Đêm muộn, cơn mưa lớn bắt đầu đổ xuống, nước mắt cũng tuôn theo cơn mưa. Lê bước trên con đường, tôi ngửa mặt lên trời, từng giọt nước mắt hòa lẫn vào cơn mưa. Chưa khi nào tôi cảm thấy biết ơn vì một cơn mưa như vậy, cứ như những bực tức, uất nghẹn được cơn mưa cuốn trôi đi. Lòng quặn đau, tim nhói lên từng đợt, nỗi cô đơn đến uất nghẹn mấy ai hiểu cho. Biết ơn vì màn đêm sẽ không ai biết tôi là ai, biết ơn cơn mưa vì có thể la hét, khóc lóc mà không ai nghe. Tôi mặc sức bung hết sự chịu đựng của mình vào một đêm mưa như vậy, ước gì tôi có đủ can đảm, ước gì tôi có thể tự do nói ra suy nghĩ của mình, những câu ước gì cứ thế tuôn ra. Tôi trông thật thảm hại với bộ dạng ướt sũng cứ tiếp tục lê những bước chân nặng nề đi về nơi không có ánh sáng. Nếu cứ tiếp tục bước đi trong màn đêm này, liệu tôi có tìm thấy được một tia sáng, tôi hy vọng tìm thấy dược tia sáng nơi cuối đường, hy vọng sẽ có một bàn tay kéo tôi ra khỏi nơi này, hy vọng một ai đó có thể hiểu tôi, hy vọng một ai đó có thể tìm thấy tôi. Nhưng.. tất cả chỉ là hy vọng.