Nhìn em thêm lần nữa Thể loại: Truyện ngắn Tác giả: Ton chan Hạ Lan rảo bước đến giàn hoa tử đằng nơi mà lần đầu cô và anh gặp mặt. Cô vẫn nhớ như in dáng vẻ thư sinh ấy, lần đầu tiên đã làm trái tim cô xao động. An Phong kém cô hai tuổi, nhưng ở cái tuổi của anh mấy ai lại thích những người con gái hơn tuổi mình. Hạ Lan là một cô gái có nhan sắc và gia cảnh hoàn toàn bình thường đối với một cậu ấm như An Phong. Trong trường đại học An Phong luôn là biểu tượng một chàng trai hoàn hảo trong mắt của nữ sinh. Cho đến tận bây giờ khi nhìn lại, cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ chỉ có trong những câu chuyện cổ tích "lọ lem và chàng hoàng tử" . Anh đến cho cô những hy vọng, tưởng chừng một cô gái bình thường không bao giờ có. Anh cho cô tình yêu của một gã lãng tử si mê một cô gái nhà quê. Nhưng An Phong, điều mà anh không thể làm được đó là cho cô một tình yêu trọn vẹn. Một ngày đông tháng 11. - Hạ Lan, chị đến bệnh viện K đi. – An Vy – em gái của An Phong dập máy, cô buông thõng cánh tay dựa vào tường nước mắt giàn giụa. Cô biết anh trai cô yêu Hạ Lan đến nhường nào, cô cũng biết tại sao Hạ Lan chia tay An Phong. Anh trai cô là một người ưu tú, ngay sau khi biết An Phong và Hạ Lan yêu nhau mẹ cô đã trực tiếp đến gặp Hạ Lan. Nói rằng cô sẽ là người cản trở con đường phát triển của An Phong, An Phong cần phải đi Thụy Điển để học và tiếp nối truyền thống y sĩ của gia đình. Hạ Lan chạy thật nhanh trên dãy hành lang bệnh viện, trái tim cô đang se lạnh lại, cô cảm nhận được có một điều gì đó rất kinh khủng đã xảy ra. Vừa rẽ trái cô đã gặp An Vy, nhìn An Vy thật tiều tụy và xanh xao. - Chị vào đi, e rằng đây là lần cuối.. – An Vy nâng đôi mắt đỏ hoe, nói trong nước mắt. Hạ Lan nhìn qua ô cửa kính, là An Phong. Trong căn phòng trắng xóa, An Phong nằm đó nhưng không còn thấy nụ cười ấm áp của anh. Xung quanh anh đều là những dụng cụ phụ trợ để duy trì sự sống. Đôi bàn tay Hạ Lan run lên, khẽ nắm lấy tay cửa, cô không biết phải làm sao để chấp nhận hiện thực ngay trước mắt. Từng giọt nước mắt không ngừng rơi, cô lặng lẽ bước đến. Dù cho bên cạnh anh đang có bao nhiêu người, ngay cả mẹ anh người đã ngăn cản tình yêu của cô và anh. - An Phong.. anh tỉnh dậy và nói với em đây chỉ là mơ đi, chỉ là mơ thôi đúng không anh? Xin anh đấy. – Cô gào lên như muốn xé tận tâm can đang rỉ máu. Hạ Lan nắm đôi bàn tay gầy mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn níu giữ lấy, thì thầm: - Anh có thể không yêu em, anh có thể hận em nhưng xin anh đừng rời xa thế giới này. Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh. Là em sai, em đã nói dối. Thật ra em không hề yêu một ai khác, xin anh đấy, tỉnh dậy nhìn em đi mà. Mẹ An Phong nâng cặp mắt mệt mỏi khi chính bà là người thực hiện ca phẫu thuật loại bỏ khối u não cho con trai mình suốt 12 tiếng. Bà đã và đang làm gì đây. Những gì bà làm đều muốn tốt cho con trai, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng con trai có thật sự hạnh phúc với những điều đó hay không. Để rồi khi phải chứng kiến bệnh nhân trên bàn mổ chính là người con trai yêu dấu của mình bà mới nhận ra rằng. Thì ra bà là người mẹ đáng trách nhất, ngăn cản ước mơ, ngăn cản tình yêu của con. - Từ lúc hai người chia tay, anh ấy vẫn luôn dõi theo chị, đây là những gì em đọc được ở điện thoại của An Phong. – An Vy đỡ lấy đôi vai đang run rẩy của Hạ Lan rồi đưa cho cô chiếc điện thoại. Ngày.. tháng.. năm.. - Hạ Lan, Thụy Điển hôm nay lạnh và cô đơn quá. "Chia nửa.. Có những người yêu mùa đông lắm lắm Gió lạnh về tay khẽ nắm bàn tay. Chiếc lá cũng thổn thức dưới mưa bay Đường chung bước nghe ngày bình yên lạ. Lại có người ghét mùa đông vội vã Phố lạnh lắm chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng vẫn phải vì hai chữ" cuộc đời " Vì biết rằng có người đang đợi cửa. Là mùa đông, một mùa đông chia nửa Là nửa đông, tay không nỡ rời tay. Còn nửa kia đưa mắt đếm tháng ngày Lạnh lắm, về nhà ngay, Người nhé." Tặng em, chút đôi lời mộc mạc, anh nhớ em.. Ngày.. tháng.. năm.. - Hạ Lan của anh, tuần trước anh đã đặt vội chuyến bay từ Thụy Điển lúc 23 giờ đêm. An Vy nói cho anh biết em bị tai nạn, anh ước gì có thể bên em ngay lúc này. Thay vì chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn em. Em có những người bạn, người thân xung quanh giúp đỡ, thật may quá, anh có thể yên tâm phần nào rồi. Ngày.. tháng.. năm.. - Hạ Lan, em biết không, hôm nay là một ngày thật buồn. Anh lại nghĩ về những gì em đã phải trải qua, những lời dè bỉu, khinh rẻ của bạn bè thậm chí là họ hàng của anh khi anh quen em. Hạ Lan à! Anh không thương hại người anh yêu, mà nhiều khi anh thấy người anh yêu chịu thiệt thòi nhiều quá. Nếu có thể sống lâu hơn anh sẽ hết lòng vì người anh yêu. * * * Hạ Lan siết chặt chiếc điện thoại, cô không thể đứng vững được nữa. Cũng tại nơi này đây, dưới giàn hoa tử đằng rực rỡ. Anh hỏi cô rằng: - Hạ Lan, mẫu người yêu mà chị thích là người như thế nào? Hạ Lan khá ngạc nhiên rồi cô chỉ trả lời vỏn vẹn: - Cao hơn chị một cái đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. An Phong cười tươi rói khẳng định: - Vậy em thừa tiêu chuẩn của chị rồi. Đúng vậy, An Phong cao 1m75 còn cô chỉ có một chiều cao khiêm tốn 1m58. Anh cũng là "bách khoa toàn thư", là một google sống của cô. Dần dần cô luôn quen và dựa dẫm vào kiến thức của anh. Có lần anh nói với cô: - Em chịu khó đọc sách nhiều hơn, biết nhiều hơn. Anh không thể ở mãi bên em để giải đáp hết mọi thắc mắc của em được. Em phải tập làm quen dần với cuộc sống khi không có anh. Những lời nói đó vẫn cứ hiện lên trong tâm trí cô. An Phong ngốc nghếch, cô luôn hỏi anh, luôn muốn dựa dẫm vào anh vì muốn mãi mãi bên cạnh anh. Dù anh không yêu cô cũng được, nhưng đừng âm dương cách biệt là được. Để cô biết rằng vẫn luôn có một An Phong để cô hướng về. Đã một năm trôi qua, cô vẫn hay đến nơi mà lần đầu anh và cô gặp mặt, dưới giàn hoa tử đằng có một chàng trai luôn đợi cô. Người cô yêu và nhớ. An Phong. -Ton chan- P/s: Dựa trên một câu chuyện có thật.