NHỚ "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" Tác giả: Diệp Lam (vì quá yêu truyện "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" nên mình mới làm một bài thơ về truyện ấy để ghi lại dấu ấn nhưng có nhiều chi tiết mình viết không giống được vì quá gieo vần mong mọi người bỏ qua) Thời gian liệu có bao lâu? Bên nhau mười tháng, nhớ nhau bao đời? Khắc giờ một khoảng chơi vơi Ngỡ như cả một kiếp người đã qua. Ngày tôi rời khỏi Odessa Tình yêu mười tháng hóa ra bụi mờ Tâm can đã hết đợi chờ Trái tim đã chết lặng tờ còn đâu. Đọc thư anh gửi rất lâu Từng lời từng chữ đâm sâu vào lòng Lá thư vỏn vẹn vài dòng Xiu xiu nét chữ - khoảng không không lời. "Mai Mai, phía trước bầu trời * * * * * * Chúc em tìm được một người hơn anh Chúc em mơ ước công thành Cuộc đời tươi sáng, quên anh yên bình." Làm sao tôi cũng không tin Rằng anh đành đoạn vô tình thế kia. Sao anh quyết phải rẽ chia Buộc tôi cay đắng xa lìa nơi đây. Tình yêu có lúc đắm say Chỉ vì tôi giống một ai sao người? Khởi đầu - kết thúc một lời Trái tim nhỏ lệ đẫm thời thanh xuân. Ra đi không thể phân vân Tiếc chi! Người đã không cần tới tôi. Lỡ làng thôi cũng đành thôi Mặc cho quá khứ, phải rồi vượt qua. Đến nơi cách biệt thật xa Bắt đầu cuộc sống an hòa tại đây. Nhủ lòng phải gắn đổi thay Thành con người mới, không hoài chuyện xưa. Vùi đầu tất bật sớm trưa Bao nhiêu công việc nắng mưa chẳng màn. Thế nhưng đâu phải dễ dàng. Từng giây từng phút lại càng dài hơn Tôi như cái xác không hồn, Dường như tất cả không còn thiết tha. Hai năm thầm lặng phôi pha Thời gian thương xót dịu xoa êm đềm Bao đều xếp gọn vào tim Tâm tư lắng dịu nỗi niềm vừa yên. Nhưng rồi giông tố phủ lên Nhận ra mình chẳng thể quên chữ tình Tay cầm tờ báo đinh ninh Rung rung đưa mắt lặng nhìn bóng ai Khóe mi, sống mũi cay cay Hung tin báo tử kề ngay ảnh người Là anh? Anh đã qua đời? Làm sao có thể? Anh rời trần gian? Trên đây từng chữ rõ ràng: Rằng Tôn Gia Ngộ đã an mộ phần. Mất đi sức lực - tinh thần Vì cơn bạo bệnh xác thân suy tàn. Bệnh tình trở nặng nguy nan Mình anh chống chọi muôn ngàn nỗi đau. Cô đơn - sợ hãi- thương sầu Kiên trì đến phút phủ đầu khăn tang. Ngày anh về với suối vàng Là hai năm trước - thời gian trêu người! Khi anh lẳng lặng qua đời Là khi tôi đã xa rời nơi anh! Ngỡ ngàng biến cố quá nhanh Kiên cường mạnh mẽ cũng thành số không. Bao nhiêu chất chứa trong lòng Hòa vào huyết lệ ròng ròng trào ra Lăng trên di ảnh xót xa Tiễn người ly biệt cách xa không đành "Nhẫn tâm như thế sao anh? Sao giây phút cuối không dành cho em? Một mình đối mặt nỗi niềm Một mình quay bước êm đềm ra đi Nghĩ rằng em khỏi sầu bi? Sai rồi anh hỡi! Em thì đau hơn. Cuối đời anh chịu cô đơn Lòng em càng nghĩ càng hờn bản thân. Tại sao giây phút anh cần Nhưng em không được một lần kề bên." Suốt đời tôi chẳng thể quên Một người - mười tháng khắc lên cuộc tình. Từ khi tôi nhận được tin Bàng hoàng bối rối đinh ninh vẫn còn Đã qua hai tháng vừa tròn Tinh thần sụp đổ mỏi mòn vấn vương. Nhận thêm di vật người thương Quyển kinh năm ấy tỏ tường đắng cay Thánh kinh cũ kĩ nhạt phai Odessa kí ức trải dài hiện ra. Từng trang chậm chậm lật qua. Nhăn nhăn góc giấy hóa ra lạnh lùng Âm dương vĩnh biệt muôn trùng Không ngờ kĩ vật cuối cùng là đây. Đến khi trang cuối phơi bày Kẹp theo tấm ảnh của ngày đẹp tươi. Ảnh tôi nét mặt vui cười Ung dung hạnh phúc ngồi chơi dương cầm. Mãi nhìn chỉ biết lặng câm Khoảng trời khi đó thăng trầm có nhau. Lật sang tấm ảnh phía sau Một dòng lưu bút đi vào xa xôi: "Chúc em cô bé của tôi Bình an vui vẻ một đời ấm êm." Bao nhiêu uất nghẹn lặng im Tuôn trào mãnh liệt nhấn chìm hồn tôi Toàn thân mềm yếu rã rời Nhưng sao nước mắt chẳng rơi giọt nào Phải chăng đã hết từ lâu Con tim chai sạn máu đào cạn khô Máu và nước mắt hư vô Đã rồi trút hết nấm mồ lạnh băng Chỉ còn thể xác khô cằn Trước bao đả kích phủ giăng đọa đày. Phải đành chấp nhận từ nay Không còn tiếng gọi Mai Mai của người Lệ sầu không được phép rơi Nội tâm không được chơi vơi yếu mềm. Bi thương không được đắm chìm Bởi khi gục ngã đâu tìm thấy anh Biết ai an ủi vỗ dành Biết ai che chở lau nhanh lệ buồn Cánh tay - tôi biết phải buông Để anh thanh thản tâm hồn mà đi Gửi vào mây gió thầm thì Ngày sau xin chớ ai bi đường tình. "Nếu anh biết nghĩ cho mình Nếu anh ích kĩ riêng mình chút thôi Thì trong giây phút cuối đời Anh đâu sợ hãi lẻ loi giã từ Đâu ôm nuối tiếc khư khư Và em đâu phải đau như thế này Cảm tình có lẽ sẽ đầy Nhớ anh hết trọn kiếp này thế thôi Nhưng mà Gia Ngộ ngốc ơi! Lòng anh là cả biển khơi chân tình Ấm nồng như ánh bình minh Làm em muôn kiếp lụy tình nhớ anh." Ngày tôi đến viếng mộ anh. Cỏ kia cũng đã xanh xanh một màu. Nơi đây sóng biển dạt dào Âm thanh tiếng gió rì rào bên tai Mộ kia hướng biển ngủ say Đó là di nguyện trước ngày anh đi Muốn nghe tiếng sóng thầm thì Bởi vì tiếng sóng giống y tiếng đàn Dương cầm nhạc khúc ngân vang Ngày xưa tôi đã từng đàn anh nghe. Tôi ngồi bên mộ vỗ về Cùng anh tâm sự nhớ về tình ta: "Này Gia Ngộ ngốc, thật là Anh nghe tiếng sóng lại ra tiếng đàn? Sao anh nhớ chẳng rõ ràng Mơ hồ nhầm lẫn tiếng đàn của em. Lâu rồi nên chắc anh quên Được rồi, em sẽ hòa thêm một lần. Dương cầm giai điệu bâng khuâng " When I make love"hai lần đã vang. Lần đầu say đắm miên man Lần sau là lúc suối vàng trái ngang. Khắc ghi cho thật kĩ càng. Bởi đây lần cuối em đàn vì anh. Từ nay đứt đoạn âm thanh Tiếng đàn chôn cất cùng anh muôn đời. Từ nay cũng chẳng có người. Yêu em bằng cả cuộc đời như anh. Rồi đây cô bé của anh Vâng lời anh chúc an lành sống vui. Nhưng còn hạnh phúc ngậm ngùi Em xin giữ lại chôn vùi kiếp sau. Kiếp sau tương ngộ nơi nào Mới là hạnh phúc ngọt ngào của em. Dù qua kiếp kiếp đời đời Cũng không quên được một người từng yêu Dù anh khuất bóng trời chiều Cũng không lay động tiếng yêu lòng mình. Yêu tôi dành trọn chữ tình Xem như sinh mệnh chính mình mà yêu.