Tổng hợp những bài thơ tình buồn Sẽ có lúc bạn nhận ra rằng.. yêu cũng là 1 lẽ sống và rời xa cũng là 1 cách để yêu thương!
Bài thơ không thể đặt tên Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành.. tan vỡ Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ.. Chẳng muốn tin đâu, anh đã dối lừa Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy Em bồi hồi, em vội vã, em yêu.. Hãy tha thứ nghe anh, có biết bao điều Em không thể và chúng mình, không thể.. Sao hôm - Sao mai, cách xa đến thế Câu thơ này có tới được cùng anh? Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh Em mãi yêu anh - một tình yêu.. không thể! Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ Em bé nhỏ tội tình Biết trú ngụ về đâu? Bùi Sim Sim
Một ngày buồn.. Chúng ta làm tổn thương nhau Bằng những lời lẽ ra không nên có Tưởng mong manh, nhẹ nhàng như cỏ Lại vụng về thành vết xước trong nhau. Trái tim em lặng lẽ đớn đau Trái tim anh hồ nghi mắc lỗi Tình yêu ấy đã qua thời nông nổi Hơn một lần mình đã đắng cay. Lời nói vuột khỏi bàn tay Vỡ òa trong anh những yêu thương ngày cũ Nước mắt không rơi, anh ru lòng tự nhủ Phút không phải mình, nào ai muốn thế đâu.. Nhưng dường như ta đã không còn thuộc về nhau Ngay cả khi vô tình, anh cũng không làm em đau như thế Dù gắng gượng em vẫn không thể nào mạnh mẽ Vết xước ở lòng, lại đau nhói nơi tim. Rồi một mai em sẽ lại đi tìm Sự vẹn nguyên trong yêu thương ngày ấy Nhưng cảm xúc không nồng nàn đến vậy Tổn thương mất rồi, có tha thứ được không? Nỗi nhớ cựa mình nhưng nhức giữa đêm đông Nước mắt trào dâng đến tận cùng hơi thở Vòng tay anh cho nỗi buồn chia nửa Khóa chặt tim mình.. em ngờ vực.. hoài nghi.. Khuyết danh
Có một ngày.. Em buông tay anh ra Không nắm chặt như là em vẫn thế Có một ngày, bỗng dưng em chẳng thể Cứ mãi không buồn trước hờ hững anh trao Có một ngày, lòng em bỗng nôn nao Mắt đẫm nước những hư hao ngày cũ Có một ngày em hiểu mình chẳng đủ Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh Có một ngày, em nhìn anh bước nhanh Rời xa em, để ký ức tan tành Mọi thứ tan nhanh.. hơn là đôi ta tưởng Có một ngày, em – anh chia đôi đường Mưa vẫn rơi, ướt đẫm giường ngấn lệ Có một ngày, thời gian dài lê thê Để trái tim em, tưởng chừng như muốn bể Để bước chân dường như chẳng thể.. bước đi.. Có một ngày, em cứ ngồi suy nghĩ Vì lẽ gì.. sao ta lại chia hai? Có một ngày, em chẳng biết trách ai Cứ lấy dao đâm sâu vào tim mình mãi Có một ngày, em biến thành cô gái Lặng lẽ buồn rầu hóa câm nín từ lâu Có một ngày, một ngày bao đớn đau Có một ngày, ta mãi mãi mất nhau Tại sao anh không như em? Không thấy đau đớn đến dại điên Khi tình yêu bỗng nhiên trôi xa mất Tại sao anh không như em? Không cảm thấy mình dường như mất tất Khi lỡ làng bỗng vụt mất yêu thương? Tại sao anh không như em? Không đầu hàng trước bao phen gió bão? Tại sao anh lại gục trước rào? Người cản ngăn trong mùa nước nôn nao? Tình yêu với anh, ôi mong manh vậy sao? Sẽ rời xa em vì danh hay vì vọng? Sẽ rời xa em chỉ vì một ngày nóng? Và chóng bỏ em chỉ bởi một ngày mưa? Sẽ rời xa em chỉ trong một buổi trưa? Tình tan vỡ, thế là thôi.. dang dở? Gào
Rồi em cũng sẽ yêu thêm một lần nữa, bởi anh biết không, trái tim là thứ có thể vỡ nhiều lần nhất. Nhưng mấy ai quên được mối tình đầu, và với em, quên anh là chuyện không thể. Cảm ơn anh vì tất cả. Anh à, em đi nhé! Rồi Một Ngày Chúng Mình Sẽ Lại Yêu Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu Nhưng không phải yêu nhau, Mà là yêu người khác Anh sẽ nắm tay một người con gái Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác.. Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh, em diện màu áo mới. Tại đường phố đông người Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau. Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh.. Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu. Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa.. Em ngồi nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau? Khuyết danh
Đừng yêu anh vì anh là Gió Gió sinh ra là để bay đi Đừng yêu anh, em nhé, bởi vì Anh là Gió, chẳng thể nào.. ở lại.. Vì: Yêu mong manh, có khi nào tồn tại? Nhỡ: Mình sinh ra chẳng phải để cho nhau Khi yêu thương theo năm tháng nhạt màu Em sẽ chẳng còn Anh trong nỗi nhớ Chẳng phải kim cương nên tình yêu dễ vỡ Cơn gió buồn.. nhưng gió phải bay đi.. Để lại sau lưng những thảm cỏ xanh rì Cánh đồng ngát, hoa thơm và mây trắng.. Cơn gió đưa.. ................... lá vàng rơi.. ............................ trong chiều nhạt nắng.. Khẽ chạm vào lòng.. Chợt nỗi nhớ.. chơi vơi.. Khuyết danh
Con đường nhỏ sẽ vắng người qua lại Mai em đi thành phố sẽ tiêu điều Chim ngừng hót, gió không buồn lay nữa Cây thẫn thờ đổ bóng xuống quạnh hiu Khung trời nhỏ buồn riêng tôi trú ngụ Tiếng cười em, mây đã cuốn đi rồi Suối tóc ấy, mắt môi xưa ngày ấy Giờ chỉ là một đốm nhỏ xa xôi.. Làm sao giữ những buồn vui được mất Trong trái tim chật chội những nghi ngờ Làm sao xới mảnh vườn xưa cằn cỗi Nếu mùa hè không có những cơn mưa Nếu mai đây anh vẫn cứ đứng chờ Thì hạnh phúc chỉ là lời nói dối.. Bùi Thanh Tuấn
Hạnh phúc chỉ là lời nói dối thôi anh Bởi nếu không thì làm sao em phải khóc Bởi nếu hạnh phúc là hạnh phúc Thì những lời hứa của anh phải trở thành sự thực Sao lại là hư vô? Hạnh phúc là lời nói dối thật mà Bởi em đã từng tin là anh yêu em nhiều lắm Thế mà 1 buổi chiều đầy nắng Anh bỏ rơi em trên bến vắng hẹn hò Nếu anh bảo em chờ Thì em sẽ đem cả cuộc đời đánh cược Nhưng mà anh cứ bước chẳng nói lại câu nào Hạnh phúc không phải là lời nói dối đó sao? Em đã từng tin hạnh phúc ở trên cao nên em với Nghĩ rằng: Với hoài rồi sẽ tới Vì em sẽ lớn lên Thế mà chẳng bao giờ hạnh phúc chạm tay em Mặc dù em đã lớn Hóa ra hạnh phúc chỉ là cái người ta tưởng Hạnh phúc chỉ là lời nói dối Thôi anh! Đặng Hoài An
Một Chiều Ngược Gió Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời Em ngược thời gian, em ngược không gian Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh Mang bao điều em muốn nói cùng anh Chợt sững lại trước cây mùa trút lá Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa Và sẽ thế nào khi trong anh không em? Em trở về im lặng của đêm Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió Riêng chiều nay – em biết, một mình em. Bùi Sim Sim
Nếu một ngày bọn mình chẳng cưới nhau Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác Gom những mảnh tình yêu vỡ nát Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm Cô vợ của anh chẳng biết chuyện bọn mình Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế Người vợ nào cũng đáng được yêu thương Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường Chọn cho mình một người đàn ông khác Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ? Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường Liệu ta có thản nhiên quay mặt Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau? Khuyết danh