Nhớ Anh Nhớ anh lắm.. anh nơi nào có biết Trái tim này.. đang thổn thức từng cơn Mắt lệ cay.. nhưng chẳng dám trách hờn Bởi em hiểu.. tình mình đành phải thế Thương anh lắm.. nhưng cuộc đời dâu bể Đã ngăn đôi.. duyên nợ chẳng chung đường Đành ngậm ngùi.. rũ bỏ chút tơ vương Lòng xa xót.. chối từ lời ai ngỏ Em nhớ lắm.. lời thương không dám tỏ Hai chúng mình.. chia cách mãi ngàn năm Trái tim em.. rung động biết bao lần Cố nén lại.. giữa khoảng không vô tận Em yêu lắm.. nhưng phải đành chấp nhận Mãi xa nhau.. dẫu còn biết bao điều Phút này đây.. em lại nhớ rất nhiều Biết làm gì.. cho vơi nỗi.. sầu bi.. NHỚ Cứ mỗi ngày em nói rất nhớ anh Anh hỏi đùa: Có phải thật không vậy? Em nhớ anh.. nhớ ít hay nhớ nhiều Liệu có bằng như anh đã nhớ em? Em đang vui bỗng xụ mặt buồn thêm Sao anh nghĩ em nhớ anh ít vậy? Em yêu anh bằng tình yêu nồng cháy Như tóc trên đầu anh có đếm được không? Em nhớ anh như sao sáng mênh mông Như dải Ngân hà lung linh huyền ảo Anh lắc đầu bảo em nói xạo Cơn mưa đầu mùa anh có thấy gì đâu? Lúc em buồn trời cũng đổ hạt Ngâu Em ngước mắt ngóng trông hoài không thấy Em nhớ anh, anh trốn đi đâu vậy? Dải Ngân hà cũng xám ngắt mênh mông.. Em nhớ anh bằng bầu trời chịu không? Có trăng, sao.. có dải Ngân hà trong ấy Có gió, mây.. nắng khát khao bỏng cháy Anh bước khỏi nhà chìm nỗi nhớ trong em! NỖI NHỚ THÁNG BA Ai vô tình mang nỗi nhớ qua đây Để khát khao lại trở về nơi ấy Cô gái quê ánh mắt huyền đen láy Mỗi buổi tới trường hương bưởi bay bay Chẳng biết lúc nào tôi đã đắm say Mái tóc dài mùi hương thơm mát dịu Cánh môi hồng cứ thường hay nũng nịu E ấp nụ cười yêu, yêu quá đi thôi Nhưng nỗi lòng chỉ của một mình tôi Hoa bưởi tinh khôi như mắt em ngơ ngác Chẳng hay biết tim tôi đang thất lạc Vào nét dịu dàng trong ánh mắt em Nhưng nào một lần dám hé môi mềm Tâm hồn em vẫn còn thơ ngây quá Tiếng yêu thương với em như xa lạ Nói ra chẳng là tội lỗi lắm sao Mùa hạ trôi qua mang bao nỗi khát khao Cổng trường khép mỗi người đi một ngả Đắm say bao nhiêu cũng trở thành nước lã Chỉ mùi hương thầm đã mãi mãi theo tôi MUỘN RỒI GÃ KHỜ ƠI Ngày họp lớp gặp gã khờ năm ấy Ký ức về sao thấy thật ngại ngùng Chỉ mong rằng gã vẫn cứ dửng dưng Chẳng hề biết mình đã từng yêu trộm Gã khờ xưa thường rất hay chạy trốn Những khi bị bọn con gái chọc quê Tai nóng bừng sao thấy thật vụng về Không hiểu sao mình lại yêu đến thế Gã bây giờ đã xóa trang thỏ đế Ăn nói tự tin đúng tướng mày râu Nhắc lại chuyện xưa gã thích trí gật đầu Còn thách thức "rồi chúng mày sẽ thấy" Sững một giây như có gì trong đấy Ghé sang mình ánh mắt thật bâng khuâng Tha thiết lắm như muốn nói hộ lòng Xưa nhát quá nên hóa thành kẻ ngốc Tự nhiên mình nghẹn ngào như sắp khóc Tủi hờn xưa lại bỗng chốc ùa về Muốn gửi trao lời oán trách nặng nề Nhưng ánh mắt khiến xuyến xao thức dậy Phút hoang tình cho trái tim bốc cháy Nhưng muộn rồi gã khờ ngốc nghếch ơi!
Không đáng để quên nhau Nếu một ngày không tin nhau nữa Nhìn xung qunah chỉ thấy những nghi ngờ Hãy dành cho nhau sự bao dung ở giữa Đề thấy tình mình chẳng đẹp như thơ. Nếu một ngày mình khôn nghe nhau nữa Hai trái tim chẳng chung hướng nữa rồi Hãy âm thầm dành cho nhau khoảng trống Để thấy vẫn yêu nhiều sau những đơn côi. Nếu một ngày mình không thương nhau nữa Đối diện nhau không có nổi nụ cười Hãy hiểu rằng con đường nên rẽ lối Mình chỉ là nưới tuếc của nhau thôi. Nếu một ngày mình không yêu nhau nữa Có trách giận nhau cũng chẳng ích gì Duyên đã hết và tình kia cũng chết Hãy gửi lời chúc phúc để rồi đi Nếu một ngày mình chẳng bên nhau nữa Kí ức xưa xin chớ vội phai màu Những gì đã trôi qua đều rất đẹp Hãy dặn lòng "không đáng để quên nhau"