[Bài Thơ] Những Phút Xao Lòng - Thuận Hữu

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Admin, 16 Tháng mười một 2016.

  1. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,093
    Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu

    Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ

    Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế

    Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng

    Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng

    Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng

    Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được

    Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

    Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng

    Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được

    Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc

    Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

    Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn

    Và cảm thấy mình như người có lỗi

    Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói

    Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn

    Mà có trách chi những phút xao lòng

    Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ

    Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ

    Đừng có trách chi những phút xao lòng.


    Thuận Hữu
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,093
    Những phút xao lòng của nhà thơ Thuận Hữu là bài thơ hay. Sinh thời nhà thơ Xuân Diệu đọc xong bài thơ này phát biểu: "Viết như thế là bạo nhưng mà thật, có thể chấp nhận được"

    Đó là nhận xét ở một thời đã rất xa với hôm nay. Hiện tại, thơ tình viết táo bạo hơn, ghê gớm hơn rất nhiều.

    Tuy vậy, đọc lại thi phẩm này chúng ta vẫn cảm thấy nó chinh phục dược hồn mình bởi từ nó là tiếng nói của trái tim trung hậu, lành mạnh và cách diễn ngôn dù rất bạo nhưng vẫn ý vị đậm đà chất men tình.

    Viết, khi đọc một bài thơ. Mọi điều chỉ là giả tưởng của tác giả.

    Anh yêu yêu

    Gió thổi đồi tây hay đồi đông

    Mưa hạ ly hương nuớc nguợc dòng

    Trong mơ em vẫn còn bên cửa

    Tôi đứùng trên đồi mây trổ bông


    Thơ Phạm Công Thiện

    Tháng sáu sắp về anh ạ. Trời đã nổi gió tây. Em cũng đang ngắm mây trổ bông nhưng không phải trên một ngọn đồi nào mà là tầng ba cư xá.

    Thuở mười ba, em thích thơ Nguyên Sa. Thuở mười tám em yêu thơ Phạm Công Thiện. Thuở hai mươi em tìm thơ Bùi Giáng.

    Thơ làm dịu mát tâm hồn con nguời anh nhỉ? Em yêu thơ, nhạc, họa và văn. Nhưng em thích hành nghề khoa học. Với em, những thơ văn họa nhạc chỉ là làm dáng cho tâm hồn.

    Và phải chăng những làm dáng đó của em đã làm anh xao lòng?

    Ngày xưa em thích sự thuỷ chung. Nhưng bây giờ ở cái tuổi này thì em thấy khái niệm thuỷ chung chỉ là tuơng đối. Ai có thể bảo đảm sẽ thuỷ chung trọn đời với người yêu dấu? Tình cảm con nguời cũng thay đổi với thời gian.

    "Đừng trách chi những phút xao lòng của bạn đời". Bây giờ em đang muốn tâm tình với mọi người như vậy. Vì em đã thấy..

    Chẳng ai là hoàn hảo. Cuộc sống vợ chồng không phải là hoa nở quanh năm. Còn trái chát đầu mùa, còn lá vàng cuối gốc. Nên một giây phút nào đó đã xao lòng.

    Và em hiểu, con nguời không là thần thánh. Tránh làm sao những phút xao lòng khi ta gặp đuợc một nguời có những điều ta ao uớc nhưng vợ ta khiếm khuyết . Mà đàn ông thì yếu đuối vô cùng.

    Em đã mang cảm giác tội lỗi mỗi khi ai đó đã xao lòng vì em.

    Em không cố ý làm dáng để quyến rũ ai. Em tự nhiên như là em vốn có. Nhưng phải chăng văn thơ đã làm dáng cho em? Phải chăng cái "femme enfant" đã làm em có chút gì quyến rũ?

    Để cho anh, lại có phút xao lòng?

    Em biết anh rất yêu chị. Chị đã cho anh hai con. Đã sống trọn vẹn với đôi đường nội ngoại. Nhưng cũng phải chăng nguời đàn bà đằm thắm ấy đã quên rồi những nhí nhảnh của một thời con gái với "sao cơ, gì cơ" và tiếng cười khúc khích để anh cười nắc nẻ? Phải chăng người đàn bà dịu dàng ấy đã thiếu chút chanh chua để anh thấy xót lòng? Phải chăng nguời đàn bà ấy đang tay bồng tay bế để không sẻ chia phút bóng vàng vào lưới, phút thời cuộc đang sôi sục, phút tủi nhục vì miếng cơm.

    Và phải chăng người đàn bà ấy đã đánh mất chất thơ mộng của tuổi trẻ để anh thấy lòng khô cằn sỏi đá và như bừng tỉnh khi gặp con gái bắc chanh chua mà dí dỏm, tinh nghịch mà lém lỉnh, hời hợt mà đôi lúc sâu sắc không ngờ?

    Em đã đến trong đời anh khoảnh khắc

    Là thiên thu hay bèo bọt rong rêu..


    Chỉ khoảnh khắc thôi và anh đã xao lòng. Em không muốn nhưng cuộc đời đưa đẩy. Em đã muốn dấu đi những làm dáng ấy. Những nhí nhảnh dại khờ. Những văn thơ mơ mộng. Những chanh chua con gái bắc kỳ. Những sâu sắc vì sống ngay trong lòng thế sự. Nhưng em không thể. Đó là một phần của những gì em có. Và vô tình đã làm anh xao lòng.

    Chị ơi, đừng trách anh.

    Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ

    Ai cũng có một thời để yêu và để nhớ..


    Mình có những phút cảm thấy xiêu lòng

    Khi gặp nguời yêu xưa với những điều vợ

    Mình không có đuợc


    Thế đấy chị ạ, ai cũng có những phút cảm thấy xiêu lòng khi gặp người xưa hay có khi người nay, với những điều vợ mình không có. Cũng xin đừng trách em. Anh và em, chỉ gặp nhau ở ngã ba đường. Chỉ một vài giây phút xao lòng. Nếu em có ngả vào vai anh để khóc cho những gian truân quá khứ. Nếu em có nép vào vòng ngực vững chãi để xin anh che chở. Nếu em có nắm bàn tay anh trong giờ phút đối đầu cuộc sống. Thì tất cả cũng chỉ là vay muợn. Thì tất cả cũng chỉ là chốc lát. Là bèo bọt rong rêu..

    Anh sẽ lại quay về. Với chị. Không ai có thể thay thế chị, kể cả em. Chị là tất cả của đời anh và vài phút xao lòng của anh chỉ là những "bèo bọt rong rêu".

    Anh yêu yêu

    Chưa bao giờ em yêu ai cả. Một định mệnh cho riêng em? Một số phận cho mình em?

    Em chỉ thấy yêu yêu. Nghĩa là không yêu gì cả. Anh –cũng như vài nguời đàn ông khác-chỉ là khoảnh khắc.

    Chưa ai là thiên thu.

    Và những phút xao lòng của anh, hãy tin đi, chị đang tha thứ..

    Hoàng Lan Chi
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...