WE ARE ONLY ONE Nơi đây team chúng mình sẽ đăng những trích dẫn hay, thú vị trong các bộ truyện team mình edit. Ủng hộ bọn mình bằng cách ấn like, share và bằng tài khoản Facebook nhé! Và đừng quên ấn nút theo dõi bằng nick diễn đàn để xem những bức ảnh mới nhất của team mình nhé!
#2. Ngôn Tình - [Edit]Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê - Bán Duyệt Trọng Sinh - [Edit]Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Bạo Quân - Nhị Kháp Bấm để xem
#3 Ngôn Tình - [Edit]Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê - Bán Duyệt Bấm để xem Trích chương 40: Hàn thiếu muốn đính hôn. Lúc trước do bận quá nên anh không có thời gian để ý chuyện này, sau đó đi công tác, lại nghe được tin cô gái nhỏ đột nhiên mất tích, cảm thấy đã lên lúc nên xử lý mọi việc rõ ràng. "Người hại Ninh tiểu thư hôm đó là cháu gái của vợ Tần Bình Trạch, bạn học cùng lớp với Ninh tiểu thư, tên Giang Nhu." Tống Huyền nói. "Tại sao cô ta lại hại Tần Ninh?" Anh điều tra mục đích. "Nguyên nhân cụ thể không có tra được, nhưng theo tôi đoán là do Giang Bội, vợ Tần Bình Trạch phân phó, vì nếu Ninh tiểu thư xảy ra chuyện gì, cổ phần sẽ lập tức nằm trong tay họ." Tống Huyền cười lạnh. Nói như vậy, mâu thuẫn chủ yếu vẫn là người của Tần gia làm! "Nếu bọn họ đã không muốn bình yên sống qua ngày, vậy hãy cho họ thưởng thức chút vị ngon đi!" Giọng nói Hàn Quân Vũ trầm thấp, ngữ điệu lạnh lẽo vô tình đến rợn người, mặc dù hiện giờ Tống Huyền không có ở cạnh anh, nhưng hắn cũng bị dọa cho đơ người.
#4 Ngôn Tình - [Edit]Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê - Bán Duyệt Bấm để xem Phòng nghỉ VIP. Hàn Quân Vũ nhìn chằm chằm người phụ nữ với lớp trang điểm đậm trước mặt, ra vẻ thẹn thùng nhìn lén anh, rồi lại không dám ngẩng đầu lên. Anh cau mày, giờ trong tâm trí anh không có gì ngoài hình ảnh nhút nhát của cô gái nhỏ, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, đôi mắt màu hổ phách thuần khiết lúc nào cũng lóe sáng. Tâm tình bực bội, đôi con ngươi màu nâu bắt đầu hiện lên tia phức tạp, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo. "Tẩy trang đi, bốc mùi quá!" "..." Người phụ nữ đỏ bừng mặt chạy vào toilet tẩy trang. Hàn Quân Vũ châm một điếu thuốc, anh bước đến cạnh cửa sổ, không hút mà nhìn ngọn lửa trên điếu thuốc cháy từng chút từng chút một, đôi mắt càng lạnh lùng sắc bén. Sương khói lượn lờ đan xen lẫn nhau như tạo thành điểm nhấn, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên mê người. Anh trước giờ vốn không thích hương vị quá nồng đậm, cho nên không hay hút thuốc, chỉ là khi nào cảm thấy buồn phiền trong lòng mới lôi ra hút một điếu. Không biết cô gái nhỏ hiện tại ở nhà đang làm cái gì? Thật quá khó hiểu, chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng lại có thể khiến anh nhớ nhà, đúng là một sự liên kết kì diệu! "Hàn thiếu, em, em đã tẩy trang." Người phụ nữ đứng ở mép giường, trên người được quấn quanh bởi một chiếc khăn tắm, nhìn người đàn ông dáng người cao lớn đĩnh đạc đứng lặng lẽ bên cửa sổ, sườn mặt anh hoàn mĩ, chiếc áo sơ mi mặc trên người như phác họa lên từng đường thân thể hoàn hảo của anh, đôi chân dài thẳng tắp, không biết lúc cởi quần ra sẽ là cái dạng gì? Người đàn ông ưu tú như vậy, dù không cho cô ta tiền, cô ta cũng tình nguyện ngủ với anh. Ngón tay thon dài của anh đang kẹp một điếu thuốc, khói thuốc tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, theo gió đêm thổi tới, giống như xuân dược xộc thẳng lên mũi người phụ nữ duy nhất trong phòng. Máu trong người cô ta sôi lên sùng sục, không suy nghĩ nhiều cởi bỏ chiếc khăn tắm đang quấn trên người. "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ngủ đi." Cô ta đi đến trước mặt anh, duỗi tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh. Hàn Quân Vũ lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, không làm hành động gì cự tuyệt, vậy xem như là đồng ý. Người phụ nữ kích động đến mức ngón tay run lẩy bẩy, cô ta khẩn trương cởi bỏ chiếc cúc đầu tiên của áo sơ mi, nhưng vừa chạm đến chiếc thứ hai, người đàn ông trước mặt đột nhiên chìa tay tới bóp chặt cằm cô ta. "Hàn thiếu, đau.." Cô ta ra vẻ nũng nịu thẹn thùng, thân hình như rắn nước tiến đến người anh cọ cọ, nhưng lại bị anh cự tuyệt đẩy ra. "Mặt cô, đã động không ít dao kéo, cười một chút cũng có thể thấy nhiều nếp nhăn." Người phụ nữ bị anh đẩy ra, vô thố ngã trên mặt đất. Khi nghe mấy lời châm chọc của anh, sắc mặt từ hồng lập tức biến thành đen. Anh thuê cô ta tới để ngủ, ngủ chính là nằm bên dưới, mặt cô ta có động nhiều hay ít dao kéo thì có liên quan gì tới anh? Có nếp nhăn ở đâu, rõ ràng là mắt bị mù! Hàn Quân Vũ lùi ra sau một bước, trong mắt hiện đầy tia chán ghét, "Chỉ cần cười chút là mặt đã đầy gân guốc, trang điểm lẫn vẻ thẹn thùng đều quá giả dối, kiểu tóc và màu tóc thì không phù hợp với nhau, nhìn xấu chết. Một người phụ nữ vừa xấu vừa béo, ánh mắt Bùi Càn, thật đúng là.." Trước giờ Hàn Quân Vũ vẫn rất tiết kiệm lời nói của mình, nhưng hôm nay đột nhiên anh lại nhiều lời thêm một chút như vậy, cũng có thể coi là chuyện hiếm có. Đoạn sau vẫn còn chưa nói hết, nhưng chắc chắn rằng, lời này cũng không phải tốt đẹp gì. "Bùi Càn nói sẽ trả cô bao nhiêu tiền?" Anh đột nhiên hỏi. Người phụ nữ bị anh đánh giá từ đầu đến chân, sắc mặt tức khắc biến thành màu gan heo, hận nỗi không thể dùng một chân đá văng người đàn ông trước mặt. Nhưng, cô ta không dám. Người đàn ông này sắc mặt âm trầm, ánh mắt lúc nào cũng lạnh như băng, khí tỏa ra từ người anh lớn đến nỗi có thể áp chế mọi thứ xung quanh. Cô ta cứng đờ ngồi dưới đất, sợ tới mức không dám lộn xộn. "Mười, mười vạn." "A, yết giá rõ ràng, Bùi Càn đã cho nhiều hơn mức." Cái miệng độc của anh có thể hạ độc chết người cũng nên. Đứng ngoài cửa nghe Hàn Quân Vũ bình luận, khóe miệng Bùi Càn run rẩy, anh rốt cuộc là còn muốn ngủ hay không đây? Vất vả lắm mới chờ được đến lúc anh tìm đến phụ nữ ngủ, nên bọn họ không chỉ trang bị thiết bị nghe lén, mà còn có cả camera trong phòng nghỉ. Hiện tại đám người bọn họ đang đợi xem phim hay, thật không ngờ sẽ nghe một đoạn bình luận này của anh. Bọn họ thậm chí còn thấy bi ai thay cho người phụ nữ này, chắc bây giờ ý niệm muốn đâm đầu vào tường của cô gái cũng xuất hiện trong suy nghĩ rồi đi! Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Mấy người đang đứng chờ xem phim không lường trước được chuyện anh sẽ mở cửa bất thình lình như vậy, rầm một cái, từng người một hoảng loạng ngã trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Hàn Quân Vũ, cả đám người nhanh như chớp chạy tá hỏa khắp nơi. Hàn Quân Vũ công phu lợi hại, mấy người bọn họ gộp lại cũng không đánh nổi anh. "Khụ khụ, tôi còn có việc, tôi đi trước." Bùi Càn bò dậy, muốn chạy trốn. Cuối cùng đi chưa được hai bước, hắn đã bị Hàn Quân Vũ tóm lấy, ấn lên vách tường. Bùi Càn sợ tới mức kêu oa oa, miệng la to mắng đám người không lương tâm trốn trước, bỏ lại một mình hắn ở đây chịu tội. Hắn nhắm chặt mắt, chờ đợi đòn đánh tơi bời của Hàn Quân Vũ, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Hàn Quân Vũ. "Người tôi chưa đụng, tiền cậu trả đi!" "Hả?" Bùi Càn ngốc lăng nhìn anh. Anh chính là tổng tài tập đoàn Thịnh An, mỗi tháng thu vào mấy tỷ nha! Tài sản riêng do anh tự mình đầu tư vào, một giây cũng đã là hơn một ngàn vạn, thế mà giờ lại cùng hắn so đo mười vạn sao? Hàn Quân Vũ, anh keo kiệt như vậy, vợ tương lại của anh có biết không! "Không phải chứ, Hàn Quân Vũ, cậu thực sự keo kiệt đến thế?" Lúc trước, anh thường lui tới đây ăn nhậu với bọn họ, mấy trăm vạn đều vung ra còn không có chớp mắt, đâu giống người có tật xấu keo kiệt đâu a! "Nguyên tắc của tôi, phụ nữ không có chức năng gì, bỏ một xu cũng là lãng phí!"
#5 Ngôn Tình - [Edit]Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê - Bán Duyệt Bấm để xem Đôi mắt cô ta lạnh lẽo âm thầm trừng mắt với hai người bảo vệ một cái, sau đó quay đầu và lần nữa thay đổi sắc mặt, ủy khuất nói. "Quân Vũ, người trong nhà đang rất lo lắng cho em ấy, em chỉ là muốn đưa em ấy về nhà thôi." Tần Ninh thấy chị ta gọi trực tiếp tên Hàn thúc thúc, lúc này mới nhớ đến chuyện Tần Dao chính là vợ tương lai của anh, một luồng gió lạnh thấu xương chạy thẳng từ chân lên đến đầu cô, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô buông Hàn Quân Vũ ra, trong đầu có thể tưởng tượng được cảnh bản thân rời khỏi đây rồi nhanh chóng bị người của Tần gia bắt lại, dù sao vẫn là con đường chết. Cô lại nắm chặt góc áo anh, nếu Hàn thúc thúc buông cô ra, vậy thì cô sẽ mặt dày ôm chặt anh không thả. Bất kể như thế nào, cô cũng không thể trở về Tần gia. Hàn Quân Vũ cảm nhận được cô gái nhỏ này đang run bần bật trong lồng ngực mình, hàng lông mày nhíu chặt, anh vẫn không chiu dành cho Tần Dao lấy một cái liếc mắt, tiếp tục nói với cô ta. "Mắt cô bị mù thì nên đi bệnh viện khám, không nhìn thấy cô ấy không muốn về sao?" "Em, Quân Vũ, bệnh.. Ninh Ninh ở bên ngoài đã vài ngày mà không có nói gì với người nhà, mọi người hiện giờ đang đi khắp nơi tìm em ấy." "Câm miệng!" Hàn Quân Vũ nghe thấy cô ta gọi tên của mình, ánh mắt lạnh liếc qua cô ta một cái, lạnh nhạt vô tình. "Tôi gọi Tần Ninh tới làm khách, cô dám đuổi khách của tôi?"
#6 Ngôn Tình - [Edit]Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê - Bán Duyệt Bấm để xem Một tiết học trôi qua, Tần Ninh càng lúc càng thấy đầu óc choáng váng, cô xoa xoa cái trán, nghĩ bản thân lại bị cảm. "Mày là Tần Ninh?" Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn vang lên, Tần Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh một tomboy, đôi mắt nhỏ vô cùng lạnh lẽo. Tất cả mọi người trong phòng học đều trốn vào một chỗ, sợ sẽ bị giận cá chém thớt. "Tôi là Tần Ninh, cậu tìm tôi có chuyện gì?" "Bộp!" Nữ sinh theo phong cách tomboy đó cầm lấy một quyển sách đập mạnh lên bàn, đôi mắt sắc lạnh trừng mắt với Tần Ninh. "Là mày ép chị Tào Đình phải thôi học?" Sách vở đập xuống bàn tạo ra âm thanh không hề nhỏ, Tần Ninh sợ tới mức bả vai run lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sợ hãi trốn sau ghế. "Ha, con khốn mày trốn nhanh đấy!" Nữ sinh theo phong cách tomboy kia khinh thường cười lạnh, giơ cánh tay lên lấy cuốn sách. Đột nhiên, một giọng nữ lại lần nữa vang lên, nhưng mà lần này có khí thế hơn gấp bội. "Con khốn, mày dừng tay lại cho tao!" Nữ sinh theo phong cách tomboy kia kinh ngạc quay đầu, ót bị một quyển sách đập trúng, đau đến nỗi lùi ra sau mấy bước rồi va thẳng vào bàn. An Vận từ wc đi ra, vừa vào tới cửa phòng học đã thấy một nữ sinh giơ tay muốn đánh Tần Ninh, bàn tay tùy tiện vớ vội một quyển sách, ném chính xác vào gáy nữ sinh kia. An Vận chạy tới đứng trước mặt Tần Ninh, khoanh tay trước ngực, để Tần Ninh đứng sau lưng bảo vệ. "Chúng mày là ở lớp nào, sao dám xông vào lớp tao gây sự!" Tần Ninh vừa nhìn thấy An Vận tới, cô mới dám hít thở một hơi, nãy giờ bị dọa sợ đến mức không dám ho he. An Vận vốn hiếu động, từ nhỏ đã không thích ngồi im một chỗ đọc sách, nhưng võ công lại rất lợi hại. Cô gái tomboy kia bị đập đến độ choáng váng đầu óc, phải mất một lúc sau cô ta mới có thể nhìn rõ An Vận, âm ngoan trừng mắt nhìn An Vận. "Con nhỏ kia, mày dám đánh tao?" "Hừ, chính là tao đánh mày đấy!" "Giản Anh, cậu không sao chứ?" Mấy nữ sinh đi cùng nhìn thấy Giản Anh đau đến mức sắc mặt trắng bệnh, vội chạy đến đẩy cái bàn ra đỡ cô ta. "Ồ, ra cô chính là Giản Anh." An Vận vặn vặn cổ tay, Giản Anh liền sợ tới mức lùi ra phía sau mấy bước. Tần Ninh nhận thấy được hai người này có vẻ quen biết nhau, cô nhịn không được nghi hoặc trong lòng liền lên tiếng dò hỏi. "Cô ấy là ai vậy?" "Con chó điên luôn ỷ thế hiếp người, chuyện này cậu đừng xen vào, để tôi tới giải quyết."