Nhà Là Nơi Để Tâm - Sưu Tầm Một hôm, người đàn ông uống tới ngất ngây rồi trở về nhà, vào cửa, mở đèn, gọi tên người phụ nữ, không có ai trả lời anh ta, cúi đầu, liền nhìn thấy đơn ly hôn của người phụ nữ đặt trên kệ giày, người đàn ông ngẩn ra, không ngờ nó tới thật rồi. Trước đây bọn họ cũng đã ầm ĩ, nhưng nhiều nhất cô ấy cũng chỉ không thèm quan tâm tới anh ta, hoặc là chạy về nhà mẹ ở vài hôm, qua rồi thì tự động hòa hảo lại. Nhưng lần này, người phụ nữ thật sự rõ ràng đã làm rồi. Vì không đi họp phụ huynh cho con gái được, anh ta nói rất bận, không có thời gian. Người phụ nữ liền ầm ĩ, nói: "Anh một ngày tới tối chỉ có bận bận bận, có bao giờ để tâm tới tôi và con, để tâm tới cái nhà này? Ngày tháng như vậy không cách nào tiếp tục nữa, ly hôn." Người đàn ông cho rằng những việc này không là gì cả, còn cho rằng công việc quan trọng hơn gia đình, chính là vì cái nhà này, cho rằng mình không có gì sai, nhưng vào giờ này phút này người đàn ông đứng trong căn nhà trống trải, lần đầu tiên cảm thấy, ngôi nhà này thiếu đi người phụ nữ, thật sự không thể gọi là nhà được. Thành tựu của anh ta, vì không còn người phụ nữ cùng chia sẻ, cũng trở nên vô nghĩa. Ngày hôm sau về nhà thăm cha mẹ, cha mẹ nhìn thấy anh ta đều rất kinh ngạc hỏi: "Con bận như vậy sao có thời gian về đây? Không xảy ra chuyện gì chứ? Có phải cãi nhau với mẹ của bọn trẻ rồi không?" Một loạt câu hỏi khiến anh ta đỏ mặt, là vì anh ta rất ít về thăm nhà? Cha vội vàng đi mua rau, mẹ ở nhà tán gẫu với hắn. Mẹ lấy đậu phộng và hạch đào để anh ta ăn, vừa ngồi xuống, điện thoại vang lên, cách xa như vậy, hắn nghe thấy tiếng của cha, "Quên nói với mình, trà mật ong hoa cúc tôi đã pha cho mình để trên bậu cửa sổ, bây giờ vừa uống nhất, mình mau uống đi cẩn thận để nguội mất." Mẹ gác điện thoại, bưng trà lên vừa uống một ngụm, điện thoại lại vang lên, vẫn là cha, "Tiền nước trong nhà có phải là nên đóng rồi không? Tôi quên cầm hóa đơn rồi, mình nói mã số cho tôi. Tôi thuận đường nộp luôn" Bỏ điện thoại xuống, mẹ cười phàn nàn: "Cha con cái người này, chính là nhiều việc, ra ngoài một lần mà có thể gọi mười mấy cuộc điện thoại về nhà. Chút tiền lương đó đều cống hiến cho sự nghiệp thông tin liên lạc rồi" Đang nói, điện thoại của cha lại tới nữa, tiếng của cha rất hồ hởi, "Vợ à, không phải mình thích ăn cá Hoa Vàng sao? Hôm nay trên chợ có bán, tôi mua 3 con mang về đích thân làm món cá Hoa Vàng hấp cho mình." Trong hai mươi phút, điện thoại của cha cứ liên tục vang lên, mẹ cũng không phiền nghe. Nói mẹ bồi anh ta tán gẫu, chi bằng nói bồi cha tán gẫu. Hắn cuối cùng nhịn không được nói: "Cha từ lúc nào mà ngày càng trở nên vụn vặt như vậy? Thật ra có một số cuộc điện thoại căn bản không cần gọi, trở về nói cũng đâu khác gì lắm?" Mẹ cười chỉnh anh ta: "Đứa trẻ ngốc, tâm tư của cha con làm sao con hiểu được? Ông ấy không phải vặt vãnh, mà là để tâm ở nhà, có bận lòng có ký thác, cho nên mới gọi điện liên tục. Cha con tuy người ở bên ngoài, nhưng tâm lại để ở nhà, việc lớn nhỏ nào trong nhà, ông ấy đều thấp thỏm ghi nhớ! Đừng cho rằng chỉ cần mang tiền về nhà là xong, nhà không phải là nơi để tiền, mà là nơi để tâm, chỉ có để tâm ở nhà, tình yêu và hạnh phúc mới ở lại nhà lâu dài, con có hiểu không?" Anh ta nhìn ánh mắt ý vị thâm sâu của mẹ, trong phút chốc tỉnh ngộ. Anh ta nhớ lại lúc mình bận chưa từng gọi một cuộc điện thoại về nhà, thậm chí điện thoại cô ấy gọi tới cũng bị anh ta phớt lờ ngắt ngang; nhớ lại lúc mình xã giao với cấp trên và đồng nghiệp, trong nhà một ngọn đèn luôn vì anh ta mà thắp suốt cho tới nửa đêm, anh ta lại chưa từng nghĩ tới sự cô độc và bận tâm của người phụ nữ; nhớ tới con đã 6 tuổi rồi, nhiều lần muốn anh ta dẫn nó đi vườn thú, đi khu vui chơi, lời hứa của anh ta lại kéo dài và chưa thể thực hiện. Là vì bận, hay là vì anh ta trước giờ chưa từng để tâm ở nhà? Tối hôm đó, anh ta tới đón người phụ nữ về nhà, người phụ nữ do dự không muốn về, anh ta vội vàng giải thích với người phụ nữ: "Sẽ không như trước đây nữa, anh trước đây phớt lờ em, phớt lờ gia đình chúng ta, anh tưởng rằng chỉ cần không ngừng mang tiền về nhà, thì có thể đảm bảo hạnh phúc của chúng ta. Anh suýt chút đã đánh mất tình yêu rồi, sau này anh sẽ để tâm ở nhà, để gia đình đặt trong tim, em có nguyện ý về nhà cùng anh không?" Người phụ nữ không trả lời, nhào vào lòng anh ta, khóc. Đúng vậy, nhà là nơi để tâm, là nơi tình yêu thăng hoa. Bận. Trước giờ đều không phải là lý do, có lòng, có tình yêu, có bận tâm, hạnh phúc mới không ngừng sinh sôi nảy nở. Cũng giống như, ăn để sống, sống không phải để ăn. Làm việc để sống, sống không phải để làm việc. Nghĩ thử xem, lẽ nào mục đích của bạn sống chính là vì công việc? Mục đích làm việc của bạn, lẽ nào không phải vì để cuộc sống tốt đẹp hơn? Cho nên, cũng đừng lấy công việc làm cái cớ, mà lạnh nhạt với cuộc sống. Cuộc sống là một quá trình, không phải là kết quả, đừng đợi chờ. Đừng đợi tới công việc đạt tới kết quả nào đó mới lo tới cuộc sống, có lẽ bạn đã mất đi cuộc sống, mà nó chính là mục đích làm việc của bạn. Nỗ lực làm việc, dùng tâm trong cuộc sống, hưởng thụ mỗi cái sau này, hưởng thụ hạnh phúc tương lai, đời người là để hưởng thụ! Giả như bạn ngã bệnh hoặc là chết đột ngột, đơn vị mà bạn phục vụ trong thời gian sớm nhất đã tìm được người thay thế bạn, mọi thứ vận hành như thường, bạn không tưởng tượng nó quan trọng thế nào; mà góc trời của người nhà bạn, người yêu bạn đã sụp đổ. Không cần biết đàn ông cũng tốt, phụ nữ cũng được, trước hết phải đối tốt với bản thân mình, trân trọng mình, mới có thể sống nhiệt tình, hoàn thành sự nghiệp, kính trên nhường dưới. Cho nên, dù có bận có mệt, vì người thân, thường nói với mình: Nên nghỉ ngơi rồi, không có một sức khỏe tốt, mọi thứ đều là phù vân.. Các bạn: Làm việc vừa sức, bên cạnh người thân nhiều một chút, yêu quý bản thân! Tiền không kiếm được hết, mà người thân và hạnh phúc không chờ đợi được. Translated by: Thu Tran