Dòng sông lặng lẽ Tác giả: Đinh Mặc Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, đô thị tình duyên, thị giác nữ chủ Văn án: Tôi có một người tôi thích. Tôi chỉ có một mặt với anh ấy Tôi có người tôi yêu nhưng cô ấy không biết Tôi vẫn luôn biết rằng trong thời đại này, những người bỏ cuộc sẽ không nhận được kết thúc có hậu Nhưng một khi lựa chọn chờ đợi, tôi muốn tiếp tục chờ đợi Tình yêu, hồi hộp Một tình yêu ngây thơ, si mê, một ý nghĩ tội ác điên rồ
Chương 1: Thanh Thanh (1) Nguyễn Thanh Thanh ngồi trước bàn trang điểm, những cái đầu nhỏ đang co ro bên cửa như sợ cô không phát hiện ra. Nguyễn Thanh Thanh đóng túi mĩ phẩm lại và ngẩng đầu nhìn, những đứa trẻ như thể bị giẫm phải đuôi ngại ngùng nở nụ cười rồi chạy đi. Chúng chạy đi mà không phát ra tiếng động Nguyễn Thanh Thanh trang điểm nhẹ nhàng vì muốn đi gặp bạn trai. Cô có mái tóc dài đen mượt, làn da trắng sáng, lông mày mảnh cùng với đôi mắt đen láy. Hôm nay, cô ăn mặc rất đơn giản áo khoác bình thường, quần bò lửng cả người trông thật đơn giản và sạch sẽ Đây là một tòa nhà nhỏ 2 tầng với tổng số hơn 30 phòng, cô sống một mình trong một căn phòng tương đối lớn. Rốt cuộc một nửa quyền tài sản của trung tâm dưỡng lão tư nhân dành cho người câm điếc này đều thuộc về cô. Khi còn nhỏ cô thường đến đây chơi cùng bọn trẻ. Sau này, khi lớn hớn họ đã lần lượt rời đi, chỉ còn lại 2, 3 người ở lại làm việc tại trung tâm. Mà Nguyễn Thanh Thanh lúc trung học bận đến tối tăm mặt mũi, lại đến nơi khác học đại học 4 năm, tuy rằng mỗi năm vào nghỉ đông và nghỉ hè cô đều trở về, nhưng hiện tại bọn trẻ đều không nhận ra cô, coi cô như một con gấu trúc mà vây xem Đôi giày da nhỏ của Nguyễn Thanh Thanh vang lên lạch cạch trên hành lang. Hầu hết mọi thời gian trong ngày tòa nhà này đều yên tĩnh như một vùng hoang vu ngập nắng Bọn trẻ chỉ dám đi theo các cô gái từ thành phố lớn trở về cùng các sinh viên đại học. Trong mắt họ, ngoại hình và cách trang điểm của Nguyễn Thanh Thanh cũng như sự hờ hững nơi khóe mắt và lông mày của cô tất cả đều toát lên vẻ bí ẩn và quyến rũ. Nguyễn Thanh Thanh đưa tay chạm vào những viên kẹo trong túi. Hôm qua, cô lấy một ít kẹo từ hành lý, cô đã chạy đến Tương Thành để mua chúng. Cô muốn chia chúng cho bọn trẻ nhưng cô cảm thấy hơi xấu hổ nên đã từ bỏ. Khi đi ngang qua một căn phòng, Nguyễn Thanh Thanh dừng lại. Những cái đuôi nhỏ cũng dừng lại nhìn xung quanh như thể chúng đã phát hiện ra tình hình của kẻ thù Đây là một căn phòng nhỏ ấm cúng với rèm cửa trơn cùng với một cái giường đơn gọn gàng. Trên cái bàn nhỏ đặt một bình gồm sành đơn giản, trông giống mua ở chợ về bên trong cắm vài bó hoa tinh xảo. Trên bức tường được treo các đồ dùng bằng rơm: Mũ rơm, vòng hoa, xe đạp, vương miện, gấu trúc, cún con, mèo con.. Tinh tế, dễ thương và sinh động cho thấy chủ nhân của chúng rất khéo léo. Một cô gái tóc dài mặc váy trắng, đang đứng trên ghế giữa phòng, động tác vụng về mà với lấy bóng đèn. Hoàng hôn từ cửa số tiến vào chiếu lên mặt cô một lớp ánh sáng mỏng, khiến làn da cô trắng sáng, đôi mắt đen và đôi môi đỏ mọng trông vô cùng xinh đẹp. Nguyễn Thanh Thanh bước vào và vỗ nhẹ vào chân cô. Cô gái cúi đầu cười ngọt ngào với cô Nguyễn Thanh Thanh dùng thủ ngữ hỏi: Em đàn làm gì vậy? Cô gái trả lời bằng thủ ngữ: Bóng đèn bị hỏng, em muốn thay nó Cô ấy đưa ra cái bóng đèn trên tay Nguyễn Thanh Thanh: Xuống đi Cô bé ngoan ngoãn nhảy xuống ghế và đưa bóng đèn cho cô Ở cửa, lũ trẻ xúm lại xem. Xét cho cùng trong mắt bọn chúng thay bóng đèn là một việc tốt. Nguyễn Thanh Thanh kiểm tra công tắc trước xác định đèn thực sự đã hỏng. Cô đi ra ngoài ngắt cầu dao rồi trở lại đứng trên ghế. Khi bóng đèn đến tay cô nó giống như một món đồ chơi, rất nhanh đã được thay bóng mới. Cô nhảy khỏi ghế, mở cầu dao và ra hiệu cho cô gái bật đèn. Ánh sáng trong nháy mắt tràn ngập cả phòng, bọn trẻ mở to mắt ngạc nhiên. Cô gái càng trở nên sùng bái cô hơn dùng thủ ngữ nói: Thanh Thanh, chị thật giỏi! Nguyễn Thanh Thanh không muốn giải thích, đối với một người học công nghệ và khoa học như cô việc thay bóng đèn thật sự không đáng nói. Cô nói với cô gái: Mạch điện của tòa nhà này bị lão hóa rồi, chị sẽ cho người kiểm tra sau. Cô gái gật đầu lia lịa, nhìn lớp trang điểm nhẹ trên mặt Nguyễn Thanh Thanh, đôi mắt sáng lên: Chị muốn đi hẹn hò với anh Trần Mộ Vân? Cô gái này tên là Tằng Hi, năm nay 17 tuổi, Nguyễn Thanh Thanh đã nhìn cô ấy lớn lên ở đây. Tằng Hi hiện tại ở lại trung tâm làm, là một người rất siêng năng. Nguyễn Thanh Thanh duỗi ngón tay chọc vào trán cô cười không trả lời. Bé gái đứng bên cạnh tò mò hỏi: Chị Dưa Hấu, hẹn hò là gì? Tằng Hi ra hiệu: Hẹn hò là đi ăn tối, đi mua sắm và xem phim với anh đẹp trai, tốt bụng Bé gái: Chị Dưa Hấu, sao không có ai hẹn hò với chị? Tằng Hi sửng sốt, lộ ra vẻ xấu hổ và tức giận: Chị không muốn hẹn hò! Bọn trẻ cười tươi và bỏ chạy Nguyễn Thanh Thanh nói với Tằng Hi: Trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho em. Tằng Hi gật đầu lia lịa: Em cảm ơn chị! Chúc chị hẹn hò vui vẻ! Bọn trẻ nghe thấy có đồ ăn ngon, đều nhìn về phía Nguyễn Thanh Thanh, Nguyễn Thanh Thanh cố nén cười rồi xoay người đi. Trần Mộ Vân làm việc ở trung tâm thành phố, cách đây bảy, tám trạm dừng chân. Không giống với Nguyễn Thanh Thanh, trở về một tháng vẫn không đi làm. Với sự giúp đỡ của gia đình cùng với tấm bằng nghiên cứu sinh của mình, anh đã được nhận vào làm ở chính quyền thành phố và trở thành thư kí cho lãnh đạo cấp cao. Trong mắt tất cả mọi người ở Hoài Thành đây chính là công việc bưng bát vàng, tiền đồ rộng mở. Công việc của anh rất bận, tan làm cũng không đúng giờ. Nguyễn Thanh Thanh đi xe bus đến tìm anh. Nguyễn Thanh Thanh năm nào cũng trở về Hoài Thành, nhìn khung cảnh bên ngoài mấy năm nay Hoài Thành cũng không thay đổi nhiều. Không có gì ngoài những nhà cao tầng mọc lên nhiều hơn, xe cộ nhiều hơn. Sông vẫn là con sông lớn chảy chậm, núi vẫn xanh thẫm. Xe bus chạy nhộn nhịp trong lòng thành phố, những tòa nhà yên tĩnh đứng đó nhìn dòng người qua lại vội vã. Ngồi bên cạnh cửa sổ cô nhắn tin cho Trần Mộ Vân: Em còn 4 trạm nữa là tới. Một lát sau, Trần Mộ Vân trả lời: Anh sắp xong rồi. Anh ấy lại nhắn thêm một tin hỏi: Muốn ăn cái gì? Nguyễn Thanh Thanh: Anh quyết định đi Trần Mộ Vân: Bên cạnh có một nhà hàng mới mở, nghe mọi người nói rất ngon, chúng ta qua bên đó ăn thử Nguyễn Thanh Thanh bỏ điện thoại xuống, gối đầu lên cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời chạng vạng tối, giống như tâm trạng của cô mấy ngày hôm nay vậy. Màn đêm đang từ từ buông xuống, một số góc cạnh của cảnh vật vẫn còn rõ ràng, khuôn mặt của dòng người đi đường đã mờ mờ lẫn trong bóng tối. Thu nhập chẳng đáng kể, cũng chẳng thể có một trung tâm chăm sóc tốt. Mong ước cuối cùng của mẹ là một gánh nặng trói buộc, đôi mắt trong sáng và ngây thơ của bọn trẻ. Cùng với tương lai của chính cô mờ mịt mà đầy thử thách. Về nhà, khiến cho người ta càng thêm trói buộc và phiền muộn Nguyễn Thanh Thanh đang mê man nhìn ra ngoài cửa sổ thì có một bóng người vụt trên vỉa hè cách đó hơn 10m. Nguyễn Thanh Thanh sửng sốt, tựa như có người dùng cục nước đá chọc vào đôi mắt, trong nháy mắt hoàn hồn lại bóng người đã cách đó hơn 20m Nguyễn Thanh Thanh lập tức ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác rằn ri, quần tây đen, dáng người cao gầy. Bóng lưng ấy rất giống với bóng đen trong kí ức xa xăm của Nguyễn Thanh Thanh Xe bus rẽ vào góc cua và không thể nhìn thấy được người đàn ông đó nữa. Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên ý thức được không nhất thiết phải giống nhau. Nhưng họ đều là những người đàn ông cao lớn trong lớp ngụy trang và cô không nhìn thấy mặt người ta. Hơn nữa, đây là Hoài Thành. Người đó sao có thể trùng hợp cũng là người Hoài Thành được. Tâm trạng của Nguyễn Thanh Thanh vô thức dao động.