00: 53.7/6/2020 Viết một vài dòng nhật kí, kể cho cậu nghe về cuộc sống của tôi Chẳng mong có người thấu hiểu, chỉ là muốn có người lắng nghe. Cuộc sống của tôi, cảm xúc của tôi, đau đớn của tôi Trải qua bao nhiêu câu chuyện, gặp gỡ bao người, cuối cùng vẫn chẳng thể như tôi mong muốn.. Sau cùng, tiệc tàn mộng tan, ai cũng đi! Cũng tốt! Rất tốt! * * * Vốn dĩ đã thấy được lòng người, qua ngày hôm qua, lại càng hiểu rõ thế nào là khắc nghiệt, thế nào là thực tại Chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là giữa đường xe hết xăng, chẳng thể đi được nữa, người từng thân thì lướt qua nhanh như một cơn gió, khoảnh khắc ấy mới hiểu, thế nào là xa lạ, cũng phải, là do tôi đã nói "từ nay không liên quan, đừng coi tôi là bạn" Dắt bộ một đoạn đường thôi mà, chẳng có ai ở đó Còn khoảng 5 km nữa thì tới trường, 1 km nữa thì tới trạm xăng, trong người chỉ còn 14 nghìn Mà sẽ ổn thôi! Sau cùng, thật may vì gặp được người đó, giống như một vị thần cứu rỗi, mọi thứ chưa hẳn là tệ 30 nghìn, thật cảm ơn món quà ấy Nhờ có người đó mà, tôi không cần phải tiếp tục dắt bộ, cũng không cần lo sẽ phải đi tiếp tục thế nào. Thật sự rất biết ơn anh ấy! Một người lạ, lại có mặt khi tôi khó khăn Một người thân, lại lướt qua khi tôi cần nhất Không thất vọng là giả, nhưng lại nhìn rõ lòng người Bỏ đi! Thật miên man, chẳng đầu chẳng cuối, liệu cậu có thể hiểu hay không? Haa! 1: 11 23: 21.8/6/2020 Ngày hôm nay của cậu thế nào? Với tôi thì chẳng có gì đặc biệt. Thức dậy muộn hơn mọi khi, nghe vài bản nhạc, đọc vài bài viết, rồi lại đâm đầu vào những con số, tính toán, suy nghĩ. Thật mệt mỏi, không thể tập trung được Tối nay, có nói chuyện với một người bạn cũng im lặng đã lâu, nói với cả ngừời bạn mới, cũng nhắn cả với người, từng bỏ tôi đi. Có những lúc ngay cả chính mình cũng không hiểu, có đôi khi, lại hi vọng, chẳng còn chút kí ức gì, cứ nhớ nhớ quên quên như vậy, thật mệt mỏi. Dạo này thỉnh thoảng lại đau đầu, còn hay quên, già rồi! Ngày càng ngủ muộn nữa, 00: 00 rồi Vẫn chưa có ý định ngủ 22: 50.9/6/2020 Hôm nay lại thế nào vậy? Mệt quá! Nghe lại những bài hát xưa cũ, cũng khong ngờ bản thân lại từng nghe nhiều bản nhạc như vậy. Tâm trạng lúc này là sao đây? Tại sao, tất cả đều như thế vậy nhỉ? Cho dù có quen bao nhiêu người, vẫn chẳng thể có ai, có suy nghĩ giống tôi hay sao? Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người, sáu người.. còn bao nhiêu nữa? Tôi cũng mệt rồi, khong muốn chay theo nữa. Nếu như đã là như vậy, thời gian có nhiều hơn cũng chẳng để làm gì, kết thúc luôn đi. Mối quan hệ từng thân thuộc nhất cũng tan vỡ, nói chi đến, những thứ khác đây? Tôi ghét sự im lặng, ghét sự thờ ơ ấy, nhưng mà, lựa chọn khong bao giờ thuộc về tôi, cách tốt nhất là, chẳng cần gì nữa, bỏ đi! Quá khứ hay hiện tại, sự thay đổi này, chẳng thể quên, cũng khong muốn nhớ Bắt đầu từ bao giờ, kết thúc! Tôi tự hỏi là, giữa thế giới rộng lớn này, liệu có một người, thấu hiểu tôi hay khong đây? Hẳn là, không! Ngủ đi! 00: 03.14/6 Dạo này thật bận, mọi thứ cứ quay cuồng. Có những lúc chỉ muốn được ngủ một giấc thật lâu. Hôm qua tôi đã nói chuyện với cô ấy, nhưng chẳng gì ngoài im lặng, hôm qua tôi đã không trả lời lại cô ấy, vì chẳng còn gì nữa cả. Nói lời kết thúc là cô ấy, thờ ơ trước là cô ấy, chấm dứt mọi thứ là cô ấy. Vậy giờ cô ấy còn lưu luyến cái gì đây? Chẳng thể quay lại được nữa đâu, nếu đã quyết định từ bỏ thì phải dứt khoát, lúc tôi ở bên cạnh, cô ấy coi là điều hiển nhiên, sẽ chẳng bao giờ thay đổi và cô ấy có quyền được thờ ơ, được im lặng, cô ấy muốn sẽ nói, thích sẽ trả lời. Một lần, hai lần, ba lần, nếu tôi đã trở thành một sự tồn tại vô nghĩa như thế, nếu sự để ý mà tôi dành cho ấy chẳng đáng một đồng như vậy, nếu khi tôi đau đớn, cô ấy luôn im lặng, nếu sự đợi chờ của tôi chẳng là gì cả, thì, cớ sao tôi không thể từ bỏ. Cô ấy có nghĩ tới cảm xúc của tôi khong? Cô ấy muốn vứt bỏ liền vứt bỏ, cô ấy làm tôi đau đớn, cũng làm tôi tuyệt vọng, sau cùng là mệt mỏi cùng bất lực. Tôi khong còn muốn tiếp tục bên cô ấy nữa, tôi cho cô ấy lựa chọn, cô ấy đã chọn kết thúc, cớ sao còn lưu luyến làm gì? Chẳng còn gì nữa ngoài thất vọng, tôi khong muốn trở thành một sự tồn tại có cũng được không có cũng thế. Cô ấy đã đi rồi, đã lựa chọn thì không được hối hận, hãy dứt khoát như cách cô ấy đã im lặng, như cách cô ấy đã từng làm. Chẳng phải đã làm rất tốt, cớ sao dừng lại làm gì? Kiên trì được bao lâu? Tôi im lặng và cô ấy cũng thế mà thôi. Bỏ đi, chẳng còn gì nữa, tôi khong còn là người làm tất cả vì cô ấy nữa! Tôi mệt rồi, Cô ấy cũng nên hiểu Có những thứ không thể trở lại như ban đầu Cô ấy đã đánh mất những điều chẳng bao giờ có thể lấy lại được. Cô ấy đã không còn là người tôi muốn để ý nữa. Mỗi lần cô ấy im lặng, cảm xúc của tôi đã chai lì rồi. Cho đến ngày hôm ấy, đã đạt đến giới hạn, thật tiếc, vì tôi không còn muốn bên cô ấy nữa! Có những khoảnh khắc tôi muốn chết đi, cô ấy cũng đã chẳng để ý Có những khoảnh khắc, trái tim như vụn vỡ, cô ấy đã thờ ơ Có những khoảnh khắc, mọi thứ là vô vọng Cô ấy, lại là lửa thêm dầu, thổi bùng lên sự vô vọng tận cùng ấy Có lẽ sau này, cô ấy sẽ gặp được thật nhiều người, nhưng, cô ấy chẳng thể gặp được người, giống như tôi nữa Hãy cứ sống cuộc sống cua cô ấy đi, hãy cứ im lặng như đã từng, đừng lưu luyến, cũng đừng hối hận, đã quá trễ, để nhận ra, cũng quá trễ để thay đổi 12: 05.16/6 Mấy hôm nay ngoại trừ việc ngủ ít, hơi mệt một chút, mọi thứ đều khá ổn. Những người từng nói chuyện nhiều nhất, giờ, đều không phải nữa. Quen thêm một người, nói chuyện, vài ba câu đơn giản, chẳng gì đặc biệt, nhưng lại cảm thấy vui vẻ. Đâu cần để ý gì nhiều, cứ như vậy, như hiện tại. Có những thứ đều nên bỏ qua, có những điều chỉ còn là hồi ức, có những câu chuyện không thể vãn hồi, kết thúc và lại bắt đầu. Hẹn gặp lại vào một khoảnh khắc, không phải bây giờ, chờ đợi đến kiếp sau, có lẽ, chúng ta sẽ không cần như bây giờ, không là tôi, cũng không phải người. Có lẽ hiện tại, chúng ta chỉ có thể đến đây thôi, người đừng lưu luyến, cũng đừng hoài niệm, sống một cuộc sống an ổn, sống một cuộc đời đáng sống. Cuộc sống đó không có tôi!
Bấm để xem 12: 00.5/7/2021 Thật sự mệt quá. Có chút đau đầu. Mọi thứ dần tệ đi theo chiều hướng xấu. Tôi không biết phải làm gì, nên làm gì. Chỉ muốn ngủ một chút. Không nghĩ tới gì cả. Chỉ vậy thôi. Cảm giác không có ai để ý là thế nào? Tệ, rất tệ, nhưng quen. Năm dài tháng rộng, tôi chỉ thấy thật cô độc.