Truyện Ngắn Nhân Ngư - Ly Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ly Nguễn, 28 Tháng tư 2021.

  1. Ly Nguễn

    Bài viết:
    10
    Tên truyện: Nhân ngư

    Tác giả: Ly Nguyễn

    Thể loại: Truyện ngắn

    * * *​

    "Thật là một đôi mắt đẹp!"

    Lần đầu gặp nàng, Phó Ngọc nâng quạt giấy đặt dưới cằm A Âm khẽ đẩy lên, nàng ấy dùng một đôi mắt xanh ngọc long lanh nhìn hắn, một đôi mắt vô thần phẳng lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng.

    Hắn không chút do dự mua nàng.

    A Âm là một nhân ngư, nàng ấy bị ngư dân bắt được, bọn họ muốn nước mắt của nàng, vì chúng có thể hóa thành ngọc trai, vì vậy, nàng chưa từng khóc.

    Nhân ngư bọn họ chưa thành niên đều không có giới tính xác định, A Âm tận mắt nhìn đồng loại của mình - những nhân ngư vì khóc quá nhiều không thể tạo thành ngọc trai đem cạo vảy, ép họ hóa thành nữ nhân đem bán, nhân ngư đã chết sẽ bị cắt vây cá, moi lấy đôi mắt lục phủ ngũ tạng không vẹn nguyên.

    Nàng rất sợ hãi, nhưng không bao giờ sẽ nghe theo bọn chúng, dù bị đánh đập, cũng không khóc.

    Nàng đã nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ bị cạo vẩy.

    Cho đến một ngày gặp được Phó Ngọc. Thiếu niên tuấn tú luôn mỉm cười, cho nàng rời khỏi nơi âm u nhuộm máu tươi kia, đưa nàng về phủ chăm sóc.

    Trước ngày thành niên, A Âm ở dưới hồ nước, Ánh trăng bạc chiếu lên vẩy cá của nàng, vô cùng lấp lánh, nàng ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc, hắn nhẹ xoa đầu nàng "A Âm muốn trở thành gì?"

    A Âm chớp mắt "Ta muốn thành nữ nhân của người."

    Hắn lắc đầu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng "Ngươi sẽ trở thành nữ nhân, nhưng không phải của ta."

    Phó Ngọc thả xuống một dải lụa mềm, A Âm vươn tay, lụa mỏng trượt qua da thịt nàng, lẫn vào làn nước lạnh, nàng nghiêng đầu ngây ngốc, nhưng hắn không nói gì nữa, quay đầu bước đi.

    Đuôi cá của A Âm biến mất, nàng bắt đầu tập đi, Phó Ngọc tự tay dạy nàng viết chữ, dạy nàng cách trở thành nhân loại.

    A Âm vẫn luôn ôm dải lụa kia, một khúc khuynh hồng, trở thành tuyệt thế vũ cơ, lưu lại hoàng cung, mê hoặc hoàng đế, là yêu phi trong miệng người đời, vạn dân phỉ nhổ.

    Hoàng triều sụp đổ, Phó Ngọc đăng cơ trở thành Tân đế vương. Hắn khoác trên mình long bào cao quý, nhìn xuống nữ tử vũ mị dưới đại điện, ôn hòa hỏi "Hiện tại, A Âm muốn trở thành gì?"

    Nàng nhìn hắn, không còn là đôi mắt xanh ngọc tĩnh lặng, Phượng mâu trong suốt lay động "A Âm muốn trở thành nữ nhân của người."

    Phó Ngọc lại cười "Ngươi sẽ là người của ta, nhưng không phải một nữ nhân."

    Hắn ném xuống một thanh bảo kiếm, im lặng nhìn A Âm. Nàng nhặt thanh kiếm lên, ôm vào lòng.

    A Âm trở thành một tướng quân, nàng ở trên chiến trường, dùng thanh kiếm của Phó Ngọc giết địch, anh dũng thiện chiến, đôi mắt từng chỉ có nhu tình như nước vũ mị câu nhân trở nên sắc bén.

    Ngày nàng khoác lên chiến bào rời đi, Phó Ngọc ở trên tường thành nhìn đại quân từng chút một rời khỏi tầm mắt, rốt cuộc xoay người.

    Chớp mắt xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển.

    Nữ tử từng nói muốn trở thành người của hắn đã là một cái xác lạnh.

    Nàng tử trận nơi xa trường, tay vẫn ôm chặt thanh kiếm đã gãy nát.

    Phó Ngọc run rẩy mà ôm lấy nàng, mặc cho người bên cạnh khuyên bảo nên hạ táng A Âm. Từng bước vững vàng đi vào đại điện.

    Hỷ phục hắn chuẩn bị, hôn lễ cũng đã sẵn sàng, chỉ là nàng vĩnh viễn sẽ không trở thành thê tử của hắn.

    Hắn đưa cho nàng một dải lụa, nàng vì hắn trở thành yêu cơ, chịu tiếng xấu muôn đời, vì hắn mở đường đại nghiệp. Hắn ném cho nàng một thanh kiếm, nàng vì hắn từ bỏ thân phận nữ nhân, ở trên chiến trường khoác lên chiến bào, nặng nề vung đao, tự tay dâng lên một mảnh Giang Sơn cho hắn.

    Nàng từng nói, một đời của nàng, chỉ cần là hắn muốn, nàng sẽ không chút do dự thực hiện.

    Cho dù bỏ đi cả tính mạng này.

    Phó Ngọc vén lên tóc mai của nàng, thân thể người trong lòng lạnh băng, hỷ phục ảm đạm. Tóc của nàng, là tự tay hắn vấn lên, dung mạo của nàng, đích thân hắn trang họa, ánh mắt Phó Ngọc ôn nhu, đội lên khăn voan cho nàng.

    "A Âm, hôm nay ta tặng cho nàng một hôn lễ, nàng có phải nên trở thành thê tử của ta rồi không?"

    Mười ngón tay giao triền, khóe mắt hắn cay nóng, ôm chặt lấy người kia.

    * * *

    Nhớ đến rất nhiều năm trước dưới tán đào ở sân viện của nàng, hoa đào rụng lả tả, Phó Ngọc nâng cằm nàng, khen ngợi.

    "Nàng có đôi mắt thật sự rất đẹp!"

    A Âm nở nụ cười ngọt ngào "Vì trong mắt ta, tất cả đều là người."

    Phó Ngọc sững người lại, cánh môi mềm mại của nàng nhẹ lướt qua môi hắn.

    Hiện tại vẫn là môi chạm môi.

    Chỉ là độ ẩm kia, vĩnh viễn không còn.

    End.
     
    Cuộn Len thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...