Nhìn Lại Phía Sau Anh Đi Linh coco Xin chào các bạn! Các bạn có khoẻ không nhỉ? Các bạn đã bao giờ yêu đơn phương một người đến độ mà yêu hết cả một thanh xuân của bạn chưa? Còn với tôi thì là có rồi, tôi dành cả thanh xuân để yêu và thích đơn phương một người không biết tôi tồn tại hay không. Tôi có nhớ lần đầu nhìn thấy anh là mùa hè năm lớp sáu, lúc đó còn trẻ con quá nhỉ, còn chưa biết yêu đương là gì cả. Thế mà lại có cái cảm giác thích đến đau tim luôn đấy các bạn ạ. Để tôi kể lại cho các bạn nghe về câu chuyện của tôi nhé: Lớp 6, năm 2006 Tùng! Tùng! Tùng! - Các lớp xếp hàng cho ngay ngắn nhé! - Cô hiệu phó đang nói trên loa để nhắc nhở các lớp xếp vào hàng cho ngay ngắn vì hôm nay là thứ hai đầu tuần, chúng tôi phải xếp hàng xong rồi mới được lên lớp. - Này cho tao đứng với mày ơi hết chỗ rồi. - Tôi nói với đứa bạn phía trên. Sau một hồi chen chúc cuối cùng tôi cũng cố len lên được giữa hàng, nhưng không hiểu sao sau đó tôi bị xô tiếp và vô tình va vào một ai đó ở lớp bên cạnh, bất giác tôi quay ra thì tôi đơ mất một vài giây.. Người đó chính là Anh - người đâu mà da trắng, nụ cười tỏa nắng ngây ngô, sơ mi thì phanh cổ ra mở cái xương đòn thật quyến rũ làm sao. Ngay lúc đó tôi nhìn anh, nổi bật trong tất cả đám học sinh nam xung quanh, mà cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại thấy như vậy nữa. Chắc ngay lúc đó tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim hay não cá vàng của tôi mất rồi. Sau lần đó tôi biết anh học ở lớp chọn cách lớp tôi đến hai phòng học, nhưng lần nào đi học hay đi về đều sẽ đi qua lớp của anh. Vậy nên tôi quyết định lần nào đi qua cũng sẽ liếc một cái vào để tìm xem anh ngồi chỗ nào và có ngồi cạnh bạn gái nào hay không, tự nhiên thấy ghen dễ sợ ha! Rồi ra chơi tôi cứ như mất hồn vì chỉ nghĩ đến anh, chả biết phải tiếp cận kết bạn với anh như thế nào? Rồi cứ thế nghỉ hè và bắt đầu chuyển lên lớp bảy và rồi lớp tám tôi vẫn chưa biết anh ngồi đâu và đến cả một cái tên cũng không biết nổi nữa. Nhưng thật may mắn, cuối năm lớp tám đó, lớp tôi có một đứa chơi với anh, vô tình tôi biết được, tôi tóm nó như bắt được vàng vậy. Lớp 8, năm 2008. - Nè Huy ơi mày chơi với đứa ở lớp đó à? - Ừ sao? Có chuyện gì không? - À tên bạn đấy là gì thế? Nói tao biết với, tại tao thấy đẹp trai quá! - Mê trai hả mày, tao cũng đẹp trai này mê tao đi! - Thôi không đùa đâu, hay mày không quen bạn í, trả vờ xã giao chứ gì haha - Ai bảo mày tao trả vờ, hơi bị thân! Nó tên là Duy, tao có cả số điện thoại đấy lấy không? - Ơ có. Cho tao đi tao sẽ đền đáp hậu hĩnh! Sau đấy nó loay hoay tìm và rồi không thấy, tôi tự dưng hụt hẫng vô cùng. Nhưng không hiểu sao đúng lúc ấy, khi chúng tôi đang ngồi dưới sân trường học thể dục nhìn ra phía hành lang thì thấy anh và bạn đang đi qua, nhanh như chớp tôi véo thằng bạn và bảo nó: - Này bạn mày kìa, mày ra xin số, trả vờ xin thôi đừng nói xin cho tao nhá! Nhá! Nó gật đầu rồi chạy liến thoắng ra chỗ đó, tôi không dám nhìn theo, quay vội mặt đi, thỉnh thoảng mới dám quay đầu lại xem anh có nhìn ra phía tôi không. Không biết bạn tôi nó đứng nói chuyện gì, chỉ thấy rất nhanh nó quay lại đưa tôi mẩu giấy ghi số điện thoại rồi đưa tôi xong nhăn nhở cười, nụ cười làm tôi thêm nghi ngờ. Tôi bảo nó: - Mày có nói lộ ra không thế, mày xin thật số người đấy không hay xin số linh tinh? Tao nghi lắm, mày toàn lừa đảo thôi à! - Này mày không tin chứ gì, đây tao bấm gọi cho mày xem nhé! Và nó bấm gọi thật.. - Alo Duy à, ừ tôi đây, số tôi đấy nhé, Huy nhé lưu đi. Tối đi đá pes không? Ừ rồi. Nó cúp máy quay ra nhìn tôi cười cười, tôi lườm một cái và cầm tờ giấy giấu vào túi quần. Tối về nằm nhìn tờ giấy mãi, nhìn một cách ngớ ngẩn đến tha thẩn luôn. Quyết tâm tôi lấy điện thoại, bấm số rồi nhắn tin. "Chào cậu, cậu là Duy lớp A14 à?" Tôi nhìn điện thoại chờ xem nó có hồi âm không, mà tim như muốn rụng rời, rất nhanh sau đó tôi không nhớ rõ chỉ hai ba phút sau có tin nhắn luôn rồi, tôi mừng rỡ mở tin nhắn ra đọc và nghĩ sẽ trân trọng từng câu chữ. "Ừm! Đúng rồi, ai thế?" Trời ơi, tim tôi thắt chặt lại, tay định ấn mà lại thôi, phân vân suy nghĩ không biết nên nói gì, nói thật tôi là ai hay giả vờ là một người khác, vì lúc đó tôi không được xinh xắn so với ở trường, tôi thuộc dạng xấu xí mà cũng hơi nam tính, người thì nhỏ tí tẹo, da không được trắng nên nghĩ thì lại tự ti vô cùng. Tôi đành viết: "Mình là một người ở trường vô cùng ngưỡng mộ bạn!" Tôi ấn gửi xong, sau đó mới vô cùng hối hận, thì đúng là hối hận thật, anh nhắn lại cho tôi: "Ừm. Muộn rồi, mai đến trường rồi nói chuyện nhé!" "Vậy cậu ngủ ngon!" "Ừm." Chữ "ừm" đó như ám ảnh tôi tới tận bây giờ, thật buồn phiền! Có lẽ anh không thích người lạ nhắn tin hoặc anh biết tôi là ai nên không thích nhắn tin với tôi. Sau hôm đó tôi cố đi đường khác để không đi qua lớp của anh, sợ anh biết người nhắn tin cho anh là ai thì anh sẽ càng muốn tránh xa, tôi có kể cho Huy bạn tôi nghe, nó bảo tôi là đẹp trai thì kiêu chảnh là chuyện bình thường, tôi xấu thế ai thèm để ý. Tôi như muốn bật khóc luôn vậy, nhưng mà thôi, tôi kệ. Không thể khóc cũng không thể từ bỏ. Tôi lấy được cả nick yahoo của anh về add. Tôi lại cầm tờ giấy có nick trong tay mà bao nhiêu hy vọng lại ùa tới. Nhìn nick anh là lại suy được ra hình bóng anh luôn "dep_trai_loi_tai_ai. 1102" quá là đẹp trai luôn đấy. Tối về tôi lại vội vàng add nick anh luôn, và chờ anh đồng ý thì được chấp nhận luôn, thích thật. Nhìn nick anh thì cũng như bao nick khác, vậy mà tôi cứ nhìn mãi kiểu như không thấy chán vậy, rồi xem anh để avatar là gì, status anh để như nào? Hồi ý trẻ con nên anh cũng để hình ngộ nghĩnh, status thì hay có đường link bài hát. Anh cứ để bài nào là tôi sẽ nghe bài hát đó mấy ngày liền không thấy chán. Nhưng tôi cũng không có cái cam đảm để nhắn tin cho anh.. Đúng đợt đó, lớp tôi có thêm một bạn học sinh nữ mới, nhờ bạn đó mà tôi sắp có cơ hội mới. Lớp 9, năm 2009. Cứ xếp hàng là tôi phải thật nhanh tranh hàng để xếp làm sao cho gần chỗ Anh đứng nhất, để có được cảm giác ở cạnh người mình thích mặc dù anh cứ vui đùa với bạn mà chẳng biết bên cạnh có người thích anh đến như nào. Các bạn nhớ bạn nữ mới chuyển vào lớp tôi hồi lớp 8 không, chính bạn đó, tôi chơi cũng khá thân vì tính tôi hòa đồng rất nhanh, kết bạn nói chuyện tôi kể về anh cho bạn đó nghe. Cứ ra chơi tôi kéo cô bạn ra hành lang và chỉ xuống sân trường nơi một khoảng trời yêu thương của tôi đang đá cầu cũng với nhóm bạn. Nhìn cách anh chơi, nhìn cách anh cười, anh chuyển động làm tôi không thể rời mắt được. Sau đó tôi mới biết, trên đường cô bạn của tôi về cũng là đường anh đi bộ cùng bạn về. Mặc cho trái đường và về nhà xa hơn, tôi quyết tâm đi cùng đứa bạn chỉ để được đi cùng đường với anh. Mặc cho anh biết hay không biết sự tồn tại của tôi. Cứ thế chiều nào cũng như chiều nào, tôi luôn đi sau anh, nhìn anh thôi cũng vui rồi. Cuối cùng sắp hết cấp hau, để chúng tôi chuyển lên cấp ba, nơi tôi biết rõ rằng tôi và anh sẽ cách xa nhau từ đây. Tôi buồn rất nhiều, cứ nghĩ thà anh không biết cũng được nhưng không muốn xa anh, không được thấy anh hay không được đi về cùng con đường với anh nữa. Đúng là trẻ con thật! Một hôm nọ, tôi có đi về cùng với cô bạn tôi và bạn của bạn tôi, theo tôi biết thì cô bạn kia là cùng lớp với Anh. Tôi đi đường về cố nghe ngóng xem ở lớp anh như thế nào, tôi còn chả rõ anh có thích ai không. Sau đấy tôi về trước để cho hai cô bạn kia đi về với nhau, ngay hôm sau bạn tôi có bảo cả lớp bên đó đểu biết tôi thích anh. Tôi như kiểu bị nhột, vừa vui mà vừa giận, giận anh vì tại sao không nói cho tôi là anh biết hay anh thích hoặc không thích tôi mà lại đi kể lên như thế, để rồi bạn anh nói tôi không đủ hợp để được anh để mắt tới đâu. Không ngờ tôi lại xấu xí đến vậy trong mắt mọi người.