Bài thơ: Nhớ nhà Tác giả: Nguyễn Duy Thanh thản thắm màu sắc đường nét Cái đẹp thơm tho sạch đến vô trùng Ta từng ước sống thử đời người khác Cuộc đời thần tiên nào Ta đang thử mẫu đời người khác Nhồi nhét đại hồn ta vào xác lạ Tội nghiệp thân ta hóa mất hồn Đâu những lối mòn lầy lụa quen chân Mùi ô nhiễm quen thường trực mũi Te tua cái nhìn vá víu quen mắt Vợ ta càu nhàu con ta nhác học Nước mắm gắt góc bếp ám khói Chó vàng ngoáy đuôi chào mừng ta về nhà Quán bia hơi Tân Mập ta giặt giũ phiền muộn Nghêu ngao Cương râu Hùng râu Phước râu Thợ giặt ruột lành nghề bạn nhậu chung thủy Đốt lòng ta ly rượu mía thuở nào Ta nhớ ta còn cắm những món nợ lớn Nơi đồi núi trọc lốc xơ xác Nơi thửa ruộng bạc phếch nứt nẻ Nơi dòng nước cạn kiệt tôm cá Nơi đám mây chưa kịp mọng thành mưa Ta nhớ người ta yêu người yêu ta Ta nhớ kẻ ghét ta kẻ hành hạ ta khổ Nhớ dửng dưng ai không giận không thương Không thể sống nổi đời người khác Ta nhớ cuộc đời ta Bụi bặm quê nhà Bài thơ trích trong tập thơ "Bụi" của nhà thơ Nguyễn Duy sáng tác vào tháng 5 năm 1994. Tình cảm với quê hương được gói gọn trong từng câu chữ, nhìn trăng nhớ quê cũ, nhìn cảnh vật nhớ con người. Người đọc tự hỏi rằng phải chăng, cũng vào một đêm thanh cảnh như vậy, nhà thơ đã cùng trăng hàn huyên, chuyện trò trên mảnh đất quê hương. Tình cờ gặp lại khung cảnh quen thuộc ấy nhưng lại ở một nơi xa lạ, nơi bản thân chỉ là khách vãng lai, không khỏi có chút chạnh lòng, vừa trầm trồ trước vẻ đẹp thiên nhiên, vừa buồn thương nhớ về quá khứ. Bạn có thể đọc và cảm nhận bài thơ trên