Truyện Ngắn Những Người Đang Lớn - Nhẹ Nhàng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nhe nhang, 28 Tháng ba 2021.

  1. Nhe nhang

    Bài viết:
    7
    [​IMG]

    Tên truyện: Những người đang lớn

    Tác giả: Nhẹ nhàng

    Thể loại: Truyện ngắn hiện đại

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Nhẹ nhàng

    * * *​

    Một chiếc giường. Thằng con trai quay sang hỏi:

    - Bắt đầu luôn hay như nào?

    Đứa kia trả lời, với giọng điệu ngập ngừng:

    - Chưa, đừng vội. Nói chuyện một lúc được không?

    Thằng con trai trố mắt lên, nó không nghĩ sẽ có đoạn này trong kịch bản. Nhưng, với tâm hồn phóng khoáng của một người trẻ, nó vẫn sẵn lòng. Khi đã thấy cái hạ mày đồng ý của thằng kia, đứa con gái mới thả lỏng hơn một chút. Con bé nằm ngửa ra giường, bắt đầu hỏi:

    - Mày không bị căng thẳng à?

    - Có.. nhưng tao không muốn thể hiện ra.

    Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. May mắn thay, đây không phải một trong đa số câu chuyện kết thúc đầy lửng lơ. Sau quãng im lặng, lần này thằng con trai là người tiếp nối:

    - Mày có sở thích kì lạ nào không?

    - Thật hay đùa?

    - Đùa.

    - Hỏi gì kì cục thế. Tưởng ai chả có. Chỉ là vì lạ quá nên chẳng ai tin mày có thôi chứ.

    - Tiếp đi. Là gì? Có giúp mày cảm thấy dễ chịu hơn nếu được thỏa mãn? Được thì tao giúp. - thằng kia hỏi với giọng cảm thông.

    - Không! Đừng có cố gạ đi! Thôi, mày hết quyền hỏi rồi, từ giờ tao sẽ là đứa đặt câu hỏi.

    Nói vậy nhưng đứa con gái vẫn quan sát kĩ mọi cử chỉ của thằng kia, khi không thấy có phản ứng gì nó mới tiếp tục:

    - Mày muốn sống ở đâu? Ý tao là, vài năm nữa ấy?

    - Ở đâu. Trên thiên đường.

    - Không đùa. Miêu tả ngôi nhà trong mơ của mày đi.

    - Ai đùa. Tao cũng muốn sống ở nơi nào đó trên cao mà. Ngôi nhà trên núi tuyết. Nghe được đấy chứ, chả cần phải gặp ai bao giờ.

    - Như mấy người du mục ấy à?

    - Người du mục vẫn sống cùng nhau, tao muốn xây biệt thự hưởng thụ một mình trên đó. Mọi thứ tao đều tự làm được, không lo thuê người. Căn nhà của tao sẽ có hai tầng, tầng dưới là cái đại sảnh to đùng lát gỗ và tường lát đá, như thế vừa ấm lại vừa mát. Còn tầng trên, là các phòng chức năng, mày biết đấy, phòng này để giải trí, phòng kia xem phim, phòng kia nữa để ngủ..

    - Xa hoa quá nhỉ? - con bé khịt mũi.

    - Có ngu đâu mà phải sống chật vật? Nhưng mà khó, vì ở trên mạng kém lắm, với lại làm được đường điện nước cũng tốn khối.

    - Gớm, tính kỹ. Nhưng phòng đầy đủ rồi mà không có người thì chơi với ai?

    - Lúc nào cần tao sẽ gọi. Tao có bạn chứ. Chỉ là chúng nó sẽ không xuất hiện khi tao chưa cần. Còn mày như nào?

    - Tao á? Chỉ ước được sống với bố mẹ thôi, đơn giản. Sống ở đâu cũng được, đi du lịch vòng quanh Châu Âu, hay Châu Úc, chắc chắn không phải Châu Phi, nhưng mà nói chung là đi khắp, đến khi về già thì cùng bố mẹ ru rú ở nhà. Thế thôi. Còn hỏi có nhiều bạn không thì tao không biết. - đứa con gái mơ màng nói.

    - Chắc vậy. Bạn có nhiều mức độ. Không phải là tao tự nghĩ đâu, nhiều đứa nói câu đấy rồi thôi. Quan trọng là chọn mấy người có triển vọng ra mà làm thân.

    Con bé thần người ra. Lấy lại bình tĩnh, nó truy hỏi:

    - Phải, nhưng nhiều khi mày thấy đứa kia giàu lắm, giàu đến ngộp thở, mỗi tội ki bo thì có cố thế nào cũng chẳng thân nổi. Tao có đứa bạn, nhà nó cái gì cũng tự động, đến mức tao nghĩ chắc cả nhà nó bị lười ấy. Mà đúng thế thật, lần nào đi ăn nó cũng mượn tiền, nó bảo mẹ nó lấy hết tiền ăn quà của nó để nâng cấp điện thoại rồi. Nhưng tao biết thừa, ăn xong rồi, tản ra rồi, nó mới bắt đầu đi sắm đồ. Quay lại chuyện ngôi nhà đi, mày thật sự không muốn sống cùng ai à?

    - Không, sống chung lằng nhằng, cái gì cũng tranh nhau.

    - Chắc do mày nhìn cuộc sống như thế thôi, nhà tao cũng có bất đồng mà, nhưng rồi ba người trong nhà lại cùng giải quyết, tao còn chẳng mấy khi phải to tiếng.

    - Ừ, do mày chẳng biết bố mẹ mày làm gì nhau khi không có mặt mày thôi. Bao giờ để ý tự nhiên đồ đạc biến mất chưa?

    - Làm như mày biết. Nhà tao luôn minh bạch rõ ràng, có che đậy khỏi nhau cái gì đâu? Chỉ mấy đứa ngu như mày mới hay bịa ra mấy cái kịch bản vớ vẩn. Cứ như con bé cấp hai của tao, cái gì nó cũng tính khả năng xấu nhất, chả bao giờ nghĩ nổi điều gì tốt đẹp cả. Óc tưởng tượng phong phú lắm mà, thử kể một kịch bản ra đây xem, nhà tao có chuyện gì nào?

    - Thôi. Không cần. Rồi tự biết. Sẽ đến khi mày muốn ra ngoài xã giao với mọi hạng người còn hơn phải chịu nhìn thấy bố mẹ thôi. Lớn đầu rồi chứ có phải trẻ con nữa đâu mà không biết.

    - Đừng có quá lố. Mày đâu thể áp đặt mình lên mọi người rồi cho rằng tất cả đều đúng được.

    Đứa con gái cãi lại với một giọng thách thức, nếu để ý kỹ mới thấy cái gật đầu thoáng qua của nó khi thằng kia vừa nói xong. Sau một hồi suy nghĩ, nó kể ra những lý luận của mình:

    - Tao không biết thế nào, nhưng tốt nhất là mày đừng nên cho rằng ba mẹ mày khiến mày khó ở. Trước hết xem xét lại bản thân đi đã rồi hẵng nói. Gia đình chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim, từ lúc sinh ra mày đã phải dựa dẫm vào người thân rồi, đến khi tóc nhuốm hoa râm vẫn phải cần đến lời khuyên thôi. Kể cả mày có là đứa thích ăn chơi, bay lượn, rồi cho rằng lời bố mẹ nuốt không trôi thì cuối cùng cũng sẽ nhận ra chẳng ai yêu mày như cha mẹ mày đâu.

    - Mày làm tao phì cười đấy. Tao bảo rồi, trưởng thành lên đi, nghĩ rộng ra xem nào. Gia đình đâu phải là mối bận tâm duy nhất. Cuộc sống phức tạp lắm. Phải lo cho bản thân, lo cho công việc, lo cái kiếm ăn, lo cái mặc, lo nhà ở, rồi người yêu, bạn tình, rồi những đồng sự, giải trí, hàng xóm, tiết kiệm, tài sản, thị trường.. mày sẽ điên đầu lên mất nếu nhồi nhét thêm gia đình vào cái mớ đấy. Gia đình đã đóng một vai trò quan trọng khi mày còn bé, khi đã hết vai trò thì quên bớt nó đi mà để đầu cho việc khác. Tự đứng trên đôi chân của mình là đủ. Chim học được cách bay rồi thì bay thôi.

    - Không biết ở nhà mày bị đối xử như nào mà giờ lại thế. Nhưng tao chán tranh luận với một thằng ngu rồi. Tao làm bạn với mày cũng đủ lâu để hiểu tính mày chứ.

    - Được bao lâu? Đến ba năm chưa? - chợt thằng kia nói lớn, như thể hỏi chính mình.

    - Không nhớ à? Hồi đấy mày cứ tránh tao suốt, ngồi cạnh nhau mà cứ thế thì tao sống sao qua nổi mấy giờ kiểm tra? Hồi đấy mày ghét tao lắm hay sao? Mà bây giờ cả hai cũng có ưa nhau đâu? Toàn cãi nhau đến mệt.

    - Vì mày cứ cố kéo tao vào mấy sở thích khó hiểu của mày chứ.

    - Tao tưởng sẽ có một đứa đủ sâu sắc để tranh luận cùng. Ai ngờ loại mày thì cứ nghĩ cái gì mình nói ra cũng là triết lý. Mà mấy thứ mày nói có đáng tin tí nào đâu. Suy nghĩ của mày cực đoan kinh khủng, cái suy nghĩ đần độn kiểu ấy, chắc có mỗi ra nước ngoài mới không bị đuổi cổ.

    - Không vấn đề gì. Tao được tự do nói mà. Không quan trọng luận điểm của mày đúng hay sai, chỉ cần mày bắt người ta tin vào điều mày nói, và dập hết mọi ý tưởng le lói trong đầu những thằng định phản bác lại là xong.

    - Nó không như thế ấy.. Thôi được rồi, đổi chủ đề.

    - Nhanh nhé! Tao buồn quá rồi.

    - Nhanh cái con khỉ. Để tao có cảm giác thì trước hết cần đến chất xúc tác phù hợp đã. - con bé chợt trở nên trầm ngâm. - Mà nói thật mấy đứa nhạy cảm đứa nào chả thế. Phải hiểu là cứ từng chút từng chút một rồi mày mới vồ vập được.

    - Tao chỉ không hiểu tranh luận với mày về những chủ đề lung tung thì tạo cảm giác như nào? Thôi, lần đầu mà, đâu cần phải quá cầu kỳ.

    - Không cãi nữa. Nghe hỏi đây, mày không quan tâm đến người thân, vậy thì gì?

    Thằng con trai nghịch nghịch cái khuy áo của mình. Nó nói với một giọng quyết liệt:

    - Chưa biết, trước hết là tìm cách thoát ra đã, khỏi cái mảnh đất này. Tao muốn làm việc cật lực để kiếm thật nhiều. Khi nào kiếm đủ rồi tao sẽ trả hết nợ, sau đó có đủ khả năng tiêu xài rồi thì biến ra nước ngoài thôi. Có khi sang Nhật, tao luôn thấy mấy cái núi tuyết ở đó hấp dẫn lắm. Tao có ảnh một ngọn núi trong đêm đấy, mẹ tao hay mua tem cho tao hồi trước.

    - Thảo nào. Ừ mà tao cũng muốn đi làm thêm, lũ bạn tao bán hàng từ lâu lắm rồi, chúng nó bảo lời phết. Bây giờ đứa nào cũng đòi đi mở cửa tiệm. Khởi nghiệp đơn giản thế sao mà ai cũng muốn làm.

    - Sao, ghen tị à? Thấy kém cỏi không? Tao cũng đang có đồ bán này. Tao nói mày rồi mà.

    - Thèm vào! Trình đã không có rồi mà cứ đòi đè đầu cưỡi cổ nhau. Lại còn tính lãi lỗ, rồi sớm muộn cả lũ cũng thành một ổ hám tiền thôi. Tao không ưa lắm mấy đứa chân tay suốt ngày làm việc còn đầu óc lúc nào cũng tính toán được hơn. Kinh doanh loại như chúng mày thực chất toàn một lũ lừa đảo chứ có gì.

    - Vậy cơ à. Vậy thì dễ thôi, mày chỉ cần ranh ma hơn lũ khác là được. Dù sao cũng nên lo cho tương lai mấy chục năm sau đi chứ.

    - Có chứ. Nhưng nhất quyết tao không biến bản thân thành một thứ cặn bã đâu. Tao muốn trở thành một họa sĩ.

    - Họa sĩ nào nói nhiều như mày? Lắm mồm thế thì chỉ có đi bán hàng. - thằng con trai bật cười, nói.

    - Đùa à, không bao giờ mà tao lại đi làm cái nghề phổ thông đấy cả. Mày nghĩ tao sẽ vào một cái trường công nghiệp nào đó ư. Không nhé, tao biết chắc nơi tao học sẽ là một trường nghệ thuật hàng đầu. Nơi đấy mới có cơ sở vật chất phù hợp để tao phát triển tài năng được.

    - Mấy trường đứng đầu cạnh tranh ác lắm. Mà ai cũng đầy người theo dõi.

    - Không lo, tao cười một phát là khối đứa phải ngóng theo. Không thấy à, tao làm gì cũng có người bình luận khen ngợi suốt. Vả lại, có bạn để không à nếu không được lợi, mày dạy tao mấy mánh đầu đường xó chợ của mày là được. Lũ chúng mày thì cứ gọi là đểu cáng có thừa.

    Thằng con trai cho qua câu nói ấy. Nó nhìn thẳng con kia:

    - Người ta bợ đít mày chỉ khi mày xinh và còn trong gia đình quyền thế thôi, mày đi làm họa sĩ thì xem còn ai quan tâm nữa.

    - Đừng có khinh. Mày tưởng mày biết hết tao hay gì?

    - Không. Nhưng tao biết khối điều về mày.

    - Lại ngu rồi. Ngộ nhận vừa vừa thôi con. Mày ở vị trí nào mà đòi thân với hiểu tao, hả thằng thiểu năng?

    - Mày thì khác à? Làm như mày thân tao lắm.

    - Tao hiểu mày. Tao hiểu hết mày, vì tao là con gái, tao nhạy cảm hơn mày rất nhiều, và tao nhận thức rõ được những điều sâu sắc trong cuộc sống này, không như mày. Mày chỉ đầy những ham muốn giản đơn và ngu đần.

    - Đừng cố làm tao phì cười, mày quá thiếu trải nghiệm sống để nói bất cứ gì đấy. Và, ừ, có lẽ mày cũng xảo quyệt, coi như mày cũng đầy những thủ thuật như bao đứa nhà giàu khác đi, thì mày có quyền gì nói chúng nó ích kỉ.

    - Tao biết mày định làm gì mà, mày đang cố xoay câu chuyện từ giữa hai ta sang tao và những đứa mà tao vừa kể với mày.

    - Còn tao thì biết là mày, cũng như bao đứa khá giả khác, đều cố làm giá. Mày tức tối khi có ai đó trên quyền mình, mày muốn là đứa được tôn trọng nhất. Mày giả vờ như không ham hố gì vị trí cao hay sự nổi tiếng, nhưng thực chất, và tao nói thẳng, đứa nào chả thế, chúng mày muốn được biết đến, muốn được yêu chiều mà chả bao giờ chịu đánh đổi điều gì.

    Thấy có vẻ chưa đủ, thằng kia lại bôi thêm:

    - Mày biết không, tao chẳng bao giờ ham hố đứng đầu cả, tiền quan trọng hơn quyền lực, và tao sẽ chỉ tranh vào vị trí lãnh đạo nếu vị trí đó cung cấp cho tao nhiều tài sản vật chất nhất thôi.

    - Đừng dạy đời tao. Tao bằng tuổi mày đấy.

    Nghe thấy sự bất lực trong cách nói của con bé, thằng con trai im lặng, và căn phòng trở nên thật bức bối. Lúc sau, nó nói với giọng trầm hẳn xuống:

    - Xã hội thay đổi rồi, không còn như những bài học bố mẹ dạy mày đâu. Bây giờ, không phải cứ còn bé thì nên học hành chăm chỉ, không phải cứ lễ phép là ngoan, hay cứ một đứa trẻ thì suy nghĩ giản đơn mà bám dính lấy đồ chơi của nó đâu.

    - Thôi, thôi. Im đi hộ coi. Mày nhạt thế, nói cái gì đỡ nhạt xem nào?

    - Giờ đạo đức chẳng có ý nghĩa mấy nữa. Đến thế hệ của tao và mày thì thứ gọi là độc ác của thế hệ này sẽ chỉ được coi như chuyện giải trí.

    - Thôi, dừng đi. Lẽ ra mày là đứa ít nói còn tao mới chủ động cơ mà, quy luật đâu hết rồi? - con bé gắt.

    - Con người thay đổi xoành xoạch. Hôm qua bảo ghét hôm nay lại thích. Đấy còn chẳng phải sự giả tạo.

    - Tao đi ngủ đây, không có thử thiếc gì hết!

    Con bé làm vẻ giận dỗi kéo chăn qua cả trán. Thế mà rồi, có lẽ, sợ phí mất một cơ hội tuyệt vời với người mà nó muốn ở cùng, chờ thằng kia luyên thuyên xong, nó lại chấp nhận dịu giọng:

    - Công nhận là lũ nhà giàu bọn tao thích chăm sóc cho bản thân thật, nhưng đấy là vì bọn tao có khả năng thôi. Đâu phải cứ giàu thì muốn hành hạ kẻ khác? Như tao này, tao chỉ muốn được sống yên ổn và làm thân với những người mà tao gặp được hàng ngày thôi mà. Vả lại, chẳng lẽ mày không muốn tin rằng vẫn còn nhiều người, dù nhận thức rõ hoàn cảnh của mình khá hơn người khác, lại dành mục tiêu cả đời đóng góp cho sự phát triển chung của tất cả hay sao. Chẳng lẽ họ không muốn hưởng thụ một mình sao? Nhiều người có tầm ảnh hưởng chỉ mong muốn tạo được dấu ấn cho thế hệ mai sau mà. Hay là ngọn núi trong đêm ấy, dù đêm đen kịt, dù mưa tuyết bão bùng, thì ngọn núi vẫn đứng nguyên đó. Nó cứ bình lặng vượt qua mọi thứ đấy thôi.

    - Tao không hiểu.

    - Ý tao là, vẫn luôn có những người, ít quan tâm đến sự đời, không muốn bản thân trở thành một phần của cái viễn cảnh tồi tệ mà mày bảo. Dù họ lạc loài nhưng họ vẫn luôn kiên trì mà.

    Con bé vẫn tiếp:

    - Mà có lẽ giờ đây trở nên ích kỉ cũng là điều dễ hiểu. Chẳng phải mày cũng sợ bị tổn thương sao, rồi ai cũng mang trong mình nỗi sợ rằng mình mới là nạn nhân. Thực ra tao cũng nghĩ mày đúng khi nghi ngờ người khác mà, tao nghĩ, đối với mày, sự tin tưởng là một thứ gì đó thật xa xỉ, và cần thật nhiều thời gian để chứng minh.

    Con bé cảm thấy vai thằng kia chạm nhẹ vào mình. Cả hai cùng nín lặng. Lần này thì nó là đứa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

    - À thôi kể cái ham muốn bí mật của mày đi. Rồi tao kể của tao.

    Thằng kia giật mình, nó quay đầu sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xong còn thật giận dữ. Tự nhiên có chút gì đó ngượng ngùng trong câu chữ của cả hai:

    - Mày không muốn nghe đâu. Ngớ ngẩn lắm..

    - Mày còn chưa biết của tao ngớ ngẩn thế nào đâu.

    - Tao.. Mày nghĩ gì nếu một đứa luôn có cảm giác trống rỗng. Như thể tao chỉ là một cái vỏ mong được lấp đầy ấy, bởi cái gì cũng được, xốp, nhựa, cao su, kim loại, cát, thịt, cơ thể người. Tao không chắc nữa. Ước gì có ai đó chui vào trong và lục lọi tao, sử dụng tao như một thứ đồ dùng mua vui. Thà thế còn hơn, chứ không thì lạnh lẽo đến chết mất.

    - Thật đấy à? Ý mày là, mày muốn bị-được sử dụng? Như một cái bao? Như một bộ da cần được mặc?

    - Vấn đề gì.

    Giọng thằng con trai như sắp hết hơi. Nó bấu chặt lấy thành giường. Có lẽ nó chờ đợi một tràng cười không ngừng, hoặc có lẽ nó đợi đứa kia bỏ đi.

    - Mày may đấy, tình cờ là tao cũng muốn sử dụng mày lắm. Mày biết mà, tao cũng chả khoẻ khoắn gì, tao mà có cơ thể con trai thì cứ chờ xem. Đảm bảo mọi đứa đã từng bỏ tao sẽ điên cuồng đòi được quay lại mà giơ mông ra. Tao cũng muốn thử cảm giác ấy, được quyền kiểm soát, tuyệt đối, chủ động cho phép bản thân tự thỏa mãn, chứ tao không tin nổi có ai đó khác có thể làm tao hài lòng được. Với, cơ thể mà chẳng được bao phủ thì cũng thấy lạnh lắm chứ.

    Vừa nói con bé vừa vuốt ve cẳng tay mảnh khảnh của mình. Một lần nữa, thằng kia lại có cái cảm giác bỡ ngỡ như thể nó chưa hề gặp con bé này trước đây bao giờ.

    - Thử tưởng tượng đôi bàn tay này được bao phủ bởi một đôi găng lông lá.. Và khuôn mặt này được phủ lên những nét rắn chắc mà ai cũng phải e sợ.. Và bộ ngực này là một bộ ngực vạm vỡ có thể chạm vào.. Và cặp đùi săn chắc vừa khít chiếc quần bó sát..

    Thằng kia bất giác nhìn xuống dưới. Loáng thoáng, nó nghĩ về cuộc sống tương lai của mình. Trong đêm đông giá tuyết, đặt trên đỉnh của thế giới, ngôi nhà ấm cúng với ánh đèn trang hoàng, nó có thể thấy hai hình hài dần hòa vào làm một dưới lớp chăn mỏng cho phép những tia sáng xuyên qua.

    - Có lúc tao cảm giác như tương lai của mình sẽ chẳng đi đến đâu hết.

    - Tao tưởng mày đặt mục tiêu rồi? - thằng kia ngớ người, hỏi.

    - Không, không chắc lắm. Tao không biết nữa, tao ngại nghĩ về nó lắm. Mỗi lần nghĩ về thì mơ ước cứ lại càng khó thực hiện hơn.

    - Khó gì, mày giỏi mà. Học cũng giỏi mà kết bạn cũng giỏi.

    - Chẳng quan trọng. Tao chỉ thấy mệt mỏi vì cứ phải cố làm mọi thứ để chạy theo kì vọng của bản thân thôi.

    - Không sao đâu. Tao nói là kiếm tiền nhưng nhiều khi tao cũng chẳng biết làm gì tiếp theo mà.

    - Nhưng ít nhất mày còn có ngọn núi của mày để mơ mộng về. Tao chẳng thấy hứng thú với cái gì nữa.

    - Tưởng mày thích vẽ?

    - Vẽ mãi cũng chán chứ.

    - Hay thật ra mày không thích vẽ?

    - Không bao giờ. Tao đi học vẽ từ bé rồi, bố tao thích vẽ lắm, chắc mấy cảm xúc mãnh liệt đầy nghệ sĩ của bố truyền sang tao hết rồi.

    - Bố mày là họa sĩ à?

    - Không, nhưng mà đã từng ước mơ được trở thành.

    - Mẹ tao còn chẳng bao giờ nói tao ước mơ của mẹ.

    - Chắc mày không hỏi bao giờ?

    - Nhầm! Có mấy lần tao gợi chuyện mà mẹ cứ lảng đi. Tao không biết nữa, chắc lúc trẻ ai cũng phải có ước mơ chứ nhỉ? Như của tao ấy, đơn giản mà thiết thực.

    - Nói thì dễ, làm khó lắm. Có khi chỉ nghĩ về việc thực hiện thôi cũng đã thấy đủ khó rồi. - vừa nhắm mắt, con bé vừa nói.

    - Nghe cứ như thể mày đang thật sự mất phương hướng ấy. Mà giờ thì mày làm tao rối theo rồi đấy.

    Con bé nghịch những lọn tóc của mình. Còn thằng kia định nói thêm câu gì nữa, nhưng lại thôi. Chỉ còn mỗi tiếng thở nhè nhẹ.

    Chợt con bé nói một cách vô cảm:

    - Chắc tao sắp phải chọn đến nơi rồi.

    - Cái gì? Chọn gì?

    - Nhà tao ấy.

    - Làm sao?

    - Hồi này tệ lắm.

    Thằng kia nhìn con bé, nó vẫn chưa hiểu nổi con kia đang nói về gì. Rồi nó chợt nhận ra.

    - Nhưng sao mày lại nói dối với tao chứ. Mày đâu có ổn đâu.

    - Chỉ là, mọi người khác có thể tự hào về nhiều thứ quá. Còn tao chỉ dám khoe mỗi gia đình thôi. Tao không muốn thứ duy nhất tao có thể tự hào cũng sắp vỡ vụn thành từng mảnh nốt mất.

    Con bé đứng dậy, đi quanh căn phòng vài lần, rồi ngồi xuống cạnh thằng kia, hai đứa nhìn giống hai cỗ máy vô tri với cùng một kiểu tư thế ngồi chuẩn mực mà mọi đứa trẻ đều nên biết.

    - Mày có tin vào tình yêu không? - đứa con gái thúc nhẹ thằng kia.

    - Không, chẳng có cái đấy đâu.

    - Tại sao không?

    - Tao bảo rồi, bây giờ giới hạn đạo đức xuống thấp lắm mày. Mày yêu ai thì chính mày bị tổn thương thôi. Chẳng ai khiến tao đủ tin để giao phó tình yêu cho cả.

    - Nhưng mà mày đã thử chưa?

    - Chả phải thử. Mình cứ nhìn người đi trước thôi. Làm gì có cặp nào yêu nhau mãi đâu.

    - Mày thích cô độc như ngọn núi lắm à.

    - Thà thế còn hơn. Không phù hợp thì cố làm gì.

    - Thế thì là do mày khó tính quá thôi. Nhưng mà chẳng lẽ mày không thích ai, cả trai lẫn gái ấy?

    - Hỏi làm gì. Ảnh hưởng gì. Dù thế nào thì người tao muốn sống cùng cũng chỉ có trong tưởng tượng thôi.

    - Thế thì giống tao. Tao cứ thấy ai cũng nhiều lỗi quá, chiều lòng người khác mệt mỏi kinh khủng. Mà mày biết cái lũ suốt ngày đòi có người yêu không, chính lũ đấy mới đang trong tình trạng không nên yêu nhất ấy. Nếu mà cứ coi tình yêu như vật chất, với lại làm chỗ dựa cho mày dựa khi kiệt sức, thì kiệt sức xong lại bỏ tình yêu luôn à?

    - Có khi còn dựa dẫm nhiều hơn ấy mày. Rồi lại coi người yêu như là mặc định, lúc nào cũng đòi người ta ở bên.

    - Mày nói như thể đấy là chất gây nghiện ấy.

    - Đúng rồi còn gì, làm cái gì cũng mấy chữ yêu. Em yêu anh nên em mới làm thế này, anh yêu em nên anh mới nói thế kia, chúng nó còn chả quan tâm đến phép lịch sự của xã hội.

    - Hả, mày đang tức đấy à. Cần gì tức giận vậy trời?

    - Ai tức, hơi đâu mà tức, tao chỉ thấy giới trẻ có những suy nghĩ về tình yêu sai lầm quá.

    - Mày cũng thuộc giới trẻ đấy.

    - Không, Tao là kiểu khác. Ông bà già nhà tao ảnh hưởng đến tao nhiều, mà hai người ấy là kiểu cổ cổ ấy. Lúc tao bảo tao muốn bán hàng ông ấy cũng có đồng ý đâu, ông già bảo tao là mày về quê trồng lúa đi cho nghề nông không mất. Thế là tao phải xin tiền mẹ lén đi nhập hàng đấy chứ. - thằng kia kể với một giọng lạnh nhạt.

    - Thế rồi mày có lộ không. Mà thôi ý mày suy nghĩ sai lầm về tình yêu là gì đấy?

    - Bây giờ ai cũng nghĩ yêu chơi chơi cho vui. Như thể đó chỉ là một nhiệm vụ khác cần được hoàn thành thôi ấy. Tao không thích kiểu đấy.

    - Ý mày là, mày sẽ nghiêm túc khi nói đến chuyện tình yêu?

    - Ừ.

    - Thì có ai không nghiêm túc đâu. Ai chẳng muốn được quan tâm.

    - Nhưng yêu khác chứ. Bây giờ nhiều người yêu hời hợt lắm. Chủ yếu là để bằng bạn bằng bè thôi.

    - Hời hợt thì đúng, nhưng mà ở nhiều nơi còn chẳng có nổi tình yêu cơ. Mày không thấy là bây giờ con người bận rộn kinh khủng à, chẳng lấy đâu ra nổi thời gian để tận hưởng cuộc sống nữa là yêu đương.

    - Thì thế. Tình yêu thời nay như thế đấy. Thế nên tao mới nghĩ chắc là tình yêu thất lạc mất rồi. Có khi tốt nhất là mình cứ nên giữ nó trong trí tưởng tượng thôi.

    - Thôi lạc quan lên chứ. Mày có nghĩ tình yêu chân chính thực sự tồn tại không? - con kia lướt mắt qua thằng bạn, hỏi.

    - Là kiểu mà đã gắn bó với một ai thì sẽ gắn bó đến trăm tuổi luôn á?

    - Đúng rồi. Tao tin vào nó lắm. Mất gì không tin. Mong rằng tình yêu chân chính sẽ đơn giản thôi, cứ biết rằng có nhau bên cạnh là đủ. Ôi, tao mơ mộng quá rồi. Nhưng mà chẳng bỏ được, tình yêu đẹp lắm chớ, cái gì cũng vượt qua, không ngại cách trở hay thời gian. Tâm hồn mình cứ là đứa trẻ, và tâm hồn người kia cũng ngây thơ y như thế. Mà quan trọng nhất là tin tưởng nhau ấy, mỗi người hiểu người kia ở mức độ vừa phải thôi, chứ chẳng ai biết hết, biết hết chỉ có càng rắc rối hơn. Rồi cả hai cùng lão hóa ngược, nhỉ!

    Con bé cứ say sưa nói, chẳng để ý ánh mắt thằng kia nhìn mình nãy giờ:

    - Nhưng mà tao cũng không muốn gặp nhau phát đã cho là hợp luôn đâu, kiểu gì cũng phải có thời gian tìm hiểu đã, trọng tâm là mình phải biết tự chừa cho mình đường lùi nếu không hợp ấy, đừng có dồn dập quá rồi đâm ra cứ nghĩ mình đang yêu. Cứ từng bước xây dựng từng bậc thang đến hạnh phúc ấy, chẳng cần chạy đua với ai đâu, rồi đến cuối cùng mình cũng sẽ cảm thấy hài lòng thôi. Mà tao nói nhảm quá rồi. Đứa nào yêu tao chắc sẽ phải chịu đủ thứ rắc rối lan man đến dở người mất.

    Con bé đã dựa vào vai thằng kia từ lúc nào không hay. Căn phòng lại được trả về sự im lặng vốn có. Chợt đứa con gái kêu lên:

    - Khô họng quá!

    - Thế à, của tao không?

    - Không, cảm ơn! Kinh tởm. Để đi lấy nước đã.

    Con bé ra bàn, rót ra cốc ít nước trắng, rồi ngửa cổ tu cả bình. Khi quay lại, nó hỏi thằng kia:

    - Chỗ sau lưng da mày bị làm sao đấy?

    - À, vợt muỗi. Ông già nhà tao đập đến mức từ sau đó không còn con muỗi nào bị giật điện nổi nữa. Thế giờ bắt đầu được chưa, tao ngứa ngáy lắm rồi.

    - Khổ, cứ như thế thì đứa nào thèm vào mà cho. Thôi được rồi, lột đồ ra đi. Áo trước, không được bỏ qua bước dạo đầu đâu đấy. Mày nhìn non lắm!

    Con bé lại bật cười:

    - Đùa chứ chẳng ai lại cứ thẳng toẹt như mày cả!

    Từ từ, thằng con trai cởi bỏ từng lớp quần áo trên người. Đứa kia cũng làm tương tự. Nhưng con bé sớm phải thốt lên:

    - Bé thế! À tao quên mất là mày mới năm hai cao trung.

    Thằng này đỏ mặt, bẽn lẽn tiến lại gần, không quên bật chiếc máy quay đặt trên bàn lên.

    Hết​
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2022
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...