Xin chào mọi người, và thế rồi sau tuyển tập những bài thơ hay nhất của Xuân Diệu, hôm nay, để phục vụ thị hiếu bạn đọc tôi sẽ gửi đến các bạn một chùm thơ tổng hợp của nhà thơ Xuân Diệu nữa, đó là tổng hợp những áng thơ về trăng hay nhất của Xuân Diệu. Nhắc tới trăng, tôi lại nhớ tới những bài thơ về trăng của Hàn Mặc Tử, tuy vậy, mỗi nhà thơ lại có những cách cảm khác nhau về trăng và mỗi bài lại có một cái duyên riêng. Xuân Diệu cũng đã hơn một lần bị nàng “Trăng” đó làm cho xao xuyến, và hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức những bài thơ về trăng ấy. Mời các bạn cùng xem qua chùm thơ về trăng hay của Xuân Diệu sau đây, chúc các bạn xem thơ vui vẻ!
Trăng Bấm để xem Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ… Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá, Và làm sai lỡ nhịp trăng đang. Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh, Cho gió du dương điệu múa cành; Cho gió đượm buồn, thôi náo động Linh hồn yểu điệu của đêm thanh. Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ, Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ. Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá! Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ. Còn nữa...
Nguyệt Cầm Bấm để xem Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh, Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần. Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm! Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân. Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh; Lung linh bóng sáng bỗng rung mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm rằm theo nước xanh. Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời, Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi… Long lanh tiếng sỏi vang vang hận: Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người… Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê. Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề Sương bạc làm thinh, khuya nín thở Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê. Còn nữa...
Biệt Ly Êm Ái Bấm để xem Tặng Nguyễn Xuân Khoát Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu. Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút. Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút… Người lặng im, và tôi nói bâng quơ, Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ. Một bài thơ mênh mông như vũ trụ, Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ. Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu. Tình yêu bảo: “Thôi các ngươi đừng khóc, Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!” Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau, Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau. Còn nữa...
Buồn Trăng Bấm để xem Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; Đêm ngọc tê ngời men với tơ… Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời, Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi. Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết, Trong suốt không gian, tịch mịch đời. Gió nọ mà bay lên nguyệt kia, Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa. Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya. Còn nữa...
Trăng Khuya Trên Hắc Hải Bấm để xem Trăng trên Hắc Hải rạng ngà Biển như hồ rộng bao la mới kì! Ngút ngàn sóng lượn li ti Sao con đôi chấm nghĩ chi trên trời. Khuya không ngủ được ra ngồi Tựa bao lơn ngắm trùng khơi một mình. Nếu như không có ân tình Thì anh lạnh đến ghê mình, em ơi. Nhưng hồn anh sáng anh vui, Anh nghe đây đó cuộc đời gần quanh Có em: ấm cả trời xanh; Sóng bên chân khẽ cùng anh chuyện trò. Nếu anh tả biển bây giờ Thì trăng kia cũng đợi chờ tả trăng Tả đêm tả cát sao bằng Tả anh thương nhớ lòng giăng vạn trùng. Còn nữa...
Trăng Sáng Bấm để xem Anh đứng cửa sổ trước Thấy cành gió đưa nhau Anh đứng cửa sổ sau Thấy cây long não sáng Biết là trăng giữa cỏ Rải những cọng rơm vàng Biết là trăng trên trời Đang rắc hoa liền cánh. Những khi em ở gần Hai ta vui ngày tháng Anh mải thơ quên trăng. Em nhắc anh: “Trăng sáng” Anh bồi hồi vui sướng Hiểu tình em vẫn đầy Vẫn nhớ trăng hò hẹn Vẫn một vầng đắm say. Nay em đang ở xa Anh nhắc em: “Trăng sáng” Anh gọi em: “Trăng ngà” Đứng bồi hồi canh vắng. Còn nữa...
Đêm Trăng Đường Láng Bấm để xem Em là một ngôi sao mới băng Xuống đây, đi với anh đêm trăng Hai con mắt dễ thương dễ ghét Đôi mắt, nguồn mặn nồng tha thiết Em đưa anh vào trong bóng trăng Anh đưa em cành liễu thung thăng Đường Láng thơm bạc hà, canh giới Ôi trăng soi trên lá xà cừ… Anh với em bên bờ đêm biếc Những xóm mờ mến thương quen biết Trăng như sương trên ruộng lúa xanh Gió như chim xao động trong cành Em là một ngôi sao mới băng Xuống đây, đi với anh đêm trăng. Còn nữa...
Lưng Trăng Bấm để xem Cô Hằng ơi, bao năm Thấy mặt không thấy lưng! Cô quay mình một phía, E thẹn đến vô cùng. Mặt đẹp cô ngọc ngà, Ngắm trông là yêu mến. Triệu dặm biết sao mà Thấy nhau cho trọn vẹn! Nhưng, trí người vươn mãi, Vượt gió, đuổi sao băng; Hôm qua vừa phóng mắt, Quành tay sau mặt trăng. Lưng trăng khuất muôn đời Ảnh gửi về trái đất; Núi, biển được con người Đặt tên lần thứ nhất. Gần lắm, cô Hằng ơi! Chắc cô hết thẹn rồi. Chắp tròn đôi phía nguyệt, Thêm thân trăng với người. Còn nữa...
Gió Bấm để xem Gió về như mưa tới. Lá dậy như là đi. Ào ào tiếng sóng vỗ Không gian có việc gì? Gió, gió thổi rào rào. Trăng, trăng lay chấp chới. Trời tròn như buồm căng. Tất cả lên đường mới. Hồn ta cánh rộng mở Đôi bên gió thổi vào, Nghĩ những điều hớn hở Như trời cao, cao, cao. Còn nữa...