Không ngày giờ, không phút giây, không năm tháng. Lần đầu, khi tôi 13 tuổi. Ý nghĩ giải thoát để tự do thành hình hài, bắt đầu của những năm tháng tôi không thể quên. Thế nào là sống, thế nào lại là chết? Thế nào là thương thế nào lại là yêu? Thế nào là sai lầm thế nào là ngây dại? Câm lặng, nhẫn chịu, run rẩy. Một mình trên căn gác xép nhỏ, tôi luôn khóc không thành tiếng. Vì cái gì lại vì ai? Những lần chỉ biết nén chặt tiếng nấc, khóc cho ai nhìn lại cho ai xem? Có ai thấu lại có ai hiểu? Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, cố gắng và rồi thu mình. Bồng bột, ngây dại, tự trách, tủi hổ, nghẹn đắng. Là khi ta bị tách biệt, Đau không thể nói, chảy máu không thể kêu, tự mình xem tự mình chịu. Có đau không? Không một miếng băng gạc, quãng đường về nhà hôm đó sao lại dài như thế? Tôi tìm người, người lại tránh Tôi chân thành, người lại ơ thờ Hi vọng rồi tuyệt vọng, thế nào là bạn bè? Thế nào là ngỗ ngược, thế nào là xấc láo? Thế nào là tai nghe mắt nhìn? Không thể làm một đứa trẻ chẳng biết gì được nữa. Thế nào là cứng nhắc, thế nào lại là nghiêm khắc? Thế nào là ghét, thế nào lại là thương? Một mình chống đỡ, những năm tháng trải dài. Nước mắt là để rơi. Có ai nghe thấy không? Phỉ báng hay bóc trần? Im lặng, cam chịu, bỏ cuộc? Lần đầu kể, cứ ngỡ tâm hồn có thể lành lại. Nào ngờ càng lún càng sâu. Đâm đầu điên cuồng Xa cách, chia ly, im lặng. Tan vỡ, hàn gắn, tan vỡ. Thế nào là tuyệt vọng? Thế nào là lòng người? Xa càng xa, từ đầu đến cuối đều là tự làm tự chịu. 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8. Kết quả thì thế nào? Thêm một lần thì có nghĩa lý gì. Hứa hẹn đều chỉ là hứa hẹn. Chẳng còn lại gì ngoài sự tan vỡ, hoang tàn, tuyệt vọng. Mất trí. Rồi thì thế nào? Ngay từ đầu đã nên hiểu, chẳng có gì cho tôi hết. Đừng quay đầu. Vĩnh viễn không thể làm lại. Còn gì nữa đâu. Đến bao giờ? Chờ khi tất cả đều kiệt quệ? Say trong tiếng cười, nực cười trong tiếng khóc. Phiền phức như vậy sao còn không nhận thấy? Đi rồi đi rồi, đi đi. Thích thì đến, muốn thì đi. Khi thì quay lại. Có nghĩa gì lại có ích gì? Hiện tại chính là kết quả. Sai rồi, tất cả đều sai. Điên rồi điên rồi. Ngày tàn, của tôi. Đến đây! Let kill me! Let make me disappear. As never exist!
Tớ đã cố, đã cố nhưng là, nước mắt không ngừng được. Tớ đã nói sẽ không trách chính mình, nhất định không thể trách bản thân. Nhưng.. luôn có ai đó, khiến tớ không thể. Giá như, tớ ước gì, có ai đó nói với tớ rằng, tớ đã cố hết sức rồi, tớ đã cố gắng rồi, giá như mà ai đó có thể hiểu được, cảm giác của tớ. Tớ đã nghĩ bản thân có thể vượt qua được tất cả nhưng không. Tớ vẫn, gục ngã. Ngay tại khoảnh khắc này đây. Tớ không thể nói với ai cả. Tớ sợ làm tổn thương người khác. Nhưng, có ai sợ tớ tổn thương không?