Cha Mẹ Dặn Con - Sưu Tầm Không có gì tự đến đâu con Quả muốn ngọt phải tháng ngày tích nhựa Hoa sẽ thơm khi trải qua nắng lửa Mùa bội thu phải một nắng hai sương Không có gì tự đến dẫu bình thường Phải bằng cả bàn tay và nghị lực Như con chim suốt ngày chọn hạt Năm tháng bao dung khắc nghiệt lạ kỳ Dẫu bây giờ cha mẹ đôi khi Có nặng nhẹ yêu thương và giận dỗi Thương yêu con không đồng nghĩa với chiều Đường con đi dài rộng biết bao nhiêu Năm tháng nụ xanh giữ cây vươn thẳng Trời cao đó nhưng chẳng bao giờ lặng Chỉ có con mới nâng nổi chính mình.
Con Yêu! - MamiVam Nếu một ngày người ấy hết yêu con Hãy nhớ rằng bên con còn có mẹ Hơn lúc nào cũng mong con vui vẻ Rộng vòng tay luôn che chở yêu thương. Nếu một ngày con lạc lối lầm đường Mẹ là nơi cho con khờ nương tựa Không hoa mĩ, không một lần hẹn hứa Cả cuộc đời là chỗ dựa tin yêu! Nếu một ngày con vất vả quá nhiều Về bên mẹ sẻ chia điều mệt mỏi Dù phía trước có ngăn đường chặn lối Dù mưa giông đêm tối mẹ chẳng nao! Nhớ một điều dù hoàn cảnh thế nào? Đừng khổ đau chỉ một mình cam chịu Dẫu nghèo khó nhưng tình thương không thiếu Đối với con mẹ yêu nhất trên đời! Hãy trở về khi trống trải.. chơi vơi!
Với con - Du Phong Mẹ biết rằng con đang rất đắm say Tình yêu ấy luôn nồng nàn mãnh liệt Chàng trai ấy dịu dàng và tha thiết Như chuyện một thời mẹ biết mình yêu Mẹ cũng từng mơ mộng đến bao điều Hạnh phúc dài lâu rồi bên nhau mãi mãi Mẹ cũng một thời yêu trong sợ hãi Nếu một ngày ai đó bỏ mà đi.. Con gái ơi, mẹ biết có nói gì Con đang yêu và sẽ không buồn nhớ Nhưng mẹ mong con đừng bỡ ngỡ Nếu vô tình chân có lỡ dẫm gai Nếu một ngày con phát hiện bờ vai ai Chẳng ấm nồng như là con vẫn nghĩ Chuyện tình yêu cũng không còn thi vị Mọi thứ nhạt nhòa quên lãng bởi thời gian Rồi con thấy lòng ngập những hoang mang Có thể có dối gian, hững hờ, xa lạ Con chẳng muốn tin vào điều gì nữa cả Hạnh phúc toàn là nước mắt, buồn đau.. Và con thấy kẻ nào cũng như nhau Con muốn khép tim mình vào, đóng cửa Chẳng còn tin thêm một người nào nữa Sợ thêm một lần lầm lỡ, đa đoan Con gái của mẹ này, dù đi khắp thế gian Sẽ chẳng thấy ai yêu con nhiều cho đủ Chẳng có điều gì mang tên vĩnh cửu Hạnh phúc chỉ là con tự biết thương thân Nếu có yêu ai hãy giữ lại một phần Để niềm tin lại nảy mầm sau cơn bão Hãy yêu hết lòng nhưng luôn tỉnh táo Để biết mình cần nắm giữ, hay buông Chuyện tình thường vui, nhưng cái kết lại hay buồn Đừng khổ tâm nếu một ngày gai đâm con chảy máu Điều cuối cùng mẹ mong con hiểu thấu: Sau lưng con, ngày buồn nhất đã qua rồi.. Và hãy rộng mở lòng đón phía trước: Ngày vui!
Thơ đạo phật Sống không giận không hờn không oán trách Sống mỉm cười với thử thách chông gai Sống vươn lên cho kịp ánh ban mai Sống chan hòa với những người chung sống.. Sống là động nhưng lòng luôn bất động Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương Sống hiên ngang danh lợi xem thường Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Đời người đâu mấy lần vui - Tùng Trần Kiếp con người mỏng manh như là gió Sống trên đời có được mấy lần vui Sao phải đau mà không thể mỉm cười Gắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ Nếu có thể sao ta không làm thử Để tâm hồn khắc hai chữ bình an Cho đôi chân bước thanh thản nhẹ nhàng Dù đường đời có muôn ngàn đá sỏi Biết nhận sai khi trót gây lầm lỗi Người ghét ta cũng chớ vội oán hờn Đừng để mình xem nặng nhẹ thiệt hơn Thì lệ sẽ chẳng ướt sờn vai áo Phải mạnh mẽ đương đầu cùng giông bão Sống chỉ cần chốn nương náu mà thôi Được cơm no áo ấm cũng vui rồi Bởi dòng đời còn lắm người cơ nhỡ Chốn dương gian chẳng qua là tạm bợ Tiệc tàn rồi cũng trở lại hư vô Hãy giữ gìn trân trọng mến thương nhau Vì thời gian chẳng thể nào quay lại.
Đừng ai nhé - Tùng Trần Ai cũng có những nỗi lòng chất chứa Giữ trong tim nhưng chẳng nói nữa lời Tận tâm hồn cũng lạc lõng chơi vơi Mượn niềm vui tiếng cười thay nước mắt Nào ai hiểu những nỗi buồn se thắt Những vết thương như dao cắt trong lòng Ước mơ nào bất chợt trở về không Ôm xót xa khi mộng lòng tan vỡ Đâu phải ai lối đời hoa cũng nở Người ngát hương kẻ tan vỡ phai màu Nên bước đời cứ nghiêng ngã chênh chao Chẳng phải mình thì làm sao hiểu hết Đừng bao giờ trách ai khờ ngốc nghếch Bởi trong lòng ai cũng có vết thương Mỗi chúng ta đều có một con đường Hướng bình minh, lối đêm trường lặng lẽ Đừng bao giờ chê trách người ai nhé Không phải mình sẽ chẳng thấu niềm đau.
Thanh thản sống - Nguyễn Đình Huân Ung dung sống giữa trời cao đất rộng Vui bên đời với giấc mộng yêu thương Ta vô tư với cuộc sống vô thường Sống thanh thản nơi quê hương xứ sở Cuộc sống khó khăn, còn nhiều trắc trở Nhưng tình người luôn có ở mọi nơi Xung quanh ta còn nhiều lắm lệ rơi Bớt sân si cho cuộc đời vui vẻ Cứ sống hết mình, yêu nhau em nhé Sống có tình lòng sẽ nhẹ nhàng hơn Khi vô tư, sống không giận không hờn Ta sẽ không thấy cô đơn buồn chán Hãy nhìn về phía tương lai tươi sáng Để vượt qua mọi rào cản chông gai Cứ yêu người đừng bỏ sót một ai Chớ nên phân biệt, hình hài đẳng cấp Cứ tịnh tâm giữa dòng đời tấp nập Không so đo người cao thấp hèn sang Chẳng cần bon chen sống gấp vội vàng Sống nhân đức giữa tình làng nghĩa xóm Vui với hàng cây bình minh nắng sớm Thích hoàng hôn chiều tím chớm vào thu Yêu quê hương dịu ngọt những lời ru Vui với đời cho dù còn cay đắng.
Lỡ một chữ tình - Sưu tầm Em cứ tưởng tình mình là muôn thuở Nào đâu hay duyên nợ lỡ giữa đường Kỷ niệm này vẫn luôn mãi vấn vương Giờ thầm trách đời vô thường bão nổi Đường vào yêu muôn đời không có tội "Lá rớt nhiều.. chẳng phải lỗi mùa thu" Nhìn khói sương giăng phủ kín mịt mù Thầm lặng bước.. khóc ru tình đã chết. Mộng trăm năm ôm vết đau thấm mệt Tình yêu buồn đoạn kết cũng về không Đứng bên anh.. em bỗng thấy nát lòng Buồn man mác đếm đong từng giọt lệ Khi còn thương đường về đâu nghĩ thế? Đang ngọt ngào không dễ nói lời quên Nhưng nay như bèo bỏ bến bồng bềnh Theo con nước lênh đênh không trở lại Rồi mai đây tháng ngày dài khắc khoải Lỡ chữ tình.. đành phải khóc sầu duyên.
Hoài niệm buồn - Sưu tầm Em vẫn biết chúng mình không duyên nợ Đêm trăng tàn dang dở cuộc tình đau Mộng ngày xưa như nước chảy qua cầu Cơn sóng dữ vùi cát sâu đáy biển Lòng đau nhói lệ rơi chiều đưa tiễn Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng Anh nào biết ân tình em sâu nặng Bởi em buồn chỉ thinh lặng mà thôi Tự dối lòng trái tim hóa mồ côi Rồi gục ngã giữa đôi dòng lệ đổ Em lê bước chân buồn về cuối phố Cành hoa vàng mấy độ đã tàn bông Con đường xưa bia đá phủ rêu phong Mưa rơi rớt nghe lòng đau tan vỡ Thầm an ủi thôi từ đây đừng nhớ Gửi u buồn hoang hoải với vần thơ Bước qua nhau trên lối nhỏ tình cờ Đành thinh lặng giấu giọt sầu ly biệt.
Lời tạm biệt sau cùng - sưu tầm Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra? Ngày em rời xa anh để về bên người khác Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều.. Điều em chọn không còn là tình yêu, Hoặc nếu có, cũng không cùng anh nữa.. Nên nếu buộc lòng anh phải chọn lựa, Anh muốn được nghe chuyện đã biết trước rồi. Nói đi em dẫu chỉ một lời thôi, Cho anh thấy điều mình luôn sợ hãi. Anh không muốn một ngày thành thừa thãi, Chỉ vì muốn được yêu mà mang nợ một người.. Anh không muốn mình cứ phải gượng cười, Sau tất cả, đừng dối nhau, tội lắm! Nên nếu không thể cùng nhau tay nắm, Hãy nói anh nghe lời tạm biệt sau cùng.