuyện.

    * * *

    Mọi thứ vẫn bình thường vào tối hôm qua cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.

    Như thường lệ, tôi đã cố gắng thức trắng đêm đó để thử ghi lại một chương trình RPM khác để tôi và Ryan, Nil có thể thảo luận và mang đến cho cảnh sát; hoặc thậm chí, có thể ngăn chặn bất kỳ chuyện tồi tệ nào sắp xảy ra. Tất cả đèn đều sáng trong phòng tôi. Tiện thế, các bạn đã đúng, chính điều này đã cứu mạng tôi.

    Ryan và tôi đang nhắn tin về kế hoạch cho ngày mai. Anh ấy nói sẽ đến đón tôi và chúng tôi sẽ đến gặp cảnh sát ngay khi mặt trời mọc. Tôi đã nhắn tin cho Nil rằng chúng tôi sẽ đến gặp cảnh sát và anh ấy chỉ nói: "Được thôi, nhưng họ sẽ không làm gì cả đâu – tôi nói với cậu rồi."

    Sau đó.. mọi thứ đều bình lặng. Bình lặng đến mức mắt tôi lại bắt đầu nặng trĩu. Như tôi đã nói trong các bài viết trước, tôi đã thức rất nhiều đêm để cố gắng ghi lại chương trình phát RPM đến nỗi sinh chứng thiếu ngủ. Tôi đã uống một cốc coca có sẵn trong tủ lạnh mini để cố nạp chút caffein cho tỉnh táo, nhưng vô ích. Không rõ tôi thiếp đi lúc mấy giờ, chỉ biết là trước 1: 30, vì tôi vẫn chưa nghe được chương trình phát sóng của RPM đêm qua.

    5: 58 sáng, tôi thức giấc bởi tiếng cửa phòng ngủ cọt kẹt. Tôi ngái ngủ ngóc đầu dậy. Mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên như vài giờ trước. Giường tôi vẫn lộn xộn. Rèm cửa vẫn mở và tôi có thể nhìn thấy khu rừng ở sân sau nhà ông. Tôi quay đầu nhìn về phía sau cánh cửa, lần nữa đoán xem liệu mình có thực sự nghe thấy tiếng động hay không. Tôi gọi ông, cho rằng có lẽ ông vừa tạt qua kiểm tra, nhưng không nghe thấy ông đáp lời.

    Sự chú ý của tôi bị phân tán khi nhận ra rằng đài phát thanh đang rè mạnh. Tim tôi thắt lại khi nhìn đồng hồ - bấy giờ là 6: 01 sáng. - và nhận ra rằng tôi đã bỏ lỡ chương trình phát sóng của RPM. Tôi với lấy điện thoại, định nhắn tin cho Nil để xin bản ghi âm. Khi nhìn thấy màn hình chồng chất hàng tấn cuộc gọi nhỡ từ Ryan và tin nhắn từ Nil, tôi lập tức biết có điều gì đó không ổn.

    4 cuộc gọi nhỡ từ Ryan:

    Ryan 1: 34 sáng: Tôi không hiểu thông điệp tối nay?

    Ryan 1: 51 sáng: Cậu nghĩ ra gì không?

    Ryan 3: 49 sáng: Echo, có gì đó không ổn.

    Ryan 3: 50 sáng: Echo. Gọi lại tôi càng sớm càng tốt, làm ơn.

    Ryan 4: 02 A. M: Chết tiệt Echo, cậu ngủ quên đúng không?

    Ryan 4: 30 sáng: GỌI CHO TÔI KHI CẬU DẬY!

    /

    1 Cuộc gọi nhỡ từ Nil:

    Nil 2: 05 sáng: Có đoán ra ý nghĩa gì không?

    Nil 2: 31 sáng: Các trạm bình thường khác trong thị trấn của cậu cũng trở nên đen tối.

    Nil 3: 34 sáng: Hệ thống phát sóng khẩn cấp đang phát trên Trạm 1. Chuyện gì đó đang xảy ra.

    Nil 4: 12 sáng: Giữ đèn luôn sáng, Echo.

    Tôi nhắn tin cho Nil trước, nói tôi đã ngủ quên và nhờ anh ấy gửi bản ghi âm chương trình phát sóng. Thêm một tin nữa hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra, trước khi gọi cho Ryan.

    Điện thoại thậm chí chưa kịp đổ chuông tiếng nào khi Ryan nhấc máy.

    "Ryan cái!"

    "Cậu ổn không?" Ryan hỏi.

    "Ừ, tôi ổn. Có chuyện gì vậy?"

    "Cậu ngủ quên sao? Có nghe chương trình phát sóng không?"

    "Không, sao thế, nó nói gì?"

    "Nó nói gì đó về 'Son not rising' và sau đó chương trình phát sóng khẩn cấp bắt đầu phát trên kênh đại chúng".

    "Ừ, tôi nghe nói rồi. Vẫn đang phát sóng à?"

    "Cái nào?"

    "Thông báo khẩn cấp."

    "Phải."

    "Được rồi, chờ chút, để tôi nghe xem."

    Lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi vặn nút xoay để thử dò đài bình thường. Trên Trạm 1, nơi bạn sẽ nghe tin tức địa phương, có giọng nói máy móc của Hệ thống Phát thanh Khẩn cấp.

    "-không phải diễn tập. Ở trong nhà. Bật tất cả đèn. Đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ. Chú ý. Đây là Hệ thống Phát thanh Khẩn cấp. Đây không phải là diễn tập. Ở trong nhà. Bật tất cả đèn. Đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ. Chú ý-"

    "Gia đình cậu có sao không?" Tôi hỏi Ryan.

    "Ừ, chúng tôi ổn. Nhưng tôi nghe thấy vài tiếng súng cách đó vài dặm, và tiếng còi cảnh sát đã vang lên khoảng nửa giờ trước."

    "Có chuyện gì thế?"

    "Làm thế quái nào tôi biết được, Echo?"

    Tôi đảo mắt.

    "Ryan, tôi sẽ gọi cho Nil. Tôi sẽ gọi lại cậu nếu anh ấy nói với tôi bất cứ điều gì quan trọng. Nếu không, hãy giữ an toàn."

    "Được." Ryan nói rồi cúp máy.

    Khi cuộc gọi kết thúc, tôi thấy Nil đã nhắn tin lại cho tôi kèm theo đoạn ghi âm. Tôi vặn to âm lượng điện thoại để nghe:

    Tôi có thể nghe thấy tiếng Nil dịch chuyển ghế trong đoạn ghi âm, cũng như tiếng thở của anh ấy. Tôi còn có thể nghe thấy tiếng rè rè của radio, trước khi nhận ra giọng nói tự động điển hình của RPM-

    "Cảm ơn bạn đã lắng nghe Radio Pure Midnight.

    * * *

    * * *

    * * *

    SUN WILL NOT RISE SUN WILL NOT RISE SUN WILL NOT RISE SUN WILL NOT RISE SUN WILL NOT RISE SUN WIL!"

    Tôi dừng bản ghi âm sau đó, mất vài giây để hiểu rằng tin nhắn không phải nói Son, mà là Sun, và Ryan đã nhầm. Sau đó, tôi định gọi cho Nil thì lại nghe thấy tiếng cửa kêu cọt kẹt.

    Da lưng tôi nổi da gà. Lần này khi tôi quay lại nhìn ra cửa, tôi cực kì chậm rãi. Tôi thấy nó vẫn đang hé mở - bóng tối từ hành lang đối nghịch với sánh sáng trong phòng tôi. Có điều.. tôi thề là khoảng cách đã rộng hơn một chút so với trước đây.

    Tôi đợi vài giây để xem có chuyện gì xảy ra không. Thận trọng, tôi đứng dậy, bật tính năng đèn pin trên điện thoại rồi đi ra cửa.

    Tôi đã mở cửa.

    Không có gì ở đó, tất nhiên, ngoại trừ hành lang tầng hai.

    Tôi gọi cho ông. Sự im lặng lại chào đón tôi trở lại. Tôi đi xuống cầu thang.

    Tôi hầu như không nhận thấy nó lúc đầu. Cầu thang xuống tầng dưới nhà của ông tôi dẫn thẳng vào phòng khách chính. Tôi thấy TV đang bật và Hệ thống Phát thanh Khẩn cấp cũng đang phát trên đó, mặc dù không thể nghe thấy nội dung của nó vì ông tôi đã vặn âm lượng xuống mức không. Tôi có thể nhìn thấy ông, đang ngủ trên ghế tựa, hai tay đan vào nhau và nhắm mắt - ánh sáng trắng của TV chiếu lên khuôn mặt và bộ ngực đang nhấp nhô của ông.

    Và, xa hơn chút, ở cửa trước, tôi đã nhìn thấy nó.

    Nó cao.. có lẽ 7 feet. Làn da trắng hồng bệnh tật, đầy tàn nhang và mạch máu nổi cộm lên. Cơ thể nó như cơ thể của một người chết đói; chỉ có da bọc xương. Nó trần truồng, hai cánh tay cao lêu nghêu buông thõng xuống sát sàn nhà, kết thúc bằng những móng tay dài và sắc nhọn.

    Miệng của nó là thứ ít giống con người nhất.. khi nó thở, nó mở ra theo chiều ngang thay vì theo chiều dọc, để lộ ra hàm răng sắc nhọn. Máu chảy ra từ khóe miệng, giống như nó đã.. háu ăn trong lần tiêu hóa trước đó. Nó không có tai, tóc hay mũi. Nhưng điều ám ảnh nhất về nó là đôi mắt - màu xanh lam, với ánh sáng trắng của tivi phản chiếu trong đó. Nhìn thẳng vào tôi.

    Tôi hét lên và loạng choạng lùi lại khi nhìn thấy nó. Tôi đập mạnh vào tường. Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó ấm nóng chạy xuống chân mình - Tôi đã tè rồi.

    Thứ đó gầm gừ ghê rợn với tôi khi thấy tôi làm như vậy, trước khi phòng khách đột ngột bừng sáng và nó tự co lại, cuộn tròn thành một quả bóng trên sàn trải thảm. Phải mất hàng đống adrenalin trong vài mili giây để tôi định thần lại và nhận ra rằng mình đã vô tình bật đèn phòng khách khi vấp phải bức tường.

    Tôi có thể nghe thấy tiếng ông cựa quậy. Ông nhìn tôi, ngái ngủ, vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Ông vẫn chưa nhìn thấy con quái vật.

    Chính trong khoảnh khắc đó - có lẽ là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời tôi - có rất nhiều thứ đồng thời xảy ra cùng một lúc.

    Đầu tiên, tôi lấy chìa khóa xe của ông từ cái giỏ để cạnh tủ quần áo cạnh cầu thang.

    Tiếp theo, tôi vội kéo ông ra khỏi ghế.

    Sau đó, kéo theo ông, tôi lao qua cửa trước.

    Sau đó - thật kỳ diệu - lưới điện của thị trấn đã quyết định đó là thời điểm hoàn hảo để cắt điện.

    Cuối cùng, khi tôi đang đẩy được ông vào ghế phụ xe tải, tôi thấy.. thứ đó.. đã hồi phục, và đang đứng thẳng trước cửa nhà nhìn chúng tôi trong khi rít lên ghê rợn. Tất cả đèn - TV, phòng ngủ của tôi, đều tắt ngúm.

    Tôi đóng sầm cửa lại khi ông đang thắt dây an toàn, trượt qua mui xe và ngồi vào ghế lái ngay khi thứ đó lao về phía kính chắn gió và bắt đầu đập vào kính.

    Ở số lùi, tôi dậm ga. Thứ đó đã văng ra khỏi mui xe của động cơ và lăn trên vỉa hè trên đường lái xe của chúng tôi. Đặt xe trở lại chế độ lái - Tôi bắt đầu lái xe quanh thị trấn. Đi đâu? Tôi cũng không biết.

    "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trên Trái Đất vậy Echo?" Ông hỏi tôi.

    Tôi bắt đầu khóc. Vượt qua chứng nói lắp, tôi cố gắng hết sức để truyền đạt mọi thứ mà tôi đã nói với tất cả các bạn trong bài viết của mình. Ông đã phải mất vài phút im lặng để xử lý thông tin trước khi bắt đầu nói tiếp.

    "Được rồi. Hít thở đi, Echo. Thở đi con." Ông trấn an tôi. "Ông biết điều này thật đáng sợ nhưng chúng ta có thể vượt qua nó."

    Ông đề xuất chúng tôi ra khỏi thị trấn nhưng.. tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Hoặc là cả thế giới đều như thế này hoặc.. nhiều khả năng.. đây là thứ gì đó dành riêng cho thị trấn này, trong trường hợp đó, chúng tôi có thể sẽ không thể rời đi như ý muốn. Thay vào đó, tôi đề nghị chúng tôi đi đón Nil từ nhà nghỉ mà anh ấy đang ở, sau đó cố gắng gặp Ryan.

    Trên đường đến khách sạn của Nil.. Ông và tôi chứng kiến thêm.. cuộc tàn sát.

    Chúng tôi đã chứng kiến ngôi nhà thờ địa phương mà tôi tham dự khi còn là một đứa trẻ lúc bà nội vẫn còn sống bị đốt cháy. Chúng tôi đã thấy nhiều xác chết giống như những xác chết mà chúng tôi đã xem trên TV, full HD không che. Da bị biến dạng và bết máu, xương lòi ra ở những chỗ kỳ lạ, khuôn mặt bị xé nát. Ruột gan quặn thắt của tôi buộc phải nuốt trôi cái ý nghĩ rằng tôi có thể biết những người này là ai và thay vào đó, tôi chỉ phủ nhận rằng những thi thể tôi nhìn thấy không phải bạn bè, hay hàng xóm.

    Tôi đã gọi cho Nil khi chúng tôi đến khách sạn của anh ấy, nơi có vẻ như phần lớn vẫn còn nguyên vẹn. Anh ấy đồng ý gặp chúng tôi ở bãi đậu xe vì tôi điên mới thò đầu ra để giải cứu anh ấy. Tôi nổ máy xe trong khi chúng tôi đợi anh ấy vì nghĩ rằng đèn pha và đèn cabin sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi những thứ đang lảng vảng xung quanh.. Tôi có linh cảm vì nó đã không tấn công ông hoặc tôi khi các phòng trong nhà được thắp sáng. Mất điện, khách sạn chìm trong bóng tối. Tôi không thấy lễ tân ở quầy hay bất kỳ chiếc xe nào khác trong bãi đậu xe ngoài chiếc mà tôi cho là của Nil. Tôi lo sợ rằng không biết các nhân viên đã bỏ chạy khi họ nhận ra chuyện gì đang xảy ra hay là.. điều gì khác.. và rằng Nil đang gặp nguy hiểm. Nhưng, sau năm phút, tôi thấy Nil chạy qua sảnh. Anh xông qua cửa trước. Sau đó, cách anh ta ba mươi bước, tôi thấy một trong những thứ đó đang đuổi theo anh.

    Tôi cho xe chạy. Nil nhìn thấy tôi và nhảy vào phía sau xe tải. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh ta đập vào thân xe tải qua tấm kính và hét lên "CHẠY ĐI! CHẠY ĐI!" Anh ấy không cần phải thuyết phục tôi. Ngay khi một con quái vật xé xác khác lao ra khỏi tòa nhà, chúng tôi đã tăng tốc chạy đi.

    * * *

    Điểm dừng tiếp theo là chỗ của Ryan, vì thực sự, tôi không biết phải đi đâu khác. Chúng tôi lái xe qua trung tâm thành phố. Không nhìn thấy bất cứ ai – cả con người hay cái gì khác. Một chiếc xe cứu hỏa đã đâm vào bốt điện thoại; và có một vài con chó chạy rông xung quanh. Thật rùng mình. Tôi ngạc nhiên vì mọi thứ đã diễn ra nhanh đến thế chỉ trong vài giờ.

    Khi chúng tôi đến nhà Ryan, trời vẫn tối mịt như nửa đêm. Như tôi đã nói trước đây, anh ấy sống ở rìa thị trấn, gần một cái hồ. Gia đình Ryan có máy phát điện khẩn cấp riêng, vì Ryan sống ở vùng ngoại ô xa hơn nhà ông nội. Vì vậy, nhà của gia đình anh có đầy đủ điện, và tất cả các đèn đều sáng. Khi nghe thấy tiếng chúng tôi đến gần, Ryan chọc nòng khẩu súng săn của cậu ấy qua cửa, trước khi nhận ra tôi, ông và Nil đang tiến đến.

    "Tôi đã giết một trong những thứ sinh vật đó khoảng bốn mươi phút trước." Cậu nói. "Nó ở sân sau." Ryan thay đổi ánh mắt khi nhìn thấy tôi, Nil và ông đều ướt đẫm mồ hôi và đầu tóc rối bời. Cậu ấy hẳn muốn hỏi xem chúng tôi có ổn không, nhưng lại không hỏi, vì, ừm.. ổn thế quái nào được?

    "Còn gia đình Johnson - ở cuối đường?" Ông hỏi.

    "Chưa thấy họ. Không ai trong chúng tôi ra khỏi nhà." Ryan nói. "Phần còn lại của thị trấn thế nào?"

    "Chết tiệt." Tôi nói.

    "Rồi thứ ở sân sau," Nil bắt đầu, "Nó cố tấn công cậu hay-"

    "Nó có cố, nhưng không đến gần nhà được, vì tất cả các đèn đều sáng. Khi mất điện, nó gần như tóm được tôi trong khi tôi đang cố gắng bật lại điện với mẹ, nhưng may là tôi giết được."

    Tôi rút điện thoại ra xem giờ. Lúc đó là 8: 08 sáng.

    "Không lý nào.." Tôi lẩm bẩm, ngước lên nhìn trời. Những ngôi sao vẫn còn lấp lánh sáng, mặt trăng cũng vậy. Không có dấu hiệu nào cho thấy bình minh sắp ló dạng ở chân trời. Trời cũng có thể như thế vào giữa mùa đông, nhưng mà.. vào tháng 9?

    Rồi tôi nhớ ra.

    SUN WILL NOT RISE. (Mặt trời sẽ không mọc)
     
    Admin thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...