Truyện Ngắn Nhóc À! Anh Yêu Em Mất Rồi - Nguyễn Nhật

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyenhuunhat, 28 Tháng sáu 2018.

  1. Nguyenhuunhat

    Bài viết:
    5
    Nhóc à! Anh yêu em mất rồi

    Tác giả: Nguyễn Nhật

    Thể loại: Truyện ngắn​

    - Chào nhóc!

    - Ai là nhóc hả? Ngươi bao nhiêu tuổi mà dám kêu tôi là nhóc?

    - Tuổi ta đủ lớn để kêu em là nhóc. Haha.

    Hắn nói rồi nở một nụ cười thật tươi. Thật sự tâm trạng tôi không tốt tôi cũng chẳng muốn đôi co vớ hắn. Tôi bây giờ chỉ muốn hòa mình vào dòng nước kia để rửa trôi hết những suy nghĩ trong đầu. Tôi chẳng hiểu tại sao khi nghe tin đám cưới của người đó lại thấy tim mình đau nhói. Tôi chưa hề yêu người đó mà. Tại sao lại như vậy chính bản thân tôi cũng không hiểu.

    - Nè đang nói chuyện sao lại nhìn đâu thế, khinh người thế hả nhóc?

    - Tôi nói rồi tôi chẳng phải nhóc, với lại tôi với anh chẳng quen biết sao lại nói chuyện với tôi?

    - Ơ hay, anh thấy nhóc đứng trên cầu rất lâu nên muốn hỏi thăm xem bộ nhóc tính nhảy cầu hay gì để anh biết mà làm anh hùng nữa chứ!

    Câu nói đùa của hắn làm tôi bật cười chẳng hiểu vì sao chắc tại sự vu vơ của hắn nhưng lại có gì đó rất chân thật.

    - Ờ thì tôi định nhảy đó.

    - Trời anh đùa thôi nhóc, em làm thật anh biết tính sao? Có chuyện gì nói người lạ này nghe được không?

    Nước mắt tôi tự dưng lại rơi vô lý khi nghe câu nói của hắn. Dường như lâu rồi chẳng ai quan tâm nên cái cảm giác được quan tâm nó lại làm tôi tuổi thân..

    Hắn bối rối nhìn tôi.

    - Nhóc ơi đừng khóc anh sợ thấy người ta khóc lắm. Coi như anh xin em nhá, đừng khóc mà.

    - Hắn càng nói nước mắt tôi càng rơi, dường như lâu lắm rồi tôi chưa rơi giọt lệ nào nên giờ nước mắt cứ tuông trào theo cảm xúc. Tôi thấy vừa tuổi lại vừa đau nhói. Nổi đau đó như mất một cái gì đó rất quan trọng với mình. Như một đứa trẻ bị mất đi viên kẹo đang cầm vậy. Đau đau lắm.

    - Nè nhóc! Em khóc mải thế người ta nói anh ăn hiếp nhóc rồi sao? Em nín đi anh mua kem cho ăn nhá.

    Tôi nhìn hắn, gật đầu như một đứa trẻ ngoan. Hắn lấy xe đạp chở tôi lang thang khắp Cần Thơ. Thành phố về đêm rất đẹp.

    - Nhóc không sợ anh bán nhóc sao mà dám lên xe anh vậy?

    - Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện này, câu hỏi của hắn làm tôi bối rối.

    - Hắn bật cười, em sao thế anh đùa mà. Anh chẳng phải kẻ ác đâu. Hơi gian tí thôi. Hihi.

    Nghe câu nói đùa của hắn tôi thấy nhẹ lòng, cứ như tôi với hắn đã quen tự bao giờ dị. Hắn mua cho tôi một cây kém sầu riêng rất to.

    - Nè ăn ngoan, không được khóc nữa nhé.

    - Cảm ơn nhé.

    Hắn xoa đầu, hi có gì mà cảm ơn hả nhóc. Nhà nhóc đâu anh đưa về, con gái ở ngoài đường giờ này nguy hiểm lắm. Tôi ngoan ngoản gật đầu. Hắn đưa tôi về tận nhà. Chưa kịp cảm ơn thì hắn đã chạy mất.

    Tôi không biết gì về hắn ngoài trừ cái khuôn mặt khá xinh và nụ cười rất ngọt.

    Nhật kí.

    Ngày.. tháng.. năm

    Có lẽ em đã mất đi một cái gì đó rất quan trọng phải không anh? Em chưa bao h có anh nhưng sao lại có cảm giác mất mác lớn thế này. Có lẽ quyển nhật kí của em sẽ khép lại với lời chúc phúc đến với anh. Mọi đều hạnh phúc nhật sẽ đến với anh nhé người em yêu. Tạm biệt anh.

    À cảm ơn nhé người bí ẩn.

    Đóng nhật kí lại với bao suy nghĩ trong lòng, mỉm cười chua chát. Cuộc đời không bao giờ như mong muốn hãy sống thật tốt nhé ta ơi.

    Sáng thức that sớm để đi học. Vô lớp ngồi thừ một đống, bạn bè lại hỏi han nhưng chỉ nhận được nụ cười gượng rồi thôi.

    - Tiết học đầu tiên của học kì mới mày phải tươi lên chứ.

    - Tao thấy có gì đâu mà vui hả mậy. Cái môn sinh hóa đáng ghét tao nghe đồn khó lắm. Hic lạy trời cho nó qua tao chẳng muốn học lại

    - Mày khéo lo, mày học khá nhất nhớm mà, mày mà học lại bọn tao ra sao. Thôi thầy vô rồi kìa.

    Lớp tôi đứng dậy chào thầy, rôi cũng chẳng mãi mai nhìn đến ông thầy.

    - Ê, Ngọc mày nhìn lên đi ông thầy đẹp trai lắm đó.

    - Kệ tao chẳng quan tâm.

    - Các bạn ngồi xuống đi. Xin chào các bạn tôi sẽ phụ trách dạy các bạn môn sinh hóa, nếu có gì không rõ cứ hỏi tôi..

    Cái tiếng nghe quen quen ấy nhĩ. Tôi ngỡ ngàng trời ơi anh! Cả 3 tiết học tôi lạy trời cho anh đừng thấy tôi. Trời xui đất khiến gì ấy nhĩ..

    Reng.. reng..

    Hết tiết tôi thấy nhẹ cả lòng, định chạy ra khỏi lớp thật nhanh tự dưng mấy cuốn tập rớt xuống, ngồi xuống nhặt mà thấy gì khó chịu..

    - Tập của em.

    - À cảm ơn.

    Anh nhẹ nhàng đưa uyển tập cho tôi. Nguyễn thanh Ngọc tên nghe hay dị nhóc.

    Vẫn cái giọng điệu đó. Anh với nhóc có duyên rồi nhá. Sinh viên k37 à.

    - Hic em chào thầy em về đây trể rồi.

    - Hihi em kêu thầy tôi nghe lạ lạ thôi không trong tiết học cứ gọi anh nhá. Tôi cũng mới 24 tuổi thôi nhóc à.

    - Vâng thưa.. anh.

    Tôi chạy nhanh theo con Lam.

    - Mày làm gì mà lâu thế?

    - Tao làm rơi mấy cuốn tập.

    - Ê mày thầy sinh hóa đẹp trai ghê.

    - Tao thấy cũng bình thường hà.

    - Ừ tao biết rồi trong mắt mày chỉ có anh Sơn là đẹp nhất hà. Mày đừng quên người ta sắp lấy vợ rồi đấy.

    - Ừ tao biết rồi mày cứ nói mãi thôi tao về trước đây.

    Tôi không về nhà, tôi lại lang thang, những lời của con Lam cứ ám ảnh tôi mãi. Lại cây cầu đó, có duyên với nó sao ấy.

    - Nhóc hôm nay anh chẳng có mua kem cho em được đâu nhá.

    - Lại là hắn, không hiểu sao ấy.

    - Nhóc, sao em hay lang thang thế?

    - Em đi dạo thôi anh. Không phiền anh nữa em về nhà đây. Tạm biệt anh

    Tôi không hiểu sao lại có duyên với hắn như thế.

    Những tiết sinh hóa tiếp theo tôi cứ bị hắn làm phiền.

    Mà lạ thay ở ngoài hắn rất hoạt bát vui vẽ, có lẽ bất cứ người nào nói chuyện với hắn đều thích ngay vì hắn nói năng tinh tế lịch sự lại rất vui tính. Nhưng vô tiết hắn cứ như lột xác ấy. Nghiêm khắc khó khăn lại rất ít cười. Vô bài giảng hắn say mê như một nghệ sĩ. Tôi thì không mấy là thích cái môn sinh hóa ấy.

    Ngày đám cưới anh, tôi cằm tấm thiệp mà thấy nhói trong tim. Nên hay không nên nhĩ. Anh là người thân nhất của tôi. Anh là người luôn bên tôi quan tâm lo lắng cho tôi nhưng h anh xa tôi quá.

    - Lại là nhóc. Sao lạy đứng đấy? Đi đâu mà xinh thế anh nhận không ra ấy nhá.

    - Tôi đưa hắn tấm thiệp, đi với em nhá.

    Tôi chẳng hiểu tại sao lại hành động như thế, có lẽ do tôi không muốn bơ vơ giữa đám cưới của anh, lại muốn anh an tâm hơn mà sống hạnh phúc. Lời đệ nghị của tôi làm hắn cũng bối rối, nhưng hắn lại gật đầu. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi biết hắn.

    Hắn bên tôi đẹp và lịch lãm làm mọi người phải ganh tỵ với tôi. Suốt buổi tiệc cưới tôi cười thật tươi, cười cho hạnh phúc của anh cho tất cả những tình cảm qua của tôi. Anh và chị ấy rất đẹp đôi.

    - Này nhóc nợ anh rồi nhá.

    - Cảm ơn anh nhá.

    - Thôi anh không cần cảm ơn chỉ cần thực hiện một yêu cầu của anh là được.

    - Yêu cầu gi? Nếu không phạm pháp trộm cấp hay việc gì xấu xa thì em sẽ làm

    - Ok với em. Mai mốt anh nói em nghe. Thôi về nhé cô bé ngốc.

    - Sao lại ngốc?

    - Dám cưới người em yêu phải không? Anh thấy mắt em đỏ.

    - Anh trai em đó.

    - Em khỏi giấu anh. Anh thấy mà. Em đừng buồn nhá, mọi chuyện xem như quá khứ đi

    - Uhm em biết rồi cảm ơn anh.

    Mai lại có tiết sinh hóa, tự nhiên lại thấy vui vui. Không hiểu sao nhưng chắc là gặp được hắn nên thấy thoải mái. Mà lạ thật hắn là giảng viên đại học mà đơn giản đến lạ. Cứ chiếc xe đạp, cứ làm ngoài giờ, nhìn cứ nghĩ hắn là sinh viên ấy chứ.

    - Ê mày, hôm nay thầy lạ lạ. Tao thấy thầy hay cười chẳng nghiêm như mọi khi.

    - Tao thấy cũng bình thường mà.

    Cái tiết học hôm nay sao thú vi thế. Chẳng như mọi khi. Hết tiết mà thấy tiếc nuối.

    - Nà Ngọc mày có định về không dạ hôm nay cứ như người mất hồn thế.

    - Tao mất hồn khi nào. Thôi về mày ơi.

    Chẳng hiểu sao tôi lại thấy mến hắn hơn, có lẽ do hắn tinh tế, cũng có lẽ luôn bên tôi những khi tôi buồn. Tôi thầm cảm ơn hắn rất nhiều.

    - Này nhóc lại làm người mất hồn à. Café nhóc nhá.

    - Uhm cũng được.

    Quán cafe "happy"

    - Nhóc, uống gì?

    - Vô quán cfe thì uống cafe chứ uống gì anh này lạ.

    - Cho em một ly cafe và một ly cam tươi.

    - Anh uống nước cam?

    - Không em uống ấy chứ, con gái uống cafe không tốt.

    Nhìn anh có cảm giác gì đó thân quen cứ như đã quen rất lâu rồi.

    - Anh nà? Sỹ Phong tên rất đẹp chắc ba mẹ thương anh lắm?

    - Hi, em này lạ cái tên đẹp với được thương có gì giống nhau nà?

    - Thì cái tên rất ý nghĩa chứng tỏa anh rất quan trọng với ba mẹ anh nên em nghĩ dị.

    - Uhm anh con một, nhưng ba mẹ có lẽ..

    - Nak sao lại nói nữa câu thế?

    - Hi bí mật, hôm nào anh kể cho nghe. Chủ nhật về quê ăn đám với anh nhá.

    - Đám gì sao lại rủ em?

    - Đám giổ nội anh. Rủ em với đk em là người yêu của anh. Nè không được từ chối đâu em còn nợ anh mà nhớ không?

    - Hic em biết rồi.

    Tôi thấy vui vui vì lời đề nghị của hắn, có lẽ nào tôi thích hắn, chắc không phải vậy đâu.

    Tit.. tit..

    "Ngủ chưa nhóc?"

    "Là anh à?"

    "Anh nào? Ta là thiên thần ấy chứ?"

    "Anh đúng là.."

    "Là gì? Nhóc ngủ ngoan đi mai còn làm nhiệm vụ."

    "Anh ngủ ngon."

    "Ok pe pe ngủ ngon."

    - Nhóc, mau lên.

    Tôi bước ra ngỡ ngàng với chiếc ford đời mới nhất. Anh trang trọng mở cửa xe mời tôi vào. Tôi không biết nói gì ngoài sự ngỡ ngàng không nói nên lời.

    - Em lên đi có dịp anh sẽ kể em nghe.

    Tôi càng ngỡ ngàng hơn với cái dinh thự của hắn. Nó lộng lẫy và nguy nga có lẽ chưa bao giờ tôi mơ ước được đặc chân tới những nơi như dị.

    - Chào ba má, đây là Thanh Ngọc bạn gái con.

    - Về rồi à, cứ tưởng con không về luôn chứ.

    - Cháu chào 2 bác.

    - Uhm chào cháu, cháu lên phòng nghỉ ngơi đi. Mai sẽ cũng giỗ ông của Phong. Cháu là đứa đầu tiên Phong nó chịu dẫn về đấy.

    - Dạ xin phép hai bác con lên phòng.

    - Anh đưa em đi.

    Cái ngôi nhà đầy lạ lẫm rộng lớn nhưng thiếu thiếu gì đó.

    - Em không quen phải không nhóc? Tập là quen nhá. Nhưng anh không sống ở đây đâu.

    - Anh kể em nghe mọi chuyện đi

    - Nhóc gấp gì? Mai mốt anh nói cho nghe.

    * * *

    Sự giàu có nhưng không làm cho ba mẹ anh ấy kênh kiệu khinh người mà họ lại rất hòa đồng thân thiện. Họ cũng rất quí tôi, cứ xem tôi như người nhà vậy, anh cứ hay mỉm cười nhìn tôi rồi đi chỗ khác.

    Nhưng lạ thay anh ở nhà lại ít nói hơn ít cười hơn cứ như một người khác ấy.

    * * *–*-–

    - Con về nhà đi, cái ngôi nhà này không có con nó trở nên lạnh lắm con biết không?

    - Thưa ba ma, con có cuộc sống riêng của con. Con không muốn mọi người nói mọi việc của con đều nhờ ba má, con sẽ thường xuyên về thăm nhà nếu rảnh. Mai con sẽ về miền tây.

    - Con à, về với ba má đi con muốn gì cũng được ba má sợ cảnh này lắm con ơi.

    - Con sẽ sắp xếp sau, thôi con về phòng ba má ngủ ngon.

    - Ôi về lại miềm tây thích ghê, nhà anh thích thiệt nhưng em vẫn thích miền tây hơn.

    - Thế nếu anh muốn nhóc ra đó sống với anh nhóc nghĩ sao?

    - Anh này giỡn hoài. Em còn là sinh viên đấy?

    - Hi anh trêu em tý mà.

    - Anh kể em nghe được chưa?

    - Kể gì?

    - Tất cả mọi chuyện.

    - À ờ làm bạn gái anh đi anh kể cho nghe.

    Tôi bối rối với câu nói của anh, nhìn anh có vẽ rất thật chứ không như giỡn.

    - Thôi anh giỡn hoài, em nào dám.

    - Ê mày nghĩ mấy ngày đi đâu thế?

    - Tao về quê bạn chơi.

    - Mà ngộ mày nhĩ, mấy hôm mày nghĩ thầy sinh hóa cũng không có dạy.

    - À ờ tao đâu biết.

    - Mày ấp a ấp úng lạ quá. Khai mau?

    - Tao có gì đâu mà khai.

    - Ừ cuốn tập gì mà thầy sinh kêu tao đưa cho mày nà.

    Tôi tự hỏi, anh ấy có mượn tập nào của mình đâu mà trả nhỉ. Bỏ vội vô balo rồi ra lớp, tao có công chuyện mày chép bài đầy đủ tao mượn nhá.

    Cái con nhỏ này ngộ ta.

    Mở quyển tập con Lam đưa, thì thấy phong thư:

    "Gửi nhóc,

    Em đọc thư này chăc sẽ nói anh sến quá nhưng anh không kể em nghe được thì đành viết em đọc thôi.

    Em à anh là con trai một của tập đoàn dầu khí, có lẽ em sẽ nghĩ anh sống rất sung sướng phải không? Không đâu em. Anh tự lập từ nhỏ, anh không muốn mọi người nghĩ anh dựa dẫm gia đình vì thế anh không sống với ba mẹ là vậy em thấy anh như thế. Có lẽ vậy mà anh biết em, cô bé lang thang, anh không hiểu tại sao lần đầu gặp em anh có cảm giác gì đó thân quen lắm, anh muốn bên em xóa đi nỗi buồn trong đôi mắt em.

    Nếu em có tình cảm dù nhỏ nhoi với anh thì chiều nay ra quán cafe Hoa Sứ em nhá."

    Tôi không biết sao chắc tôi thích anh mất rồi, nhưng vẫn phân vân mình có xứng với anh ấy không?

    Tôi suy nghĩ nên hay không nên đi, thật sự tôi mâu thuẫn lắm..

    Tit.. tit..

    "Nhóc đang suy nghĩ gì đây? Anh sợ bị bỏ rơi lắm đó."

    "Anh.." Tin nhắn không gởi đi được. Tôi bấm máy gọi thì không liên lạc được. Tôi chạy ngay đến điểm hẹn mà không nhìn cả đồng hồ, tôi biết rằng tôi không thể không có anh.

    Cả cái quán như đổi khác nó đẹp một cách lộng lẫy, tôi biết đây là tác phẩm của anh. Nhưng không thấy anh đâu. Mọi người nói anh chờ rất lâu nhưng người con gái đó không đến nên anh đã bỏ đi. Lại cái cảm giác hụt hẫng lại cái cảm giác lo lắng..

    Tôi chạy nhanh tới nơi gặp mặt đầu tiên của tôi và anh, anh đứng đấy tôi như đứa trẻ lao vào anh.

    - Ngốc à đừng làm em sợ chứ?

    - Nhóc à, em không đến anh thấy đau lắm, sợ rằng em không yêu anh sợ rằng em sẽ chối từ anh.

    - Nhóc à anh yêu em mất rồi.
     
    Admin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...